“Em sai rồi…”
Đêm khuya, giữa phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Nhạc Yến Bình đi muộn về muộn vừa hay bị bắt được cúi đầu xuống, thành thật xin lỗi.
Lê Thừa Phong ngồi trên sofa lạnh lùng hỏi cậu: “Đúng không? Vậy cậu nói thật ra cậu sai chỗ nào rồi.”
Tiểu Nhạc đại nhân im lặng một thoáng, tự thuật từng tội trạng của mình một cách thành khẩn: “Em không nên không chào hỏi đã tự mình chạy ra ngoài, không nên không nhận điện thoại, không nên…”
Tiểu Nhạc đại nhân rất ít mắc lỗi hiếm khi mắc kẹt một chút.
Lê Thừa Phong: “Không nên gì, tiếp tục.”
“Không nên khiến các anh lo lắng, rất xin lỗi…”
“Hoá ra cậu biết chúng tôi sẽ lo lắng à, tôi còn tưởng cậu không biết chứ.”
Sau khi bị thọt một câu như vậy, Nhạc Yến Bình tức thì càng cúi đầu thấp hơn, ngay cả cộng tóc ngố cũng lộ ra ý vị uể oải.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi này của cậu, Lê Thừa Phong nhịn rồi lại nhịn, chung quy vẫn không nhịn được ha một tiếng.
Anh ấy thật ra không muốn nói nặng lời gì, chỉ là càng nghĩ chuyện mà đứa trẻ này làm hôm nay, thì càng cảm thấy tức không xả ra được.
“Nhạc Yến Bình, cậu có biết chúng tôi đều sắp bị cậu hù chết rồi không! Có chuyện gì thì thế nào cũng phải làm ngay hôm nay hả, cậu còn đi một mình. Tình huống trên mạng hôm nay như thế nào cậu không biết sao, nếu như cậu ở bên ngoài bị ai nhận ra được, cậu…”
Lê Thừa Phong càng nói càng cảm thấy nghĩ mà sợ, nhắm mắt lại hít sâu bình phục tâm tình, anh ấy mới lại lên tiếng lần nữa: “Nếu cậu xảy ra chuyện gì, bảo chúng tôi làm sao bây giờ.”
Trước khi đi Tiêu Sách còn luôn mãi dặn dò bảo anh ấy trông kỹ Nhạc Yến Bình, đây nếu mà thật sự xảy ra chuyện gì, người thế nào cũng phải điên mất thôi.
“Anh Lê, rất xin lỗi.” Tiểu Nhạc đại nhân ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề khẩn thiết nói: “Lần sau em…”
Giọng Lê Thừa Phong thoáng cất cao: “Cậu còn muốn có lần sau?!”
Nhạc Yến Bình: “… Không có ạ, tuyệt đối không có nữa QAQ.”
Mắt thấy đứa nhỏ chân thành tha thiết chỉ thiếu quỳ luôn xuống thề, cơn giận của Lê Thừa Phong rốt cuộc dịu chút: “Thôi, tóm lại cậu không có việc gì là được. Nhưng mà tôi nói trước, chờ sau khi lão Tiêu đến rồi chính cậu đi giải thích với cậu ta đi, tôi cũng sẽ không giúp cậu nói chuyện.”
Nghĩ đến mấy chục cuộc gọi nhỡ kia trên điện thoại, Nhạc Yến Bình tức thì run lập cập, hấp hối giãy giụa nói: “Anh Lê…”
Lê Thừa Phong: “Cậu gọi tôi là ông nội cũng vô dụng.”
Nhạc Yến Bình: Ò…
Ở lúc cậu chuẩn bị gọi xe về mới nhìn thấy ghi chép trò chuyện.
Từ trên xuống dưới chi chít một mảnh màu đỏ, một loạt ghi chép cuộc gọi từ Tiêu Sách và Lê Thừa Phong giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, Nhạc Yến Bình nhìn mà cả người cứng đờ.
Oh hoh, xong đời!
Nhưng mà chờ lúc Nhạc Yến Bình gọi lại, điện thoại Tiêu Sách đã không gọi thông.
Giây tiếp theo Lê Thừa Phong nghẹn một bụng lửa giận nói cho cậu, Tiêu Sách đã ngồi trên chuyến bay nhanh nhất, đang trên đường xách đao đến rồi:).
Nhạc Yến Bình sợ tới mức không dám chậm trễ nữa, nhảy lên xe tức tốc chạy về. Nhưng mà, xét từ tình huống hiện tại này, cậu quá nửa vẫn phải lại bị mắng một trận.
Nghĩ vậy, Tiểu Nhạc đại nhân trong lòng tức thì một trận phiền muộn.
Lê Thừa Phong mới mặc kệ cậu phiền muộn hay không phiền muộn: “Được rồi, giờ có thể nói rồi chứ, cậu chạy đi làm gì?”
Nhạc Yến Bình thật thành nói: “Chạy đi dạy người một bài học.”
“Ai?”
“Nhạc Tế Văn.” Nhớ ra Lê Thừa Phong không quen biết, Nhạc Yến Bình yên lặng bổ sung một câu: “Anh ta là, ừm, anh trai nuôi của em.”
Sau khi nghe người giải thích tất cả mọi chuyện một lần từ đầu đến cuối, Lê Thừa Phong đã hoàn toàn không biết mình rốt cuộc nên làm ra phản ứng gì.
“Cậu là nói, cậu đoán được là anh nuôi cậu thả video ra, cho nên chủ động gọi điện thoại khiêu khích dụ người ra, sau đó quay đầu đưa địa chỉ cho kẻ thù của hắn, để người đánh hắn một trận?”
“Đệt,” Lê Thừa Phong mắng một câu: “Thằng nhóc cậu cũng thật giỏi.”
Nhạc Yến Bình tán thành gật đầu: “Em cũng cảm thấy… áu!!!”
“Tôi không có đang khen cậu!” Sau khi hung hăng thưởng người một cú cốc đầu, Lê Thừa Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Phát sinh chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói một câu, cậu được lắm. Vậy hiện tại người đâu, bộ cậu không sợ hắn bị người đánh chết à?”
Nhạc Yến Bình ôm đầu nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Sẽ không.”
Vì trả nợ, nguyên chủ đã từng qua lại với nhóm người này suốt hai năm. Mà sau khi nghiên cứu đoạn ký ức đó một cách cẩn thận, Nhạc Yến Bình phát hiện một sự kiện —
Không biết có phải vì cho vay nặng lãi làm nhiều chuyện thiếu đạo đức hay không, đám người kia thật ra đều tiếc mạng hơn ai khác.
Đối với bọn họ mà nói, đánh đấm tí mà vào tù ngồi xổm mấy ngày không ăn thua gì, dù sao sau khi ra ngoài vẫn tiêu dao tự tại giống như thường. Nhưng nếu việc này sẽ ảnh hưởng đến sự hưởng phúc lâu dài của họ, vậy nhóm người này quyết định sẽ không làm.
Huống chi…
So với Nhạc Tế Văn, đám cho vay nặng lãi này thậm chí còn muốn có nhân tình hơn nhiều.
Bọn họ rất phân rõ cái gì gọi là oan có đầu nợ có chủ. Cho dù đứa nhỏ bị bắt trả sạch nợ, họ cũng chưa từng quá mức khó xử cậu ấy.
Cho dù như thế, Lê Thừa Phong như cũ đầy mặt không tán thành: “Nhưng cậu như vậy vẫn quá mạo hiểm.”
Nhạc Yến Bình chớp chớp mắt, không nói gì.
Cậu đương nhiên biết mạo hiểm, nhưng mà so với hổ báo giương nanh múa vuốt trước mặt, rắn độc dưới cống ngầm mới là thứ khiến người ta kiêng kị.
Thay vì thả Nhạc Tế Văn ở trong tối gây chuyện suốt ngày, chi bằng trực tiếp dẫn gã ra, như vậy đến lúc đó bắt người cũng tiện.
Lê Thừa Phong nghe sửng sốt: “Bắt người? Những cảnh sát đó chẳng lẽ là…”
Nhạc Yến Bình: ^_^
“Hi hì… áu!!!”
Lê Thừa Phong: “Hi hì cái đầu cậu! Lặp lại lần nữa, tôi không đang khen cậu đâu.”
Tiểu Nhạc đại nhân chịu khổ lần đàn áp thứ hai mắt ậng lệ nóng rúc vào sofa, hoàn toàn thành thật.
“Chờ trời sáng rồi tôi cùng cậu đến Cục cảnh sát báo án, còn lại chờ lão Tiêu đến lại cùng tính sổ với cậu, về phần hiện tại…”
“Tiểu Nhạc, cậu đã xem Weibo chưa?”
Nhạc Yến Bình: “Chưa.”
Cậu không có kiểu thói quen này.
“Xem đi, Tiểu Nhạc.” Lê Thừa Phong nói, ánh mắt luôn sắc bén bắt đầu từ vừa rồi rốt cuộc dịu lại một chút: “Có rất nhiều người đang ủng hộ cậu.”
Nhạc Yến Bình ngây thơ mờ mịt click mở phần mềm đó. Sau đó, cậu thấy được rất nhiều người.
“@Giang Trì Lạc: Anh Tiểu Nhạc rất tốt, công đạo ở tại lòng người!”
“@Ngôn Sơ Thiển: Người dối trá sẽ không có ánh mắt sạch sẽ như vậy, tôi sẽ không nhìn lầm người.”
.......
Ở thời điểm cậu bị toàn mạng vây công, những người cậu đã từng làm việc chung đó, đều từng người chủ động đứng ra lên tiếng vì cậu.
Trong đó ngài Đường Quốc Hào càng dứt khoát, trực tiếp đăng năm chữ —
“Ai tin người đó ngu.”
Nhìn loạt “Tôi là đồ ngu” kia trong khu bình luận của y, Nhạc Yến Bình hơi ngạc nhiên: “Bọn họ…”
Lê Thừa Phong buông tay: “Không liên quan đến tôi, tôi chỉ nhờ họ hỗ trợ chuyển phát thanh minh của chúng ta một chút lúc tám giờ thôi. Hơn nữa, không chỉ có họ đâu.”
Sau khi lấy điện thoại của Nhạc Yến Bình qua gọn gàng nhấn hai cái, Lê Thừa Phong cho cậu nhìn một bài Weibo rất dài rất dài —
“@Giết tui giúp vui vì “Tiếu Nhan”:
Tôi không tin cái video đó chính là thứ gọi là chân tướng, bởi vì tôi biết Nhạc Nhạc thật sự là một người rất tốt rất tốt.
Các người có lẽ cảm thấy tôi là fan não tàn là thuỷ quân, nhưng tôi muốn nói là, ở thời điểm ban đầu, tôi thật ra cũng không thích anh ấy giống như rất nhiều người, thậm chí còn từng chửi anh ấy.
Mãi đến khi trước lúc tôi đến sân bay đón chuyến bay của mình, đánh mất bùa hộ mệnh bà nội tặng cho tôi.
Đó với tôi mà nói là thứ cực kì quan trọng, ngày đó tôi thật sự là vừa khóc vừa tìm. Sau đó, tôi đã gặp được Nhạc Nhạc.
Tôi không nhận ra anh ấy, chỉ biết có một anh trai nhỏ rất dịu dàng đưa khăn giấy cho tôi, sau đó giúp đỡ tôi cùng tìm thật lâu thật lâu, mới rốt cuộc tìm được bùa hộ mệnh của tôi.
Từ đầu tới cuối anh ấy đều không nói gì cả, tôi cũng mãi đến cuối cùng lúc từ biệt mới nhận ra anh ấy là Nhạc Nhạc, nhưng còn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn, anh ấy đã đi rồi.
Thật ra ngày đó sân bay thật sự có rất nhiều người, hơn nữa cũng có rất nhiều người nhìn thấy tôi khóc, nhưng không một ai đến giúp tôi, họ đều trực tiếp tránh đi.
Tôi không có ý trách cứ, bởi vì đây vốn dĩ chính là bản thân tôi sai, tôi không có tư cách yêu cầu người khác đến giúp tôi. Nhưng mà, Nhạc Nhạc anh ấy cố tình đã giúp tôi.
Thử hỏi, một người nguyện ý dành mấy tiếng đi cùng tôi tìm kim biển rộng ở sân bay như vậy, một người đối người với xa lạ, cũng không hề giữ lại mà bày tỏ thiện ý như thế, lại sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy!
Cho nên, tôi tin tưởng anh ấy, công ty và Nhạc Nhạc nhất định sẽ cho chúng ta một chân tướng!”
Bình luận trên chục ngàn đã là đẩy bài viết này lên đứng đầu, mà ở trong đó, Nhạc Yến Bình thấy được một người.
Một người đã thật lâu không gặp:
“@Tô Tuệ: Cảm ơn cô.”
— Cảm ơn cô còn nhớ rõ cậu ấy.
— Cảm ơn cô còn nhớ rõ cái tốt của cậu ấy.
Đứa bé kia nếu có thể nhìn thấy thì tốt rồi. Nhạc Yến Bình nghĩ.
Nếu có thể nhìn thấy, cậu ấy có thể cảm thấy vui vẻ một chút không?
Đại khái là không thể.
Mọi người luôn cứ thích nói trước khổ sau ngọt, nhưng mà cho dù có ngọt, chua xót cũng vẫn là chua xót, chỉ cần vết sẹo còn nơi đó, thì đau đớn sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Tiểu Nhạc đại nhân không thể thêm chút đường với quá khứ cay đắng, nhưng ít ra, cậu có thể nghĩ biện pháp giúp người lấy lại công đạo.
Chẳng hạn như, đánh Nhạc Tế Văn một trận nữa.
Nhạc Yến Bình cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Dù sao đồ ghê tởm đó chung quy không thể làm gì cậu, chứng cứ trên tay cho dù nộp lên rồi, phỏng chừng người cũng không bị nhốt được bao lâu.
Tiểu Nhạc đại nhân nghiêm túc cân nhắc rồi ngủ mất, song không ngờ sáng sớm ngày thứ hai vừa ra đến trước cửa, điện thoại từ cảnh sát thế nhưng gọi đến trước một bước.
“Alo, chào ngài, xin hỏi là cậu Nhạc Yến Bình à? Bên chúng tôi gặp phải vụ án liên quan đến ngài, không biết bây giờ ngài có tiện đến cục cảnh sát một chuyến không?”
Có thể khiến cảnh sát gọi điện thoại cho cậu, việc này dường như nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
“Được, giờ tôi đến ngay.”
Chưa đến nửa giờ, Nhạc Yến Bình đã ngồi trong Cục cảnh sát có Lê Thừa Phong đi cùng, tiếp thu dò hỏi của cảnh sát.
“Chạng vạng ngày hôm qua, người hiềm nghi có phải hẹn gặp mặt ngài tại một con ngõ nhỏ ở ngoại ô phía tây không?”
“Đúng, anh ta gọi điện thoại uy hiếp tôi, bảo tôi đến đó vào lúc tám giờ tối.” Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ, hỏi: “Tôi có ghi âm cuộc gọi và lịch sử trò chuyện, xin hỏi ngài cần không?”
Cảnh sát gật đầu: “Vậy thật tốt quá, phiền gửi cho chúng tôi một bản. Nhưng cậu Nhạc, may mà hôm qua ngài không đi, nếu không chỉ e cũng nguy hiểm.”
Lê Thừa Phong nghe vậy ánh mắt chợt nghiêm lại: “Người kia hắn ta muốn làm gì với Tiểu Nhạc?”
“Hiện tại còn chưa rõ lắm, nhưng chúng tôi phát hiện lượng lớn thuốc có tác dụng ảo giác trong túi của hắn, nhưng ý đồ cụ thể của người hiềm nghi còn cần tiến hành điều tra thêm.”
“Chờ sau khi điều tra xong, nếu kế tiếp ngài cần đi trình tự pháp luật, bên chúng tôi có thể cung cấp chứng minh liên quan cho ngài.”
Nhạc Yến Bình nói nhỏ tiếng cảm ơn: “Làm phiền rồi.”
“Nên mà,” Cảnh sát ôn hòa nói: “Các cậu ai đến đi lưu trình đăng ký với chúng tôi chút đi, cũng không có chuyện gì khác nữa, một khi có tiến triển, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho hai vị.”
Lê Thừa Phong: “Tôi đi vậy. Tiểu Nhạc, cậu lên xe trước chờ tôi.”
Nhạc Yến Bình đáp được.
Cuối tháng Tám, dư uy ngày mùa hè hãy còn đây, ánh nắng buổi sáng hãy còn có chút dịu dàng giờ này đã lặng yên thăng cấp thành độc ác.
Nhạc Yến Bình vừa mới ra khỏi cửa, thì một luồng sóng nhiệt đánh thẳng vào mặt. Nhớ điều hòa trên xe, cậu chỉnh chỉnh mũ vội vàng chạy về phía bãi đỗ xe, sau đó từ xa xa đã trông thấy một người đang đứng bên xe bảo mẫu nhà mình.
Cách khoảng cách gần mười mét, Tiểu Nhạc đại nhân đột ngột dừng bước chân. Đáng tiếc không còn kịp rồi, người nọ đã nhìn thấy cậu, chỉ chốc lát đã đi tới trước mặt cậu, nâng tay lên hướng về cậu.
“Tiêu, Tiêu Sách…” Nhạc Yến Bình bị hoảng sợ lẩm bẩm gọi một tiếng, rồi nhắm mắt lại như phản xạ có điều kiện, đứng tại chỗ ngoan ngoãn chờ dạy dỗ.
Nhưng mà, bàn tay trong tưởng tượng lại không rơi xuống.
Trên vai chợt truyền đến sức lực kéo cậu vào một vòng ôm, Nhạc Yến Bình ngơ ngác dán sát ngực Tiêu Sách, hai tay trống trơn không biết làm sao sau một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lại anh.
“Tiêu Sách, thật xin lỗi…” Nhạc Yến Bình rầu rĩ nói.
Tiêu Sách không nói gì, nhưng mà sức lực ôm cậu lại mạnh hơn chút, thậm chí, còn kèm theo một sự run rẩy.
Cảm giác áy náy trong lòng tức thì đạt đỉnh điểm: “Tiêu Sách, tôi sai rồi, anh, nếu không anh mắng tôi một trận đi, hoặc là đánh tôi cũng… ưm!”
Ấm áp đột ngột dán lên môi khiến Nhạc Yến Bình bất ngờ trợn tròn mắt. Cậu vô thức muốn lui về phía sau, lại bị Tiêu Sách nâng tay kiềm chặt gáy, cường thế không được xía vào ngăn chặn động tác muốn tránh đi của cậu.
“Không được trốn.” Tiêu Sách giọng khàn khàn nói, hô hấp có chút dồn dập xen lẫn nghĩ mà sợ, nhẹ nhàng dừng trên mặt Nhạc Yến Bình.
Sau đó, anh phủ lên một lần nữa.
“@Tiêu Sách: Thiện lương là đóa hoa được tưới bằng cốt nhục và chân tình, ngụy trang giả tạo vĩnh viễn không thể khiến nó nở rộ.
Gương sáng không sợ bụi bặm, nói dối tự sụp đổ, chân tướng mãi không vùi lấp. Bạn nhỏ rất tốt, từ đầu đến cuối, cậu ấy vẫn luôn đều rất tốt.”
Tiêu Sách hôn rất dịu dàng và cẩn thận, rồi lại cứng rắn đến phảng phất muốn vò người vào hết trong xương cốt.
Bởi vì lòng sợ hãi và trống vắng rốt cuộc một lần nữa được lấp đầy vào giờ phút này, trong bất tri bất giác, anh bắt đầu trầm mê trong đó. Nhưng mà ngay sau đó, trước người bỗng truyền đến một lực đẩy mạnh hoảng loạn.
Tiêu Sách chợt bừng tỉnh gần như ngay lập tức buông lỏng tay theo lực đẩy.
Sau đó, anh liền nhìn thấy đứa nhỏ che miệng liên tiếp lùi mấy bước, mà trong cặp mắt trợn tròn ấy toàn là kinh sợ.