[A a a, Nhạc Nhạc ơi, cậu rốt cuộc cũng nghĩ đến muốn bắt đầu công việc rồi sao!]
[Chờ mong phim mới của Nhạc Nhạc!!!]
[Thế mà là phim của đạo diễn Lữ, đặt trước hot search! Bé rốt cuộc sắp có cơm mới ăn rồi! Nếu không được thấy Nhạc Nhạc nữa tui thật sự sắp chết đói rồi!]
Mà trong bình luận kích động của một chúng fans, đã có âm thanh khác thường lặng yên chôn xuống hạt giống.
[Lữ Thừa Tiên à, nhóc hết thời thế mà có thể lấy được tài nguyên tốt như vậy.]
[Đúng vậy, có tò mò cậu ta lấy được kiểu gì, chắc sẽ không… giống như ai kia lần trước đó chứ?]
[Nói không chừng ấy, ai biết được~]
“Con bài ấy cậu đánh rất tốt.”
Tề Minh nửa dựa lên sofa thỉnh thoảng lướt khu bình luận, cảm thán một câu tự đáy lòng: “Sao cậu nghĩ đến việc đi tìm Lữ Thừa Tiên?”
“Tôi không có đâu.” Tạ Chiết Y bình thản ung dung nói.
Trên thực tế, là Lữ Thừa Tiên đến tìm cậu ta.
Bởi vì ban đầu, người này thật sự cũng chỉ thuần túy muốn đến ké độ hot của <Phong Vân> thôi. Mà hắn đương nhiên không có khả năng mời được Tiêu Sách, vì thế Tạ Chiết Y đương nhiên mà trở thành ứng cử viên số một lý tưởng nhất trong cảm nhận của Lữ Thừa Tiên.
Do đó, khi nhận được lời mời của hắn, Tạ Chiết Y thật ra cũng không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu, chỉ là, cậu ta không muốn nhận.
Danh tiếng của Lữ Thừa Tiên không tốt, đây là chuyện người trong giới đều biết. Mà trùng hợp là, Tạ Chiết Y biết được còn muốn nhiều hơn một ít so với người thường.
Ví dụ như, cậu ta biết Lữ Thừa Tiên rất thích chơi người mới. Đặc biệt, là kiểu trắng nõn sạch sẽ mới hơn đôi mươi này.
Sau khi tìm được mục tiêu, hắn sẽ ngụy trang thành một dáng vẻ trưởng bối hòa ái dễ gần, mang danh giúp đỡ người mới, bố thí mà sắp xếp cho người ta một vị trí nam ba nam bốn không quan trọng gì trong phim của mình.
Mà chờ sau khi ký xong hợp đồng, thì có thể bắt đầu đi bước một là “hiệp ân cầu báo”, cuối cùng giống như một con rắn tham lam, hoàn toàn nuốt vào chiến lợi phẩm của hắn.
Đã từng có nam bốn trong một bộ phim nào đó của hắm là như thế, đứa bé kia sau này vì phản kháng bị tuôn ra scandal dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, không đến một năm đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Tạ Chiết Y không lo lắng Lữ Thừa Tiên sẽ làm loại chuyện này với cậu ta. Dù sao phía sau cậu ta còn có một Tạ Thần, mà Lữ Thừa Tiên là một tên cặn bã còn coi như có đầu óc, từ trước đến nay sẽ không động đến người có bối cảnh như hắn.
Nhưng cậu ta không có hứng thú để loại người này làm bẩn con đường của mình.
Do đó, Tạ Chiết Y vốn muốn từ chối thẳng.
Nhưng lời từ chối đường hoàng mới vừa soạn một nửa, cậu ta bỗng nhiên ý thức được, đây là một cơ hội tuyệt vời.
Vì thế một lát sau, trong câu trả lời Lữ Thừa Tiên nhận được đã nhiều một câu như vậy:
[Thầy Lữ, thật tiếc khi không thể tham diễn tác phẩm mới nhất của ngài, nhưng mà, bên tôi có lẽ có thể đề cử cho ngài một ứng cử viên thích hợp khác.]
Lữ Thừa Tiên không biết quan hệ của Nhạc Yến Bình và nhà họ Tạ, Lữ Thừa Tiên cũng không rõ lắm quan hệ của Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách.
Một chút giấu giếm cộng thêm một chút chỉ hướng sai, hiện tại, con rắn độc này rốt cuộc như cậu ta mong muốn, nhìn chằm chằm chặt con mồi mới.
Cho nên Nhạc Yến Bình, hiện tại cậu nên làm gì giờ đây?
Thật ra làm sao cũng không sao cả, dù sao, loài như rắn độc này khó chơi nhất.
Tạ Chiết Y nghĩ, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt: “Nhưng mà, so với thuận nước đẩy thuyền của tôi, tôi thật ra càng muốn biết, cậu Tề thiếu rốt cuộc làm gì rồi?”
“Tôi à…” Tề Minh lười biếng nâng mí mắt: “Tôi cũng chẳng làm gì.”
“Chỉ là cảm thấy, khó lắm mới có một màn kịch thú vị như vậy, nếu như bị người giải quyết một cách dễ dàng, vậy chán biết mấy, cậu nói xem phải không?”
Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, điện thoại của hai người không hẹn mà cùng vang lên một tiếng.
Khoảng mười phút sau, tài khoảng đã chưa từng đăng bài suốt mấy ngày rồi kia của Nhạc Yến Bình, cuối cùng cũng có động tĩnh dưới sự chú ý của vạn chúng.
Không có thứ gì, chỉ là một câu rất ngắn rất đơn giản:
[Vị rượu này sai, ép người lấy uống, đây gọi là gì?]
Bàn bày, rốt cuộc vẫn bị Tiểu Nhạc đại nhân xốc lên một cách lễ phép mà không mất ưu nhã.
[Khoan đã? Ơ, lời này của Nhạc Yến Bình có ý gì?]
[Lầu trên, để tôi phiên dịch cho nè. Ý của những lời này là: Nếu bạn cưỡng ép người khác uống rượu, mà người kia cũng không thích hương vị của rượu, đây là có ý gì đây?]
[Cảm ơn đại diện lớp lầu 2 nhé, nhưng tôi cảm thấy điều lầu 1 muốn hỏi hẳn không phải việc này.]
[Hiện tại không phải đang nói cậu ấy và Lữ Thừa Tiên hợp tác… á.]
[Vl, không phải là như tôi nghĩ đó chứ?!]
Cho nên, Nhạc Yến Bình này rõ ràng là đang nói mình không muốn hợp tác, mà công ty đang cưỡng ép cậu ấy và Lữ Thừa Tiên hợp tác.
Oh ho!
Đây thật đúng là, quá dũng cảm! Cứ nói toẹt thế luôn?!
Vì thế, cư dân mạng bùng nổ, mà công ty và Lữ Thừa Tiên cũng bùng nổ.
Bên nào cũng chẳng ngờ được Nhạc Yến Bình thế mà sẽ trực tiếp cứng rắn lên, bọn họ đều cho rằng cậu sẽ thỏa hiệp.
Tiếng chuông điện thoại dồn dập gần như nối gót vang lên, ở trong phòng khách không lớn, vang ra khí thế tức giận ngút trời.
Nhạc Yến Bình và Lê Thừa Phong đạm nhiên liếc nhìn nhau một cái, sau đó một người đứng dậy đến phòng ngủ, một người tản bộ đến ban công.
Thời tiết hôm nay không được coi là sáng sủa, sáng sớm còn có thể trông thấy một chút ánh mặt trời, giờ này đã bị tầng mây giấu phía sau một cách kín mít.
