“Ngài muốn làm gì?”
Lúc hỏi ra những lời này, trong lòng Tiêu Sách bình tĩnh ngoài dự đoán, thậm chí còn nhàn hạ thoải mái quan tâm một câu: “Trước đây chưa từng thấy hai vị này, là mới tuyển ạ?”
Mới tuyển sẽ có hơi phiền phức, dù sao không biết chi tiết, anh có khả năng sẽ không đánh lại.
Dù sao khi trước, tình hình này cũng từng xảy ra rồi. Chẳng qua lúc ấy, bà Tiêu làm như vậy là vì mang anh về nhà, mà bên người anh còn có một Tống Dư Bạch ăn cơm chực.
Về phần hiện tại…
Vệ sĩ: “Cậu chủ, xin hãy giao điện thoại cho chúng tôi.”
Bọn họ đưa tay về phía anh.
Tiêu Sách cười cười, rồi thong thả ung dung cất điện thoại vào túi quần: “Cần tôi nhắc nhở chút không? Cướp giật tài vật của người khác là phạm pháp.”
Sau khi dừng một thoáng, anh lại thêm một câu: “Ừm, hạn chế tự do thân thể cũng vậy. Thuận tiện mẹ à, ngài đã quên rồi sao, ông nội còn đang trên lầu đấy.”
Hai vị vệ sĩ liếc nhìn nhau, đứng tại chỗ lù lù bất động, mà bà Tiêu cũng chỉ nhìn đứa con trai đã lâu không gặp của bà, trong mắt toát ra đau lòng nhợt nhạt.
“Đúng vậy, cho nên A Sách, con phải nghe lời một chút, đừng quấy rầy ông cụ. Con chắc cũng không muốn để ông nội biết những chuyện hoang đường đó mà con làm đúng không.”
“Con còn tìm ông nội hỗ trợ đúng không? Ông ấy biết mình phải giúp cho ai không?”
“A Sách, nếu bây giờ con phối hợp một chút, mẹ còn có thể giữ im lặng giữ cho cậu ta một con đường sống, nếu không…”
Bà Tiêu còn chưa nói xong, Tiêu Sách đã bỗng dưng nở nụ cười: “Xem lời nói này của ngài, như thể con làm chuyện gì không thể phô ra vậy. Nhưng mà, cũng không phải không có lý, ngài nói rất đúng, con quả thật làm sai một chuyện.”
Vốn dĩ, anh là muốn thông báo một tiếng với đứa nhỏ trước, rồi dẫn người về nhà cùng thẳng thắn với người nhà.
Suy cho cùng, như vậy có vẻ trịnh trọng hơn, cũng không đến mức dọa sợ Nhạc Yến Bình. Nhưng hiện tại, hình như không có gì thiết yếu lắm?
“Con không nên nói mịt mờ như vậy với ông nội, làm phiền ngài nhọc lòng rồi. Giờ con sẽ trở về nhấn mạnh một chút với ông cụ, ông ấy phải giúp không chỉ là bạn của cháu trai thôi, mà còn là…”
“Vợ, tương, lai, của cháu trai ông ấy.”
“Hỗn láo!!!” Bà Tiêu vô thức quát to, cuối cùng, bà kiêng kị liếc nhìn trên lầu một cái, một lần nữa dịu dàng bảo.
“Tiêu Sách, mẹ không phải muốn can thiệp con thích người nào, nhưng thân là mẹ, mẹ không thể trơ mắt nhìn con bị người ta dẫn vào đường sai.”
“Nhạc Yến Bình kia, cấp ba bỏ học không học vấn không nghề nghiệp không nói, trên lý lịch quá khứ càng đầy rẫy việc xấu. Mẹ thừa nhận thân thế cậu ta rất khổ, mẹ cũng rất đồng tình với điều này, người chỉ vì một chút đau khổ như vậy đã sa đọa đến mức này, căn bản không có bất luận giá…”
“Không có bất luận giá trị gì, đúng không?” Tiêu Sách nhẹ giọng hỏi, ngước mắt yên lặng nhìn về phía mẹ ruột của mình.
Anh vốn cho rằng mình còn sẽ cảm thấy thất vọng, nhưng trên thực tế, bây giờ anh chẳng hề có cảm giác gì.
Bởi vì bất kể qua bao lâu bà vẫn như vậy, vĩnh viễn thích dùng hai chữ giá trị để cân nhắc tất thảy.
Thật là, nhạt nhẽo và khô khan.
Tiêu Sách chỉ bỗng nhiên có chút tò mò, người mật báo với mẹ anh kia rốt cuộc đã nói điều gì? Hắn lại giữ tâm thái thế nào, thọc việc này đến trước mặt mẹ anh.
Nhưng tại tình hình và thời điểm này, bất luận nhìn kiểu gì cũng là hành động ác ý tràn đầy cố ý.
Nhưng mà, người vừa không hợp với anh, lại có thể làm ra loại chuyện gây sóng gió này thì thật sự không nhiều lắm, Tiêu Sách vẫn không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có đáp án đại khái.
Tuy rằng tám chín phần mười, nhưng lát vẫn phải đi chứng thực một chút vậy, cũng không thể không duyên cớ oan uổng người ta.
Về phần bên mẹ anh… Tiêu Sách đã không muốn tiếp tục dây dưa tiếp nữa.
Đứa nhỏ còn đang chờ anh làm rõ, anh phải nắm chặt thời gian mới được.
“Dừng ở đây đi, mẹ. Con hiểu biết em ấy hơn mẹ. Con càng biết hơn mẹ, em ấy là dạng người gì.”
“Bởi vì một chút đau khổ đã sa đọa đến mức này, ngài nói thật đúng là nhẹ nhàng. Nhưng ngược lại cũng bình thường, dù sao mẹ luôn khó có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Cho nên, mong ngài đừng nói đồng tình gì đó nữa.”
“Ngài không có tư cách đồng tình em ấy, đương nhiên, con cũng không có.”
Mà Nhạc Yến Bình, cũng căn bản không cần ai đồng tình.
Thậm chí, cậu cũng không cần Tiêu Sách giúp đỡ.
Nếu Tiêu Sách không chủ động mở miệng, vậy thì Nhạc Yến Bình sẽ một mình yên lặng gánh vác tất cả mọi chuyện.
Mà bất luận cuối cùng bất kể là giải quyết cũng được, không giải quyết cũng thế, bất luận kết quả gì cậu đều sẽ thản nhiên đón nhận.
Bởi vì, Nhạc Yến Bình thật ra không để ý như vậy. Rất nhiều việc rất nhiều người, cậu thật ra đều có thể dễ dàng từ bỏ, dễ dàng rời đi.
Tựa như cuối đời trước vậy, Nhạc Yến Bình xuôi theo uống xong ly rượu độc ấy, sau đó cười nói tạm biệt với Tiêu Quý Uyên.
Cậu cứ như vậy rời khỏi hắn, mà Tiêu Sách không muốn một lần nữa giẫm lên vết xe đổ.
Cho nên, anh muốn cho Nhạc Yến Bình dựa dẫm anh, muốn cho Nhạc Yến Bình quen thuộc anh, muốn cho Nhạc Yến Bình…
Không bao giờ có thể rời khỏi anh.
Đây là ý nghĩ âm u nhất sâu trong lòng Tiêu Sách, cho tới nay, anh mới là người lo được lo mất nhất kia.
Trước nay, đều là anh không thể rời khỏi Nhạc Yến Bình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Em ấy trước nay đều chưa từng sa ngã, cho nên ngài không có tư cách nói em ấy như vậy. Mà những cực khổ đó, cũng không phải cực khổ mà em ấy hẳn nên chịu đựng.”
“Không có ai sinh ra đã nên chịu khổ. Mà cực khổ càng không nên trở thành tiêu chuẩn phán xét một người.”
“Một đóa hoa lớn lên trong nhà kính, lại dựa vào đâu yêu cầu người khác bước lên bụi gai để nở rộ.”
“Tha thứ con bất kính, mẹ. Nhưng theo ý con, ngài mới là người hẳn nên lo lắng kia.”
“Một lần trước lúc con rời đi, ngài không thể ngăn cản. Vậy lần này, ngài đoán ngài có ngăn cản được con nữa không đây?”
“Nếu không xác định đáp án, ngài cũng có thể thử lại một lần. Xin yên tâm, lần này con sẽ như ngài mong muốn, quậy đến mức đủ kinh thiên động địa.”
Ý cười không đạt đáy mắt lộ ra lạnh lẽo nhàn nhạt.
Bản thân Tiêu Sách có lẽ không ý thức được, nhưng sau khi khôi phục phần lớn ký ức của Tiêu Quý Uyên, trong lời nói của anh đã trong bất tri bất giác, kèm theo uy áp của vị cửu ngũ chí tôn ngày xưa đó.
Khiến người chỉ nhìn thôi, đã không tự chủ được lòng sinh sợ hãi.
Vì thế sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, hai vị vệ sĩ vô thức lui lại một bước.
Bà Tiêu không lui, nhưng bà nghe hiểu lời Tiêu Sách không nói ra.
Dù sao ông cụ Tiêu và Tiêu Từ Du đến nay cũng không biết rằng, chuyện lần trước bà phái vệ sĩ đi bắt Tiêu Sách.
Bà không ngăn được anh, bắt đầu từ rất sớm đã không ngăn được rồi.
Đáng tiếc, bà Tiêu mãi đến hôm nay mới rốt cuộc thấy rõ ràng điều này.
Bọn họ chung quy vẫn không thể nói chuyện tử tế được lâu.
Chờ lúc Tiêu Sách thuận lợi thoát thân, dư luận trên mạng đã thành công bắt đầu một vòng lên men mới.
Vẫn là về anh và Nhạc Yến Bình, chẳng qua lần này, biến thành hai người họ cấu kết với nhau làm việc xấu ăn nhịp với nhau cùng bao…
Ồ, việc này không thể cùng nhau.
Tóm lại, chính là đang nói Tiêu Sách lợi dụng địa vị cao của mình hoành hành ngang ngược trong giới, Nhạc Yến Bình thấy tình thế chủ động leo lên được anh bao nuôi, từ đây không coi ai ra gì, tâm cao ngất…
Không phải, thứ gì thế này!!!
Chỉ nhìn thôi, trong lòng Tiêu Sách đã chẳng hiểu sao dâng lên một nỗi uất ức.
Bao nuôi cái đầu mày! Anh vừa lạch cạch lạch cạch gõ thanh minh vừa căm giận nghĩ.
Đứa nhỏ vất vả lắm mới ngậm về trong ổ được hiện tại cũng không muốn về nhà với anh! Mỗi ngày đều chỉ còn anh một mình phòng không gối chiếc, muốn gặp mặt người ta còn phải dùng gà rán dụ dỗ.
Trên đời này nào có bao nuôi nghẹn uất như vậy?!
Lữ Thừa Tiên thằng nhãi này, thật sự coi ai cũng giống như hắn, mỗi ngày mở hai mắt chính là tửu sắc tài vận à?
[@Tiêu Sách: Làm sáng tỏ một chút vấn đề liên quan: Là bản thân, acc trên tay chính tôi, không hề bị kiểm soát không bị hút máu cũng không bao nuôi bạn nhỏ!
Muốn lui giới là thật, chờ kết thúc công việc trên tay sẽ chuẩn bị về nhà kế thừa gia nghiệp, kế tiếp có lẽ còn sẽ tiếp tục làm một ít công việc phía sau màn, còn lại không thể bảo đảm cố không thực hiện hứa hẹn.
Lê Thừa Phong là người đại diện rất có trách nhiệm, giữa chúng tôi không chỉ là quan hệ công việc, càng là bạn rất thân.
Khoảng thời gian mới vào giới tôi còn chưa có tiếng tăm gì kia, cậu ấy đã cho tôi đầy đủ tự do, để tôi có thể tự lựa chọn kịch bản mình thích, nguyên nhân chính là thế, cuối cùng mới có những tác phẩm khiến mọi người thích ấy.
Khi đó còn như thế, hiện giờ làm sao có chuyện bóc lột vì lợi.
Về phần tôi và Nhạc Yến Bình…
Nói thật tôi rất may mắn vì lúc trước tôi nhận công việc <Phong Vân> này, bởi vì nó để chúng tôi quen biết, cũng cho tôi gặp tình yêu của đời mình.
Nhạc Nhạc em ấy rất tốt, em ấy có sự kiên trì và niềm tin của mình, có lẽ người khác không thể hiểu, nhưng bất luận như thế nào, chúng tôi đều không thẹn với lòng.
Mà quan hệ giữa chúng tôi cũng không có gì phải giải thích. Cũng chỉ là Tiêu Sách thích Nhạc Yến Bình, rất thích rất thích.
Chỉ thế mà thôi.
Cho nên nói gì bóc lột, nói gì bao nuôi. Có người hai môi trên dưới vừa chạm là bịa đặt, đổi trắng thay đen không phân đúng sai không nói, châm ngòi thổi gió lại thật ra tuyệt nhất. Đối với loại tài khoản này, tôi sẽ khởi kiện theo luật.]
......
[Ánh mắt đầu tiên, wow, Tiêu thần rốt cuộc đăng thanh minh rồi! Ánh mắt hai, đờ phắc, Tiêu thần muốn lui giới?! Ánh mắt ba, f.uc.k you vl, Tiêu thần công khai tình yêu?!!]
[Lầu trên, còn chưa tính công khai tình yêu, Tiêu thần chỉ nói thích chưa nói ở bên nhau!!!]
[Không phải, bộ không có ai chú ý bài làm rõ này của Tiêu thần đăng cương quyết đến mức nào hả?!]
[Đúng á, cho nên các chị em đều giữ lý trí nha, tin tưởng Tiêu thần tin tưởng Nhạc Nhạc đi!!]
[Cộng một! Nhân phẩm của Tiêu thần ở trong giới tốt số một số hai, xin mọi người tin tưởng Tiêu thần tin tưởng Nhạc Nhạc!!!]
Gần như ngay lập tức, khu bình luận đã bị các fan nhanh chóng kiểm soát, bao phủ những ngôn ngữ chất vấn và phỏng đoán ác ý trước đó trong đó.
Tuy rằng thỉnh thoảng còn có thuỷ quân siêng năng chạy tới bình luận hai câu, nhưng tổng thể mà nói, bên này của anh xem như ổn định rồi.
Tiêu Sách thở nhẹ ra một hơi, sau khi chọn mấy id quen mắt trả lời mấy vấn đề, quay đầu lại đi dạo khu bình luận của Nhạc Yến Bình.
Tình hình tuy rằng không tính lạc quan như cũ, nhưng chỉ một thời gian ngắn như thế, cũng đã nhiều ra không ít dòng [Ngồi chờ làm rõ].
Nói ngắn gọn, còn coi như có thể kiểm soát.
Trái tim lơ lửng rốt cuộc buông xuống một chút, Tiêu Sách nâng tay gọi ngay một cuộc cho Nhạc Yến Bình, song không ngờ sau một tiếng vang ting trong trẻo, giọng nữ máy móc đã bắt đầu thông báo một cách không hề có tình cảm.
“Thật xin lỗi, thuê bao ngài gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”
Vì thế, hàng mày mới vừa thả lỏng của Tiêu Sách không khỏi lại nhíu lại.
Thời điểm kiểu này, Nhạc Chiêu lại đang trò chuyện với ai.