Nghi ngờ quan ngôn, lý giải quan ngôn, trở thành quan ngôn.
Nửa giờ sau khi cúp máy, Nhạc Yến Bình và Lê Thừa Phong mắng chửi người đã cái nư một người cầm ly trà sữa, lười nhác nằm liệt trên sofa thỉnh thoảng hút một ngụm.
Điện thoại của hai người vứt trên bàn trà bên cạnh đều ting tang ting tang reo điên cuồng, nhưng bọn họ ai cũng không quan tâm.
Mãi đến khi uống hết ly trà sữa, Lê Thừa Phong mới rốt cuộc chậm rì rì ngồi dậy, dùng mũi chân móc thùng rác bên cạnh qua, ném ly rỗng vào.
Sau đó, anh ấy cứ duy trì động tác này ngẩn người một lát, hồi lâu mới chớp chớp đôi mắt hơi cay cay, nhẹ giọng nói: “Tôi không ngờ rằng tôi và công ty sẽ trở thành như bây giờ.”
Vị cấp cao vừa nãy gọi điện đến chất vấn anh thật ra là bạn của Lê Thừa Phong, nói thật ra, nếu không có hắn, lúc trước Lê Thừa Phong và Tiêu Sách cũng sẽ không ký hợp đồng với Giải trí Quang Ánh.
[Lão Lê, cậu yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, các cậu muốn thế nào cũng được.]
Hình ảnh người này vỗ ngực hứa hẹn với họ đến nay vẫn rõ ràng trước mắt như cũ, nhưng mà trước sau còn chưa đến mười năm, bạn tốt của mình cũng đã đang biến thành một bộ dáng khác trong lặng yên.
“Trước đây cậu ấy… không phải như thế.”
Ít nhất, sẽ không tối mắt vì lợi giống như bây giờ.
Lê Thừa Phong có hơi không nói rõ được cảm giác của mình hiện tại là gì. Mới nãy lúc cãi nhau với người ta sảng khoái bao nhiêu, thì lúc này trong lòng trống rỗng bấy nhiêu.
Rất khó chịu, rồi lại không biết nên làm sao cho phải.
Vì thế thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Thôi, tạm không đề cập đến việc này.”
Dù sao tiếp theo, bọn họ bận lắm.
Đắc tội công ty lại đắc tội Lữ Thừa Tiên, Lê Thừa Phong cũng chẳng cần phải xem cũng biết, trên mạng hiện tại chắc chắn náo nhiệt vô cùng.
“Nếu bọn họ hành động đủ nhanh, vậy lúc này hẳn đã có người bắt đầu tung scandal về cậu. Tiểu Nhạc, cậu…”
“Khoảng thời gian tiếp theo của cậu, có lẽ sẽ rất khó.”
Bởi vì Nhạc Yến Bình, là người đứng trên bề mặt kia.
Ban đầu lúc đưa ra ý muốn lật bàn ngay và luôn, Lê Thừa Phong thật ra không đồng ý. Bởi vì một khi làm như vậy, anh là người đại diện phía sau màn chưa chắc sẽ thế nào, nhưng Nhạc Yến Bình lại nhất định sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
[Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu, Tiểu Nhạc. Nếu làm như vậy, dư luận sẽ gi.ết ch.ết cậu.]
Lê Thừa Phong muốn nói tình thế cho nghiêm trọng chút, để cho Nhạc Yến Bình dẹp bỏ chủ ý nguy hiểm này.
Nhưng mà, Nhạc Yến Bình chỉ nhìn anh, khẽ nói một câu:
[Nhưng em chưa từng làm chuyện gì sai cả.]
Quả thật, đồn đãi vớ vẩn như lưỡi dao sắc bén tổn thương người, nhưng thanh giả tự thanh*, chẳng sợ có đau, Nhạc Yến Bình cũng có thể không thẹn với lòng.
* 清者自清: có nghĩa là một người vô tội sẽ đương nhiên chứng minh mình vô tội ngay cả khi anh ta không nói gì để làm rõ.
Nhưng nếu cậu đáp theo lời bọn họ, vậy mới thật sự sai.
[Anh Lê, em biết anh đang lo lắng cho em. Nhưng con người không thể vì sợ hãi tội danh chưa chắc có, đã thỏa hiệp để mình dính vết nhơ.]
Cho dù chết, Tiểu Nhạc đại nhân cũng muốn chết một cách trong sạch.
Đến tận đây, Lê Thừa Phong mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện Nhạc Yến Bình nói rất đúng.
Nếu không thuận theo, thì họ còn có khả năng lật bàn. Mà nếu thuận theo rồi, dính lên người vết bùn thông đồng làm bậy với Lữ Thừa Tiên kia, vậy mới thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nhưng dù là nói thế, nghĩ đến chuyện Nhạc Yến Bình sẽ trải qua tiếp theo, Lê Thừa Phong chung quy vẫn không khỏi đau lòng.
Nếu mà để lão Tiêu biết được thế nào cũng phải tức chết cho xem. Anh ấy oán thầm trong thâm tâm.
“Không sao.” Nhạc Yến Bình mỉm cười ôn hòa: “Em không để bụng chuyện này.”
Thậm chí, Tiểu Nhạc đại nhân còn có một chút tò mò — lần này, bọn họ lại sẽ mắng cậu điều gì đây?
Nếu không chốc lát xem thử. Nhạc Yến Bình nghĩ.
Về phần hiện tại…
Bé mèo còn chưa hoàn toàn tỉnh táo kêu to meow meow méo méo, từ trong phòng chạy ra nhảy lên người Nhạc Yến Bình.
Đầu nhỏ lông xù cọ cọ cằm cậu, sau đó bé mèo liền híp mắt ngáp một cái to, rúc vào cổ Nhạc Yến Bình tiếp tục ngủ gật.
Buồn ngủ cứ như vậy bất chợt ùa lên không kịp phòng ngừa.
Về sau không thể thức đêm nữa, Tiểu Nhạc đại nhân một đêm chưa ngủ buồn ngủ nghĩ, sau khi nghiêng đầu dựa vào người mèo nhỏ ấm áp, mí mắt liền bắt đầu không ngừng đánh nhau.
Ngủ bù trước vậy, cho dù trời sập xuống, cũng chờ cậu ngủ no trước rồi nói.
Vì thế, Lê Thừa Phong vừa mới bật dậy cũng lại lần nữa ngã xuống, sau khi tìm tư thế thoải mái, cả người nằm liệt đến là an tường lạ thường.
Ai cũng không muốn đi để ý đến những chuyện sốt ruột này ngay, dù sao sự tình đều đã như vậy rồi, thì dứt khoát để thế lửa đốt mình trước trong chốc lát đi.
Dù sao, hôm nay có lẽ là khoảng thời gian bình yên cuối cùng mà họ có khả năng hưởng thụ gần đây.
A, thật muốn phủi tay làm ngơ. Thật muốn ném thẳng hết cho lão Tiêu ghê. Anh có thể cứ nằm vậy chẳng hề làm gì, chờ lão Tiêu trực tiếp giải quyết Lữ Thừa Tiên không.
Đại diện Lê thể xác và tinh thần đều mệt vô cùng không muốn chịu trách nhiệm mà lẩm bẩm, d.ục v.ọng bất chấp tất cả tại một khắc này đã đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng mà nhắc mới nhớ, cũng không biết tình huống bên Tiêu Sách thế nào rồi? Hai người họ quậy sự tình lớn như vậy…
Tiêu Sách hẳn là đã biết rồi nhỉ?
......
Tiêu Sách hoàn toàn không biết.
Bởi vì anh đang hạ ván cờ thứ sáu trong hôm nay với ông cụ Tiêu.
Ông cụ có lẽ đã nhịn quá lâu vì lâu lắm rồi không ai chơi cùng, cơn nghiện cờ vừa trỗi dậy thì căn bản không kìm được.
Tiêu Sách thắng một ván thua một ván chơi cùng ông cụ, hồi lâu mới rốt cuộc cho ông cụ Tiêu chơi tận hứng, vui tươi hớn hở ngừng tay.
Không cần nhiều lời, Tiêu Sách đã tự giác dọn dẹp hết tàn cục khắp bàn cờ. Mà trong tiếng va chạm giòn vang của quân cờ, ánh mắt ông cụ an hòa nhìn đứa cháu trai mình thích nhất này, hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.” Tiêu Sách gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi.”
“Không hối hận? Con phải nghĩ cho kỹ, nếu mà trở về rồi, những vui sướng ấy của con bây giờ, sẽ có thể sắp trở thành niềm vui sướng của Từ Du.”
Nghe vậy, động tác thu dọn của Tiêu Sách dừng một thoáng, sau đó thì không khỏi nở nụ cười.
“Năm đó lúc con đi, ngài hình như cũng hỏi con như vậy.”
“Ồ? Đúng không?” Ông Tiêu ngước mi: “Tuổi lớn rồi là không được việc nữa, cũng không nhớ được chuyện… ôi, lúc trước ông nói gì thế?”
“Thì cũng như thế này, ngài hỏi con nghĩ kỹ rồi chưa, có thể hối hận hay không.”
[Bé Sách, con nghĩ kỹ rồi chứ? Không hối hận? Ông sẽ không cản con, nhưng nhà họ Tiêu cũng sẽ không cung cấp cho con bất luận sự hỗ trợ nào.]
Lúc ấy, Tiêu Sách nói không hối hận, vì thế ông lão liền phẫy tay, mặc anh đi.
“Vậy à, nhưng giờ chẳng phải con làm rất tốt sao, sao lại bỗng nhiên muốn trở về rồi? Cũng đừng nói ông nội đây không nhắc nhở con, thằng nhóc Từ Du kia mới vừa nổi điên ở công ty hôm qua. Con đây một khi bị nó tóm được, vậy chỉ có thể thật sự phải bắt đầu thành thật ngồi trong văn phòng.”
“Cho nên, xác định không muốn ngụp lặn bên ngoài thêm mấy năm nữa à? Dù sao ba con nó lại không phải không làm nổi được.”
“Nếu ngài lại nói như vậy tiếp, con có lẽ sẽ thật sự phải đổi ý.” Tiêu Sách có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà, trở về cùng ngài chơi cờ không tốt ạ?”
“Xì, bớt đi.” Ông cụ Tiêu dùng ngón tay gõ lên đầu Tiêu Sách: “Ông còn không biết thằng nhóc con à? Nếu thật sự muốn cùng ông lão ông chơi cờ, khi nào mà chẳng được. Không muốn nói cứ việc nói thẳng, còn bày đặt đường hoàng với ông.”
Tiêu Sách tự biết đuối lý không né không tránh chịu một cái gõ này, thành thật nói rằng:
“Ông nội minh giám.”
Thật ra thật sự cũng không phải không muốn nói, chỉ là Tiêu Sách có chút không biết nên nói bắt đầu từ đâu.
Đúng là Tiêu Sách rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn từ bỏ hết nghĩa vụ của mình một cách vô trách nhiệm như vậy.
Rời đi cũng tốt, trở về cũng thế, chỉ cần sống là chính mình, vậy thì Tiêu Sách không quan tâm gì cả.
Tựa như anh đã nói với Nhạc Yến Bình, phản kháng trước nay đều không phải để trốn tránh, phản kháng, chỉ là để trở thành một bản thân tốt hơn.
Cho nên, hiện tại cứ vậy là đủ rồi. Tuy rằng còn có chút tiếc nuối, nhưng Tiêu Sách đã được như ước nguyện.
“Hơn nữa, ngài không phải cũng nói sao? Nếu con mà không trở về nữa, vậy ba con ông ấy chắc sẽ thật sự điên mất. Cho nên, làm con trai, chịu thiệt thì chịu thiệt chút thôi, tiếp nhận sớm một chút, để ông ấy sớm ngày về hưu sớm ngày hưởng phúc.”
Tiêu Sách nói với giọng điệu thoải mái, mà ông cụ Tiêu cũng không nói chuyện nữa.
Ông chỉ an hòa và từ ái nhìn cháu trai mình, sau đó, thì suy nghĩ đột nhiên quay về mấy năm trước, buổi chiều mà Tiêu Sách quyết định rời đi ấy.
Ông cụ vốn cho rằng mình đã quên mất, nhưng mà trên thực tế, ông thế nhưng nhớ vô cùng rõ ràng.
Lúc ấy bọn họ cũng giống như hiện tại, giết thời gian trong phòng sách cách một bàn cờ ở giữa, sau đó, cháu trai ông nói với ông bằng giọng điệu bình tĩnh và nhẹ nhàng giống như hiện tại:
[Ông nội, con muốn rời khỏi nhà một đoạn thời gian, con muốn ra ngoài xem.]
Đứa nhỏ này đã trưởng thành trong trong bất tri bất giác rồi. Ông cụ nghĩ.
Tiêu Sách có lẽ sẽ không biết, đối với điều này, trong lòng ông cụ thật ra vui vẻ lắm, cho dù ông cũng không biểu hiện ra.
Nghe nói để học được cách bay lượn, ưng sẽ tự mình đẩy con mình xuống vách núi.
Hoặc là tan xương nát thịt, hoặc là bay lên trời cao.
Đáng tiếc, hiện tại phần lớn người đều đã mất đi dáng vẻ dũng cảm này, bản thân họ không dám bay, cũng không dám để cho con cái bọn họ bay.
Nhưng Tiêu Sách trước nay đều là một đứa nhỏ cực có chủ kiến, anh biết rõ mình nghĩ gì, muốn làm gì.
Nếu đứa nhỏ muốn tự mình bò ra khỏi tổ, như vậy họ với tư cách là trưởng bối, lại dựa vào đâu muốn cứng rắn giam giữ vãn bối vất vả lắm mới mọc được đôi cánh, để cho bọn họ an phận sống qua ngày trong một góc chứ?
Dù sao dẫu cho thật sự tan xương nát thịt, nhà họ Tiêu của anh cũng chịu trách nhiệm được.
Cho nên, ông cụ Tiêu đồng ý.
Mà ba của Tiêu Sách - Tiêu Từ Du thì càng không sao cả, bỏ lại câu tùy con, rồi xoay người rời phòng sách, tiếp tục mở cuộc họp chẳng bao giờ họp hết của ông.
Nói ngắn gọn, căn bản sẽ không để bụng.
Đương nhiên, đây sau này cũng thành quyết định ông ấy hối hận nhất. Bởi vì thật không dám giấu giếm, Tiêu Từ Du hiện tại đến nằm mơ cũng muốn về hưu.
Việc này tính đến cuối cùng, kích động nhất thật ra không phải hai vị đương gia nhà họ Tiêu, ngược lại, mẹ của Tiêu Sách.
Bà không thể chấp nhận việc con trai rời đi, cũng coi hành động giương cánh của chim non, quy kết thành sự nổi loạn tùy hứng.
Nhưng dù sao, bà cũng không làm gì được Tiêu Sách đã quyết định chủ ý. Cho nên ông cụ Tiêu tuy rằng đau đầu, song lại cũng chung quy không nói gì thêm.
Chỉ là lúc này nhớ đến, khó tránh khỏi sẽ thở dài một hơi:
“Thôi, chỉ cần con nghĩ kỹ là được. Chốc lát nhớ đi gặp mẹ con đi, nhớ rõ trò chuyện thật tốt với con bé, con bé rất nhớ con.”
Tiêu Sách: “Vâng.”
“Đúng rồi ông nội, có một việc có lẽ con phải nhờ ngài giúp một chút. Ngài còn nhớ rõ cháu trai của ông Tạ không ạ? Lần trước đã gặp trên tiệc mừng thọ rồi.”
Ông cụ Tiêu trầm ngâm một lúc: “Ồ, ông nhớ rõ, là tên Nhạc Yến Bình đúng không? Ông nhớ là một đứa nhỏ rất xinh đẹp, thằng bé sao vậy?”
Tiêu Sách: “Gặp chút phiền phức, cho nên, con muốn phiền ngài giúp con điều tra một chút người tên Lữ Thừa Tiên này.”
Ông lão cũng không nghĩ nhiều đã đồng ý luôn. Sau đó Tiêu Sách chân trước vừa mới ra khỏi cửa, sau lưng ông đã ném việc này cho Tiêu Từ Du.
Tiêu Từ Du: ?
Ông cụ Tiêu: Nhóc Sách muốn tra, con bảo người đi xem người này thế nào, có bối cảnh gì.
Tiêu Từ Du nghi hoặc: Nhưng trước đây không phải ngài nói, thằng bé không trở về nhà thì trong nhà sẽ không thể giúp thằng bé à?
Ông cụ Tiêu:…
Hơ, thằng nhóc thúi này! Ông làm thế mà gọi không giúp à? Ông là vì rèn luyện đứa nhỏ nhà mình trưởng thành thêm cánh!!!
Thằng con phiền lòng thật là không hề hiểu dụng tâm lương khổ của ông chút nào! Xứng đáng đến giờ cũng còn chưa về hưu được.
Ông cụ - sớm coi như ông chủ phủi tay không làm việc, tiêu dao tự tại hơn nửa đời, cách không đã cho Tiêu Từ Du một cái trợn trắng mắt mà đối phương không hề biết được: Bảo con tra thì con cứ tra đi, nói nhảm nhiều vậy!
Tiêu Từ Du:…
Không phải, ông đã nói gì đâu?
Sếp Tiêu nhìn lịch sử trò chuyện, chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Mà bên này, ông cụ Tiêu một lòng một dạ muốn giúp ông bạn già một việc cũng rốt cuộc tỉnh ngộ muộn màng.
Không đúng, thằng nhóc này đặc biệt chạy về đây một chuyến… sẽ không là vì chống lưng thay bé con kia của nhà họ Tạ đó chứ?
Nói đến, thằng nhóc này nhà mình hình như quả thật có quan hệ khá tốt với đứa nhỏ kia, hồi tiệc mừng thọ lần trước, đã dính chặt bên nhau.
Ông lập vuốt chòm râu cằm mới vừa được bạn già cạo của bản thân hãy còn cân nhắc, không hiểu sao cảm thấy mình hình như chạm đến chân tướng rồi.
Còn Tiêu Sách đã ra khỏi phòng không biết suy nghĩ trong lòng ông lão, nếu anh biết…
Vậy Tiêu Sách nhất định sẽ mỉm cười khoe mẽ với ông lão, lại khen thêm một câu “mắt sáng như đuốc”.
Nhưng mà rất nhanh, Tiêu Sách cho dù biết cũng không còn sự nhàn hạ thoải mái này. Bởi vì một lần nữa chạm vào điện thoại, lúc này anh rốt cuộc cũng nhìn thấy cái bàn bị Lê Thừa Phong và Nhạc Yến Bình bắt tay quăng đi kia.
Mà giống như Lê Thừa Phong dự đoán, lúc này trên mạng đã che trời lấp đất, đều là “scandal” về Nhạc Yến Bình.
[Kiểm kê một chút kẻ hết thời tuyến mười tám nào đó dựa vào kể khổ bán hủ để nổi tiếng]
Chủ thớt: [Như tiêu đề, thuần người qua đường. Đăng bài này chủ yếu cũng chỉ là muốn phỉ nhổ một chút vị “Đỉnh lưu” nào đó vô cùng nổi bật gần đây.]
[Tôi không hiểu cho lắm, ngôi sao nhỏ này rõ ràng muốn tác phẩm không có tác phẩm, muốn thực lực không có thực lực, nhớ năm đó flop đến nỗi ngay cả tuyến mười tám có hơn cũng không tìm được người này, sao chỉ tham gia một gameshow sau đó đột nhiên hot được như vậy?]
Lầu 1: [Không hiểu +1]
Lầu 2: [+2, nói thật chứ thật ra hoàn toàn không get được cậu ta hot lên kiểu gì, tuy rằng có thể hiểu cậu ta lúc trước bị bắt nạt học đường gì đó quả thật rất thảm ấy, nhưng cũng không đến mức thái quá vậy chứ?]
Lầu 3: [Không khó hiểu lắm mà nhỉ, tiêu đề post không phải đã nói rồi à? Các người tự mình tính coi cp cậu ta và Tiêu thần gần đây đã lên hot search mấy lần rồi.]
Lầu 4: [Chính vì như vậy mới cảm thấy thái quá đó, nói thật, việc Tiêu thần sẽ tạo cp với cậu ta cũng đã khiến tôi rất khó hiểu.]
Lầu 5: [Hơ tôi thấy lạ nha, điều này có gì mà khó hiểu, hơn nữa Tiểu Nhạc và Tiêu thần sao lại là bán hủ? Hai người họ cùng một công ty có cùng một người đại diện, Tiểu Nhạc còn là sư đệ ruột mà Tiêu thần đăng Weibo đích thân thừa nhận. Chỉ bằng quan hệ giữa hai người họ, chỉ bằng địa vị của Tiêu thần, chẳng lẽ còn cần cố tình bán hủ à?]
Lầu 6: [Lầu trên nói đúng, quan hệ giữa Tiểu Nhạc và Tiêu thần của chúng tôi tốt thế đấy làm sao nào?!]
Lầu 7: [Đờ mờ, cp não tàn đến rồi! Nhanh tản đi!!!]
Lập tức, đại hỗn chiến khu bình luận chạm vào là nổ ngay, mãi đến khi một acc clone ba không với avatar mặc định bỗng nhiên xông ra:
[Weibo đó còn chưa chắc có phải Tiêu thần đăng hay không đâu. Các người không biết đúng không? Tiêu thần sắp muốn lui giới rồi, một cây rụng tiền lớn thế sắp đi, chẳng phải nên nhân cơ hội cuối cùng hút mạnh một ngụm máu à?]
[Hơn nữa, sẽ không thật sự có người tin đạo diễn Lữ cưỡng ép cậu ta đó chứ?]
[Nói giỡn à, đạo diễn Lữ có địa vị gì trong giới, còn cậu có địa vị gì? Các người cũng không xem thử, bộ phim truyền hình kia của đạo diễn Lữ ratings không phải hạng nhất à. Nói trắng ra một chút anh ấy muốn tìm một diễn viên tốt nào mà chẳng được, cần đi cưỡng ép một kẻ hết thời chẳng hề có lấy một tác phẩm? Ha.]
[Đúng ấy, buồn cười chết được. Trước khi nói chuyện cũng không biết động não à? Còn đạo diễn Lữ éo cậu ta hợp tác? Cậu ta cũng không coi lại mình có xứng không?]
[F.uc.k, trước đừng ầm ĩ, các người mau đi xem, đạo diễn Lữ đăng Weibo.]
Cũng không biết có phải cảm thấy lên men gần ổn rồi không, tài khoản của Lữ Thừa Tiên đã yên tĩnh nửa ngày, rốt cuộc một lần nữa có động tĩnh.
Hắn xóa Weibo “Hợp tác vui vẻ” kia.
Hơn nữa, cũng không biết có phải vì đã bị câu “Kỹ thuật diễn thật nát” kia của Nhạc Yến Bình kí.ch thí.ch không. Trong bài đăng dài mà hắn mới đăng kia, câu câu chữ chữ đều tràn đầy chân tình thật cảm khiến người xúc động.
Mặc cho ai nhìn cũng sẽ cảm thấy, Lữ Thừa Tiên đúng chuẩn một tiền bối xui xẻo hảo tâm hỗ trợ lại chịu khổ đâm sau lưng.
[Nói thật, tôi không ngờ rằng cuối cùng thế mà sẽ là kết quả này.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu Nhạc trên <Phong Vân> đã suy nghĩ, đây thật đúng là một đứa nhỏ có linh khí. Cho nên khi cùng đoàn đội chuẩn bị bắt đầu trù bị phim mới, tôi gần như ngay lập tức nghĩ tới cậu ấy, vì thế rất nhanh đã liên hệ Giải trí Quang Ánh.
Cuộc nói chuyện với Quang Ánh thật ra tiến hành rất vui vẻ, cho nên bản thân tôi thật sự rất chờ mong lần hợp tác này.
Bởi vì nội dung lần này là chủ đề tôi đã tâm niệm thật lâu — về đoạn lịch sử triều Tấn đã trống rất lâu kia.]
[Việc phát hiện di chỉ mới nhất về triều Tấn, khiến tôi có khả năng hoàn thành giấc mộng. Mà cũng đúng là vì thế, tôi mới có thể lựa chọn Tiểu Nhạc.
Mọi biểu hiện của cậu ấy trong chương trình <Phong Vân>, biết rõ và yêu thích đối với lịch sử triều Tấn, khiến tôi vô cùng khắc sâu ấn tượng. Cho nên tôi cảm thấy, bộ phim này sẽ rất thích hợp với cậu ấy.
Tôi vốn cũng cho rằng, chúng tôi sẽ nắm tay mang đến thêm một câu chuyện xuất sắc cho mọi người, lại không ngờ rằng ý nghĩ như vậy, cuối cùng đổi lấy thế mà là hiểu lầm và bôi nhọ…]
[Tất cả tình tiết của câu chuyện trong phim mới, đều là căn cứ tiến triển nghiên cứu mới nhất do nhân viên chuyên nghiệp cung cấp, tiến hành cải biên và mở rộng vừa phải.
Cho nên, tôi không rõ mình vì sao lại bị đội lên đánh giá ác ý vô căn cứ như vậy.
......
Nói chuyện, là phải chú trọng chứng cứ.
Nếu cần, tôi có thể lấy ra báo cáo nghiên cứu tương ứng làm bằng chứng. Nhưng Nhạc Yến Bình, cậu luôn mồm nói mình tôn trọng lịch sử, xin hỏi cậu lại có thể sử dụng gì để chứng minh, những lời đó của cậu không phải vô căn cứ đây?]
Cuối bài viết dài, Lữ Thừa Tiên đính kèm đoạn ngắn ghi âm về Nhạc Yến Bình.
Giọng nói mát lạnh của chàng trai hiếm khi mất đi sự ôn nhuận, Tiêu Sách chỉ nghe thôi, cũng có thể tưởng tượng ra lúc đứa nhỏ đang nói những lời này, rốt cuộc tức giận nhường nào.
Mà bài Weibo này đăng lên trước sau chẳng quá hai phút, hashtag “#Nhạc Yến Bình vô căn cứ#” này đã cùng “#Nhạc Yến Bình và người đại diện hút bánh bao máu người*#” cùng nhau lên đỉnh top hot search.
* 吸人血馒头: Có nghĩa là người này lợi dụng người khác để đạt được chức vụ cao hơn nhưng cái giá phải trả lại do người kia gánh chịu nên bị chỉ trích.
[Lúc trước tôi nói mà, cậu ta một kẻ thất học giả đại thần lịch sử mẹ gì chứ, giờ hay rồi, sụp đúng không.]
[Địt mẹ cậu ta lấy Tiêu thần của chúng tôi làm ván cầu đúng không, gan quá nhỉ?! Thật sự coi đám fans chúng tôi đây chết rồi à?!!]
Tới lúc này, đừng nói bên Nhạc Yến Bình, ngay cả khu bình luận của Tiêu Sách cũng đã thất thủ trong một giây.
Tràn màn hình, đều là chi chít:
[Tiêu thần anh ổn không? Tiêu thần anh nói một câu đi!!!]
Trong từng câu từng chữ, rất có một kiểu tư thế đại ảnh đế Tiêu của chúng tôi, đã bị Tiểu Nhạc đại nhân cưỡng ép “hút” thành một bộ “thây khô”.
Tiêu Sách:… F.u.ck, thật sự coi anh đã chết rồi đúng không?!
Không chút suy nghĩ, anh liền gọi ngay cho Lê Thừa Phong.
Nhưng mà, người trước nay đều nhận trong giây lúc này lại đợi thật lâu. Mãi đến tiếng chuông điện thoại reo tới lần thứ hai, đầu kia mới rốt cuộc ấn xuống nghe máy.
“Alo ~”
Một tiếng mềm mại, còn mang theo một chút giọng mũi và buồn ngủ mông lung.
Trong nháy mắt đó, Tiêu Sách thậm chí cũng không buồn tự hỏi vì sao nhận điện thoại không phải Lê Thừa Phong, vô thức buông lỏng một bụng lửa giận thả nhẹ giọng.
“Chiêu Chiêu, là anh. Đang ngủ à? Lê Thừa Phong đâu?”
Ống nghe truyền đến vài tiếng mèo kêu to như kháng nghị.
Nhạc Yến Bình vác một đầu tóc rối bù, duỗi tay gãi gãi cằm cho bé mèo như phản xạ có điều kiện, đầu óc mơ mơ màng màng lúc này mới rốt cuộc dần dần rõ ràng:
“Anh Lê hình như còn chưa dậy, cần gọi anh ấy dậy không?”
“Gọi đi.” Tiêu Sách dịu dàng nói, mà chờ sau khi đầu kia điện thoại đổi người, giọng nói anh gần như ngay lập tức trầm xuống.
“Giải thích chút đi, sao lại thế này?”
“Chờ lát.”
Lê Thừa Phong vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại bằng bả vai, vừa nhanh chóng xem giao diện hot search Weibo.
Đợi sau khi hiểu xong tình huống đại khái, anh ấy mới một lần nữa lên tiếng nói: “Công ty bán Tiểu Nhạc, cho nên chúng tôi không làm nữa.”
“Tôi và Tiểu Nhạc trực tiếp chửi bọn họ một trận.”
Tiêu Sách:… Cậu đấy còn rất tự hào đúng không.
“Vậy đồng chí Lê Thừa Phong, tôi muốn hỏi cậu một chút, lúc các cậu chửi có nghĩ đến việc đối phương sẽ ghi âm không?”
Lê Thừa Phong: “Có chứ, sao không có.” Nhưng kệ bà hắn, dù sao anh chửi sướng trước lại nói.
Về phần tình huống hiện tại này, nhưng thật ra không khác lắm với trong dự đoán của anh.
Vì thế, Lê Thừa Phong rất nhanh đã tiến vào trạng thái bậc thầy xử lý xã giao chuyên nghiệp: “Tình huống còn ổn, phần lớn scandal đều dễ giải quyết. Lão Tiêu, phần có liên quan đến cậu kia lát nắm chặt thời gian ra phần làm rõ. Số fans của cậu nhiều nhất, ổn định là có thể bớt không ít chuyện.”
“Mặt khác những chuyện đó cứ giao hết cho tôi, để tôi xử lý là được. Nhưng mà, Lữ Thừa Tiên kia có hơi phiền phức.”
Dù sao, Nhạc Yến Bình chính là hot lên dựa vào thiết lập tinh thông lịch sử. Lữ Thừa Tiên hiển nhiên cũng biết, cho nên này vừa ra, hắn chính là hướng về phía muốn cho thiết lập của Nhạc Yến Bình sụp đổ.
“Việc này không dễ làm sáng tỏ lắm.”
“Lữ Thừa Tiên nếu dám nói như vậy, vậy trên tay hắn khẳng định có tư liệu liên quan…”
“Chậc, Tiểu Nhạc, không phải tôi nói cậu chứ. Lần sau nếu đụng phải thứ chó này, cậu thuần túy chửi hắn hai câu là được, đừng nói thêm gì với hắn, dù sao thứ này cũng không nghe hiểu tiếng người.”
Nhưng mà, thứ chó này lại rất biết bắt nhược điểm.
Chọn sai sót cứ như nhìn thấy xương, một khi cắn lên sẽ không bao giờ chịu buông miệng nữa, phiền người vô cùng.
Nhạc Yến Bình nhìn anh chớp chớp mắt: “Nhưng mà, em chính vì điều này mới đi chửi anh ta mà…”
Nếu không phải vì điều này, Tiểu Nhạc đại nhân mới lười để ý hắn.
“… Vậy không sao, chỉ cần cậu chửi thoải mái là được.” Lê Thừa Phong lập tức thỏa hiệp.
Chỉ là hiện giờ như vậy, phương pháp giải quyết tốt nhất có lẽ là trực tiếp giải quyết bản thân Lữ Thừa Tiên.
Dù sao, lời nói của kẻ ác không thể tin. Lời này tuy rằng nghiêm khắc mà nói không có đạo lý gì, nhưng biết sao được nó dùng tốt mà.
“Lão Tiêu, bên chỗ cậu thế nào, có thể giải quyết Lữ Thừa Tiên luôn không?”
Tiêu Sách: “Đang tra, nhưng hẳn không có vấn đề…”
“Tiêu Sách, anh Lê.” Nhạc Yến Bình bỗng nhiên gọi một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Chuyện bên Lữ Thừa Tiên, xin hỏi có thể cho em tự mình giải quyết không?”
“Có thể thì có thể, nhưng mà…” Lê Thừa Phong sửng sốt một thoáng, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ ra vỗ đùi: “Đúng vậy, sao tôi quên mất lão Bạch nhỉ?!”
Tư liệu nội bộ Lữ Thừa Tiên có thể có, bọn họ cũng có thể có.
“Tiểu Nhạc, cậu muốn nói việc này hả?”
“Không, không phải việc này.” Nhạc Yến Bình khẽ lắc đầu: “Tư liệu nội bộ giống với Lữ Thừa Tiên không có bất luận giá trị gì.”
“Nhưng mà, anh ta sai là chắc chắn.”
Nếu tư liệu nội bộ của Lữ Thừa Tiên là giả cũng liền thôi, nhưng nếu trên tay hắn là thật…
Vậy Viện nghiên cứu Văn vật, đã nhất định xảy ra vấn đề.
“Chúng ta không có cách nào giải thích là bởi vì đoạn lịch sử đó trống, nhưng, nếu nó không còn thì sao?”
Cho nên cậu không cần chứng minh mình, điều cậu cần làm, là để chân tướng tái hiện nhân gian.
“Tiêu Sách, em có dự cảm, Tống Dư Bạch bọn họ hiện đang hẳn rất cần giúp đỡ.”