Muốn giải quyết một vấn đề, đầu tiên phải làm rõ nguyên nhân sinh ra vấn đề.
Không biết có phải vì những lời này của Lê Thừa Phong hay không, Nhạc Yến Bình hiếm khi mà mơ thấy quá khứ.
Mỗi năm sau khi qua đại hàn, thì Kinh Thành sẽ bắt đầu hạ tuyết.
Trong những ngày rơi lớn nhất, Nhạc Yến Bình vẫn là một nhóc chân ngắn chỉ cần hơi nhảy lên chút là có thể dễ như trở bàn tay chôn hết nửa bản thân vào trong tuyết.
Sau đó thì cậu sẽ nhìn cha với ánh mắt trông mong, trong miệng ú ớ gọi cha, giang hai tay ngoan ngoãn chờ cha như rút củ cải mà rút cậu ra khỏi nền tuyết.
Đối với trò chơi “rút củ cải” này, Nhạc Yến Bình làm không biết mệt, thẳng đến khi cậu lên chín tuổi.
Năm ấy, Kinh Thành tuyết rơi dường như đặc biệt lớn.
Sau khi cha lại lần nữa rút cậu ra khỏi nền tuyết, nắm tay cậu dẫn cậu đi vào tường cung màu đỏ cao cao.
Trong tường không có tuyết.
Cung nữ quét tuyết vung chổi một cách máy móc, khi họ đi qua thì cúi đầu hành lễ một cách cung kính.
Nhìn các nàng, Nhạc Yến Bình vô thức bước đi một cách nề nếp.
Lúc ấy cậu, thật ra cũng không hiểu rõ lắm gặp hoàng đế có ý nghĩa gì, nhưng cậu cứ không hiểu sao cảm thấy, nơi này và trong nhà không giống nhau.
Ít nhất, mình không thể nhảy nhót đi trên mặt tuyết lạo xạo lạo xạo.
Cậu hiếm khi thành thật đi theo cha đi qua một cánh rồi một cánh cửa, sau đó, trong Ngự Thư Phòng ngập mùi đàn hương đó, Nhạc Yến Bình lần đầu tiên gặp được Càn An đế.
Không có nghiêm túc và căng thẳng trong tưởng tượng của cậu, đế vương trên mặt treo nụ cười hòa ái, giọng nói chậm lại dịu dàng vẫy vẫy tay với cậu.
“Đứa trẻ ngoan, con tên Nhạc Chiêu đúng không? Đến gần chút để trẫm xem cái nào.”
Nhạc Yến Bình đi lên bước đến.
Tự đó về sau, cậu liền thành thư đồng của Thái tử, cũng thành cái đuôi nhỏ mãi mãi không vứt được phía sau Tiêu Quý Uyên.
Hiện tại nghĩ lại, trong đoạn thời gian đầu kia, giữa cậu và Tiêu Quý Uyên ở chung thật sự vô cùng làm bộ làm tịch.
Rõ ràng hai người đều là tính tình rất nghịch ngợm, kết quả một người lo đối phương cáo trạng, một người khác cố kỵ thân phận đối phương. Ở cái tuổi khó tuân thủ quy củ nhất ấy, hai bên lại nhịn hơn một tháng mới bắt đầu bộc lộ nguyên hình.
Đến tận đây, Nhạc Yến Bình bắt đầu ngày tháng không sợ trời không sợ đất của cậu trong hoàng cung —
Chủ yếu, là vô pháp vô thiên đối với Tiêu Quý Uyên.
Nhưng đây thật ra không thể trách cậu hết được, bởi vì tại rất nhiều thời điểm Tiêu Quý Uyên quả thật không giống một Thái tử cho lắm.
Leo cây bắt chim, trốn học đánh nhau, dán con rùa sau lưng Thái phó, nhân lúc người ta ngủ trưa cắm hoa tươi trên đầu người ta…
Chuyện Thái tử nên làm Tiêu Quý Uyên không nhất định làm, nhưng chuyện Thái tử không nên làm, hắn tuyệt đối không bỏ một chuyện.
Thái tử điện hạ nhịn hơn một tháng thật tình cho rằng thư đồng của bản thân, là một bánh bao mềm ngoan ngoãn mềm mại.
Hắn vui sướng thả bay bản thân, không hề chú ý đến phía sau mình, “bánh bao mềm” đang ở một bên trợn mắt há hốc mồm, vừa múa bút thành văn.
Vì thế không hề nghi ngờ, những chuyện tốt đó mà Tiêu Quý Uyên làm bại lộ toàn bộ chi tiết, thời gian địa điểm động cơ quá trình, kỹ càng tỉ mỉ đến độ không sót một cái.
Thái tử điện hạ vẻ mặt bối rối thậm chí còn chưa suy nghĩ cẩn thận mình đã lòi như thế nào, đã bị Thái phó hung dữ đến thu thập một trận. Mà Nhạc Yến Bình làm đầu sỏ gây tội, thì vấn tâm hổ thẹn mà cúi đầu, sờ sờ mũi mình.
“Bánh bao mềm” thật sự không phải cố ý, sao cậu biết sổ nhỏ của mình sẽ rơi vào trong tay Thái phó chứ!
Nhưng Thái tử bị phạt cũng không phải là việc nhỏ, rất nhanh, tin tức đã truyền tới tai Càn An đế.
Trưa hôm đó, hoàng đế liền vui vẻ chạy tới. Sau khi thưởng thức xong dáng vẻ nín nhịn khi bị phạt của thằng con nhà mình, sổ nhỏ của Nhạc Yến Bình cuối cùng vẫn khó thoát một kiếp.
Trong ánh mắt không thể tin được của Tiêu Quý Uyên, hoàng đế mỹ mãn lật xem xong những sự tích vinh quang đó mà con ông làm được, dịu dàng xoa xoa Nhạc Yến Bình, xoay người nói với cha Nhạc: “Duẫn Khâm, đứa nhỏ này của ngươi rất có phong phạm của ngươi.”
Cha Nhạc không nói gì, chấp bút liền viết xuống vào trong sổ nhỏ —
“Ngày hai mươi bảy tháng hai năm Càn An ba mươi tư, đế bỏ chính sự không màng, đến Quốc Tử Giám xem Thái tử bị Thái phó phạt…”
Càn An đế cất bước chạy ngay: “Đừng ghi đừng ghi, trẫm không xem! Giờ trẫm đây sẽ trở về phê tấu chương ngay!”
Nhìn bóng lưng rời đi của hoàng đế, Nhạc Yến Bình và Tiêu Quý Uyên hai người đứng tại chỗ xấu hổ hai mặt nhìn nhau.
Nhạc Yến Bình giãy giụa nói: “Cái đó, thật ra chuyện tốt ta cũng có ghi.”
Thái tử điện hạ tặng cậu một ánh mắt xem thường, hơn nữa từ chối giao lưu với cậu.
Nhạc Yến Bình:…
“Năm Càn An thứ ba mươi tư, ngày hai mươi bảy tháng ba, Thái tử Tiêu Quý Uyên vì trêu đùa Thái phó, bị phạt tại Quốc Tử Giám…”
Tiêu Quý Uyên: “Nhạc Chiêu!!! Ngươi đừng ghi cho taaa!!!”
Lần đầu tiên trong đời, Thái tử điện hạ bỗng hiểu được nỗi khổ của phụ hoàng hắn.
Tiêu Quý Uyên và Nhạc Yến Bình cứ như vậy không ngừng đối phó. Mà quan hệ sau đó của hai người họ, chỉ cần dùng bốn chữ đã có thể hoàn toàn khái quát —
Hắn trốn, cậu đuổi.
Ngày tháng cứ vậy trôi qua từng ngày, họ cũng dần dần quen sự tồn tại của nhau.
Nhạc Yến Bình chưa từng hỏi Tiêu Quý Uyên nghĩ như thế nào trong lòng, nhưng một năm đó thật sự là một năm cậu sống vui vẻ nhất, song cũng là một năm cuối cùng làm ầm ĩ của cậu.
Cậu không biết lớn nhỏ đã lâu dưới sự nuông chiều của Càn An đế và Tiêu Quý Uyên, thế cho nên cậu cũng đã quên những cung nữ chết lặng đó khi thấy lần đầu tiên vào cung, đã quên hoàng cung đến tột cùng là một nơi thế nào.
Cho nên, cậu vì thế mà trả giá đắt.
Tiêu Quý Uyên lớn hơn Nhạc Yến Bình bảy tuổi, hắn đã sớm đến tuổi tác có thể thành hôn.
Tuy rằng bản thân hắn căn bản không để bụng, nhưng trong ngoài triều lại có vô số đôi mắt, đều nhìn chằm chằm vị trí Thái tử phi trống đó.
Mà người có hy vọng đạt được vị trí này nhất trong đó, là đích trưởng nữ của phủ Trấn Quốc công, Trì Dư Tuyết.
Trấn Quốc công phu nhân là bạn thân của Hoàng hậu Hiền Thuần, bởi vậy, Trì Dư Tuyết từ nhỏ đã được Hoàng hậu vô cùng yêu thương.
Dưới sự thu xếp của Hoàng hậu Hiền Thuần, Trì Dư Tuyết được quyền lợi có thể tự do ra vào hoàng cung, mà nàng chỉ cần vừa đến, thì chắc chắn sẽ chạy đến Đông Cung.
Vì thế dần dà, Nhạc Yến Bình đã ý thức được Trì Dư Tuyết không thích mình.
Không, nói đúng ra, hẳn là chán ghét mới đúng.
Điều này thật là hơi khó hiểu, Nhạc Yến Bình tự nhận là mình chưa từng trêu chọc nàng, nhưng cậu cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân.
Cách xử lý vấn đề của đứa trẻ mười mấy tuổi vô cùng đơn giản thô bạo, ngươi chán ghét ta, thì ta cũng chán ghét ngươi.
Có qua có lại, rất công bằng.
Mà trùng hợp là, Tiêu Quý Uyên cũng không thích Trì Dư Tuyết. Có một đoạn thời gian rất dài, hắn thậm chí chỉ cần nghe thấy giọng nói nũng nịu ấy của Trì Dư Tuyết là cảm thấy đau đầu.
Cho nên, mỗi lần chỉ cần Trì Dư Tuyết tới tìm Tiêu Quý Uyên, thì hắn tất nhiên sẽ mang theo Nhạc Yến Bình ném người lại trong một nén hương.
Về phần tại sao không bỏ lại Nhạc Yến Bình cùng luôn…
Nói giỡn, là Tiêu Quý Uyên hắn không muốn bỏ chắc? Là nhóc thuốc dán da chó này căn bản không gỡ xuống được!!!
Sau khi chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, Trì Dư Tuyết rốt cuộc không thể nhịn được nữa chặn lại Nhạc Yến Bình: “Nhạc Yến Bình! Có phải ngươi bảo Uyên ca ca không để ý tới ta không!”
Nhạc Yến Bình:…
“Tiêu Quý Uyên không để ý tới ngươi có liên quan gì đến ta?”
“Trừ ngươi còn có ai, suốt ngày dính bên người Uyên ca ca đáng ghét chết được!!! Chắc chắn là ngươi xui khiến Uyên ca ca!”
Trì Dư Tuyết tức muốn hộc máu nói rồi liền muốn bước tới đẩy Nhạc Yến Bình, kết quả lại vồ hụt, lảo đảo vài bước rồi ngã trên mặt đất.
“Ngươi còn dám trốn!!! Ngươi có biết ta là ai không?! Ngươi cũng dám trốn!”
Nghe vậy, Nhạc Yến Bình tức thì rút lại bàn tay vốn muốn kéo người dậy.
“Vì sao không dám? Tiêu Quý Uyên không thích ngươi, ngươi không nên tìm nguyên nhân từ trên người mình sao? Đổ lên người ta thì tính gì. Hơn nữa ngươi còn muốn đẩy ta, ngươi mới thật đáng ghét.”
Đứa nhỏ tức giận làm mặt quỷ với người, xoay người chạy ngay.
Trên nửa đường đụng trúng Tiêu Quý Uyên sau đó còn trừng mắt lườm người hai cái, khiến cho Thái tử điện hạ vẻ mặt khó hiểu gãi gãi đầu, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, mình rốt cuộc lại chọc ông trời con này chỗ nào.
Ông trời con tức giận cúi đầu chui vào phòng bếp nhỏ của Đông Cung, được cung nữ quen thuộc liên tiếp đút vài miếng điểm tâm nhỏ mới rốt cuộc hết giận.
“Ôi, là ai chọc Tiểu Nhạc của chúng ta tức giận thế?” Cung nữ có chút buồn cười hỏi.
Đứa nhỏ tủi thân lập tức kể lại hết toàn bộ sự việc, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh một lần nữa: “Trì Dư Tuyết thật sự đáng ghét chết được!”
Cung nữ ngẩn người, không nói gì. Mà Nhạc Yến Bình cũng không để sự im lặng của nàng trong lòng.
Mãi đến ba ngày sau, Hoàng hậu trong cung phái người mang cậu đi.
“Nhạc Chiêu,” Hoàng hậu Hiền Thuần rũ mắt nhìn cậu: “Bổn cung nghe nói ngươi xui khiến Thái tử ghét Dư Tuyết, có chuyện này không?”
“Thưa Hoàng hậu nương nương, Nhạc Chiêu không có.”
“Ồ? Đúng không?” Hoàng hậu híp mắt: “Vậy sao có cung nhân nói ngươi rất ghét Dư Tuyết nhỉ? Đến đây, Nhứ Khả, ngươi lặp lại một lần nữa cho bổn cung, ngày đó Nhạc Chiêu đã nói như thế nào?”
Mãi đến giờ phút này, Nhạc Yến Bình mới nhìn thấy bóng người quen thuộc quỳ sát bên cạnh đó.
Nhứ Khả ngày xưa luôn cười làm điểm tâm nhỏ cho cậu giờ đây đang cúi đầu xuống, không còn quay đầu lại nhìn cậu một lần.
“Thưa Hoàng hậu nương nương, ngày đó Nhạc Yến Bình chính miệng nói với nô tỳ, hắn rất ghét Trì cô nương.”
“Hoàng hậu nương nương nếu không tin, cũng có thể sai người hỏi cung nữ và người hầu khác của Đông Cung một chút. Nô tỳ dám cam đoan, không có ai không biết Nhạc Yến Bình ghét Trì cô nương.”
Trong khoảnh khắc ấy, Nhạc Yến Bình chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo. Theo bản năng, cậu liền lên tiếng biện giải rằng:
“Ta đã nói, nhưng ta thật sự không có xui khiến Thái tử điện hạ, ta nói những lời này là vì Trì cô nương nàng…”
“Suỵt, yên tĩnh.” Hoàng hậu Hiền Thuần vươn một ngón tay để bên môi dịu dàng nói: “Nhạc Chiêu, ngươi cũng coi như là đứa trẻ bổn cung nhìn lớn lên, cho nên đừng lo lắng, bổn cung tin ngươi.”
“Nhạc Chiêu, ngươi vào cung mấy năm?”
“… Thưa Hoàng Hậu nương nương, đã hơn một năm lẻ ba tháng.”
“Vậy sao, hóa ra đã lâu như vậy rồi, thời gian trôi qua thật đúng là mau… nhắc mới nhớ, bổn cung có phải còn chưa từng thưởng ngươi thứ gì không? Vậy vừa lúc, nếu hôm nay ngươi đã tới rồi, bổn cung sẽ thuận tiện đưa ngươi một món quà nhé.”
“Ngươi phải nhớ cho kỹ, tên của món quà này, gọi là họa là từ trong miệng mà ra.”
“Người đến!”
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chuyển về trước một chút, Hoàng hậu Hiền Thuần cười tủm tỉm nói: “Kéo Nhứ Khả xuống, đánh chết. Về phần Nhạc Chiêu…”
“Xem phạt.”