Nhiệt ý sống động truyền đến từ đầu ngón tay, Tiêu Quý Uyên rốt cuộc muộn màng ý thức được rằng, mọi thứ trước mắt đều không phải hư ảnh.
Hắn thật sự gặp được Nhạc Chiêu.
Một Nhạc Chiêu sống sờ sờ, đang lo lắng cho hắn.
Vui sướng đã lâu thành cam lộ cứu mạng, thân thể suy bại hồi quang phản chiếu, Tiêu Quý Uyên một lần nữa có được sức sống ngắn ngủi.
Giữa những tiếng ồn ào, hắn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn người mà hắn nhớ nhung bao ngày đêm.
Hắn thật sự rất muốn trực tiếp ôm Nhạc Chiêu vào trong lòng, ôm chặt lấy cậu, nói cho cậu biết hắn rốt cuộc nhớ cậu nhường nào.
Nhưng mà một giây trước khi hắn sắp hành động, lý trí còn lại lại nhảy ra khẩn cấp bảo dừng.
Bởi vì, Tiêu Quý Uyên nhận ra thế giới xa lạ này.
Vào đêm mắt say lờ đờ mông lung nhiều năm trước kia, hắn cũng đã từng đến nơi này. Mà đêm hôm đó, sau lại thành một trong những niềm tin khiến hắn gắng gượng tiếp —
Nhạc Chiêu còn sống ở một thế giới khác.
Tất cả mọi người nói hắn điên rồi, thật ra bản thân Tiêu Quý Uyên cũng cảm thấy như vậy. Nhưng điên thì điên đi, nếu như không điên, hắn lại nên làm sao để chịu đựng đêm dài cô độc và dài lâu ấy.
Cho nên, xin cho hắn đến một lần nữa đi. Để hắn gặp lại Nhạc Yến Bình, để xác nhận tất thảy đã thấy đêm hôm đó cũng không phải một giấc mộng hão huyền.
Nhưng vô số bình rượu mạnh vào cổ họng, vô số lần tỉnh mộng lúc đêm khuya, Tiêu Quý Uyên đều không còn thành công nữa.
Vì thế, sau không biết bao nhiêu lần tỉnh táo từ trong cơn say, hắn rốt cuộc dừng loại thử vô dụng này.
Đó có lẽ, thật sự chỉ là một giấc mộng hão huyền nhỉ… khi đó Tiêu Quý Uyên nghĩ.
Nhưng mà hiện giờ, hắn không ngờ mình thế nhưng thật sự đi đến nơi này một lần nữa, kết quả, lại là vào khoảnh khắc hắn sắp chết.
Cho nên nói, thứ như vận mệnh này có đôi khi thật sự hoang đường và buồn cười.
Tiêu Quý Uyên nếu mà trẻ lại hai mươi mấy tuổi, hắn nhất định phải nhảy lên trên đài hiến tế chùa Tướng Quốc, học tập thật tốt những quan ngôn đó đối mặt với ông trời khiến người chán ghét này.
Đáng tiếc Tiêu Quý Uyên không phải, hiện giờ hắn thậm chí cũng đã không còn tinh lực gì để tái sinh ra bao nhiêu oán hận.
Bởi vì chỉ cần nhóc ký sử của hắn vẫn tốt là được. Chỉ cần Nhạc Chiêu có thể mạnh khỏe, vậy hắn thế nào cũng không sao cả.
Tiêu Quý Uyên có thể nhìn ra được, Nhạc Yến Bình sống rất khá ở đây.
Hắn trước kia đã cảm thấy Nhạc Yến Bình quá gầy gò, nhưng hiện giờ nhưng thật ra cuối cùng cũng hơi có thịt chút rồi. Tuy rằng vẫn yên tĩnh, nhưng hắn lại có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng sáng ngời và đốt người bên trong từ đôi con ngươi ấy.
Nhạc Yến Bình như thế, khiến Tiêu Quý Uyên chỉ nhìn thôi lòng đã sinh vui mừng, nhưng vui mừng qua đi, là mất mát không thể tự kiềm chế.
Bởi vì hết thảy điều này đều không có liên quan đến hắn, người khiến Nhạc Yến Bình biến thành như vậy không phải hắn, mà là “Tiêu Sách”.
Nhạc Yến Bình vẫn luôn đang gọi cái tên này.
Hắn quá hiểu Nhạc Yến Bình, cho nên chỉ cần liếc nhìn thôi hắn đã biết, Nhạc Chiêu rất thích “Tiêu Sách”.
Sự ghen tị không tên đang lặng yên tràn ngập trong lòng Tiêu Quý Uyên. Hắn thật sự rất muốn hỏi Nhạc Yến Bình một câu, nhưng cuối cùng, hắn cũng vẫn không nói gì.
Bởi vì Tiêu Quý Uyên không dám.
Có thể nhìn Nhạc Yến Bình như thế, trò chuyện với cậu, với Tiêu Quý Uyên mà nói cũng đã là may mắn lớn lao, cho nên, hắn lại làm sao dám xa cầu nhiều hơn nữa.
“Xin lỗi Nhạc Chiêu,” Tiêu Quý Uyên cười khổ một tiếng: “Ta không phải cố ý muốn giấu em. Ta chỉ là…”
Hắn chỉ là muốn cứ vậy làm Tiêu Sách trong chốc lát, ở bên cạnh Nhạc Yến Bình lén lút bầu bạn với cậu trong chốc lát.
Nhưng hắn không ngờ Nhạc Yến Bình sẽ nhận ra mình.
“Nhạc Chiêu, em đừng giận ta được không? Ta không biết ta vì sao lại biến thành hắn, nhưng em đừng sợ, ta nghĩ, hắn hẳn sẽ trở lại ngay thôi.”
Tựa như một lần trước vậy, hắn thậm chí cũng chưa kịp nói mấy câu với Nhạc Yến Bình, đã bị lôi trở lại thế giới cô tịch đó.
“Cho nên Nhạc Chiêu, ta biết em không muốn nhìn thấy ta, nhưng trước khi hắn trở về, em hãy nhịn ta trước nhé. Ta bảo đảm, đây là một lần cuối…”
Nhưng mà lời nói còn chưa kịp nói xong, Nhạc Yến Bình đã ngắt lời hắn.
“Tiêu Quý Uyên,” Trong mắt còn ướt át chất chứa khó hiểu: “Tại sao ngươi lại cảm thấy ta không muốn gặp ngươi?”
Tiêu Quý Uyên im lặng, sau một hồi lặng im mới lên tiếng một cách khó khăn: “Ngươi… không hận ta sao?”
“Ta tại sao phải hận ngươi?”
Nhạc Yến Bình không nghĩ rõ, cậu cảm thấy câu hỏi này rất vô lý. Mà khi cậu nhìn vào đáy mắt Tiêu Quý Uyên, lại thấy một nỗi bi thương trong đó.
“Ngươi hẳn nên hận ta.” Tiêu Quý Uyên nhẹ giọng nói: “Nhạc Chiêu, ngươi còn nhớ rõ làm sao ngươi lại đến nơi này không?”
Chỉ một chớp mắt, Nhạc Yến Bình đã cứng đờ tại chỗ.
Cậu làm sao đi vào nơi này…
Còn có thể làm sao nữa, còn không phải là ngủ một giấc, sau đó đã đến đây một cách khó hiểu ư.
Nhạc Yến Bình rất muốn trả lời hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng đối diện với ánh mắt đó của Tiêu Quý Uyên, cậu một chữ cũng không nói nên lời.
Bởi vì họ đều biết chân tướng là gì.
Vì thế, cậu gần như hoảng loạn dời tầm mắt mình đi, cả người hoàn toàn là một vẻ giấu đầu lòi đuôi.
“Ta…”
Tiêu Quý Uyên biết cậu nhớ rõ, Tiêu Quý Uyên cũng biết cậu không muốn nhắc đến. Hắn vô tình khơi mào hồi ức của Nhạc Yến Bình, chỉ là có một số lời bây giờ không nói, vậy thì hắn sẽ không còn cơ hội nói nữa.
“Nhạc Chiêu, thật xin lỗi.”
Mấy năm đầu đó, Tiêu Quý Uyên luôn sẽ không khỏi nghĩ, nếu Nhạc Yến Bình không trở thành thư đồng của hắn thì tốt rồi.
Hắn hẳn nên dọa người bỏ chạy vào lần đầu lúc nhìn thấy Nhạc Yến Bình, như vậy, tất cả chuyện ngày sau thì đều sẽ không xảy ra.
Nhạc Yến Bình mười tuổi có thể tùy tâm sở dục làm ầm ĩ thật lâu, cậu không cần bị bức ép trưởng thành, không cần bị bức ép đi quản những quy củ khiến người ghét đó.
Nhạc Yến Bình mười hai tuổi đã sẽ không mất đi cha của cậu.
Vị ký sử đại nhân từ ái và nghiêm túc đó có thể tận mắt nhìn thấy cậu lớn lên, trên lễ trưởng thành của cậu mười lăm tuổi, tự tay vấn tóc đội mũ cho đứa con của mình.
Mà Nhạc Yến Bình hai mươi mốt tuổi…
Cậu sẽ không kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình trong lúc ngủ mơ, cậu sẽ sống rất tốt ở nơi Tiêu Quý Uyên không nhìn thấy, tựa như bây giờ vậy.
Nhóc ký sử của hắn vốn nên sống lâu trăm tuổi.
Là hắn hại chết cậu.
Nếu không có hắn thì tốt rồi…
Khoảnh khắc ý nghĩ này ùa dâng, ngực Tiêu Quý Uyên bỗng dâng lên một cơn đau nhói. Vì thế, ý thức vốn đã có chút hoảng hốt trở nên càng thêm tan rã.
Thời gian của hắn hình như sắp đến rồi. Tiêu Quý Uyên nghĩ.
Chờ hắn rời đi, vị Tiêu Sách kia hẳn đã có thể trở lại rồi. Đến lúc đó Nhạc Yến Bình có thể vui vẻ một chút không?
Liệu cậu có thể cảm thấy hơi buồn vì mình không?
Nhưng hắn thật sự không cam lòng được.
Hắn không muốn đi, hắn còn muốn gặp lại cậu.
Cho dù tầm nhìn đã tối tăm, Tiêu Quý Uyên vẫn cố hết sức giương mắt nhìn về phía Nhạc Yến Bình. Sau đó, trong một mảnh mơ hồ, hắn liền trông thấy một bóng dáng mơ hồ chạy về phía hắn.
Ấm áp chợt truyền đến trên người kéo tâm trí gần như tán loạn của Tiêu Quý Uyên về. Trước người, Nhạc Yến Bình ôm chặt lấy hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
“Tiêu Quý Uyên, không phải ngươi sai.” Hắn nghe thấy Nhạc Yến Bình nói: “Việc này không liên quan đến ngươi.”
“Ta chưa bao giờ từng hận ngươi, cho nên Tiêu Quý Uyên, ngươi đừng nghĩ như vậy, ta…”
“Ta thật ra thật sự rất nhớ ngươi.”
Nhạc Yến Bình nói nhớ hắn… như vậy, vậy vậy là đủ rồi.
Tiêu Quý Uyên nhắm mắt lại, nâng tay ôm chặt báu vật hắn nhớ nửa đời. Sau lại, hắn có chút không đứng được, họ liền đồng loạt rúc vào trên sofa.
Mèo nhỏ vốn dĩ rất là chướng mắt với Tiêu Quý Uyên lúc này dường như cũng ý thức được điều gì, nó yên tĩnh rúc giữa hai người, cuốn cổ tay Tiêu Quý Uyên một cách nhẹ nhàng bằng đuôi.
“Tiêu Quý Uyên, ta không tìm thấy ngươi trong sách sử. Bọn họ nói là chính ngươi xóa sạch lịch sử của mình…” Nhạc Yến Bình dựa vào trên vai Tiêu Quý Uyên khổ sở nói: “Tiêu Quý Uyên, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tiêu Quý Uyên nhẹ nhàng xoa xoa đầu đứa nhỏ: “Xin lỗi, ta không biết, ta cũng chưa từng làm. Nhưng mà không sao, đúng sai trong sạch đều ở mình, được mất ăn năn không do người, ta đã không thẹn với lương tâm, vậy thì không có gì phải lo lắng.”
Nhạc Yến Bình rầu rĩ ừm một tiếng.
“Hóa ra nơi này lại là ngàn năm sau à. Thật đúng là khiến người hơi khó tin. Nghe giống như kiếp trước kiếp này mà những hòa thượng đó nói vậy… này, Nhạc Chiêu, ngươi nói xem nơi này có thể là kiếp sau của chúng ta không?”
Nếu hắn có thể trở thành Tiêu Sách, vậy giữa hai người họ tất nhiên tồn tại liên hệ, có lẽ, Tiêu Sách thật đúng là đời sau của hắn cũng nói không chừng…
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã tự mình phủ quyết ý tưởng này: “Không, thôi, vẫn là không cần thiết.”
Nhạc Yến Bình trước tiên đến kiếp sau mà hắn không đến được, mà đời sau của mình vẫn luôn bầu bạn với cậu gì đó…
Tiêu Quý Uyên có lẽ thật sự sẽ ghen tị với chính mình đời này chết mất.
Hắn không muốn nghĩ nữa, yên lặng dời đề tài:
“Nhạc Chiêu, ngươi nói với ta về chính ngươi đi? Tùy tiện gì cũng được.”
Hắn thật ra rất mệt, nhưng trước khi lại hoàn toàn ngủ đi, hắn vẫn muốn nghe thử xem, trong những khoảng thời gian mình không thể tham dự đó, Nhạc Yến Bình làm gì, sống như thế nào.
Nhạc Yến Bình đáp được.
Cậu kể với Tiêu Quý Uyên gameshow cậu từng tham gia, kể trò chơi cậu từng chơi. Từ “người nhà” thiểu năng trí tuệ khiến người ghét nói đến bạn bè mới quen.
Cuối cùng, Nhạc Yến Bình nói đến Tiêu Sách.
Tiêu Quý Uyên nói: “Hắn đối với em rất tốt.”
Nhạc Yến Bình gật gật đầu: “Ừm, rất tốt.”
Có hơi muốn hỏi một chút mình và Tiêu Sách rốt cuộc người nào đối với cậu tốt hơn.
Nhưng kiểu vấn đề oán phụ tranh giành tình cảm này nếu mà thật sự hỏi ra miệng, vậy hắn khả năng cao là sẽ bị Nhạc Yến Bình đánh.
Vì thế, Tiêu Quý Uyên đành phải nỗ lực nhịn lại.
Lại nói tiếp, hắn hiện tại đã hoàn toàn không thể nhìn thấy đồ vật rồi… lần này, hắn hình như thật sự phải đi.
“Nhạc Chiêu, ta, rất vui vẻ.” Giữa lúc ý thức mê mang, Tiêu Quý Uyên gác cằm trên đầu Nhạc Yến Bình, thật cẩn thận dụi dụi:
t
“Mặc kệ là ngàn năm trước, hay là, ngàn năm sau… Nhạc Chiêu, ngươi còn sống, điều này thật sự tốt quá…”
Tuy rằng vẫn có hơi ghen tị, nhưng Tiêu Sách đó hẳn sẽ chăm sóc nhóc ký sử của hắn rất tốt nhỉ.
Bất kể như thế nào, chỉ cần bên cạnh Nhạc Yến Bình có người bầu bạn, vậy rất tốt…
“Nhạc Chiêu, chờ đến lúc lễ hoa đăng, em có thể lại thay ta đi thả một chiếc đèn không?”
“… Được.”
Nghe giọng nói của Nhạc Yến Bình, Tiêu Quý Uyên cuối cùng yên tâm nhắm mắt nặng nề ngủ mất.
Tiếng hít thở suy yếu phía trên đầu dần dần nhẹ đi, rồi sau đó bỗng nhiên lại trở nên trầm ổn và yên ổn.
Nhạc Yến Bình yên tĩnh nghe, cuối cùng cùng với bé mèo, nhét mình vào trong lòng Tiêu Sách.
Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ trong, Nhạc Yến Bình há miệng thở d.ốc, nói một câu trong im lặng:
[Tạm biệt, Tiêu Quý Uyên.]
Cùng thời khắc đó, triều Tấn một ngàn năm trước.
Kinh Thành chuông tang vang vọng. Cảnh Thừa đế Tiêu Quý Uyên băng thệ trong lúc ngủ, hưởng thọ bốn mươi sáu tuổi.
Mà hiện tại một ngàn năm sau.
Tiêu Sách hai mươi tám tuổi khẽ mở mắt ra. Anh nhìn Nhạc Yến Bình trong lòng, giấu đi đen tối tựa như mực đậm nơi đáy mắt thật sâu.