Nhiệt độ không khí phảng phất đang tuột xuống trong một đêm, rõ ràng hai ngày trước còn có thể nhìn thấy xanh trong của ngày mùa thu, mà hiện giờ lại đã mơ hồ có dấu hiệu bắt đầu mùa đông.
Gió ở tầng cao hơi lớn, Nhạc Yến Bình nắm thật chặt áo khoác, canh thời điểm tiếng chuông sắp ngừng, tựa lên lan can chậm rì rì ấn xuống nút nhận:
“Xin chào, ngài Lữ.”
Cũng không biết có phải giận quá ngược lại cười hay không, Lữ Thừa Tiên đầu kia điện thoại, giọng nói nghe thế nhưng vạn phần hiền hòa:
“Nói thật tôi có hơi tò mò, Tiểu Nhạc à, đây là ý của cậu, hay là ý của Lê Thừa Phong.”
“Không có khác biệt, ngài Lữ, dù sao từ lúc bắt đầu, chúng tôi đã thống nhất ý kiến rồi.”
“Như vậy à? Vậy xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”
Lữ Thừa Tiên vẫn luôn cho rằng, Lê Thừa Phong và Tiêu Sách cũng không để ý Nhạc Yến Bình nhiều. Dù sao đều đã ký hợp đồng lâu như vậy, trừ <Phong Vân> từ bên công ty trước mang lại, thì Nhạc Yến Bình cũng chưa từng có được một tài nguyên nào.
Cho nên bất luận thấy thế nào, Nhạc Yến Bình cũng cực kỳ giống một người mới bị thờ ơ.
Mà người như vậy từ trước đến nay dễ thao túng nhất, chỉ cần cho chút lợi lại hơi châm ngòi ly gián một chút, thì sẽ đối với hắn khăng khăng một mực. Vì thế Lữ Thừa Tiên mới yên tâm lớn mật xuống tay.
Hắn căn bản không cảm thấy Nhạc Yến Bình sẽ từ chối mình, song không ngờ rằng, người mới nhìn có chút nhút nhát này, hóa ra từ đầu tới cuối đều là người cùng thuyền với bọn Lê Thừa Phong.
Bị chơi rồi.
Ở nơi Nhạc Yến Bình không nhìn thấy, ánh mắt Lữ Thừa Tiên đã âm u lạnh lẽo đến cùng cực.
“Cho nên, trước đó bọn họ đã nhắc đến tôi với cậu đúng không?”
“Không có.” Nhạc Yến Bình nói: “Ngày hôm qua quả thật là lần đầu tiên tôi nghe nói đại danh của ngài Lữ. Nhưng mà ngài Lữ, tôi không biết trình độ của anh với tư cách là đạo diễn như thế nào, nhưng hiển nhiên, anh không phải một diễn viên giỏi. Người hảo tâm chân chính, cũng sẽ không có loại, ừm...”
Cậu châm chước tìm từ một chút: “Ánh mắt xảo quyệt này.”
“Thì ra là thế, nếu mà đúng như thế, vậy cậu ngược lại quả thật là một diễn viên rất giỏi.”
Dáng vẻ vâng vâng dạ dạ còn thoáng hiện động lòng ấy, ha…
Lữ Thừa Tiên cười khẩy một tiếng: “Thật là lừa tôi khổ quá đấy. Cho nên, sao lại không muốn diễn thế? Nhạc Yến Bình à, cậu rõ ràng có thể hot hơn nửa khoảng trời.”
“Hậu quả từ chối tôi, cậu xác định cậu chịu nổi sao?”
“Từ chối anh sẽ chết à?” Nhạc Yến Bình bình tĩnh hỏi: “Nếu sẽ không chết, vậy không có gì không chịu nổi.”
Suy cho cùng nói như thế nào đi nữa, cậu cũng là một người đã từng chết một lần, không có hậu quả gì sẽ nghiêm trọng hơn so với cái chết.
“Về phần tại sao không diễn… ngài Lữ, anh còn nhớ rõ câu nói kia mà tôi nói trước khi đi ngày hôm qua không?”
“Anh thật sự, rất có phong thái của Trấn Quốc công.”
“<Sách Tấn> có nói, năm Càn An thứ ba mươi tám, Trấn Quốc công Trì Hành ủng binh tự trọng* ý đồ mưu phản, Càn An đế tức giận, khiển thân vệ bắt tại trong cung, sau hỏi trảm tại Ngọ Môn.”
* 拥兵自重: Có một đội quân để tăng cường sức mạnh cho bản thân. dùng để chỉ một vị tướng không tuân theo sự điều khiển của cấp trên
“Anh viết một kẻ mưu phản thành kẻ trung quân, khiến minh quân một thế hệ cuối đời mất khí tiết, khiến Thái tử đức hạnh tốt đẹp trở nên coi mạng người như cỏ rác. Mà Trì Dư Tuyết trong bộ phim của anh…”
Trì Dư Tuyết giương lá cờ kiên nghị tự mình cố gắng, lại không có năng lực giải quyết bất luận vấn đề gì.
Từ đầu đến cuối đều vướng mắc vào tình yêu, chỉ có thể dựa vào nước mắt và sự yếu thế khẩn cầu người khác thương tiếc và giúp đỡ. Còn muốn dùng gì mà hồn nhiên và thiện lương để cảm hóa một bạo quân, ha!
“Quả thực vớ vẩn đến cùng cực.”
“Ngài Lữ, tôi không biết những tin tức nội bộ đó của anh rốt cuộc cho anh kiểu hiểu lầm thế nào, mới xuất hiện loại cốt truyện buồn cười này. Nhưng không hiểu biết lịch sử thật ra thật sự không phải chuyện gì mất mặt, anh cũng có thể thừa nhận thẳng, không có ai sẽ cười nhạo anh đâu. Dù sao không phải ai cũng có tâm tình đi lật từng trang những tư liệu lịch sử đó.”
“Nhưng mà, bịa bậy đơm đặt thì thật bất lịch sự.”
Bởi vì, Trì Dư Tuyết cũng không phải một đóa hoa trắng mảnh mai như vậy. Nhạc Yến Bình tuy rằng không thích nàng ấy, nhưng Nhạc Yến Bình kính trọng nàng.
Lúc tận mắt nhìn thấy Trì Dư Tuyết gần như sụp đổ điên khùng tại pháp trường, cậu từng cho rằng mình sẽ không gặp lại đại tiểu thư dễ vỡ này.
Càn An đế từ bi, ân xá chín tộc bọn họ khỏi liên luỵ chịu tội. Nhưng dù sao tội chết khó tránh tội sống khó tha, bất luận như thế nào, Trì Dư Tuyết cũng không trốn khỏi mệnh lưu đày.
Nếu không có gì bất ngờ, tương lai nàng đã định sẵn phiêu bạt khắp nơi, cả đời cơ khổ.
Nhưng Trì Dư Tuyết lại cố tình tìm một con đường khác cho mình — một con đường khó hơn đau khổ hơn.
Lúc nhìn thấy Trì Dư Tuyết đột nhiên xuất hiện trong sân nhà mình, Nhạc Yến Bình thực sự bị dọa sợ.
Trong lúc giữ đạo hiếu cậu tuy rằng không quá rõ lắm tình hình bên ngoài, nhưng cũng biết Trì Dư Tuyết hiện nay cũng không phải thân phận có thể tự do hành động gì.
Vì thế Nhạc Yến Bình hỏi nàng: [Ngươi muốn làm gì?]
[Trì Dư Tuyết, ngươi không nên đến nơi này.]
Nếu muốn chạy trốn, vậy nàng hẳn phải nhân lúc loạn đến cửa thành, nếu muốn tìm kiếm trợ giúp, vậy nàng hẳn phải đi tìm Hoàng hậu hoặc người nào khác.
Nhưng bất kể như thế nào, nàng đều không nên tới nơi này.
[Không.] Trì Dư Tuyết nhìn cậu, trên khuôn mặt tái nhợt và tiều tụy gần như ngay lập tức chảy xuống hai hàng lệ trong: [Chỉ có chỗ ngươi là ta nên tới.]
[Nhạc Yến Bình, thật xin lỗi.]
Dứt lời, nàng nặng nề quỳ xuống. Sau đó trán từng chút lại từng chút đập trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, rồi lại giống như bên trong tình lý.
Nhạc Yến Bình không ngăn cản nàng, cậu chỉ nhìn, một đôi mắt vô hồn chẳng buồn cũng chẳng vui, thậm chí, cũng không có sức lực dậy lên một tia phẫn hận.
[Cho nên thế nào?] Nhạc Yến Bình nhẹ giọng hỏi, cúi đầu nhìn đồ tang trên người mình: [Ngươi muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Phụ thân ngươi giết phụ thân ta, ngươi muốn ta tha thứ cho ông ta à?]
[Ta không có ý này, ta không muốn ngươi tha thứ.] Trì Dư Tuyết nói.
Nàng đứng lên, lộ ra một nụ cười sầu thảm: [Ta biết chuyện phụ thân ta làm tội không thể thứ, ta sẽ không biện giải cho ông ấy, nhưng ta là con gái của ông ấy. Tội ông ấy chịu để ta gánh, báo ứng của ông ấy để ta vác.]
[Ta thật sự rất muốn như vậy, nhưng mà… nhưng mà hiện tại ta, thậm chí cũng không có cơ hội vác. Ta thật sự không có cách nào.]
[Cho nên Nhạc Yến Bình, thật xin lỗi.]
Nhìn Nhạc Yến Bình, nàng nghiêm túc nói lại một lần. Rồi ngay sau đó, Trì Dư Tuyết liền lao đến gần.
Nàng là con gái của Trấn Quốc công, nàng là con gái của tướng quân.
Cho nên, Trì Dư Tuyết biết võ.
Mũi dao sắc nhọn để bên hông Nhạc Yến Bình, bên tai, giọng nói Trì Dư Tuyết run rẩy mà kiên định.
[Một tiếng vừa rồi kia, là nói thay phụ thân ta, mà một tiếng này, là nói cho bản thân ta.]
[Nhạc Yến Bình, ta thật sự rất xin lỗi, nhưng trừ như vậy, ta cũng thật sự đã cùng đường rồi.]
[Mang ta đi gặp Tiêu Quý Uyên, ta biết ngươi làm được.]
Nhạc Yến Bình quả thật làm được, nhưng cậu không nhúc nhích.
[Ngươi sẽ chết.] Cậu nói: [Nếu bây giờ ngươi rời đi, ta còn có thể coi như chưa từng nhìn thấy ngươi.]
Lưỡi dao bên hông lại gần một ít, Trì Dư Tuyết hờ hững nói: [Không sao.]
[Dù sao, ta cũng không nghĩ có thể sống sót rời đi. Ngươi không cần phải quan tâm sống chết của ta, tựa như ta mặc kệ sống chết của ngươi vậy, Nhạc Yến Bình, ngươi chỉ cần hận ta là được.]
Nhưng mà ta không hận ngươi, người ta hận đã chết rồi.
Nhạc Yến Bình rất muốn nói cho nàng, nhưng cậu cuối cùng cũng không hề nói gì.
Sau đó, tựa như những gì Trì Dư Tuyết mong muốn, Nhạc Yến Bình đưa nàng tới trước mặt Tiêu Quý Uyên.
Nhìn con dao kề trên người Nhạc Yến Bình kia, ánh mắt Tiêu Quý Uyên tối tăm đến cùng cực.
[Ngươi muốn gì, Trì Dư Tuyết.] Hắn hỏi.
Đám ám vệ trong bóng tối đã đặt tay lên chuôi kiếm, chỉ đợi Thái tử ra lệnh một tiếng là có thể lấy đầu tội nữ ngay.
Nhưng trước khi hắn hạ lệnh, Trì Dư Tuyết cũng đã ném dao găm ra trước một bước, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiêu Quý Uyên.
Nàng vốn dĩ đã không muốn tổn thương Nhạc Yến Bình, từ đầu tới cuối, nàng cũng chỉ muốn gặp Tiêu Quý Uyên.
Bởi vì nàng muốn một cơ hội, một cơ hội chuộc tội với Nhạc Yến Bình, với Thánh Thượng, cơ hội chuộc tội với khắp thiên hạ.
Chỉ có Tiêu Quý Uyên và Hoàng thượng có thể cho nàng cơ hội này.
[Thái tử điện hạ, gia phụ vi thần bất trung phạm phải tội lớn tày trời, chết không đáng tiếc. Nhưng mà tội này chưa trả, hoạ ngoại xâm chưa bình, tội nữ Trì Dư Tuyết nguyện chuộc tội thay cha, dùng quãng đời còn lại phòng thủ biên cương vì Đại Tấn. Bồi thường mọi nghiệp, tội nữ tự sẽ một mình gánh chịu.]
Trong đại điện Đông Cung yên tĩnh một mảnh.
Nhạc Yến Bình đã an toàn một lần nữa đứng ở vị trí phía sau Tiêu Quý Uyên, giữa ánh nến chập chờn, không khí áp lực lạ thường.
Hồi lâu, Tiêu Quý Uyên mới lạnh lùng lên tiếng: [Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Trì Dư Tuyết. Ta nhớ rõ, trước đây ngươi hình như không phải nói như vậy.]
Dù sao ngày đó trên pháp trường, nàng còn kêu gào mấy người bọn họ không được chết tử tế.
[Con gái của một phản thần, ngươi dựa vào đâu cảm thấy chúng ta còn sẽ giao binh quyền cho ngươi, chẳng lẽ, còn phải cho phủ Trấn Quốc công cơ hội ủng binh tự trọng một lần nữa sao?]
Trì Dư Tuyết lại lạy ba lạy lần nữa: [Thái tử điện hạ, tội nữ tuyệt không ý này. Tội nữ nguyện làm lên từ binh sĩ thấp kém nhất, chỉ cầu có thể thân lên chiến trường, bảo vệ quốc gia.]
[Thái tử điện hạ, phủ Trấn Quốc công nhiều đời trung lương, hiện giờ lại hủy trong một sớm vì dụ.c vọ.ng riêng của bản thân gia phụ. Chuyện đã xảy ra không thể sửa đổi, tội nữ chỉ nguyện dùng tánh mạng bé nhỏ không đáng kể này, giữ gìn danh tiết của tổ tiên.]
Ngày đó, Trì Dư Tuyết đã lạy thật lâu. Đáng tiếc, nàng cuối cùng cũng không chờ được câu trả lời của Tiêu Quý Uyên.
Thị vệ giải nàng đi trở về nơi nàng hẳn nên về, mà sau khi đám người rời đi, Tiêu Quý Uyên kéo tay Nhạc Yến Bình đem người lật qua lật lại cẩn thận kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, xác nhận Nhạc Yến Bình hoàn toàn không bị thương, mới rốt cuộc thở phào một hơi, miễn cưỡng yên tâm.
Đối với điều này, Nhạc Yến Bình lại không mấy để ý, bởi vì giờ phút này cậu càng quan tâm một chuyện khác hơn: [Trì Dư Tuyết sẽ thế nào?]
Tiêu Quý Uyên lắc đầu: [Sự tình quan trọng, ta sẽ bẩm báo phụ hoàng đúng sự thật. Về phần nàng… được rồi, đừng nghĩ nữa. Cửa cung lúc này đã khóa rồi, tối nay cứ nghỉ ngơi ở chỗ ta trước đi.]
Nhạc Yến Bình đáp được, ngày hôm sau thì về trong nhà, cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tiếp tục chịu tang.
Cậu không biết Tiêu Quý Uyên và Càn An đế thương nghị điều gì, chỉ biết vào sáng sớm ba ngày sau, đại lao giam giữ Trì Dư Tuyết ngoài ý muốn bốc cháy lớn.
[Năm Càn An thứ ba mươi tám, lao ngục xảy ra hoả hoạn, ngục tốt ngược xuôi cứu giúp, nửa ngày mới ngăn được, con gái Trì Dư Tuyết của phản thần Trì Hành, táng thân trong thế lửa.]
Từ đây, trên đời này không còn Trì Dư Tuyết. Mà trong phủ của đại tướng quân Vệ Dung, thì bỗng nhiên nhiều thêm một chàng trai thanh tú, gọi là Vệ An.
Nghe nói, là con của nhà anh họ ở nơi rất xa không biết của đại tướng quân.
Thiếu niên đó chưa cập quan đã đi theo Vệ Dung lên chiến trường, bắt đầu từ một người lính nhỏ, dựa vào quân công thật đánh thật thăng chức một đường, cuối cùng thành công lên làm phó tướng của Vệ Dung, cùng theo chinh chiến sa trường.
Vệ an vệ an, bảo vệ Trường An.
Sau này lúc “Vệ An” đi theo Vệ Dung hồi kinh báo cáo công tác, Nhạc Yến Bình từng gặp mặt qua “hắn” từ xa trong bữa tiệc đón gió tẩy trần cho các quân sĩ.
“Hắn” thay đổi rất nhiều, lúc nhìn lần đầu, Nhạc Yến Bình thậm chí cũng không nhận ra được, nhưng “Vệ An” nhận ra Nhạc Yến Bình.
Khổ lệ nơi biên cương khiến “hắn” rút đi sự yêu kiều mềm mại của quá khứ, khí chất quanh người đã mang theo sự lạnh lẽo và túc sát đặc trưng của quân sĩ.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn nhau từ xa cách hơn nửa điện Kim Loan, giữa ngỡ ngàng, Nhạc Yến Bình lại phảng phất một lần nữa thấy được thiếu nữ kiêu kỳ kia đứng trên đường cung, tức muốn hộc máu cãi nhau với cậu.
Đáng tiếc, cuối ngày của hôm qua không thể đuổi theo.
Bọn họ không hẹn mà cùng nâng lên ly rượu cụng nhau cách không, tất thảy sinh tử ân thù, cuối cùng thoảng qua như mây khói.
[Mưa trong năm xưa cuối cùng thành mộng, nơi phồn hoa ngày xưa, quyết định phút chốc thềm loang máu.]
[Tội nghiệp báo ứng ta đành nhận, mây mù vần vũ che quá khứ, cát bụi chẳng lấp được hồn thiêng.]
Trì Dư Tuyết như vậy, “Vệ An” như vậy, tướng sĩ phòng thủ biên cương vì Đại Tấn như vậy, nàng không nên là dáng vẻ nông cạn mà nhu nhược kia trong phim của Lữ Thừa Tiên.
Trì Dư Tuyết chưa bao giờ cần dựa vào người khác, nàng chỉ cần bản thân nàng, là có thể tìm ra một con đường máu phủ kín hoa tươi cho mình trong đau khổ.
“Lịch sử sở dĩ là lịch sử, chính bởi vì nó thần thánh trang nghiêm và không thể khinh nhờn.”
“Cho nên, ngài Lữ, thứ tôi nói thẳng, người như anh, căn bản không xứng quay chuyện xưa của họ.”