Cảnh quay liên quan trên đoàn tàu vẫn luôn quay đến trăng sáng sao thưa mới khó khăn lắm hoàn thành toàn bộ.
Một chúng diễn viên và nhân viên công tác thức đến nỗi linh hồn cũng suýt nữa phi thăng, lúc nghe thấy Từ Vị nói kết thúc, trong đám người thậm chí còn bộc phát ra một trận hoan hô nho nhỏ.
Mọi người rưng rưng nhận được một ngày nghỉ mà đạo diễn đại phát từ bi ban cho, sau khi đơn giản thu dọn phim trường, thì từng người tốp năm tốp ba bay về như du hồn.
Đến cuối cùng, chỉ có Tiêu Sách vẫn không nhúc nhích ngồi trên chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn trăng khuyết ngoài cửa sổ không biết nghĩ đến điều gì.
“Này, lão Tiêu, còn không về à?”
Lê Thừa Phong biếng nhác ngáp một cái, đều tựa hơn nửa người mình lên lưng ghế: “Là lúc trở về ngủ rồi, cậu một mình ở đây nghĩ gì đó?”
“Không có gì, đi thôi.” Nói rồi, Tiêu Sách liền đứng dậy.
Hành động dứt khoát lưu loát khiến Lê Thừa Phong nheo mắt nhìn, gần như ngay lập tức đã phẩm ra một chút không đúng từ trong đó.
“Sao tôi cảm thấy… cậu là không muốn trở về vậy? Giận dỗi với Tiểu Nhạc?”
Tiêu Sách: “… Không có.”
Lê Thừa Phong gật gật đầu: Đã hiểu, xem ra giận dỗi thật rồi.
“Chuyện sao đấy, nói ra để anh vui… khụ khụ, để anh nghe một chút, anh cho cậu lời khuyên? Ê ê ê, cậu đừng đi chứ!”
Với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dáng vẻ hóng trò vui không chê to chuyện kia của anh ấy, nếu Tiêu Sách không đi vậy mới lạ đấy.
Bất đắc dĩ Lê Thừa Phong và anh quen biết nhiều năm, bất kể là từ tâm lý hay từ trên sinh lý, đều sớm đã hình thành miễn dịch với mặt lạnh của Tiêu Sách.
Vì thế Tiêu Sách cũng còn chưa đi được vài bước, thì người đã cười hì hì từ phía sau kề vai sát cánh đi lên, một bên dùng khuỷu tay huých anh vừa nói: “Nói thật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Theo lý mà nói không nên chứ, hai ngày trước hai cậu không phải còn khá tốt sao? Hmm… từ từ, chắc không phải là tên nhóc cậu được nước lấn tới đó chứ?”
Lê Thừa Phong bỗng cảm thấy mình giống như phát hiện chân tướng: “Gì chứ, vậy thì cậu quá mức rồi. Tiểu Nhạc người ta gần đây cả cõi lòng đều là cậu đó, trước đó lúc cậu nhập diễn quá sâu không thoát ra được đều khiến cậu ấy lo lắng lắm đấy.”
“Cậu nói em ấy… lo lắng cho tôi?”
“Đúng vậy, cậu chẳng lẽ không nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy khi đó à? Y như muốn khóc…”
Lê Thừa Phong nói phải gọi là thao thao bất tuyệt, mà những lời phía sau đó, Tiêu Sách cũng chưa nghe vào một chữ.
Anh trực tiếp nhanh gọn tặng cho người ta một gói combo che miệng tắt mic, sau khi đóng gói xong Lê Lảm Nhảm ư ư ưm ưm không để yên, lập tức ném trở về không lưu tình chút nào.
Lỗ tai rốt cuộc được thanh tịnh, Tiêu Sách cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà sắp đến trước cửa phòng mình, tay đặt lên then cửa lại làm sao cũng không ấn xuống được.
Thật ra Lê Thừa Phong nói không sai, Tiêu Sách thật sự đang giận dỗi, hơn nữa, anh thật ra cũng biết sự khó chịu này của mình đến rất không thể hiểu được.
Cho nên ban đầu, anh chỉ muốn giấu kỹ cảm xúc của mình lén lút một mình sinh hờn dỗi chốc lát, chờ thêm thời gian, nên thế nào thì về thế ấy.
Nhưng mà ý tưởng chung quy chỉ là ý tưởng, hiện thực là, cái gọi là ngụy trang kia của anh quả thực vụng về đến mức khiến người ta nhìn, cũng không dám tin anh thế mà là trình độ của một ảnh đế.
Nhưng cố tình, bản thân Tiêu Sách lại không có cảm giác, mãi đến khi anh nghe thấy câu nói thật cẩn thận ấy của Nhạc Yến Bình —
“Tiêu Sách, em khiến anh không vui đúng không?”
Một khắc đó, anh mới bỗng ý thức được hóa ra mình căn bản không hề muốn ngụy trang.
Dù sao Tiêu Sách nếu thật muốn giấu, nào có đạo lý gì không giấu được chứ?
Anh thật sự, chính là muốn cho Nhạc Yến Bình biết.
Cứ như một học sinh tiểu học, mặt ngoài nói mình không thèm để ý, thật sự từ đầu đến chân đều đang nói cho đối phương mình không vui, lòng tràn đầy hy vọng đối phương nếu có thể đến dỗ dành mình thì tốt rồi.
Nhưng hiện tại Nhạc Yến Bình dỗ thật, Tiêu Sách lại vẫn không vui vẻ lắm.
Anh không khỏi cười khổ một tiếng, cuối cùng thở dài duỗi tay kéo cửa toa ra. Nhưng mà khoảnh khắc khi anh thấy rõ tình hình bên trong cánh cửa, bước chân đang muốn bước ra lại chợt khựng tại chỗ.
Trong ánh đèn mờ nhạt, đứa nhỏ vốn nên ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ đang một tay chống đầu ngồi trước bàn, ngủ say.
Mà trên bàn còn đặt ngay ngắn một hộp giữ ấm, vỏ ngoài hồng nhạt điểm xuyết những điểm sao màu vàng, vừa thấy là hộp mà Tiểu Trương trịnh trọng giao cho Nhạc Yến Bình hai ngày trước.
[Trợ lý của thầy Tiêu là phần công việc tương đối quan trọng, mà một nhiệm vụ quan trọng nhất trong rất nhiều nhiệm vụ, chính là phải lo toan tốt ba bữa cơm một ngày của thầy Tiêu.]
Ngày Nhạc Yến Bình trở thành trợ lý lâm thời đó, Tiểu Trương vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu như thế. Mà khi đó, Tiêu Sách và Lê Thừa Phong ở bên cạnh nỗ lực nín hồi lâu, mới kiềm chế mình không trực tiếp bật cười ngay tại chỗ.
Bởi vì Tiểu Trương sở dĩ sẽ nói như vậy, thật ra có một phần lớn nguyên nhân là vì Tiêu Sách làm ngôi sao thật sự quá khiến người bớt lo.
Ngoại trừ mua chút cơm cho người ta, trợ lý cậu ấy đây cơ bản không có đất dùng võ.
Cậu ấy nói đến nghiêm trang, thật ra thì không mấy ai coi là thật, nhưng cố tình người coi là thật duy nhất kia, chính là Nhạc Yến Bình. Cậu nghiêm túc bảo quản hộp giữ nhiệt hồng nhạt này, ngày qua ngày cũng để bụng hơn ai khác.
Hóa ra… lúc ấy Nhạc Yến Bình bỗng rời đi, là vì đi giúp anh chuẩn bị cơm chiều ư?
Rồi sau đó cậu lại một mình ở đây yên tĩnh chờ mình trở về, mãi đến khi rốt cuộc không kiềm được cơn buồn ngủ, mới ngủ say ngon lành như vậy.
Trong lòng chua xót, Tiêu Sách thả nhẹ bước chân đi qua, cẩn thận ôm eo đứa nhỏ bế lên.
Động tác rất nhỏ kinh động Nhạc Yến Bình vốn ngủ không được an ổn, giữa lúc mơ mơ màng màng cậu vô thức muốn mở mắt ra, nhưng ngặt nỗi thật sự quá buồn ngủ, vì thế tất cả phản ứng cuối cùng đều hóa thành nhỏ giọng rầm rì.
Cứ giống như con non vậy, khiến người nghe không khỏi mềm lòng.
“Không sao, ngủ đi, Chiêu Chiêu.”
Tiêu Sách nhẹ giọng dỗ dành, khi đang muốn ôm người đến trên giường, vạt áo trước ngực lại bị người lỏng kẻo kéo lấy.
Người đang ngủ không có sức lực gì, ngón trỏ đều chỉ có thể mềm như bông đáp trên cúc áo, nhưng cho dù buồn ngủ thành như vậy, Nhạc Yến Bình cũng vẫn nhớ cơm chiều của Tiêu Sách.
“Ư… Tiêu Sách, cơm…”
“Được, tôi sẽ ăn.”
Nhạc Yến Bình lại rầm rì một tiếng: “Tiêu Sách…”
“Ừm, tôi đây.”
“Tiêu Sách, em… nói hết cho anh… đừng tức giận…”
Đứa nhỏ nhắc mãi, dán trên người Tiêu Sách chậm rãi dụi dụi như bé mèo.
Sau đó, cậu như rốt cuộc tìm được một vị trí thoải mái, nắm áo Tiêu Sách rồi hoàn toàn ngủ say. Hoàn toàn không biết một loạt hành động này của mình, đến tột cùng nhấc lên sóng to gió lớn thế nào trong lòng người.
Nhịp thở của Tiêu Sách gần như ngay lập tức cứng lại, mà tay anh ôm Nhạc Yến Bình cũng không muốn buông ra nữa.
Dù sao, trong lòng anh chính là Nhạc Yến Bình ngoan như vậy, Nhạc Yến Bình nhớ anh như thế, Nhạc Yến Bình khiến người mềm lòng đến vậy…
Tiêu Sách sao có thể nỡ buông tay chứ?
Nhưng vui sướng qua đi, lại là sợ hãi sâu hơn nỗi dậy trong lòng.
Vì thế, Tiêu Sách vẫn buông tay.
Anh ngồi bên mép giường lẳng lặng nhìn Nhạc Yến Bình rúc cả người vào trong đệm chăn mềm mại, mà đủ loại suy nghĩ trong lòng, cuối cùng tất cả hóa thành một câu thở dài —
[Nhạc Chiêu, người em nhớ, thật sự là tôi sao?]
Anh cũng không phải không tin Nhạc Yến Bình, hoàn toàn ngược lại, anh quá tin tưởng cậu.
Tiêu Sách biết, chỉ cần mình hỏi cậu, thì đứa nhỏ nhất định sẽ như cậu đã bảo đảm, biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm.
Nhưng mà, Tiêu Sách không dám hỏi.
Nhạc Yến Bình biết anh còn nhớ rõ, mà bản thân Tiêu Sách cũng biết không thể gạt được Nhạc Yến Bình. Nhưng Nhạc Yến Bình không biết là, Tiêu Sách chưa bao giờ chỉ nhớ rõ mà thôi.
Bởi vì, anh đã gặp Tiêu Quý Uyên.
Lúc ban đầu, Tiêu Sách thật ra cũng không ý thức được mình rốt cuộc bị làm sao.
Anh chỉ cảm thấy mình như bị ai bọc lên một tầng voan dày nặng, nhìn không thấy đồ vật nghe không thấy tiếng vang, mà đầu óc không tỉnh táo lắm cũng hoàn toàn không thể suy nghĩ.
Anh cứ vậy mờ mịt mò mẫm thật lâu trong bóng tối, thật vất vả mới rốt cuộc tìm thấy một chút ánh sáng mỏng manh ở nơi xa.
Vì thế Tiêu Sách đi về phía ánh sáng ấy. Sau đó, anh liền thấy Nhạc Yến Bình đứng trước mặt mình, cũng nghe thấy Nhạc Yến Bình đặt câu hỏi —
[Vì sao anh lại ở đây?]
Đây là câu hỏi gì? Nếu anh không ở đây, vậy còn có thể đi đâu đây?
Tiêu Sách không rõ Nhạc Yến Bình tại sao hỏi như vậy, nhưng nỗi đau âm ỉ từ nãy đến giờ vẫn chưa hề tan đi trong lòng bỗng càng thêm mãnh liệt hơn.
Rồi ngay sau đó, anh chợt nghe thấy Nhạc Yến Bình gọi một cái tên.
Một cái tên đối với anh mà nói cũng không xa lạ, song không nên xuất hiện ở đây.
Tiêu Quý Uyên.
Tiêu Quý Uyên là ai?
Là Cảnh Thừa đế của Đại Tấn, là tác giả của <Tranh Cẩm Tú Giang Sơn>, là…
Người rất quan trọng với Nhạc Yến Bình.
Đây là lời Nhạc Yến Bình đã từng chính miệng nói ra, mà cậu còn cung một chiếc đèn vì Tiêu Quý Uyên tại chùa Tướng Quốc.
Tiêu Quý Uyên tại sao xuất hiện ở đây? Mà Nhạc Yến Bình, lại vì sao lại nói như vậy với Tiêu Quý Uyên?
Trong giọng nói cậu mang theo bi thương và quen thuộc, rõ ràng khó tin, rồi lại dường như càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp.
Có gì đó không đúng…
Đáng tiếc, Tiêu Sách còn chưa thể nghĩ thông suốt, anh đã hoảng sợ phát hiện, mình thế nhưng không khống chế được cơ thể của mình.
Anh có thể nghe thấy giọng nói của mình, có thể cảm nhận được động tác của cơ thể, đây rõ ràng là anh, nhưng lại không phải anh.
Anh bị nhốt trong đó không thể nhúc nhích, lại trong lời thuật của Tiêu Quý Uyên và Nhạc Yến Bình, nhìn thấy chân tướng sự việc.
Vì sao Nhạc Yến Bình nói mình không trở về được.
Vì sao Nhạc Yến Bình nói Tạ Thần không phải cha cậu.
Vì sao Nhạc Yến Bình hiểu biết lịch sử triều Tấn như thế, để ý Tiêu Quý Uyên như vậy.
Vào khoảnh khắc đó, mọi hoang mang quanh quẩn trong lòng Tiêu Sách cuối cùng đã được tháo gỡ hết.
Hóa ra là như thế này.
Hóa ra đứa nhỏ anh thích, đến từ nơi quá khứ xa xưa, chỉ là giữa trời xui đất khiến trải qua ngàn năm năm tháng, mới có thể đi đến bên cạnh mình.
Nhạc Yến Bình là ký sử của Tiêu Quý Uyên, mà vị đế vương này cũng không có ý che giấu, Tiêu Sách gần như ngay lập tức đã ý thức được, hắn thích Nhạc Yến Bình.
Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, mà khoảnh khắc khi Nhạc Yến Bình chủ động ôm Tiêu Quý Uyên, sự ghen tị trong lòng Tiêu Sách càng hoàn toàn không thể kiềm chế.
Dựa vào đâu, đứa nhỏ cũng chưa từng chủ động ôm anh…
Nhưng Tiêu Sách chẳng thể làm được gì.
Vì thế anh chỉ có thể trơ mắt nghe đứa nhỏ nói nhớ Tiêu Quý Uyên, nhìn đứa nhỏ rúc vào Tiêu Quý Uyên cùng nói chuyện.
Khi một người bất lực, thì anh ta chỉ có thể bắt đầu tự an ủi mình.
Mà may mắn trong bất hạnh, Tiêu Sách còn có chút vốn liếng tự an ủi mình.
Ít nhất Nhạc Yến Bình chỉ liếc mắt là nhận ra Tiêu Quý Uyên không phải anh.
Ít nhất, đứa nhỏ trước đó đã nói cậu muốn gặp mình, đã nói sẽ nỗ lực đáp lại thích của mình.
Nhưng mà mọi an ủi tất thảy việc này mang đến, đều chợt tan biến vào khoảnh khắc Tiêu Sách thấy Tiêu Quý Uyên.
Bởi vì anh bỗng phát hiện, mình và Tiêu Quý Uyên thật sự cực kì giống.