• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi một thời đại đi đến cuối đường, phù thế phồn hoa tan mất, giang sơn thịnh cảnh chẳng còn, nơi nhìn thấy chỉ còn lại sự đau khổ của tất cả chúng sinh.

Trong lời kể của <Bài Ca Nơi Lầu Thanh Nguyệt Mãn>, đó là câu chuyện về một vị đế vương cuối thời như vậy.

Thẩm Ưởng lên ngôi vào năm thứ năm khi chiến loạn nổ ra, ban đầu hắn chỉ là Vương gia nhàn tản không có thực quyền gì.

Chưa từng ngờ tiên đế bỗng nhiên vĩnh biệt cõi đời trên con đường theo đuổi sự trường sinh, một tờ di chiếu được Thủ phụ ấn lên ngọc tỷ, đế vị và cả giang sơn lung lay ấy, đã giao hết vào tay hắn.

Vì thế, Thẩm Ưởng đang trong lúc mơ ngủ thậm chí cũng còn chưa sắp xếp rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị người lay tỉnh tròng lên long bào, rồi hoàn thành đại điển đăng cơ trong sự vội vã.

Trong tiếng hô lớn “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, Thẩm Ưởng vẻ mặt đờ đẫn ngồi trên long ỷ, không có kích động cũng chẳng cảm nhận được nửa phần vui sướng.

Cả cõi lòng chỉ còn một ý nghĩ vô cùng rõ ràng, đó chính là —

Hắn **, đám lão già này muốn hại hắn!!!

Sao hắn có thể làm hoàng đế chứ? Hắn sao có thể làm hoàng đế tốt chứ? Hắn căn bản không ngồi được vị trí này.

Thẩm Ưởng là một người rất tự mình biết mình, đáng tiếc tự mình biết mình vô dụng.

Bởi vì bi ai lớn nhất khi sống trong loạn thế, đó là mỗi người đều cùng đường.

Bá tánh không có lựa chọn, triều thần không có lựa chọn, cho nên, Thẩm Ưởng cũng không có lựa chọn.

“Thủ phụ đại nhân, ta nên làm như thế nào?”

Ngày ấy sau khi hạ triều, Thẩm Ưởng mờ mịt hỏi. Vương gia chỉ hiểu ăn nhậu chơi bời chân tay luống cuống, hắn thậm chí cũng còn chưa thể quen tự xưng mới kia.

Thủ phụ im lặng hồi lâu, chỉ nói tám chữ: “Cúc cung tận tụy, không thẹn với lòng.”

Thẩm Ưởng nói được.

Hắn có lẽ không có bản lĩnh gì, nhưng may mắn, hắn cũng đủ phân biệt đúng sai.

Vì thế vào ngày thứ hai hắn kế vị, hoạn thần cung cấp tiên đan trường mệnh cho tiên đế trực tiếp bị bắt vào ngục.

Có người khuyên hắn: “Hoàng thượng, đảng hoạn quan căn cơ thâm hậu, không thể manh động.”

Thẩm Ưởng hỏi: “Đảng hoạn quan thiện hay ác?”

“… Là ác.”

Thẩm Ưởng: “Vậy thì không có không thể giết.”

Theo một tiếng ra lệnh của đế vương, lấy danh hiệu tàn hại tiên đế, Ngọ môn máu thấm đẫm gạch xanh, cho dù qua mấy tháng, cũng vẫn có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt.

Từ đây, vị đế vương không ai xem trọng ngồi vững trên bảo tọa của hắn. Thậm chí hắn còn làm tốt hơn cả mỗi một đời trước.

Siêng năng chính vụ, chỉ dùng hiền tài, chăm lo việc nước… dưới đề bạt của hắn, tướng tài vốn bị mai một bắt đầu bộc lộ tài năng.

Bạo loạn được trấn áp, ngoại địch liên tiếp bại lui. Vương triều bấp bênh có được cơ hội kéo dài hơi tàn một cách kỳ tích, thậm chí, còn có tướng phục hưng.

“Ngài là một hoàng đế tốt.”

Sau một lần cung yến hiếm hoi, Thủ phụ nói với Thẩm Ưởng.

Thẩm Ưởng đã có khí chất của một đế vương cười uống ngụm rượu, lần đầu tiên sau khi đăng cơ bước lên Lầu Hái Sao, nhàn nhã lười nhác mà hát một khúc dưới ánh trăng.

Đây là chuyện hắn đã từng thích làm nhất.

Nhẹ nhàng tự tại đã lâu khiến hắn có phần quên hết tất cả, cho nên, hắn cũng liền không nghe thấy một câu đáng tiếc phía sau kia của Thủ phụ.

“Đáng tiếc, ngươi đang trong loạn thế.”

Thẩm Ưởng cũng đủ làm một vị minh quân trong thịnh thế, song chẳng cách nào trở thành một vị kiêu hùng trong con đường cuối cùng.

Trung hưng* ngắn ngủi càng như một kiểu hồi quang phản chiếu, giang sơn kéo dài hơi tàn chẳng che giấu được sự hủ bại gần đất xa trời.

* Trung hưng (chữ Hán 中興) là danh từ dùng để chỉ việc khôi phục lại hình ảnh của một triều đại, một quốc gia hay một chế độ sau thời kỳ bị khủng hoảng hoặc suy thoái gây mất niềm tin đối với dân chúng.

Ôn dịch, hạn hán, lũ lụt… còn có phản quân ngóc đầu trở lại, nơi nào cũng phải dùng tiền, nơi nào cũng phải dùng người. Cho dù Thẩm Ưởng ngày ngày bận đến chân không chạm đất, ngay cả kho bạc nhỏ của bản thân cũng sắp đào rỗng, cũng chẳng bù đắp được sự thiếu hụt của quốc khố.

Rơi vào đường cùng, hắn yêu cầu triều thần quyên tiền, nhưng mà nhận được lại là từng tiếng:

“Không có tiền, tiền từ đâu ra chứ.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, chúng ta thật sự không lấy ra được~”

Từng câu từng chữ, làm lạnh lòng đế vương: “Được, vậy để ta xem thử đi.”

Quan binh xét nhà vọt vào phủ đệ của đại thần, hoàng đế đứng ở cửa lạnh lùng thốt: “Có tiền ngươi tự sát, không có tiền trẫm tự sát.”

Lụa trắng vừa treo tiếng khóc rung trời, đế vương lòng nguội lạnh mang theo những rương quân lương đích thân đến tiền tuyến, dọc đường đi nhìn hết thi la liệt khắp nơi, xác chết đói đầy đất.

“Trận này còn phải đánh bao lâu?” Hắn hỏi tướng quân.

Tướng quân không đáp.

Vì thế, Thẩm Ưởng cởi ra trường bào thêu hình rồng, thay một thân bạch y vải thô một mình đến đầu đường.

Ở nơi đó, đầy đường đều là bá tánh kêu khóc, họ quần áo tả tơi bước chân tập tễnh, lại một người tiếp một người mà muốn đi về phía nam.

Thẩm Ưởng theo bản năng giữ chặt một người: “Các ngươi muốn đi đâu?”

“Phía nam.”

“Nhưng phía nam là phản quân.”

“Phản quân không phản quân gì chứ, chỗ nào có thể để chúng ta sống chúng ta sẽ đi chỗ đấy.”

“Hoàng đế không được sao?”

“Hoàng đế đã điên rồi, giết rất nhiều người! Lại nói ngươi nhìn xem đi, nơi này nào còn có thể để người sống. Vẫn là bên Trần Vương tốt, chỗ đó mới có thể sống.”

Thẩm Ưởng không tin chỗ của Trần Vương đó tốt, hắn liền phái người đi thăm dò, sau khi thám tử trở về mang về một bao lương thực.

Thẩm Ưởng hỏi cái này đến từ đâu, thám tử nói trên đường phát, ai cũng có thể lãnh.

Chỗ của Trần Vương tốt.

Thẩm Ưởng lặng lẽ trở về cung.

Kinh Thành, bá tánh đang chạy, quan viên đang chạy, tất cả mọi người đang chạy, chỉ có hắn còn ngồi trên long ỷ, nhìn triều đường trống rỗng bên dưới.

Đã không còn mấy người.

Thẩm Ưởng nói: “Các ngươi không đi sao?”

Thủ phụ mang theo quan viên cúi người lạy: “Chúng ta là thần của Hoàng thượng.”

Thẩm Ưởng lại nói: “Trẫm không muốn đánh, có thể đàm phán hòa bình không?”

“Có thể, Hoàng thượng có điều kiện gì?”

“Đối với bá tánh tốt là được.”

Trần Vương đồng ý.

“Chúng ta thề tuyệt sẽ không làm hại bá tánh một chút ít nào, chỉ là Thẩm Ưởng, ngươi cần phải chết.”

Sau khi tin tức truyền đến, triều đình trống vắng rốt cuộc một lần nữa bị quan viên lấp đầy. Bọn họ quỳ gối dưới đường một cách chỉnh tề, chỉ là lúc này đây không phải lcung chúc đế vương của họ vạn tuế nữa, mà là xin hắn đi chết.

Thẩm Ưởng nói: “Được.”

Đêm đó, Thẩm Ưởng một lần nữa cởi ra long bào bước lên Lầu Hái Sao, hắn dùng tay khẽ đánh nhịp xướng ca dưới trăng tỏ, mặt mang mỉm cười mà uống rượu quần thần đưa hắn.

Mà vào một khắc chuông tang gõ vang ấy, Thủ phụ cùng bốn mươi hai vị quan viên đồng thời thắt cổ tự vẫn tại nhà, chỉ để lại một câu:

Sinh mà làm quân thần, chết chín lần vẫn không hối hận.

Xưa nay loạn lạc đều là mộng, chỉ còn bài ca nơi Lầu Thanh Nguyệt Mãn.

Chén rượu rơi xuống phát ra một tiếng trầm đục trên thảm sáng lạn quý giá đẹp đẽ, màn ảnh lướt qua vạn dặm giang sơn, trăng tròn treo cao, cuối cùng như ngừng lại trên gương mặt mang theo ý cười của “Thẩm Ưởng”.

Hắn đã đi ngủ rồi, bắt đầu một giấc mộng mãi mãi sẽ không tỉnh lại nữa.

Nhạc Yến Bình ngơ ngẩn nhìn hai chữ “Hết phim” trên màn hình, cuối cùng thật lâu không thể hoàn hồn: “Đây là… Tiêu Sách?”

“Đúng vậy, diễn rất không tệ có phải không?” Lê Thừa Phong cười tủm tỉm hỏi.

Nhạc Yến Bình nặng nề gật đầu.

Trừ một cái liếc nhìn ban đầu kia, Nhạc Yến Bình nhìn thấy được, đã chỉ còn lại Thẩm Ưởng trong phim.

Khuôn mặt quen thuộc mang một chút ngây ngô xa lạ, dùng thất tình lục dục được miêu tả trong kịch bản để hoàn toàn biến mình thành nhân vật trong vở diễn.

“Anh ấy thật sự rất lợi hại.” Nhạc Yến Bình tự đáy lòng nói.

“Đó đương nhiên, cậu ta chính là người tôi liếc mắt một cái đã nhìn trúng tự mình dẫn dắt trưởng thành… a phi, tự mình dẫn dắt nổi tiếng lên! Ánh mắt anh Lê của cậu sao có thể sẽ sai.”

Thừa dịp Tiêu Sách không ở đây, Lê Thừa Phong yên tâm lớn mật đưa mình lên vị trí người cha già tự hào chống eo một lát.

Chờ khoe khoang đủ rồi, rồi lại nghĩ đến dạng chó của người hiện giờ, lại mắng hai câu trong lòng, mới cảm thán nói: “Nếu có thể, thật ra tôi còn rất muốn cho cậu trông thấy Tiêu Sách trước kia.”

“Tiêu Sách trước kia?”

Trước kia cậu còn chưa xuyên qua đến sao? Theo bản năng, Nhạc Yến Bình bèn nhích về phía bên cạnh Lê Thừa Phong.

“Đúng vậy, cậu đừng thấy thằng nhóc này hiện tại suốt ngày dáng vẻ kiêu căng, nếu mà cậu nhìn thấy cậu ta trước kia, thì sẽ biết cái gì gọi là chịu đựng chân chính.”

Lúc Lê Thừa Phong quen biết Tiêu Sách, đúng là thời điểm anh sống khó nhất.

Đồng lứa này của nhà họ Tiêu chỉ có một tiểu bối là Tiêu Sách, kết quả đứa nhỏ được giao cho hi vọng của mọi người này lại bỗng nhiên nói muốn vào giới giải trí, ai nghe xong cũng phải nổi trận lôi đình.

Vì thế vì buộc anh trở về, nhà họ Tiêu cắt đứt mọi nguồn tài chính của anh.

Bọn họ cho rằng chỉ cần như vậy, thì cậu thiếu gia được chiều chuộng từ nhỏ này sẽ tự mình trở về, nhưng mà, Tiêu Sách cứ lại chen chúc trong một căn nhà thuê giá một trăm tệ một tháng, mỗi ngày ăn mì gói màn thầu tìm kiếm một cơ hội, thế rồi lọt vào tầm mắt của Lê Thừa Phong.

Hai người đều không sợ chết không chịu thua, trời sập xuống lưng cũng không chịu cúi người. Bọn họ ăn nhịp với nhau, từ đây, Lê Thừa Phong liền thành người đại diện của Tiêu Sách.

Dựa vào bộ <Bài ca nơi Lầu Thanh Nguyệt Mãn> này, họ đã nhận được sự công nhận ngắn ngủi từ người nhà họ Tiêu bằng ba hạng đề cử và một giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Đến tận đây, Tiêu Sách mới rốt cuộc có thể thanh thản ổn định mà tiếp tục quay phim của anh.

Nhà họ Tiêu?

Nhận thức của Nhạc Yến Bình đối với nhà họ Tiêu, hiện tại toàn bộ đều đến từ ông cụ Tiêu, trong ấn tượng, đó là một ông cụ hòa ái giống với ông cụ Tạ.

“Ông Tiêu cũng không đồng ý sao? Vì sao không cho anh ấy quay phim?”

“Có thể là vì nhà cậu ta có quặng đi, gia nghiệp to như vậy dù sao cũng phải có người đến kế thừa chứ. Thật ra ông cụ Tiêu còn coi như tiến bộ, chủ yếu vẫn là vì kia… của cậu ta, haiz, bỏ đi bỏ đi, trước không nói cái này.”

Việc này nếu nói tiếp nữa thật, sẽ lại có một sọt chuyện phiền lòng. Lê Thừa Phong chỉ ngẫm lại thôi cũng cảm thấy đau đầu, quyết đoán ngừng đề tài:

“Tôi muốn cho cậu trông thấy cậu ta, là bởi vì ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi thật ra cảm thấy cậu rất giống với Tiêu Sách trước kia.”

Đều là yên tĩnh, giấu tất cả ý nghĩ vào trong lòng, giả bộ vẻ bình tĩnh và hờ hững.

Nhưng qua một đoạn thời gian, Lê Thừa Phong bỗng phát hiện chuyện không phải như vậy.

Tiêu Sách bình tĩnh là bởi vì hoàn cảnh gia đình áp lực, vì thế sau khi thoát khỏi gông xiềng của nhà họ Tiêu, ngọn núi lửa ngủ đông này của anh đã vui sướng mà phun trào một lần kinh thiên động địa.

Hoàn cảnh gia đình của Nhạc Yến Bình càng thêm buồn nôn, nhưng đám thiểu năng trí tuệ đó hiển nhiên không ảnh hưởng đến cậu.

Cậu cắt đứt rất sạch sẽ, thậm chí còn có thể đâu vào đấy mà đào hố đánh người một trận, bộ dáng bình tĩnh mặc ai cũng có thể nhìn ra được cậu căn bản không hề để đám thiểu năng trí tuệ đó trong lòng.

Vì thế, Lê Thừa Phong liền cho rằng Nhạc Yến Bình trời sinh đã là tính tình đạm mạc này, cho đến, anh tận mắt nhìn thấy người khóc trước mặt anh.

Lê Thừa Phong ngay lập tức ý thức rằng: Nhạc Yến Bình không phải trời sinh như thế, cậu chỉ là đè nén còn ác hơn cả Tiêu Sách, thậm chí đã thành một loại thói quen.

Cho nên tất cả mọi người không phát hiện, cậu biểu hiện đến mức quá tự nhiên.

“Tiểu Nhạc, nếu cậu muốn giải quyết một vấn đề, đầu tiên cậu phải làm rõ nguyên nhân sinh ra vấn đề, sau đó, phải đi đối mặt.”

“Tựa như Tiêu Sách, cậu ta biết rõ trói buộc của mình đến từ chính nơi nào, vì thế phim ảnh thành cách cậu ta phá tan trói buộc. Cuối cùng, cậu ta biến bản thân bị kìm nén của mình sống thành dáng vẻ trương dương hiện tại.”

Tuy rằng Lê Thừa Phong luôn mắng anh chó, nhưng anh ấy cảm thấy Tiêu Sách như bây giờ rất tốt.

“Tiểu Nhạc, tôi tin tưởng cậu chắc chắn biết trói buộc của mình là gì, hiện tại vấn đề duy nhất là, cậu có dám đối mặt nó, cũng phá vỡ nó hay không.”

Nhạc Yến Bình vô thức siết chặt nắm tay: “Em…”

Nhưng mà cậu còn chưa kịp nói gì, đã bị giọng nói chợt nhẹ nhàng của Lê Thừa Phong trực tiếp chặn lại: “Được rồi, như vậy về Tiêu Sách và phim chúng ta hãy hạ màn trước, những việc này đều có thể chậm rãi nghĩ, không cần sốt ruột. Về phần hiện tại, Tiểu Nhạc, làm bài tập toán học tiếng Anh của cậu đi thôi!”

Nhạc Yến Bình:…

Trong nháy mắt đó, Tiểu Nhạc đại nhân một lần nữa nhớ đến nỗi sợ bị chi phối bởi tổ hợp sắp hàng của hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh và bài ca ma quỷ của các số hàm lượng giác.

Vốn dĩ đã không thế nào dậy được tức thì càng héo: “Có thể không làm không?”

Lê Thừa Phong: Đương nhiên… không được rồi~

A, hóa ra đây là vui sướng khi xem người khác làm bài tập sao, đã!!!

“Nhưng mà, tôi quả thật cũng có chút tò mò, sao cậu có thể học lệch đến vậy luôn thế?”

Đời nào người ngữ văn gần như max điểm, mà toán học và tiếng Anh cộng lại thậm chí còn không bằng một nửa ngữ văn.

Khiến cho giáo viên ngữ văn mà Lê Thừa Phong mời lập tức từ chức trong đêm, mà giáo viên toán học và tiếng Anh thì nhìn giang sơn tổ quốc một mảnh bài thi đỏ chót của Nhạc Yến Bình, rưng rưng nhận lấy giờ dạy học và tiền lương của đồng nghiệp.

Tiểu Nhạc đại nhân: Sao em biết…

Người hiện đại rốt cuộc tại sao muốn học thứ đáng sợ như toán học và tiếng Anh này vậy! QAQ

Lê Thừa Phong mắt chứa đồng tình mà vỗ vỗ vai Nhạc Yến Bình như an ủi, sau khi bỏ lại một câu “Cậu cố lên” thì quyết đoán bỏ chạy. Chỉ để lại một mình Nhạc Yến Bình, đang đau khổ ngụp lặn trong đại dương tri thức.

Kết quả Tiểu Nhạc đại nhân còn chưa làm xong bài tập toán học, tiếng chuông điện thoại đã vang lên trước một bước.

Sau khi yếu ớt “alo” một tiếng, giọng nói nghiêm túc của cảnh sát vang lên ở đầu kia điện thoại:

“Cậu Nhạc, trải qua điều tra chúng tôi phát hiện người hiềm nghi có liên hệ với tổ chức buôn bán nội tạng ở chợ đen ngầm…”

Mà cùng lúc đó, trong trại tạm giam, Nhạc Tế Văn gần như không thể tin được những gì mình vừa nghe được.

“Tạ Chiết Y, mẹ nó mày nói thêm lần nữa cho tao?”

Tạ Chiết Y cười khẽ, lặp lại lời như gã mong muốn: “Tôi nói, tôi không muốn.”

“Mày dựa vào đâu mà không muốn! Mày dựa vào đâu mà không giúp tao! Mẹ nó tao là anh mày!!! Mày có tin ngay bây giờ tao gửi thứ trong tay cho đôi vợ chồng ngu ngốc đó không, không cứu tao? Mẹ nó mày cũng đừng nghĩ đẹp quá.”

Cách một mặt kính, Tạ Chiết Y lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ cuồng loạn của Nhạc Tế Văn một hồi lâu, mãi đến khi xem đủ rồi, cậu ta mới chẳng hề để ý nói: “Anh gửi đi, gửi tùy ý. Một kẻ phạm tội là bôi nhọ con trai ruột của bọn họ không đủ, còn muốn trói người lại đi buôn bán cơ quan nội tạng, một người là con nuôi dịu dàng săn sóc làm bạn với bọn họ hơn hai mươi năm… ha, Nhạc Tế Văn, anh đoán xem bọn họ sẽ tin ai?”

“Tao * mày **, Tạ Chiết Y! Ông đây chỉ trò chuyện với người hai câu, ông đây không muốn làm như vậy!!!”

“Yên lặng!!!”

Nhạc Tế Văn nổi điên bị cảnh sát trông giữ một tay ấn trên ghế, gã tức giận đến mức cả người run rẩy rồi lại không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chặp Tạ Chiết Y bằng một đôi mắt vàng đục.

“Đúng không? Vậy cho là như vậy đi, anh có lẽ có thể sắp xếp tìm từ trước, nói không chừng đến lúc đó thẩm phán sẽ tin anh đó? Cố lên nhé~”

Dứt lời, Tạ Chiết Y liền thong thả ung dung đứng dậy.

“Quay lại! Không được đi, Tạ Chiết Y tao địt cả nhà mày, mày quay lại cho tao!!! Mày phải cứu tao, mày không thể để tao ở lại đây, mày phải cứu tao ra ngoài.”

“Không có gì không thể.” Tạ Chiết Y nhìn gã, bỗng nở nụ cười ý vị không rõ: “Anh đã quên rồi à Nhạc Tế Văn, tôi không phải đã nói với anh từ lâu rồi sao?”

“Một lần trước, là một lần cuối cùng.”

“Cho nên tạm biệt, Nhạc Tế Văn.”

Tiếng rống giận xé ruột xé lòng bị kính cách âm ngăn cách lại phía sau, Tạ Chiết Y bước chân nhẹ nhàn rời khỏi trại tạm giam, không còn quay đầu lại.

Dù sao nói đến cùng, đó chỉ là một phế vật vô dụng thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK