• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão Tiêu cậu ấy, ổn chứ?” Lê Thừa Phong đứng ở cửa có chút lo lắng hỏi.

Bức màn chắn sáng trong phòng được kéo kín không kẽ hở, anh ấy nhìn vào trong phòng trong một mảnh tối tăm, đập vào mắt chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi trên sofa.

Bên cạnh, Nhạc Yến Bình nửa dựa khung cửa, trên tay nhẹ cầm hộp cơm mình nghiêm túc chọn nửa ngày mới chọn ra được, hồi lâu mới hỏi một câu: “Anh ấy trước đây đóng phim cũng như vậy ạ?”

“Thật sự từng có kiểu tình huống nhập diễn quá sâu này, nhưng mà đó cũng là chuyện rất lâu trước kia… ôi, thôi, tôi vẫn đi thông báo một tiếng với đạo diễn Từ đã.”

Dù sao, dáng vẻ hiện tại này của Tiêu Sách cũng không phải trạng thái thích hợp để quay phim ngoài trời lắm.

“Tôi đi thương lượng với bên đoàn phim về hành trình quay chụp tiếp theo, lão Tiêu bên này… Tiểu Nhạc, đành phiền cậu.”

Nhạc Yến Bình gật gật đầu, nói nhỏ tiếng được. Đợi Lê Thừa Phong đi rồi, cậu duỗi tay ấn sáng đèn hơi mờ ở góc tường.

Sau đó, một người một mèo mỗi người chiếm một góc sofa liền đồng nhịp quay đầu qua, yên tĩnh nhìn lại cậu.

“Meow…”

“Nhạc Chiêu.”

Hai tiếng gọi khẽ hoàn toàn bất đồng mang theo cùng một sự tủi thân, chợt nghe giống như đang làm nũng, lại hình như đang cáo trạng.

Đáng tiếc, đối tượng được làm nũng lại đứng tại chỗ hoàn toàn không dao động.

Trong nhà yên tĩnh hồi lâu, dưới ba bên giằng co, chung quy là bé mèo trước hết buông xuống rụt rè, vung đuôi nhào vào trong lòng Nhạc Yến Bình.

“Meow!”

Người không đi tìm mèo, vậy thì mèo đành phải tự mình tới tìm người thôi.

Chỉ cần có thể được Nhạc Yến Bình ôm một cái, mèo là rất co được dãn được!

Trên đầu như nguyện được Nhạc Yến Bình v.uốt ve mềm nhẹ, mèo con tức thì vui vẻ híp híp mắt, đáp hai vuốt trên cánh tay Nhạc Yến Bình uy phong lẫm liệt ưỡn nửa người lên, phảng phất như đắc thắng, trên cao nhìn xuống ra oai với người trên sofa.

“Tiêu Sách”: Con mèo này thật đúng là…

Hắn cười một tiếng có phần bất lực, khẽ thở dài: “Nó thật sự rất thích em đấy, tuy rằng không thích ta lắm… Nhạc Chiêu, em cứ đứng mãi đó làm gì? Sao không qua đây?”

Nhạc Yến Bình không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ rũ mắt lúc có lúc không vuốt mèo, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu: “Mi Mi thật ra rất thích nằm trên người anh ấy.”

Đùi Tiêu Sách là một nơi thứ hai dễ “mọc” mèo nhất kế sau trên người Nhạc Yến Bình.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên được họ nhặt về, mèo nhỏ đã rất thích nằm trên đùi Tiêu Sách ngủ.

Nghe vậy, “Tiêu Sách” im lặng một thoáng, sau đó, một mạt cười nhạt bỗng hiện lên nơi khóe môi hắn.

Hắn nhìn thẳng vào Nhạc Yến Bình, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm: “Cho nên thế nào? Nhạc Chiêu. Nói cho ta, em muốn nói gì?”

“Cho nên…” Động tác trên tay không biết khi nào đã dừng lại, Nhạc Yến Bình gần như phải dùng hết toàn lực, mới khống chế được sự run rẩy trong giọng nói: “Anh không phải Tiêu Sách.”

“Nhưng Nhạc Chiêu, nếu ta không phải Tiêu Sách, vậy ta là ai đây?”

Giọng nói quen thuộc thấp giọng nỉ non, mang theo xa lạ của cửu biệt trùng phùng, dụ dỗ Nhạc Yến Bình nói ra cái tên đó —

Cái tên không nên xuất hiện ở đây.

Trước mắt một hồi ngẩn ngơ, Nhạc Yến Bình thậm chí cũng không biết “Tiêu Sách” dứng dậy khi nào.

Chỉ biết chờ khi mình lại lấy lại tinh thần, người nọ đã đi đến trước mặt cậu vươn tay với cậu, liền cùng giống như vô số lần trước đây, cười gọi cậu Nhạc Chiêu.

Đáng tiếc, hiện tại chung quy không phải quá khứ.

Khi Nhạc Yến Bình vô thức lui về sau một bước, hai người đều thoáng sững sờ tại chỗ. Nhưng mà cho dù phản ứng lại, Nhạc Yến Bình cũng vẫn không nắm lấy tay hắn.

Cậu chỉ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chờ khi mở ra lần nữa, thì trong mắt đã phủ đầy sự bình tĩnh cố giữ vững.

“Ngươi…” Mang theo một sự nghẹn ngào gần như không thể phát hiện, Nhạc Yến Bình khàn giọng hỏi: “Ngươi vì sao lại ở đây? Tiêu…”

Sau một lần tạm dừng nữa, cậu cuối cùng gọi ra miệng:

“Tiêu Quý Uyên.”

Lòng bàn tay trống rỗng không thể nghênh đón độ ấm mong muốn, đáy mắt Tiêu Quý Uyên xẹt qua một thoáng cô đơn, nhưng mà rất nhanh, hắn đã như không có việc gì mà rút tay lại: “Nhạc Chiêu, em nhận ra ta khi nào?”

Nhạc Yến Bình: “… Từ lúc bắt đầu.”

Bắt đầu từ lúc hắn giữ chặt cậu, gọi cậu một tiếng “Nhạc Chiêu” đó, Nhạc Yến Bình đã biết đó là Tiêu Quý Uyên.

Nhạc Yến Bình sao có thể không nhận ra Tiêu Quý Uyên.

“Như vậy à…”

Ngược lại cũng coi như là chuyện tốt, Tiêu Quý Uyên tự nhủ mình hẳn phải cảm thấy vui vẻ, nhưng sương mù lại không cách nào kiềm chế mà lặng yên tụ lại, trong bất tri bất giác khiến trong mắt hắn tối tăm một mảnh.

“Vậy em sẽ nhận ra ta, rốt cuộc là vì ta là Tiêu Quý Uyên, hay là vì ta không phải Tiêu Sách?”

Trong khoảnh khắc lời này thốt ra miệng, đáy lòng Tiêu Quý Uyên đã đột nhiên sinh ra một nỗi hối hận.

Không nên hỏi, hỏi như vậy… cũng quá khó coi.

Tiêu Quý Uyên không khỏi cười khổ một tiếng, song không ngờ lời tự giễu còn chưa kịp nói ra, bên tai đã vang lên tiếng nói thanh nhuận của Nhạc Yến Bình.

“Ta sẽ nhận ra ngươi, là vì Tiêu Quý Uyên là Tiêu Quý Uyên, mà Tiêu Sách là Tiêu Sách.”

Họ thật ra thật sự rất giống hai người. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sách, Nhạc Yến Bình đã biết.

Nhưng cũng chính bởi vì như thế, cậu mới chưa từng nhập hai người làm một từ khi đến.

Cậu không muốn, cậu không dám, cậu cũng không thể.

Tiêu Quý Uyên và Tiêu Sách, giống như hắn quá khứ và hiện tại.

Cả đời này của Nhạc Yến Bình chẳng có nhiều người quan trọng lắm, họ vừa lúc là hai người quan trọng nhất trong đó.

Cho nên ai cũng không thể trở thành thay thế của ai. Ý nghĩ như vậy đối với hai người họ đều là một loại khinh nhờn.

Vì thế Nhạc Yến Bình từ đầu đến cuối đều tin tưởng vững chắc như thế, mãi đến, một lần Tiêu Sách say rượu đó.

Đó là một lần duy nhất cậu dao động, cũng là một lần thử duy nhất, nhưng Tiêu Sách nói anh không nhớ rõ, Nhạc Yến Bình bèn không còn nhắc đến.

Cậu thật sự không còn nghĩ tới, nhưng mà hiện tại…

“Tiêu Quý Uyên.” Hốc mắt chua xót rốt cuộc rốt cuộc không kìm được mà rơi xuống nước mắt: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Tiêu Quý Uyên là chuyện gì? Tiêu Sách là chuyện gì? Còn có… chính cậu là chuyện gì?

Nhạc Yến Bình có quá nhiều câu muốn hỏi, nhưng mà giọng nói nghẹn ngào thậm chí khiến cậu không nói nên lời một câu hoàn chỉnh. Vì thế, cậu cuối cùng cũng chẳng hỏi gì, chỉ có thể cúi đầu đứng tại chỗ, lung tung lau nước mắt.

Giữa lúc hai mắt đẫm lệ mờ mịt, bên tai vang lên một tiếng thở dài rất khẽ.

Tiêu Quý Uyên thật ra rất muốn ôm Nhạc Yến Bình, nhưng đôi tay nâng lên rồi ngừng giữa không trung, cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ động tác, chỉ nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Nhạc Yến Bình bằng ống tay áo.

“Không sao đâu Chiêu Chiêu, đừng khóc.” Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Ta… thật xin lỗi, ta thật ra cũng không biết mình vì sao lại ở đây?”

“Nhưng có lẽ, là vì ta sắp chết rồi.”

Con người thật ra có thể biết trước được cái chết của mình.

Tựa như Tiêu Quý Uyên, bắt đầu từ ngày bỗng nhiên ho ra máu đó, hắn đã biết mình tất nhiên sẽ không sống lâu.

“Hồi bẩm Thái hậu, Hoàng thượng cũng không đáng ngại, chỉ là vì tích tụ lòng ưu tư quá nặng, lúc này mới sẽ bỗng nhiên ho ra máu. Thần có thể kê cho bệ hạ chút phương thuốc tĩnh tâm dưỡng khí, nhưng mà…”

Lúc thái y vội vàng đến quỳ rạp trên đất nói ra kết quả chẩn trị, mọi người ở đây lúc ấy, thật ra đều biết lời ông không dám nói ra tiếp là gì.

Tâm bệnh còn cần tâm dược để chữa, cởi chuông còn cần người buộc chuông, chỉ cần khúc mắc chưa được tháo gỡ, thì Tiêu Quý Uyên cuối cùng sẽ không có thuốc châm nào chữa được.

Đối với điều này, bản thân Tiêu Quý Uyên thật ra không có cảm giác gì, hắn bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.

Nhưng Thái hậu không làm được, cho dù đỏ tươi trên khăn tay vẫn cứ chói mắt, bà cũng vẫn không muốn rời đi.

Nhưng Tiêu Quý Uyên đã không còn hơi sức nào tiếp tục cuộc cãi vã đơn phương này với bà nữa. Hắn chỉ mệt mỏi nhìn bà, rất nhẹ rất nhẹ hỏi một câu:

“Mẫu hậu, người hi vọng thần chết ngay bây giờ sao?”

Tiêu Quý Uyên không muốn chết, nhưng hắn cũng không quá muốn sống.

Thái hậu Hiền Thuần cứng đờ tại chỗ.

Từ đó về sau, Tiêu Quý Uyên tiếp tục thận trọng thượng triều của hắn, Vô Trần của chùa Tướng Quốc tiếp tục trồng hoa của mình, tấu chương của quan ngôn vẫn tiếp tục bay lên bàn Ngự Thư Phòng như những trang giấy.

Ngoại trừ Thái hậu Hiền Thuần bỗng nhiên đóng cửa thanh tu, giống như chẳng hề có thay đổi gì, cũng không có ai để ý.

Thời gian lâu rồi, Tiêu Quý Uyên thậm chí còn có thể điểm sổ con của các quan ngôn nói đùa với Trương Tề Thắng: “Ngươi nhìn xem cái bọn họ viết này, thật là càng thêm thái quá, thế này nếu như bị y nhìn thấy, y chắc chắn sẽ tức giận.”

“Ôi, đúng rồi, nghe nói ngày gần đây dân gian hình như bỗng có thêm rất nhiều thoại bản có liên quan đến trẫm? Trương Tề Thắng, hôm nào ngươi xuất cung giúp trẫm đi tìm coi đi, nếu nhìn thấy thú vị, cũng mang về cho trẫm xem thử?”

Trương Tề Thắng miễn cưỡng kéo ra nụ cười: “Vâng, Hoàng thượng, ngày mai nô tài sẽ đi…”

Tiêu Quý Uyên có chút buồn cười nhìn y: “Đây là sao đây? Trương Tề Thắng, ngươi cười thật khó coi quá.”

Tiêu Quý Uyên thì cười đến rất đẹp, bởi vì hắn được sinh rất tốt, cho nên bất luận thế nào hắn đều rất đẹp.

Chỉ là Hoàng thượng, ngài rõ ràng cười đẹp đến như vậy, nhưng vì sao lại giống như đang khóc?

Cố nhịn xuống nước mắt trong mắt, Trương Tề Thắng cúi người như xin tha: “Hoàng thượng, nô tài hiểu được, giờ nô tài sẽ trở về luyện tập thật tốt!”

Nhưng mà, Trương Tề Thắng cuối cùng vẫn không thể ra ngoài cửa cung, bởi vì bất quá một đêm, Tiêu Quý Uyên đã ngã bệnh.

Đăng cơ hơn mười năm, Tiêu Quý Uyên lần đầu tiên thôi lâm triều.

Hắn thật ra muốn đi, nhưng hắn thật sự không đứng dậy được. Mà Trương Tề Thắng bên cạnh thì gào đến kinh thiên động địa, người luôn luôn vâng vâng dạ dạ lần đầu thẳng sống lưng, chết sống không chịu nghe theo phân phó của Tiêu Quý Uyên, đỡ hắn từ trên giường dậy.

“Hoàng thượng, nô tài cầu ngài, ngài cứ nghỉ một ngày đi, một ngày là được.”

“Lớn mật!”

Tiêu Quý Uyên lạnh giọng khiển trách, nhưng mà cho dù chỉ hai chữ, hắn cũng nói rất yếu ớt.

Trương Tề Thắng quỳ rạp trên đất một bước cũng không nhường: “Nô tài lớn mật, nô tài đáng chết, cho nên Hoàng thượng, ngài mau dưỡng tốt cơ thể chút đi, dưỡng tốt cơ thể, ngài mới có thể phạt nô tài không phải.”

Y không chờ được Tiêu Quý Uyên trả lời, chờ khi lại ngẩng đầu, đế vương trên sập đã nhắm mắt lại.

Vậy nghỉ một ngày đi, Tiêu Quý Uyên nghĩ.

Nhạc Chiêu, thật xin lỗi, nhưng ta hình như thật sự bệnh hơi nặng rồi. Nhưng không sao, có thái y ở đây, ngày mai ta hẳn sẽ có thể đi thượng triều.

Cho nên…

Ngươi đừng ghi nữa được không, cũng đừng đứng đó bất động.

Ngươi lại đây với ta đi, Nhạc Chiêu.

“Nhạc Chiêu” không nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK