• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm giờ chiều, đèn rực rỡ còn chưa lên.

Bên ngoài cổng một công trường xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh của thành phố, một người đàn ông mặc áo hoodie đen đeo kính đang dựa vào đèn đường nhắm mắt dưỡng thần.

Bên tai, tiếng ồn khi cần cẩu làm việc vẫn luôn kéo dài đến khi một tia nắng cuối cùng tiêu tán mới rốt cuộc dừng lại. Theo đèn đường lần lượt sáng lên từ xa tới gần, tiếng người ồn ào dần dần đến gần cánh cổng đóng chặt kia.

Then cài cửa bằng sắt bị kéo xẹt qua mặt đất rung động leng keng, công nhân lao động một ngày lục tục đi ra.

Lúc đi ngang qua bên cạnh chàng trai, thỉnh thoảng có người sẽ lấy làm lạ nhìn cậu ấy hai cái, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Thân thể mệt mỏi không cho phép họ xen vào việc người khác, vì thế rất nhanh, người đã đi hết.

Sau khi đợi gần mười phút nữa, mới có một gã đàn ông mặt mày dữ tợn hùng hổ đi ra.

“Thứ chó đẻ.” Gã lẩm bẩm chửi, vừa ra đến trước cửa còn không quên quay đầu phun một ngụm: “Mẹ nó cũng dám trừ tiền lương của ông đây, còn không phải là thứ… đụ mẹ!”

Sau lưng không hiểu sao bị người va mạnh, gã đàn ông lảo đảo chúi về trước hai bước, sau khi ổn định thân hình quay đầu lập tức túm chặt cổ áo người gây họa, trừng mắt nổi giận chửi: “Tao đệt! Mẹ nó mày không mắt à!”

“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Chàng trai ngã ngồi trên mặt đất bị dọa đến mức liên tục xin lỗi: “Thưa anh, tôi, tôi không phải cố ý…”

“Không phải cố ý? Thằng bốn mắt, mày nói không phải thì không phải?!” Gã đàn ông cười khẩy nói.

Hôm nay vốn dĩ gã đã rất bực, buổi chiều mình chẳng qua là nghỉ ngơi một lát dưới bóng cây uống miếng nước thôi, thằng giám sát chết tiệt đó cứ một hai phải tóm gã trừ tiền lương. Mà hiện tại, lại gặp phải thằng nhóc không có mắt này.

“Con phố lớn như vậy mày đi đâu chẳng được một hai phải đụng vào tao, mày đụ mẹ cố ý tìm tao gây chuyện muốn chết đúng không?!”

Khuôn mặt chàng trai tức thì trắng bệch, ngập ngừng giải thích nói: “Không, không phải. Rất xin lỗi anh, tôi có bệnh quáng gà không thấy rõ đường, thật sự không phải cố ý… nếu không như vậy, tôi, tôi mời ngài ăn cơm tạ tội được không?”

Lực nắm cổ áo thả lỏng chút, gã đàn ông nheo mắt đánh giá người từ trên xuống dưới một vòng.

Quần áo giặt đến trắng bệch, ống quần đã có chút cạnh thô, mắt kính nhỏ này vừa thấy là biết không phải đồ có tiền gì…

Được, một bữa cơm thì một bữa cơm đi.

Nghĩ vậy, gã đàn ông rốt cuộc không tình nguyện buông lỏng tay: “Được thôi, coi như thằng nhóc mày thức thời.”

“Ôi, cảm ơn anh…” Chàng trai vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, cười làm lành nói: “Ờm đại ca, em biết có một tiệm thịt nướng làm khá ngon hơn nữa cũng cách đây không xa, ngài xem, chúng ta đi chỗ đó được không?”

“Được, dẫn đường đi.”

“Được, ờm, xin hỏi đại ca ngài xưng hô như thế nào?”

“La Kỳ.”

“Được, anh La.”

Bóng đêm suy tàn mơ hồ bóng dáng khom xuống co rúm lại của chàng trai, La Kỳ nhặt được một bữa cơm chiều miễn phí kiêu căng ngạo mạn đi theo phía sau người nọ, trong lòng cười giễu một tiếng đồ nhát gan.

Nhưng có sao nói nấy, mắt kính nhỏ này tuy rằng hơi hèn nhát, nhưng quả thật còn rất biết xử sự.

Sau khi vào tiệm thậm chí cũng không cần La Kỳ nói thêm gì, cậu ấy đã vô cùng tự giác chọn hết một lượt thịt đắt nhất.

Rất nhanh, bia và thịt lát đã bày ngay ngắn một bàn lớn, mắt kính nhỏ này cũng không vô nghĩa nhiều, vén tay áo lên liền chủ động ôm đồm nướng thịt.

Do đó, chầu cơm này La Kỳ ăn có thể nói là đặc biệt thư thái, thế cho nên gã nhìn dáng vẻ hèn kia của chàng trai, cũng cảm thấy thuận mắt không ít.

“Thằng bốn mắt, con người của thằng nhóc mày cũng không tệ lắm.” Rượu quá ba tuần, La Kỳ mắt mê mang nói với mắt kính nhỏ: “Đáng tiếc, chỉ là hơi quá hèn nhát.”

Lời nói này thật sự khiến người ta không thể nhận, chàng trai chỉ có thể mỉm cười xấu hổ, vùi đầu tiếp tục nướng thịt của cậu.

La Kỳ tức thì càng vui vẻ: “Ôi đúng, chính là dáng vẻ hiện tại này, y như đàn bà, hèn nhát muốn chết. Nhưng mà, tao cũng đã mấy năm rồi không được nhìn thấy đồ hèn giống như mày, chậc, thật là, nhìn là thấy tức.”

“Thật xin lỗi, anh La,” Chàng trai không khỏi nản lòng hẳn: “Nhưng con người em đây cứ như vậy, ba mẹ em cũng luôn nói em vô dụng, khinh thường em…”

Nói rồi, cậu ấy cười khổ một tiếng: “Em có lẽ, là người vô dụng nhất anh từng gặp nhỉ.”

Nhưng mà, La Kỳ lại nhếch miệng nở nụ cười: “Không không không, nghĩ nhiều rồi, mày cũng không phải kẻ vô dụng nhất tao từng gặp, dù sao thằng nhóc mày bất kể nói thế nào, ít nhất còn coi như thức thời.”

“Trước đây tao từng biết một người, kẻ đó mới là phế vật chân chính.”

“Ồ~” Động tác nướng thịt của chàng trai ngừng lại, sau khi thuận tay thêm đầy rượu cho người ta, cậu một tay chống cằm, rất có hứng thú nhìn La Kỳ bảo: “Thật sao ạ, vậy anh La anh có thể nói cho em nghe một chút không?”

“Được thôi, ợ, sao lại không được.” Như nghĩ đến thứ thú vị gì, La Kỳ cười lớn mở miệng: “Nhưng mà, anh nói với mày nhưng mày đừng không tin, trên đời này có số người ấy, nó trời sinh chính là hạ tiện!”

Giống như một bể nước mở toang cửa xả, La Kỳ thao thao bất tuyệt nói về “công tích vĩ đại” của mình năm đó, giữa mày thần thái phấn chấn, dưới hun đúc của cồn rốt cuộc hoàn toàn một phát không thể vãn hồi.

Mười phút sau, nhìn La Kỳ đã hoàn toàn say ngã sấp trên bàn cơm, chàng trai thong thả ung dung xé túi khăn ướt lau khô tay, mới lấy điện thoại ra ấn xuống nút ghi âm.

[Hoàn thành, nhớ rõ thanh toán.]

Sau khi gửi file ghi âm qua, cậu ấy đạm nhiên đứng dậy, quay đầu nói với ông chủ hóng chuyện vui nửa ngày bên cạnh: “Giao cho anh.”

“Gìờ đã đi rồi? Ôi, cậu ít nhất phải thanh toán phần kia của mình chứ.”

Chàng trai nhướng mày: “Anh thấy tôi ăn à? Muốn tôi ngán anh có thể nói thẳng luôn.”

“Được rồi.” Ông chủ lập tức giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng, sau đó hắn thuận tay cầm điện thoại trên bàn lên: “Alo, chỗ tôi có một con ma men muốn ăn quỵt, có thể giúp tôi xử lý chút không?”

Khi nói chuyện, hai người nhìn nhau cười, không có ai lại chia cho La Kỳ cho dù một ánh mắt.

Mà cùng lúc đó, một mảnh ghép còn thiếu cuối cùng của trò chơi ghép hình trên tay Lê Thừa Phong cũng rốt cuộc về vị trí.

“Bộ kỹ thuật nắm chặt thời gian! Trong mười phút tôi muốn xem được một bản ghi âm hoàn chỉnh, bộ quan hệ công chúng, chuyển thanh minh đã chuẩn bị tốt trước đó vào nền…”

Sau khi phân phó xong tất cả công việc đâu vào đấy, Lê Thừa Phong mở ra group chat mới vừa thành lập hôm nay @ toàn thể thành viên:

[Chúng ta chuẩn bị tốt, kế tiếp đành còn phải phiền các vị, cảm ơn!]

7 giờ rưỡi tối, trà dư tửu hậu.

Dư luận trải qua một ngày lên men, đã đi đến bên bờ hoàn toàn mất khống chế.

Đề tài “Nhạc Yến Bình cút khỏi giới giải trí” vẫn như cũ đứng vững đầu bảng hot search, nhưng bất kể là đương sự hay công ty của đương sự, lại từ đầu đến cuối không rên một tiếng.

Thân là chủ nhóm nhóm fan CP “Tiếu Nhan”, cô gái nhỏ giờ chỉ cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.

Có người thoát hố dẫm ngược, có người im lặng quan sát, còn có bất chấp tất cả đi lên thẳng thừng mắng chửi.

Sau khi vất vả duy trì cả ngày, cô nhìn super topic có xóa thế nào cũng xóa không sạch, rốt cuộc hoàn toàn không chịu nổi, rúc trong phòng vừa lau nước mắt vừa mở ra lịch sử trò chuyện với Chiêu, bắt đầu điên cuồng gõ chữ.

[Chiêu, chị có biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào không, nếu chị là nhân viên nội bộ chị hẳn có biết chút gì đúng không?]

[Cầu xin chị có thể nói cho em chút gì được không, giờ em buồn lắm huhuhu…]

[Nhạc Nhạc anh ấy không phải là người như vậy, anh ấy sẽ không làm như vậy!]

......

Càng gõ, cô gái nhỏ lại khóc càng dữ.

Không có ai biết, cô gái nhỏ thật sự rất thích rất thích Nhạc Yến Bình.

Bắt đầu từ rất sớm rất sớm trước kia, ở thời điểm còn chưa có tiết mục <Phong Vân> này, cô cũng đã bắt đầu thích cậu…

Âm nhắc nhở tin nhắn bỗng vang lên giữa lúc cô hai mắt đẫm lệ mông lung.

Cô gái nhỏ chỉ cho là một tin nhắn chửi nữa, đang muốn lau khô nước mắt tiếp tục vùi đầu xóa, lại thấy lịch sử trò chuyện của cô và Chiêu đã nhiều một câu:

Chiêu: [Đừng lo lắng, tin tưởng cậu ấy.]

Cô gái nhỏ: !!!

Chiêu: [Sắp sửa kết thúc rồi, đừng buồn.]

Sau khi gửi xong một câu này, Tiêu Sách liền rời khỏi acc nhỏ, trong một mảnh yên lặng, lẳng lặng nhìn con số đang không ngừng nhảy lên trên màn hình điện thoại.

Mà trong khoảnh khắc khi thời gian nhảy đến 8 giờ tròn, lời giải thích mà các cư dân mạng nhao nhao nửa ngày rốt cuộc đúng giờ phát ra tại một khắc này. Mà phát ra cùng thời gian, còn có tất cả người lên tiếng ủng hộ đối với Nhạc Yến Bình.

“@Giải Trí Quang Ánh: Bẻ cong sự thật, đánh lừa đại chúng, giương cao ngọn cờ chính nghĩa lại chĩa mũi đao về người bị hại, đây là cái các người gọi là lương tâm sao! Hành vi ác liệt nhằm để ác ý bôi nhọ công kích công ty chúng tôi và ngài Nhạc Yến Bình, phát tán thông tin giả vân vân, công ty chúng tôi đã tiến hành lấy được bằng chứng theo pháp luật quy định, tiến thêm một bước truy cứu trách nhiệm pháp lý đối với tài khoản và cá nhân liên quan!”

Sau đó kèm theo chính là file ghi âm dài đến hai mươi phút, mà câu đầu tiên sau khi mở lên, chính là một giọng nữ khóc đến nghẹn ngào:

[Nếu có thể, tôi thật sự rất muốn qua đó giúp cậu ấy, nhưng mà, tôi thật sự rất sợ hãi…]

Hai mươi phút, giọng nói của mười lăm người. Từng chút từng chút, khâu ra một chân tướng rời rạc mà cư dân mạng muốn.

Mà vang lên cuối cùng, lại là tiếng cười to cuồng vọng của kẻ bạo hành:

[Mày không biết lúc ấy rốt cuộc buồn cười cỡ nào đâu, đồ hèn đó cuối cùng thậm chí còn ngất đi luôn, thật là vô dụng.]

[Cho nên, cậu ta xứng đáng.]

Cậu ta xứng đáng…

[Fu.c.k gã ta đụ má đi chết đi!!!]

Không biết là ai khởi đầu, kẻ gây hại rốt cuộc nghênh đón sự phản công của cư dân mạng phẫn nộ.

Phần mềm tê liệt một thoáng, mà sau khi hệ thống sửa chữa khẩn cấp, Lê Thừa Phong nhìn tiêu đề hot search rực rỡ hẳn lên, trái tim lơ lửng cả ngày giờ phút này rốt cuộc rơi xuống đúng chỗ.

Chạm đáy bắn ngược nhờ họa được phúc, sau đợt này, con đường tương lai của Nhạc Yến Bình hẳn sẽ càng tốt nhỉ.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi, Lê Thừa Phong vô thức nhếch môi, nhanh chóng nhận.

“Anh Lê!” Giọng nói vội vàng của trợ lý vang lên ở đầu kia điện thoại.

“Yên tâm đã kết thúc cả rồi, hôm nay cậu vất vả rồi, Tiểu Nhạc thế nào? Cậu trả điện thoại cho cậu ấy đi, giờ không… cậu nói gì cơ?!”

Giọng nói Lê Thừa Phong thoáng tăng cao, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đập mạnh bàn, lạnh lùng nói: “Cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì gọi là Nhạc Yến Bình biến mất hả?!”

Mà một bên khác, trợ lý cũng sắp gấp đến độ muốn khóc: “Em không biết, em chỉ đi ra ngoài vứt rác mua thức ăn cho mèo thôi, trở về anh ấy đã không thấy tăm hơi.”

Thậm chí lúc cậu ấy mới từ bên ngoài trở về còn không có cảm giác gì, sảnh phòng khách không ai chỉ coi là Nhạc Yến Bình vào phòng, còn chậm rì rì chạy đi đổi túi đựng rác.

Kết quả vừa về đến phòng khách, đã thấy trên bàn trà đang dán một tờ giấy ghi chú:

Có việc gấp cần đi ra ngoài một chuyến, yên tâm, về nhanh thôi ^_^.

Ồ, yên tâm…

Yên tâm cái đầu anh!!!

“Hắt xì!” Tiểu Nhạc đại nhân đang đi trên đường bỗng dưng hắt xì một cái.

Kỳ quái, chẳng lẽ cảm lạnh?

Nghĩ như vậy, cậu nắm thật chặt quần áo. Sau khi cảm nhận được rung động trong túi áo, lấy điện thoại ra không nhanh không chậm ấn xuống nút nghe: “Alo~”

“Được lắm Nhạc Yến Bình, lá gan mày lớn ha.” Nhạc Tế Văn hung tợn nói: “Cũng dám không đến, mày thật sự không sợ chết nhỉ!”

Nhạc Yến Bình: “Không có mà, tôi đã tới rồi đây~nhưng mà… Nhạc Tế Văn, lại nói tiếp anh hình như vẫn luôn đều rất thích dùng chết để uy hiếp tôi chứ.”

“Khi còn nhỏ vậy, hiện tại cũng vậy. Vậy, chính anh có sợ chết không?”

Không thể hiểu sao, một luồng khí lạnh căm bỗng dâng lên sau lưng Nhạc Tế Văn: “Nhãi ranh, mày có ý gì?!”

“Không có ý gì.” Nhạc Yến Bình vừa nói, vừa dùng mũi chân đá  hòn đá nhỏ bên đường: “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới vài chuyện cũ.”

Nhìn hòn đá nhỏ lăn tròn vào trong bóng tối, Nhạc Yến Bình đứng dưới đèn đường khẽ cười nói: “Nhạc Tế Văn, anh còn nhớ rõ lúc trước vì sao tôi lại bỏ học không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK