Như, một con rắn âm u lạnh lẽo mà dính nhớp.
Nhạc Yến Bình rũ mắt nhìn một chồng văn kiện được đưa tới trước mặt cậu trên bàn, hơi rụt rè nhỏ giọng hỏi: “Ngài Lữ, xin hỏi đây là?”
“Gần đây tôi đang chuẩn bị tác phẩm mới — <Cảnh Thừa phú>. Cậu Nhạc, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn, lần này mời cậu đến đây, là muốn giáp mặt mời cậu tham diễn tác phẩm mới của tôi.”
“Tôi đã xem chương trình <Phong Vân>, biểu hiện của cậu trong đó vô cùng bắt mắt, đồng thời hoá trang cổ trang cũng rất xuất sắc. Vốn dĩ thật ra muốn quyết định luôn, nhưng vì để đảm bảo, tôi cảm thấy vẫn phải đích thân gặp mặt cậu tốt hơn.”
Mà không thể không nói, chuyến đi này không lỗ. So với mấy màn ảnh không đáng kể kia trong chương trình, bản thân Nhạc Yến Bình trông hiển nhiên còn càng thêm…
Khiến hắn kinh ngạc và vui mừng.
Lữ Thừa Tiên đã đánh giá Nhạc Yến Bình một lượt từ đầu tới chân, trong ánh mắt lưu chuyển một nét vừa lòng không rõ ý, nhưng rất nhanh đã lại một lần nữa bị ánh mắt ôn hòa che giấu đi:
“Chuyện này tôi thật ra đã bàn bạc qua với công ty cậu, họ có lẽ còn chưa kịp nói với cậu, nhưng Quang Ánh cũng bày tỏ vô cùng ủng hộ và chờ mong đối với hợp tác giữa chúng ta. Cho nên…”
Lữ Thừa Tiên ngón tay nhẹ gõ mặt bìa hai cái: “Xem kịch bản trước thế nào? Thời gian của chúng ta rất dư dả, có thể chậm rãi nói chuyện.”
Nhạc Yến Bình không nhúc nhích.
Cậu chỉ nhìn tên trên mặt bìa, nhẹ giọng nói một câu: “Anh muốn quay câu chuyện của Tiêu Quý Uyên.”
“Ngài Lữ, tôi có thể hỏi một chút, tại sao là Tiêu Quý Uyên không?”
“Bởi vì giống như cậu, tôi cũng rất thích lịch sử triều Tấn.”
Vừa dứt lời, Lữ Thừa Tiên đã nhạy bén bắt giữ được xúc động chợt lóe qua trong mắt Nhạc Yến Bình.
Phản ứng bên trong dự kiến khiến Lữ Thừa Tiên không nhịn được nhếch khóe môi, hắn cười ôn hòa với Nhạc Yến Bình, sau đó mới tiếp tục nói tiếp:
“Mà trong mười bốn vị đế vương của Đại Tấn, Cảnh Thừa đế chắc chắn là một vị thần bí nhất trong đó. Cuộc đời không ai biết kia của hắn trước nay đều là đề tài mọi người nói chuyện say sưa.”
Có đề tài thì có nghĩa có thị trường.
Lữ Thừa Tiên có thể dựa vào nhân phẩm khiến người thấy ngán ngẫm như vậy ngụp lặn như cá gặp nước trong showbiz, ngoại trừ do hắn có hậu trường đủ cứng, bản thân hắn đương nhiên cũng là người có bản lĩnh.
Gần như không ai có thể giống như hắn, mỗi một tác phẩm đều kiếm được bộn tiền.
Cho nên, dù cho phần lớn người trong giới đều hận hắn đến ngứa răng, họ cũng không thể không thừa nhận ánh mắt Lữ Thừa Tiên cực kỳ độc.
Hắn luôn có thể giành trước mọi người, bắt giữ được một cách nhạy bén chủ đề mà người xem thích.
Lần này đương nhiên cũng giống vậy.
Thật không dám giấu giếm, Lữ Thừa Tiên thật ra đã muốn xuống tay với đoạn lịch sử trống này từ rất sớm rồi. Mà hắn sở dĩ kiên nhẫn nhịn đến bây giờ, chính là vì muốn mượn cơn gió đông <Phong Vân> này.
“Nhạc Yến Bình, cậu quen thuộc lịch sử triều Tấn như thế vậy cậu ắt hẳn biết, đây là một chủ đề trước nay đều chưa từng có người quay chụp qua. Nói cách khác, chúng ta độc nhất vô nhị.”
“Cho nên, Nhạc Yến Bình,” Rắn bò về phía trước một bước, thè ra cái lưỡi đỏ tươi với cậu: “Cậu muốn hot không? À không đúng, nói đúng ra, hẳn là cậu muốn chân chính hot lên không?”
“Quả thật, độ hot của cậu hiện tại thật sự rất cao, nhưng có một phần rất lớn trong đó là vì Tiêu Sách, một bộ phận nhỏ khác còn lại là vì mọi người thương hại với cậu quá khứ. Đáng tiếc thương hại không phải lâu dài, mà Tiêu Sách…”
Lữ Thừa Tiên cười cười: “Lê Thừa Phong đã nói với cậu chưa, chuyện Tiêu Sách muốn lui giới.”
“Một khi Tiêu Sách lui giới, độ hot anh ta mang đến cho cậu rồi sẽ dần dần biến mất, tới lúc đó cậu còn có thể còn lại gì đâu? Cho nên tỉnh lại đi, cậu bé. Đừng bị độ hot giả dối lừa.”
“Tiêu Sách bọn họ căn bản không cho được cậu thành công chân chính, nhưng tôi có thể. Chỉ cần cậu bằng lòng, tôi hoàn toàn có nắm chắc có thể nâng cậu thành một Tiêu Sách tiếp theo trong giới giải trí, thậm chí, vượt qua Tiêu Sách.”
Nghe thì quả thật rất hấp dẫn đấy. Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ thật sự động lòng cũng nói không chừng.
Nhạc Yến Bình trong lòng trầm tĩnh nghĩ, nhưng trên mặt vẫn cứ là dáng vẻ có chút lo sợ bất an đó: “Ngài Lữ, xin hỏi tôi có thể hỏi thêm hai vấn đề không?”
“Đương nhiên có thể. Cậu muốn hỏi gì? Tôi tất biết gì nói hết.”
Nhạc Yến Bình: “Vì sao là tôi? Ngài Lữ hẳn có lựa chọn tốt hơn nhỉ?”
“Không đâu, Tiểu Nhạc, cậu sai rồi. Cậu chính là lựa chọn tốt nhất của tôi.”
Lữ Thừa Tiên nói: “Nói trắng ra chút nhé, tôi cần ké chút độ hot của <Phong Vân>. Cậu là khách quý thường trú của chương trình này, hơn nữa độ hot trước mắt cũng rất cao. Cách ngôn nói rất đúng, rèn sắt khi còn nóng, cậu sẽ mang đến lưu lượng lớn nhất cho tác phẩm của tôi.”
“Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân. Về phần một nguyên nhân khác à… Tiểu Nhạc, trước kia cậu chưa từng diễn xuất, đúng không?”
Như nghĩ tới điều gì, Lữ Thừa Tiên thở dài hơi mang tiếc hận: “Ở trong giới này của chúng tôi, người mới muốn nổi rất khó. Rất nhiều đạo diễn hay quen chèn ép người mới, có người có lẽ cả đời cũng không chiếm được một cơ hội. Nhưng tôi không giống vậy, tôi muốn giúp các cậu, vì trên người các cậu có vô vàn tính khả năng.”
“Nói thật ra Tiểu Nhạc, tôi thật sự rất thích cậu.”
Lúc nói những lời này, chân thành của hắn bộc lộ ra ngoài, lại kèm với khuôn mặt nho nhã đó của hắn, khiến Lữ Thừa Tiên trông thật sự cực kỳ giống một trưởng bối rộng rãi dễ mến.
Dáng vẻ này trước nay đều khiến hắn thuận lợi hết mọi việc, nhưng trên thực tế…
Ha, đó có gì trên thực tế, lời hắn nói vốn dĩ đều là lời nói thật cả. Lữ Thừa Tiên cười tủm tỉm nghĩ.
Hắn thật sự rất thích sự non nớt độc hữu trên người người mới này, đặc biệt là loại ngây thơ và sạch sẽ này, mang theo một chút nhút nhát. Giống như một trang giấy trắng, hắn nói gì thì tin đó, không chỉ nghe lời, còn dễ kiểm soát.
Bất hạnh là, Lữ Thừa Tiên thật sự đã thật lâu không gặp được đối tượng săn mồi hợp tâm ý hắn như vậy.
Do đó, ngay từ đầu hắn thậm chí cũng không mang hy vọng gì, nhưng có lẽ cũng chính vì như vậy, cho nên sau khi nhìn thấy bản thân Nhạc Yến Bình, hắn mới có thể kinh hỉ đến vậy.
Người kia nói không sai, Nhạc Yến Bình thật sự rất hợp khẩu vị của hắn.
Hơn nữa, đôi mắt này cũng thật sự đẹp mắt. Sạch sẽ, lúc được cậu nhìn chăm chú, thật sự sẽ khiến người ta được một cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Lữ Thừa Tiên rất hưởng thụ loại ánh mắt này, cũng rất hưởng thụ cảm giác tự mình dạy dỗ người mới.
Cho nên, tuyệt đối phải tìm cách bắt được người này tới tay. Hắn nghĩ như vậy, trong lòng đã quyết định chủ ý.
Vẻ ngoài ôn tồn lễ độ che giấu lộ liễu lướt qua giây lát trong ánh mắt Lữ Thừa Tiên, mà Nhạc Yến Bình chỉ rũ mắt, bình tĩnh nhấp ngụm cà phê.
Hoa văn lòi ra rồi đây, hóa ra là một con rắn độc màu sắc sặc sỡ.
Chỉ là đến cả răng nọc cũng chẳng giấu kỹ đã muốn ra ngoài giả danh lừa bịp, này nếu mà thả vào trong triều đình…
Người này có lẽ đã sớm bị người chơi chết nhỉ.
Cho nên mới nói ấy, xã hội hiện đại hài hòa và tốt đẹp.
Nhạc Yến Bình hãy còn cảm khái, nhẹ nhàng đặt ly trong tay lên khay, ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Thừa Tiên mỉm cười mềm ấm:
“Cảm ơn nâng đỡ của ngài Lữ.”
Nhưng đáng tiếc, cà phê này hơi đắng, Tiểu Nhạc đại nhân không uống quen lắm.
“Không cần khách sáo, Tiểu Nhạc, cậu hoàn toàn có thể tự tin một chút. Cậu còn một vấn đề là gì?”
“Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ là có chút tò mò.” Ánh mắt Nhạc Yến Bình một lần nữa chuyển hướng về phía kịch bản trên bàn.
“Ngài Lữ, nếu cuộc đời của Tiêu Quý Uyên không ai biết, anh lại định thế nào mới có thể quay được chuyện xưa của hắn?”
Thật kỳ lạ ghê, kịch bản này rốt cuộc đến từ đâu vậy?
Sợi tóc rủ xuống che khuất mặt mày xinh đẹp của Nhạc Yến Bình, vì thế, Lữ Thừa Tiên cũng liền không thể chú ý thấy, sự nhút nhát trong mắt chàng trai lặng yên rút đi, ánh mắt trầm tĩnh như hồ sâu trong khe u.
“Ồ, việc này à…” Lữ Thừa Tiên ẩn ý cười rộ lên: “Tiểu Nhạc à, cậu biết nấu cơm không?”
Nhạc Yến Bình:… Hửm?
Cậu im lặng không lên tiếng mà nhìn Lữ Thừa Tiên. “Ồ, thế mà không biết à.” Lữ Thừa Tiên nhướng mày, lo tự mình nói tiếp: “Tiểu Nhạc, cậu biết không? Xét từ góc độ nào đó mà nói, quay phim và nấu ăn không có gì khác nhau.”
“Món ăn thế nào có thể hấp dẫn khách đến? Phim truyền hình thế nào có thể hấp dẫn được người xem? Bản chất mà nói, nó thật ra là một vấn đề.”
“Có hai điểm mấu chốt, nguyên liệu nấu ăn, cùng với gia vị.”
“Đích xác, cuộc đời trước kia của Tiêu Quý Uyên quả thật không ai biết, nhưng hiện tại đã chưa chắc được.”
Lữ Thừa Tiên: “Chuyện gần đây phát hiện một di chỉ lăng mộ mới triều Tấn, cậu biết không?”
Nhạc Yến Bình phối hợp gật đầu: “Có nghe thấy.”
“Vậy tôi sẽ nói cho cậu một tin tức nội bộ không có mấy người biết nhé. Theo điều tra, tòa lăng mộ đó rất có khả năng là hoàng lăng thuộc về Cảnh Thừa đế.”
Khoảnh khắc giọng nói dứt ấy, đồng tử Nhạc Yến Bình chợt phóng đại.
Đáp án này thật sự hơi quá mức ngoài dự đoán mọi người, Nhạc Yến Bình thậm chí cũng không kịp suy nghĩ, vô thức buột miệng thốt ra một câu: “Anh nói gì?”
Quả thực như hai người khác nhau với vẻ hèn yếu mà cậu ngụy trang ban nãy.
Nhưng may mắn, thiết lập của Nhạc Yến Bình với tư cách là người yêu thích lịch sử triều Tấn thật sự ổn.
Lữ Thừa Tiên vào trước là chủ*, bày tỏ vô cùng lý giải đối với sự kích động của cậu. Hơn nữa, hắn bỗng có vẻ biết nên thu hút Nhạc Yến Bình như thế nào:
* Tiên nhập vi chủ (先入为主): ý nói ấn tượng hoặc những lời đầu tiên nghe thấy thường chiếm ưu thế trong đầu, sau này khi gặp ý kiến khác sẽ không dễ chấp nhận.
“Là thật, chỗ tôi có một phần tư liệu. Nếu cậu cảm thấy hứng thú, đợi lát có thể đến chỗ tôi, chúng ta có thể cùng nhau thương thảo.”
Nhạc Yến Bình: À, vậy không cần bé rắn đ… a phì, rắn độc già.
Chờ trở về cậu trực tiếp đi tìm Tống Dư Bạch không phải xong rồi à, ai muốn về động rắn với anh chứ~
Nhạc Yến Bình ổn định tâm trí, đạm nhiên cười ha ha lừa gạt qua.
Mà Lữ Thừa Tiên tự biết không gấp được, ngược lại cũng hiếm khi không tức giận, chỉ tiếp tục nói: “Trước mắt tuy rằng không nhiều thứ lắm, nhưng cũng đã đủ đảm đương ‘nguyên liệu nấu ăn’, về phần ‘gia vị’… muốn hấp dẫn người xem, nước chấm tên là hư cấu chính là nhu yếu phẩm.”
Lữ Thừa Tiên là một đạo diễn ưu tú, hắn rất am hiểu điểm này.
“Cho nên Tiểu Nhạc, cậu hoàn toàn có thể yên tâm. Bộ phim truyền hình này, nhất định sẽ trở thành khởi điểm mới của cậu, cho nên ý của cậu như thế nào đây? Còn có vấn đề gì không?”
Cảm mơn, không đâu, thậm chí rất muốn trực tiếp bỏ sạp về nhà tìm Tiêu Sách.
Nhưng xét trên việc không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Tiểu Nhạc có thể cùng “rắn độc già” này tiếp tục lá mặt lá trái thêm trong chốc lát.
“Cảm ơn ngài Lữ đã giải đáp, tôi không còn câu hỏi.”
Mà ý cười ôn hòa qua đi, là ấp úng và khó xử: “Rất cảm ơn ngài nguyện ý cho tôi cơ hội này, nhưng anh Lê anh ấy…”
“Tôi hiểu rõ, nhưng Tiểu Nhạc tôi hy vọng cậu có thể rõ, cậu có quyền lợi đưa ra lựa chọn của riêng mình.”
“Như vậy đi, cậu có thể mang kịch bản về trước, chậm rãi xem suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được, này, đây là danh thiếp của tôi, nhưng mà…”
Lữ Thừa Tiên dừng một chút, thần sắc có chút ảm đạm nói: “Tốt nhất đừng nói cho Tiêu Sách và người đại diện của cậu, bọn họ… giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, tôi không hy vọng các cậu vì tôi mà quậy đến không vui.”
“Tiểu Nhạc, cậu chỉ cần biết rằng tôi thật tình muốn giúp cậu là được.”
Nhạc Yến Bình theo tâm ý hắn mà cất kịch bản đi, cười đáp: “Được, cảm ơn ngài Lữ, tôi sẽ suy xét thật kỹ.”
Cà phê chỉ động một ngụm trên bàn lắc lư một thoáng rất nhỏ theo động tác đứng dậy của cậu. Nhạc Yến Bình liếc nhìn, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì cười khẽ lên tiếng:
“Đúng rồi, ngài Lữ. Có ai nhắc đến với ngài chưa?”
“Ngài thật sự, rất có phong thái của Trấn Quốc công đó~”
Sau khi nói cười dịu dàng để lại một câu như vậy, Nhạc Yến Bình ngay lập tức ra khỏi quán cà phê.
Xe của Tiểu Trương đã ngừng ở cửa.
Thấy Nhạc Yến Bình ra ngoài, cậu ấy lập tức xuống khỏi ghế lái giúp cậu kéo cửa xe ghế sau ra. Sau đó, trong ánh mắt an tĩnh của Nhạc Yến Bình, hơi lo lắng nắm chặt góc áo của mình.
“Thầy Nhạc, tôi…”
“Không sao, tôi biết.” Nhạc Yến Bình nhẹ giọng nói. “Cho nên không sao đâu.”
“Đưa tôi về nhà đi, Tiểu Trương.”