• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa đến nay, cuộc đời của mỗi một vị hoàng đế khai quốc đều sẽ trở thành truyền kỳ được người đời bàn tán say sưa. Mà Tấn Thái tổ Tiêu Cảnh Chi được người biết đến rõ nhất, thì là hai mối Phật duyên của ông.

Tiêu Cảnh Chi ban đầu, thật ra chỉ là một tên lính gác quèn nơi biên quan.

Ông không sinh ra trong một thời đại tốt, những năm cuối triều Nguyên binh lực suy thoái, chiến loạn nổi lên bốn phía. Cái gọi là đại tướng quân bảo vệ đất nước thật ra là tên hoàng thân quốc thích bất tài. Cho nên lúc địch bên ngoài xâm lấn, Đại Nguyên không chút sức lực chống cự, mà Tiêu Cảnh Chi và nhóm đồng liêu của ông, thì thành một đám người bị vứt bỏ trước tiên.

Nhưng Tiêu Cảnh Chi mạng lớn, ông bò ra từ đống người chết.

Biên giới cát vàng đầy trời không nước không có lương thực, ông liều mạng cố gắng kiệt lực bò một đường về hướng Nam, lúc đã sắp chết vì kiệt sức, Tiêu Cảnh Chi gặp được một vị Lạt Ma*.

* 喇嘛: Lạt-ma; thầy tu ở Tây Tạng (cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc);

Nhà sư người mặc áo đỏ cho ông một chén nước một cái màn thầu, vì thế ông vẫn sống.

Đây chính là mối Phật duyên đầu tiên.

Mối Phật duyên thứ hai, buông xuống vào năm Tiêu Cảnh Chi hai mươi chín tuổi ấy.

Đi theo Tướng thủ Tây Bắc khởi binh tạo phản, ông dựa vào sự gan dạ sáng suốt hơn người và thiên phú quân sự kiệt xuất, vô cùng được thủ lĩnh coi trọng… ít nhất ông khi đó cho rằng vậy.

Kết quả không đợi thỏ chết đã muốn nấu chó*, ông bị người vây khốn nơi núi sâu vì kế hoạch bị tiết lộ, toàn nhờ vào thân tín lấy mạng chiến đấu, mới có thể giành được một đường sống cho ông.

* Ý chỉ qua cầu rút ván.

Sau đó Tiêu Cảnh Chi bị thương nặng ngất đi, không ngờ khi tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện mình đang ở trong một khu chùa miếu.

Ông được nhà sư cứu lần thứ hai. Trong lúc dưỡng thương, ông và chúng tăng cùng ăn cùng ở tu thiền đả tọa, cuối cùng, ông nói với trụ trì ông muốn cứ như vậy ở lại nơi này.

Trụ trì lần hạt Phật lắc đầu, chỉ vào con đường xuống núi: “Nhóc ngốc về đi, Phật của con không ở nơi này.”

Tiêu Cảnh Chi bị đuổi ra ngoài, chờ lúc trở về lần nữa ông đã thành đế vương.

Vì thế núi thành núi Minh Tâm, chùa thành chùa Tướng Quốc, cũng từ đây có được địa vị chí cao vô thượng trong triều Tấn.

Bởi vậy bất kể là ai muốn đến chùa Tướng Quốc, đều phải từng bước một thành thật đi lên núi Minh Tâm đi.

“Ờm…” Sau khi nghe xong một hồi giảng giải, Giang Trì Lạc run rẩy giơ tay lên: “Em có thể hỏi một chút, bậc thang này nó có bao nhiêu bậc vậy ạ?”

Đạo diễn Trần cười rộ lên: “Yên tâm yên tâm, không nhiều bậc lắm, tổng cộng lại cũng chỉ chín trăm chín mươi chín bậc thôi ~”

Con số mỹ diệu khiến Giang Trì Lạc nghe xong mà trước mắt tối sầm, suýt nữa đã ngất xỉu luôn. Song không ngờ tổ đạo diễn còn chuẩn bị bất ngờ khác cho họ.

“Các vị khách quý, bởi vì kế tiếp các bạn cần cư trú trong chùa một đoạn thời gian, để biểu thị lòng thành kính và kính trọng, có số thứ không được cho phép mang lên núi đâu~”

“Cho nên kế tiếp, xin mời các vị nộp điện thoại lên, cũng chủ động mở vali hành lý của các bạn ra để cho nhân viên công tác kiểm tra… Giang Trì Lạc, đừng trốn nữa, được rồi, vậy bắt đầu từ cậu đi!”

Giang Trì Lạc:…!!!

Dưới phản kháng không có tác dụng gì của bạn học Tiểu Giang, vali hành lý cao hơn nửa người của cậu ấy rất nhanh đã bị mở ra trước mặt mọi người không lưu tình chút nào.

Sau đó, hiện trường lần nữa vô cùng yên tĩnh.

“Lạc Lạc cậu… đồ mang đến rất đầy đủ đấy.” Nhìn vali hành lý nhét đầy ắp, Sầm Khê không nhịn được cảm khái.

Máy tính iPad máy chơi game, đồ ăn vặt đồ uống mì ăn liền, nếu mà có thêm xe đẩy nhỏ, vậy đã có thể lập tức bày quán luôn rồi.

[Tui biết ngay, Lạc Lạc cậu ấy tuyệt đối sẽ mang đồ ăn vặt hhh]

[Xs*, dạo chơi ngoại thành bằng chứng xác thật]

* Cười chết

[Đứa trẻ còn nhỏ, ăn chút đồ ăn vặt chơi game thì có làm sao! Để cậu ấy mang để cậu ấy mang!]

Lục Văn bên ngoài yên lặng tháo mắt kính xuống bắt đầu chiến thuật chà lau, để tránh mình một lần nữa nhìn thấy vali hành lý khiến người ta nhồi máu cơ tim đó.

Không, xét đến cùng, đây thật ra vẫn là vấn đề của hắn… từ lúc bắt đầu hắn đã không nên tin tưởng Giang Trì Lạc có thể tự mình thu xếp tốt vali hành lý đó của cậu!!!

Đáng thương bạn học Tiểu Giang nhìn từ người đại diện đến đạo diễn, từ MC nhìn đến khách quý, cuối cùng, ánh mắt ấm ức cuối cùng rơi xuống trên người Nhạc Yến Bình.

“Anh Tiểu Nhạc…”

[Áu! Tui nhìn thấy gì đây! Lạc Lạc đây là đang làm nũng với Nhạc Nhạc hả!]

[Nhạc Yến Bình mau giúp Lạc Lạc nói chuyện đi! Cậu ấy cũng sắp tan vỡ rồi!]

Mà Nhạc Yến Bình nhận được xin giúp đỡ…

Ngài anh Tiểu Nhạc từ chối lời xin giúp đỡ của ngài, cũng trả về cho ngài một ánh mắt thương mà không giúp gì được.

Giang Trì Lạc:…

Cậu trai mười bảy tuổi rưng rưng lệ nóng, cuối cùng vẫn mất đi tất cả vui sướng của cậu ấy.

Về phần mấy vị còn lại, cũng không biết có phải vì nghe được tiếng gió trước không, trừ Sầm Khê bất hạnh mất đi bình dưỡng sinh xách tay của anh ấy, sau khi tổ tiết mục tỉ mỉ lục soát một vòng, thế nhưng lại không lục soát ra được hàng cấm nào nữa.

Đặc biệt là Nhạc Yến Bình, người khác tốt xấu gì còn mang theo một vali hành lý, mà cậu thì hay rồi, hai tay trống trơn chỉ quải một túi, sau khi trừ quần áo tắm rửa và đồ dùng sinh hoạt dự phòng, thì bên trong chỉ còn lại một cây bút và một quyển notebook…

Hả? Notebook?

“Thầy Nhạc, xin hỏi có thể xem  notebook này không ạ?” Bởi vì thói quen nghề nghiệp, nhân viên công tác tò mò hỏi.

Tiểu Nhạc đại nhân đang nhìn thềm đá bên cạnh xuất thần nghe vậy thoáng chốc run lên giật mình, theo bản năng đáp lại một câu: “Không thể.”

Tốc độ cực nhanh, ngữ điệu kiên quyết, thành công khiến nhân viên công tác nghi ngờ híp híp mắt: Ồ?

[Nói thực ra, thật ra tôi vốn không tò mò lắm đâu]

[Quả thật, nhưng mà sau khi bị cậu ấy nói không thể…]

[Khiến cho tôi giờ thật muốn đi cướp sổ của Nhạc Nhạc ghê]

[F.u.c.k, cậu ta có thể có thứ gì. Đơn giản chỉ là nhìn thấy Chiết Y mang theo quyển sách, cho nên cũng muốn học thôi.]

[Đúng á, học lại học không giống, thứ bắt chước bừa!]

[Lầu trên, các người bị hâm à? Cuốn notebook này Nhạc Nhạc đã từng sử dụng ở tiết mục lần trước rồi ok, thế nào, chẳng lẽ lần trước chủ tử nhà mày cũng mang sách à?]

[Đúng đấy, rốt cuộc là ai học ai, buồn cười!]

[Há, vậy tại sao cậu ta không cho người ta xem, vừa nhìn là biết có tật giật mình!]

[Đó là notebook của riêng Nhạc Nhạc, chẳng lẽ cậu ấy còn không thể làm chủ?]

Trên bão bình luận ồn ào nườm nượp, đạo diễn Trần ở trước máy theo dõi nhìn mà cảm khái vạn ngàn.

Còn nhớ rõ lúc livestream kì đầu tiên chỉ cần màn ảnh lia đến Nhạc Yến Bình, vậy trên bão bình luận tất nhiên là tiếng mắng một trời. Ai từng ngờ được hiện giờ, cậu thế nhưng cũng đã có được fans sẽ lên tiếng vì cậu đâu.

Lúc trước định cậu là khách quý thường trú quả nhiên là một lựa chọn chính xác. Nhìn độ hot của tiết mục nhà mình ngày một leo cao, đạo diễn Trần tỏ vẻ vô cùng vừa lòng đối với tầm nhìn xa trông rộng của mình, giơ tay ra một thủ thế, ý bảo nhân viên công tác buông tha Nhạc Yến Bình trước.

Có thứ để tranh luận là phải giữ lại mới có thể khiến người ta nhớ thương, nếu mà vạch trần đáp án luôn, vậy chẳng phải không thú vị ư~

Nghĩ như vậy, trong mắt ông xẹt qua một vẻ tính kế.

Nhưng bất kể như thế nào, Tiểu Nhạc đại nhân cuối cùng đã tạm thời chạy thoát qua một kiếp, cậu hoả tốc nhét sổ nhỏ của bản thân vào túi trong ba lô, mới vừa kéo khóa kéo lên đã nghe thấy đạo diễn Trần vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nói:

“Nếu mọi người đều đã chuẩn bị xong, vậy hiện tại xin mời xuất phát về đỉnh núi! Chúng tôi sẽ ở dưới chân núi chờ các bạn trở về~”

Mọi người mới vừa đi một bước bất ngờ dừng bước lại: “Đạo diễn Trần, các ông không ghi hình nữa?”

“Vậy sao có thể.” Đạo diễn Trần nói: “Nhân viên ghi hình liên quan cũng đã lên núi trước hai ngày rồi, về phần đoạn đường lên núi này ấy à…”

Âm thanh cánh quạt quay bỗng vang lên, năm chiếc máy bay không người lái bay đến trước mặt mọi người, đồng loạt hướng cameras trên mình về phía họ.

“Cho nên các vị không cần lo lắng, thuận tiện, nhắc nhở hữu nghị, tuy rằng người đầu tiên đến chùa Tướng Quốc không có khen thưởng gì, nhưng mà người cuối cùng, thì có phạt nha!”

“Được rồi các vị, nắm chặt lên núi. Nhớ rõ cũng mang vali của mình lên theo nhé~”

Mọi người:…!!!

Nhìn thềm đá căn bản không nhìn đến cuối trước mặt, Giang Trì Lạc bỗng vô cùng cảm ơn vì tổ tiết mục đã thu suối nguồn vui vẻ của mình đi rồi. Bằng không, cậu có lẽ thật sự sẽ chết ở nửa đường.

Sau khi thở ra vì sống sót sau tai nạn, cậu nhận mệnh xách vali lên rồi định đi lên, nhưng mà vừa quay người lại thì thấy Nhạc Yến Bình đứng tại chỗ, đang ngước mắt ngóng nhìn núi Minh Tâm trước mắt.

Ánh mắt chuyên chú, rồi lại phảng phất như không ở nơi đây, giống lúc họ ghi hình lần trước.

“Anh…”

“Nghĩ gì đó? Đi thôi.”

Thần hồn trốn đi được gọi trở về, Nhạc Yến Bình ò một tiếng rồi bước nhanh hai bước đi theo bên cạnh Tiêu Sách, sau khi liếc nhìn vali trên tay anh thì bỗng nở nụ cười sinh động: “Tiêu Sách, hối hận à?”

Tiêu Sách bất đắc dĩ: “Đúng vậy, hối hận rồi. Nếu không thì cậu thương xót cho, lát nữa giúp tôi xách một đoạn?”

“Không.” Nhạc Yến Bình từ chối không chút do dự, sau đó lúc Tiêu Sách giả vờ bi thương lên án thì chạy vọt đến bên người Sầm Khê, sau khi nói nhỏ vài câu thì nhận lấy vali từ tay người ta.

Ở phía sau cậu, ánh mắt Tiêu Sách dịu dàng như nước.

Yên tĩnh nhìn hai người họ, trong đầu Giang Trì Lạc bỗng nhớ lại ảnh chụp mình nhìn thấy trên hotsearch hai ngày trước —

Ánh sáng bên ghế dài dựa cửa sổ vừa đủ, chàng trai vùi đầu nghiêm túc ăn bánh kem nhỏ hẳn nghe thấy tiếng ai đó gọi, ngậm muỗng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía màn ảnh, sau đó cong mặt mày phối hợp giơ tay chữ V (✌️).

“@Tiêu Sách: Đón gió tẩy trần cho bạn nhỏ mới đến ^_^ @Nhạc Yến Bình”

Quan hệ của họ thật sự rất tốt.

Giang Trì Lạc nghĩ như vậy, nhấc chân bước nhanh đuổi kịp đội ngũ.

Là nơi quan trọng để hoàng thất triều Tấn hiến tế cầu phúc, đường lên núi núi Minh Tâm này thật ra cũng không khó đi.

Dù sao Hoàng thượng người ta còn phải tự thân bước từng bước đi lên đấy, nếu mà vì quá dốc khiến người mất đi phong thái lễ nghi, vậy chính là tội lớn phải rơi đầu.

Cho nên lúc Nhạc Yến Bình đến lần đầu đã cảm thấy, có thể gắng tạc ra 999 bậc thang từ ngọn núi nhỏ như vậy, các thợ thủ công này cũng thật sự có thực lực bất phàm.

Lại nói tiếp, cậu đã không nhớ rõ mình rốt cuộc đã đi con đường này lần thứ mấy rồi.

Năm tháng chảy trôi, vương triều thay đổi, rất nhiều người, rất nhiều chuyện hay biết cậu quen biết đều đã hóa thành một nắm đất vàng bay đi theo gió từ lâu, đến cuối cùng muôn đời xanh tươi chân chính, hình như cũng chỉ còn lại cây bạch quả ở hai bên con đường cổ xưa này.

Một ngàn năm trước chúng nó xanh um tươi tốt, một ngàn năm sau cũng như cũ cành lá tốt tươi.

Tiểu Nhạc đại nhân vác túi xách theo một vali, một đường cảm khái dạo bước rất nhàn nhã.

Chờ đến khi cậu hậu tri hậu giác ý thức được không đúng, phía sau trừ Tiêu Sách, ba người còn lại đều đã sắp nằm ở nửa đường rồi.

Đặc biệt là Giang Trì Lạc, đứa nhỏ này cuối cùng vẫn vì vali hành lý cao nửa người đó của cậu ấy mà trả giá đắt.

Nhìn từ độ cao này của Nhạc Yến Bình xuống, hoàn toàn không phân rõ rốt cuộc là cậu ấy đang khiêng vali hành lý, hay là vali hành lý đang khiêng cậu ấy nữa.

Cậu vẻ mặt phức tạp nhìn một lát, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm rằng: “Đều có hơi yếu.”

Tiêu Sách theo nửa ngày vất vả lắm mới chờ được người dừng lại:…

Nhìn Nhạc Yến Bình hoàn toàn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, đại ảnh đế Tiêu cắn chặt răng, yên lặng hít vào một hơi.

Giang Trì Lạc cuối cùng hoàn toàn được Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách xách đi lên.

Khi đứa nhỏ thiếu rèn luyện nhìn thấy hai người để đồ xong một lần nữa vòng trở lại, kích động đến mức giống như thấy được ba mẹ tái sinh của mình.

“Huhuhu, anh Tiểu Nhạc thầy Tiêu, cảm ơn các anh!” Sau khi nói lời cảm ơn xong, cậu ấy liền nhìn hai người một người một bên thoải mái xách vali của mình lên.

Bước chân vững vàng hít thở thông thuận, bé otaku thể lực cơ bản là số âm khiếp sợ trừng to mắt: “Ờm… các anh không mệt ạ?”

Tiêu Sách: “Ừ.”

Nhạc Yến Bình: “Còn ổn.”

Nhạc Yến Bình thật sự cảm thấy còn ổn.

Dù sao năm đó lúc tế trời đất, cậu là đi theo Tiêu Quý Uyên chín bước một dập đầu quỳ đi lên, so với khi đó, như bây giờ còn thoải mái hơn nhiều.

Về phần Tiêu Sách…

Đừng hỏi, dù sao hỏi chính là không mệt.

Kết quả cuối cùng không hề hồi hộp, cho dù có người hỗ trợ, bạn học Tiểu Giang cũng như cũ trở thành hạng nhất đếm ngược danh xứng với thật.

Bọn họ đến không khéo, các sư thầy chùa Tướng Quốc vừa mới dùng bữa xong.

Vì thế Giang Trì Lạc ngay cả hơi cũng còn chưa thở đều, đã bị tổ tiết mục đóng gói ném đến phòng rửa chén. Chờ đến lúc người hơi thở thoi thóp bò về lại, bọn Nhạc Yến Bình đều đã uống qua một vòng trà.

“Tốt, nếu tất cả khách quý đều đã đến đông đủ, như vậy kế tiếp sẽ đến chúng tôi tuyên bố nhiệm vụ kì này.”

“Chùa Tướng Quốc là nơi hiến tế và cầu phúc quan trọng nhất triều Tấn, lịch sử văn hóa của nó nội tình sâu sắc, lưu lại rất nhiều phong tục truyền thống và giai thoại câu chuyện hay đến từ triều Tấn.”

“Trong vài ngày tới, xin mời các vị trải nghiệm cuộc sống hằng ngày trong chùa đồng thời tận khả năng tìm những dấu vết đến từ quá khứ này, số lượng sưu tập nhiều nhất khi kết toán cuối cùng tức là người thắng kì này! Nhắc nhở: Các vị có thể xin các nhà sư giúp đỡ, nhưng xin hãy chú ý đừng quấy rầy đến việc thanh tu của họ nhé.”

Phong tục truyền thống triều Tấn à…

Nhạc Yến Bình lẩm bẩm lặp lại, suy nghĩ chợt trôi xa.

Không biết làn gió nhẹ thổi đến tự nơi nào phất lên chuông gió treo nơi góc mái hiên, trong tiếng leng keng giòn vang nhẹ nhàng phá vỡ thời gian vĩnh hằng.

Cậu, cũng đã từng, treo một chiếc chuông gió ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK