• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có ai ngờ đến, “Nhạc Yến Bình” nộp giấy trắng bảy năm thế nhưng có thể thi đậu cấp ba.

Trong sơn thôn nhỏ hẻo lánh này, có rất nhiều đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp hai đã đi ra ngoài làm công, học sinh cấp ba đối với thôn dân mà nói, thực sự là một thứ hiếm lạ.

Vì vậy, khi tin tức con trai út nhà họ Nhạc được trúng tuyển trường cấp ba thành phố truyền đến, nhà ngói cũ nát tức thì ùa vào một đám người.

“Yến Bình nhà anh cũng thật cố gắng.”

“Đúng vậy, tương lai nhất định là người có tiền đồ.”

“Lão Nhạc, các anh sau này có phúc rồi!”

Tiếng chúc mừng của mọi người hết đợt này đến đợt khác, hai vợ chồng nhà họ Nhạc miễn cưỡng cười vui ứng phó một buổi sáng, đợi cho lúc một vị khách cuối cùng rời đi, hai người xoay người, sắc mặt chợt âm trầm như mực.

Nhưng trước khi dây lưng giơ cao lên đó quất xuống, “Nhạc Yến Bình” đã quỳ xuống trước một bước.

“Con sẽ tự kiếm học phí, cũng sẽ đi làm công trợ cấp gia đình, bảo con làm gì cũng được, cầu xin hai người, để con đi học đi.”

Chỉ cần có thể đi học, chỉ cần có thể rời khỏi cái nhà này, chỉ cần có thể rời xa Nhạc Tế Văn…

Lúc ngồi trong trường thi, cả đầu “Nhạc Yến Bình” đều nghĩ đến việc thoát đi.

Khát vọng mãnh liệt thậm chí khiến cậu xem nhẹ đau đớn dâng lên theo phản xạ có điều kiện trên người, cậu run rẩy cầm lấy bút, cách thời gian đã lâu, rốt cuộc một lần nữa lấp đầy cả tờ bài thi.

Chờ đến lúc tiếng chuông kết thúc vang lên, mồ hôi lạnh tiết ra đã thấm ướt quần áo cả người cậu.

“Nhạc Yến Bình” gần như kiệt sức tê liệt ngã xuống trên ghế, lúc thầy giám thị lo lắng chạy đến hỏi cậu làm sao vậy, cậu chỉ nở một nụ cười nhợt nhạt với người.

“Em không sao ạ.” Cậu nói, đôi con ngươi tối tăm chẳng biết đã bao nhiêu năm, rốt cuộc sáng lên ánh sáng.

May mắn là, cậu cược thắng.

“Nhạc Yến Bình” tuy không thể tránh được trận đánh đó, nhưng hai người kia cuối cùng vẫn đồng ý để cậu đi học.

Một là vì việc này đã là mọi người đều biết, về phần hai… còn lại là vì Nhạc Tế Văn cũng không thể thi đậu gì cả.

Gã học tập không giỏi lại không muốn đi làm công, chơi bời lêu lổng không nói còn tính tình cáu kỉnh, thấy thế nào cũng không phải kẻ có thể trông chờ.

Vì thế cha Nhạc mẹ Nhạc hiếm khi suy xét đến lâu dài hơn, quyết định muốn một phiếu cơm ổn định có thể áp bức lâu dài.

“Nhạc Yến Bình” rõ ý tưởng của bọn họ, mà đối với việc này cậu cũng không để ý.

Chỉ cần có thể đi học là được, mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể để cậu đi học, “Nhạc Yến Bình” sẽ nguyện ý trả giá tất thảy.

Cậu kiếm đủ học phí của mình dựa vào làm công, cho dù khai giảng cũng vẫn vừa học vừa làm. Mỗi tháng sống qua ngày dựa vào trợ cấp của trường học và một chút phí sinh hoạt, chỉ vì có thể gửi thêm chút tiền về nhà, để cho vợ chồng nhà họ Nhạc vừa lòng.

Đoạn thời gian đó thật sự rất mệt, nhưng “Nhạc Yến Bình” lại chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như vậy. Bởi vì không còn có ai, sẽ tìm đủ loại lý do đến tìm cậu gây rối.

Cậu cho rằng mình có thể cứ vậy vẫn luôn học xong cấp ba một cách suôn sẻ. Nhưng mà một cuộc điện thoại thình lình gọi đến, lại hoàn toàn đánh nát tất cả giấc mộng của cậu.

Nhạc Tế Văn chạy rồi.

Nhiễm nghiện đánh bạc gã cuỗm đi tất cả tiền trong nhà, trừ một kẻ đòi nợ bị gã đánh thành trọng thương và một khoản vay nặng lãi, thì gì cũng chẳng để lại cho nhà họ Nhạc.

Nhìn cha Nhạc mẹ Nhạc ngồi ở hành lang bệnh viện sụp đổ khóc to, nghe bạn của người bị thương tức giận mắng chửi tàn nhẫn, một khắc đó, “Nhạc Yến Bình” chỉ cảm thấy cả người mình đều lạnh toát.

Nhạc Yến Bình vẫn còn nhớ rõ số tiền được viết bằng mực đen trên giấy trắng hợp đồng trải ra kia —

Năm trăm ngàn. (~1tỷ7)

Kỳ thật hiện giờ ngẫm lại hình như cũng không nhiều nhặn lắm, song cũng đã đủ để Nhạc Tế Văn khi đó chạy trối chết, mà đứa bé kia cũng từ đây rốt cuộc không còn khả năng đi học nữa.

“Cho nên Nhạc Tế Văn, anh nhìn xem, thật ra anh sợ chết hơn tôi nhiều, đúng không.”

Hòn đá nhỏ bên cạnh đã bị Nhạc Yến Bình từng chân đá đi sạch sẽ, sau khi cậu ăn không ngồi rồi mà cảm thán câu, nhìn ngõ cụt yên lặng cách đó không xa nhếch khóe môi.

“Nhạc Tế Văn, giờ anh còn đang đánh bạc không? Còn thiếu nợ nữa không?” Nhạc Yến Bình hỏi: “Hẳn là còn nhỉ?”

Dù sao, nghiện cũng không phải là thứ gì có thể từ bỏ dễ như trở bàn tay.

Nhạc Yến Bình cũng đã từng gặp được một dân cờ bạc.

Trong thời tiết rét lạnh đó, người nọ quỳ gối dưới chân mình khóc lóc thảm thiết bày tỏ hối hận và tự trách, vì thế Nhạc Yến Bình cho ông ta một mảnh lá vàng.

Nhưng con bạc không đi mua đồ ăn, cũng không đi mua thêm quần áo mới cho chính mình, mà là mắt bừng lên ánh sáng xanh lập tức vọt vào sòng bạc.

D.ục v.ọng trong lòng người trước nay đều không phải một mảnh lá vàng là có thể lấp đầy, tham lam sớm muộn gì cũng phải trả giá đại giới. Cho nên bất quá một nén hương, người kia đã bị sòng bạc ném ra ngoài một lần nữa, chỉ là lúc này đây, ông ta còn thiếu một cánh tay.

“Như vậy ngẫm lại, lúc trước anh nên chạy, bằng không hiện giờ anh e là cũng không thể nguyên vẹn đứng đây uy hiếp tôi.”

“Nhãi ranh,” Nhạc Tế Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày rốt cuộc muốn nói gì!”

“Không có gì.” Nhạc Yến Bình nói.

Dứt lời, Nhạc Tế Văn bỗng nghe thấy được đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng âm nhắc nhở tin nhắn trong trẻo, mà ngay sau đó, là một tiếng cười khẽ của Nhạc Yến Bình.

“Ồ, xem ra là đến rồi, vậy được, tôi sẽ không tiếp tục vô nghĩa kéo dài thời gian nữa.”

“… Mày nói gì?”

Lối vào phía sau ngõ nhỏ, tiếng bước chân từ xa tới gần.

Nhạc Tế Văn cầm điện thoại hơi ngạc nhiên quay đầu lại, đập vào mắt là một gương mặt thẹo dữ tợn mà lại quen thuộc.

“Nhạc Tế Văn, đã lâu không gặp.”

Giọng nói khàn khàn khiến đồng tử Nhạc Tế Văn thoáng co chặt, theo bản năng, gã liền lùi về phía sau một bước.

“Nhạc Tế Văn, anh còn nhớ rõ hắn không?”

Như sợ người không nhớ nổi sẽ xấu hổ, Nhạc Yến Bình thiện ý nhắc nhở rằng: “Lúc trước khi anh chạy trốn, có một người bị anh làm bị thương rất nặng, mà hắn vẫn luôn đều rất nhớ anh.”

“Như vậy hiện tại, chúc các anh ôn chuyện vui vẻ~”

“… Thằng súc sinh tao địt mẹ mày! Mẹ nó mày chờ đó cho ông, ông đây nhất định phải gi.ết c.hết mày!”

Nghe âm bận liên tiếp từ đầu kia trong điện thoại, Nhạc Tế Văn nổi trận lôi đình gào rống. Nhưng mà trước khi gi.ết ch.ết Nhạc Yến Bình, hiển nhiên gã còn phải bảo đảm mình không bị gi.ết ch.ết trước.

Nắm chặt điện thoại nhìn mấy người trước mắt dần dần tới gần, Nhạc Tế Văn nuốt ngụm nước miếng, xoay người sải chân liền muốn chạy trốn.

Nhưng mà gã quên mất rằng, con đường này là ngõ cụt gã đặc biệt chọn cho Nhạc Yến Bình, không có camera vô cùng yên lặng. Một khi vào nơi này, vậy đó thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Kẻ ác cuối cùng sẽ phải gặp quả báo.

“Đại ca đại ca, tôi sai rồi…” Nhạc Tế Văn tuyệt vọng dựa lưng vào tường, run run cầu được tha: “Ngài đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi, cầu xin ngài… tôi, tôi có thể cho anh tiền! Tôi có tiền! Ngài muốn bao nhiêu, tôi sẽ lập tức bảo người chuyển cho anh!”

“Tiền?” Như thể nghe thấy được thứ gì buồn cười, mặt thẹo lập tức cười dữ tợn.

“Nhạc Tế Văn, mày thấy ông đây giống dáng vẻ thiếu tiền à? Mày cho rằng ông đây tại sao tìm mày lâu như vậy.”

Mặt thẹo thoắt ghé sát, túm lấy cổ áo Nhạc Tế Văn dùng một bàn tay còn lại điểm điểm mắt phải của mình.

Bởi vì ánh sáng tối tăm, Nhạc Tế Văn mới vừa rồi không thể thấy rõ, thẳng đến giờ phút này gã mới kinh ngạc phát hiện mắt phải của người này, thế nhưng là hạt thủy tinh vô hồn.

“Mày sẽ không quên đó chứ, Nhạc Tế Văn. Con mắt này của tao là do mày ban tặng đó. Đưa tiền? Tao khinh, so với con mắt này của tao, con mẹ nó tiền tính cái rắm! Động thủ!”

Theo mặt thẹo ra lệnh một tiếng, nắm đấm tức thì nện xuống Nhạc Tế Văn đang vùng vẫy.

Đám cho vay nặng lãi này đánh người vốn cực kỳ chuyên nghiệp, bọn họ chuyên chọn những chỗ vừa đau lại không chết người để xuống tay, chỉ trong chốc lát Nhạc Tế Văn đã trực tiếp nằm liệt trên mặt đất kêu la thảm thiết.

Những bất ngờ mà Nhạc Tế Văn tỉ mỉ chuẩn bị cho Nhạc Yến Bình, cuối cùng lần lượt ứng nghiệm trên người chính gã.

Đáng tiếc, Nhạc Tế Văn vận may không tệ.

Tiếng kêu quá mức thảm thiết thu hút cảnh sát tuần tra đến.

Sau một phen binh hoang mã loạn, mặt thẹo và các đàn em của hắn cuối cùng không cam lòng mà hai tay ôm đầu lùi lại một chút, lộ ra một con “cá chết” ở giữa đã chỉ có thể thở ra không có hít vào.

“Mấy người các anh đang làm gì!”

Nhóm cáo già lập tức bày ra dáng vẻ oan uổng mà anh xướng tôi hoạ nói: “Anh cảnh sát, trời đất chứng giám, lần này cũng thật sự không phải chúng tôi gây sự trước. Là thằng nhóc này thiếu tiền chúng tôi không trả trước, còn động dao làm bị thương đại ca của chúng tôi! Ngài xem vết thương này trên mặt đại ca tôi đi, rồi lại nhìn đôi mắt của đại ca tôi đi, đây đều là thằng nhóc này làm!”

“Đúng vậy, anh cảnh sát, ngài cũng đừng nhìn thằng nhóc này gào dữ như vậy, chúng tôi cũng thật sự không động thủ mấy đâu, không tin ngài bảo người dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra đi, thằng nhóc này chắc chắn chỉ bị thương nhẹ, nó chỉ giả vờ thôi!”

“Được rồi! Câm miệng hết cho tôi, đi một chuyến theo chúng tôi!”

Sau khi gọi xe cứu thương cho Nhạc Tế Văn trên mặt đất, cảnh sát quát to định còng mấy người lên xe, nhưng mà mới vừa đi được nửa đường, khóe mắt đã thoáng thấy một túi vải buồm màu đen giấu trong một góc.

Hửm? Thứ gì đây?

Anh ta lấy làm lạ tiến lên mở ra nhìn thoáng qua, sau khi thấy rõ thứ bên trong lập tức sắc mặt nghiêm nghị.

“Đây là đồ của ai trong các người?!”

Mấy người khôn khéo gần như ngay lập tức nghe ra khác thường trong lời nói của cảnh sát, phủ nhận lia lịa.

“Không không không, không phải của chúng tôi! Lúc chúng tôi đến chẳng hề cầm gì hết. Có thể kiểm tra vân tay!”

“Đúng vậy đúng vậy, thứ này hẳn đã ở đây lúc chúng tôi đến rồi. Hẳn là thằng nhóc kia cầm tới đó, hắn tới sớm hơn chúng tôi, không hiểu nổi người làm giống gì ở nơi chim không thèm ỉa này.”

Cảnh sát ánh mắt nặng nề nhìn Nhạc Tế Văn trên mặt đất, trong lòng thoáng có tính toán.

Tất cả mọi người bị đồng loạt đưa trở về Cục cảnh sát.

Mà chờ đến sau khi tất cả tiếng ồn ào đều rút đi, Nhạc Yến Bình mới đi ra khỏi nơi vắng vẻ, lẳng lặng nhìn ngõ cụt vốn cố ý chuẩn bị cho cậu này.

Tiếng xin tha và tiếng kêu thảm thiết của Nhạc Tế Văn giờ phút này tựa như còn đang quanh quẩn nơi đây:

[Đau quá… đừng đánh nữa, cầu xin anh tha cho tôi.]

Hoá ra người như vậy, thế nhưng cũng sẽ nói ra lời như thế, cũng sẽ cảm thấy đau à.

Không biết như thế nào, Nhạc Yến Bình thế nhưng cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu không phải vì đứa nhỏ kia nhớ kỹ số điện thoại của mặt thẹo, nếu không phải vì vừa lúc cậu xuyên đến đây, vậy người nằm ở đây kêu đau hôm nay, lại sẽ biến thành ai đây?

Cậu ấy sẽ bị người ném nơi đây tự sinh tự diệt, hay là sẽ nhận được sự chế giễu và đối xử càng đáng sợ hơn…

Nhạc Yến Bình không dám nghĩ tiếp.

Nếu có thể, thật ra cậu còn rất muốn tự mình cho Nhạc Tế Văn hai đạp, nhưng đối với loại người này, Tiểu Nhạc đại nhân đến dẫm lên cũng cảm thấy bẩn.

Chỉ là, trong túi mà cảnh sát vừa mang đi kia đến tột cùng là thứ gì? Tên Nhạc Tế Văn này, vốn rốt cuộc muốn làm gì với cậu?

Dao? Gậy gộc? Không, không đúng, nếu chỉ muốn đánh cậu một trận, những cảnh sát đó không nên phản ứng lớn như vậy.

Nhưng mà lại nói tiếp, còn có một việc cũng tương đối kỳ quái. Nhạc Tế Văn rốt cuộc làm sao lại có số điện thoại của cậu?

Sau khi “Nhạc Yến Bình” được nhà họ Tạ đón về mới lần đầu tiên có điện thoại. Để thoát khỏi quá khứ vốn không nên thuộc về cậu kia, đứa nhỏ từ đây không còn từng liên hệ với nhà họ Nhạc nữa.

Nhạc Tế Văn vì trốn nợ mà vẫn luôn lang thang bên ngoài, hẳn bất kể có thế nào cũng sẽ không có số của cậu mới đúng.

Nhìn góc để túi kia vừa nãy, Nhạc Yến Bình yên lặng chìm vào trầm tư, không chú ý đến điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng trong túi đang lập loè điên cuồng.

Tên của Tiêu Sách liên tục nhấp nháy, mà chờ sau khi dừng lại lần nữa, trên màn hình biểu hiện to rõ:

Tiêu Sách (cuộc gọi nhỡ) ×29

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK