• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày rưỡi lộ trình xe, từ phương nam chạy đến phương bắc.

Nhạc Yến Bình nhớ rõ lúc cậu lên xe, còn có thể cảm nhận được gió mát hiu hiu ấm áp dễ chịu, mà tới lúc này, trong không khí đã mơ hồ có lạnh lẽo của mùa đông.

Tiểu Nhạc đại nhân vốn còn có chút buồn ngủ vô thức run lập cập, cơn buồn ngủ không nhiều lắm đã hoàn toàn đổi thành tỉnh táo, mà trên người cũng bỗng nhiều thêm chiếc áo khoác vải nỉ ấm áp.

“Mặc kỹ vào, cẩn thận cảm lạnh.” Tiêu Sách nói, mày không khỏi hơi nhíu: “Lê Thừa Phong không bảo em mang quần áo dày à?”

Vừa dứt lời, phía sau đã sâu kín vang lên một câu: “Vậy cậu có muốn đoán xem không, vì sao tôi không bảo cậu ấy mang.”

Lê Thừa Phong chỉ mặc áo sơ mi đứng trong gió lạnh, tươi cười ‘hiền từ’ nhìn Tiêu Sách: “Cậu đấy thế mà không nói cho tôi là đến đây quay ngoại cảnh?!”

Tiêu Sách nghiêm túc hồi ức một chút: “Tôi chưa nói à?”

Giọng Lê Thừa Phong thoáng chốc cất cao: “Cậu nói rồi hả?”

À, hình như không có. Lúc anh nhận được bộ kịch bản này, Lê Thừa Phong người ta cũng còn đang nghỉ phép ở nước ngoài, cho nên…

“Lão Lê, cậu đây làm người đại diện không tốt lắm nhé.”

“Cút:)!”

Lê Thừa Phong trừng anh một cái, duỗi tay trực tiếp ôm vai Nhạc Yến Bình: “Đi thôi, Tiểu Nhạc, anh dẫn cậu đi mua quần áo.”

Nhạc Chiêu không cần…

Tiêu Sách thật ra rất muốn nói như vậy. Bởi vì dáng vẻ đứa nhỏ này ngoan ngoãn khoác áo của anh, khiến anh trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn bí ẩn.

Nhưng ăn ngay nói thật, quả thật không vừa người lắm.

Vóc người Tiêu Sách dù sao cao hơn Nhạc Yến Bình sắp hơn nửa đầu. Thêm nữa Nhạc Yến Bình vì sợ lạnh, hơn nửa người đều rúc trong cổ áo to rộng, chợt liếc mắt nhìn qua ngược lại thật sự như một đứa nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn.

Nói ngắn gọn, đáng yêu không chịu được.

Giờ đây khó chịu hay không khó chịu gì đó, giây phút này hiển nhiên đã không quan trọng nữa.

Tiêu Sách yên lặng móc điện thoại ra tỉnh bơ chụp tấm ảnh. Sau đó, anh đi nhanh hai bước, không chút khách sáo chen vào giữa Lê Thừa Phong và Nhạc Yến Bình.

Chuyện như mua quần áo cho Nhạc Chiêu này, thì vẫn không nên phiền Lê Thừa Phong.

Tuy rằng Nhạc Chiêu không mặc được quần áo của anh, nhưng nếu có thể để đứa nhỏ từ đầu đến chân đều mặc quần áo mình chọn, thế ngược lại cũng rất tốt.

Quyết định chủ ý, Tiêu Sách tâm trạng rất tốt rảo bước vào cửa hàng. Không nghĩ rằng giờ phút này phía sau, cảm giác bất an trong lòng Nhạc Yến Bình đã đạt đến đỉnh điểm.

“Anh Lê,” Cậu thật cẩn thận kéo kéo áo Lê Thừa Phong: “Ờm, Tiêu Sách anh ấy thích mua sắm không?”

“Hửm? À, còn ổn nhỉ. Dù sao ngày thường không thấy cậu ta đi shopping lắm.”

Nghe vậy, Nhạc Yến Bình thở nhẹ ra một hơi.

Lê Thừa Phong cũng nói như vậy rồi, vậy chắc hẳn không có việc gì… mới lạ!!!

Một giờ sau, Tiểu Nhạc đại nhân đã không biết đi ra từ phòng thử đồ bao nhiêu lần rồi, ngơ ngác nhìn quần áo trong tay chị nhân viên hướng dẫn mua hàng, nỗi thôi thúc bỏ chạy ngay đi tại một khắc này đã đạt tới đỉnh điểm.

“Bộ này cũng rất đẹp đó!” Chị nhân viên hướng dẫn mua hàng tán thưởng tự đáy lòng: “Ánh mắt của thầy Tiêu thật tốt!”

Là thật sự rất đẹp, bao gồm phía trước cũng vậy. Mỗi một lần nhìn thấy Nhạc Yến Bình từ phòng thử đồ đi ra, cô đều rất muốn hét lên.

Mà Tiêu Sách đứng bên cạnh sau khi trên dưới tỉ mỉ đánh giá xong một vòng, rốt cuộc cũng vừa lòng gật gật đầu: “Quả thật không tệ, ừm, thử thêm bộ này?”

Một chớp mắt đó, nhân viên hướng dẫn mua hàng gần như dùng hết toàn lực, mới miễn cưỡng áp chế khóe môi không kìm được muốn nhếch lên nụ cười của người dì kia của mình.

Cho nên nói, hôm nay rốt cuộc là ngày lành gì thế!

Gặp được Nhạc Nhạc và Tiêu thần trong tiệm còn chưa tính, thậm chí còn chứng kiến từ khoảng cách gần Tiêu thần chọn quần áo cho Nhạc Nhạc, cộng thêm show thay đồ độc nhất vô nhị của Nhạc Nhạc...

Nếu không phải vì phô bày tu dưỡng chuyên nghiệp của mình trước mặt hai người, cô chỉ cảm thấy mình có thể hóa thân thành dòi ngay sau đó, hạnh phúc đến mức vặn vẹo bò lổm ngổm trước công chúng.

Vì thế bốn người ở đây, một người nhìn mà hạnh phúc đến mức lâng lâng, một người chọn đồ không biết mệt, xóa một Lê Thừa Phong giả chết không lên tiếng, cũng chỉ dư lại một Nhạc Yến Bình muốn chạy nhưng không chạy thoát được.

Mệt mỏi quá!

Tại sao thử quần áo lại mệt như vậy!!

Quả thực còn muốn mệt hơn đi theo Tiêu Quý Uyên chín bước một dập đầu lạy lên chùa Tướng Quốc nữa!!!

Khóc không ra nước mắt nhìn quần áo một lần nữa đưa tới trước mặt, Tiểu Nhạc đại nhân rốt cuộc cũng không nhịn được, kiên định lui về phía sau một bước, ấm ức nói:

“Em không muốn thử QAQ.”

Tiêu Sách im lặng một thoáng: “Vậy một lần cuối…”

Nhạc Yến Bình nước mắt lưng tròng lên án: “Hai mươi phút trước anh cũng nói như vậy!”

Hơn nữa không chỉ Tiêu Sách, ngày xửa ngày xưa tại phiên chợ ở Kinh Thành gần dịp cuối năm, Tiêu Quý Uyên dùng lý do thoái thác cũng không khác mấy.

[Dạo thêm một tiệm cuối cùng.]

[Hiếm khi ra ngoài một chuyến, cứ vậy trở về tiếc lắm, xem thêm nhé, hửm?]

[Nhạc Chiêu, lại đây thử cái này xem. Một lần cuối cùng, thật sự một lần cuối cùng!]

Cho nên nói, cậu sẽ không bao giờ tin tưởng loại chuyện ma quỷ họ Tiêu không thích mua sắm này!

Bởi vì Tiểu Nhạc đại nhân đã chết không theo, đại ảnh đế Tiêu cũng chỉ đành tiếc nuối thu tay lại.

Đợi cho lúc họ xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại khách sạn, Nhạc Yến Bình trực tiếp tê liệt ngã xuống trên sofa, mềm thành một chiếc “bánh mèo” sức cùng lực kiệt.

Thật muốn ôm Mi Mi ngủ một giấc. “Bánh mèo” nhìn trần nhà yên lặng nghĩ.

Đáng tiếc Mi Mi không thể ngồi xe lửa, cho nên Lê Thừa Phong để Tiểu Trương trực tiếp mang bé mèo về nhà…

Nghĩ vậy, Nhạc Yến Bình tức thì càng phiền muộn.

Thuận tay kéo gối ôm vào trong lòng, sau khi Nhạc Yến Bình chậm rì rì trở mình, bèn quay đầu yên tĩnh nhìn bóng dáng Tiêu Sách thu dọn đồ đạc.

Cảm giác, tâm trạng Tiêu Sách hình như tốt không ít. Đặc biệt là lúc mua đồ cho cậu mới vừa nãy.

Nhưng chính anh lại cũng không mua gì, từ đầu tới cuối đều tự chọn quần áo cho mình…

“A.”

Một tiếng giọng khí nho nhỏ bị tiếng thu dọn sột soạt lấp kín, trừ bản thân Nhạc Yến Bình, ai cũng không nghe được.

Tay ôm gối ôm vô thức siết thật chặt, Nhạc Yến Bình khẽ nhếch cánh môi, trong lòng bỗng dâng lên một sự ảo não.

Vừa rồi sao lại không nghĩ đến chứ, cậu hẳn nên cũng mua chút đồ cho Tiêu Sách.

Thời gian dài như vậy tới nay, cậu cũng còn chưa từng đưa Tiêu Sách thứ gì.

Nếu không buổi tối rủ Lê Thừa Phong đi ra ngoài thêm một chuyến nhỉ?

Lén, không cho Tiêu Sách biết, Lê Thừa Phong đã nói trước đó, bất ngờ không tưởng được sẽ càng khiến người tâm sinh vui sướng.

Nhưng cậu nên tặng Tiêu Sách món gì đây?

Tiêu Sách thích gì.

Anh thích Bích Loa Xuân, thích chậm rãi rót nước trà đến khi ấm, ngồi trên ban công thảnh thơi nhâm nhi uống vừa ngắm cảnh sắc buổi sớm.

Anh thích đồ sứ, đặc biệt là âm thanh giòn tan phát ra khi nắp trà hạ xuống lên chung trà.

Anh thích nghiên cứu thực đơn, hơn nữa thật sự thích cải tiến. Bất kể món ăn gì chỉ cần vào tay anh rồi, thì chủ yếu sẽ thanh đạm dưỡng sinh, và không thiếu tươi ngon.

Thích dựa lên đệm mềm nghiên cứu kịch bản, thích ngâm nga khúc hát nhỏ chăm hoa chọc mèo, thích đào kiếm số đồ chơi văn hoá* vật trang trí mới lạ thú vị, không có việc gì để làm thì cầm trong tay thưởng thức…

* 文玩: đồ chơi văn hoá (chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn)

Cho nên, cậu nên tặng gì mới tốt?

Cậu hình như có rất nhiều lựa chọn, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy những đồ vật đó Tiêu Sách hình như cũng không thiếu.

Nhạc Yến Bình không biết mình đã ngủ mất khi nào, chỉ nhớ rõ mình mơ một giấc không dài không ngắn.

Mà trong mơ, cậu dọn ra tất cả sổ nhỏ quý giá của mình, một mình ngồi dưới đất roẹt roẹt một tờ một tờ lật rất nhanh.

Kết quả Tiểu Nhạc đại nhân cực cực khổ khổ lật xong mỗi một tờ trong đó, cũng không thể lấy ra trong đó một món quà thích hợp để tặng cho Tiêu Sách, cuối cùng đành phải ngồi giữa đống sổ, thở dài vô tận bi thương —

Tặng quà thật sự khó quá…

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Tiêu Sách đột nhiên dịu dàng vang lên từ phía sau cậu.

[Chiêu Chiêu, em sao vậy?]

Ánh mắt anh lộ ra lo lắng và quan tâm, khiến Nhạc Yến Bình chỉ liếc nhìn thôi đã rốt cuộc không kiềm chế được uất ức trong lòng.

[Tiêu Sách, thật xin lỗi, nhưng em không biết nên tặng anh quà gì.]

Tiêu Sách sửng sốt một thoáng: [Sao bỗng nhiên nghĩ đến việc muốn tặng tôi quà?]

Nhạc Yến Bình nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát, nửa ngày cũng không thể nghĩ ra được một lý do, vì thế, cậu dứt khoát trực tiếp từ bỏ giải thích:

[Em chính là muốn tặng.]

Lại không ngờ giây tiếp theo, sau lưng bỗng bò lên trên một cơn lạnh lẽo.

[Chiêu Chiêu, vậy ta thì sao? Không có quà cho ta sao?]

Hô hấp nhẹ nhàng mang theo ý lạnh phả vào sau tai cậu, Nhạc Yến Bình ngơ ngác quay đầu lại, thì thấy Tiêu Quý Uyên màu da trắng tuyết không biết khi nào lướt qua núi sổ trùng trùng điệp điệp, vững vàng bám trên người cậu.

[Chiêu Chiêu, ngươi sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia chứ?]

Nhạc Yến Bình bị doạ tỉnh.

Cậu bật mạnh dậy khỏi sofa, kết quả mới vừa mở mắt, trước mặt là một gương mặt đẹp trai bản phóng đại đến từ chính Tiêu Sách.

Đồng thời, cũng là Tiêu Quý Uyên.

Vì thế, Tiêu Quý Uyên ghé vào trên lưng cậu trong mơ một lần nữa hiện lên trong đầu Nhạc Yến Bình. Mà không hề nghi ngờ, Tiểu Nhạc đại nhân lại bị dọa lần thứ hai.

Một phút sau, Tiêu Sách đang muốn kêu Nhạc Yến Bình rời giường ăn cơm, nhìn đứa nhỏ suýt nữa nhảy thẳng đến cửa sổ, không khỏi có chút buồn bực hỏi:

“… Nhạc Chiêu, em sao vậy?”

Nhạc Yến Bình: “… Thậy xin lỗi, em, vừa rồi em mơ giấc mơ.”

“Mơ thấy ác mộng?” Nghe vậy, Tiêu Sách mặt không đổi sắc thở nhẹ ra một hơi: “Không sao rồi, Nhạc Chiêu. Đi thôi, chúng ta nên ăn cơm thôi.”

Tuy rằng cậu quả thật bị hoảng sợ, nhưng nghiêm khắc mà nói, thật ra cũng không xem như ác mộng.

Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không hề nói gì, chỉ nhẹ giọng đáp câu được.

Rồi sau đó cậu nhìn Tiêu Sách, vấn đề đã lượn vòng trong giấc mơ của cậu suốt một buổi chiều kia, đã một lần nữa về lại trong đầu cậu.

Nếu không thì hỏi thẳng Tiêu Sách một chút? Nhưng như vậy món quà được chuẩn bị sẽ hoàn toàn không có cảm giác bất ngờ gì mấy…

Tiểu Nhạc đại nhân chỉ cảm thấy mình chưa từng đau đầu như thế. Mà kết quả của việc trong lòng cất giấu chuyện, đó là cả một bữa cơm này cậu đều ăn đến thất thần.

Tiêu Sách nhìn trong mắt, song cũng không hỏi nhiều. Anh chỉ đứng dậy nhìn mặt trời đỏ sắp lặn lại chưa lặn nơi chân trời, sau đó quay đầu nói một câu với Nhạc Yến Bình:

“Nhạc Chiêu, em muốn đi ngắm mặt trời lặn và mặt trời mọc không?”

Nghe vậy Nhạc Yến Bình chớp chớp mắt, nhai nhai rồi nuốt xuống thịt viên trong miệng, hỏi:

“Đi chỗ nào ngắm?”

Tiêu Sách cười cười, nói: “Trên núi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK