• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ ba Nhạc Yến Bình dọn về nhà, chính là đại thọ tám mươi của ông cụ Tạ.

Thời gian đã hẹn với bà Tạ là ba giờ chiều, vì thế trước mười phút, thì cậu đã đợi ở giao lộ đã thỏa thuận từ trước.

Bóng cây sum xuê của cây long não thay cậu che đi một chút ánh mặt trời độc ác ngày hè, trong sóng nhiệt gay gắt nóng bức ngày hè, không biết đã nghe qua bao nhiêu tiếng ve kêu, Nhạc Yến Bình mới rốt cuộc chờ được chiếc xe khoan thai tới muộn đó.

“Tiểu Yến, xin lỗi, chỗ Chiết Y xảy ra một ít sự cố tốn chút thời gian, con không chờ lâu chứ? Mau lên xe đi.”

Từ chỗ cửa sổ xe hạ xuống tràn ra một luồng khí lạnh mang theo hương sả, tiếng tích đúng giờ của radio thu âm tại một khắc này thống nhất với tiếng ve kêu một cách xảo diệu.

Nhìn bà Tạ trên ghế sau mặc bộ lễ phục, ăn diện phục trang đẹp đẽ, Nhạc Yến Bình khẽ gọi một tiếng mẹ, xách theo đồ không nói gì ngồi xuống bên cạnh bà.

Khi nhìn rõ cách ăn mặc của Nhạc Yến Bình và hộp quà màu vàng đỏ trong tay cậu, bà Tạ nhíu mày: “Tiểu Yến, sao con không mặc bộ quần áo kia mà trong nhà đưa cho con? Còn trong tay con là?”

“Bộ quần áo đó quá lớn, con không mặc vừa.” Nhạc Yến Bình bình tĩnh nói.

“Không thể nào.” Bà Tạ không ngờ rằng thế mà sẽ là đáp án này, vô thức phản bác rằng: “Mẹ rõ ràng là dựa theo Chiết…”

Lời nói đến một nửa bà bỗng dừng lại.

Nhìn Nhạc Yến Bình ngồi ngay bên cạnh mình giờ phút này, bà Tạ mới kinh ngạc phát hiện đứa con trai ruột bà đã lâu rồi không gặp này lại gầy sắp hơn một cỡ lớn so với Tạ Chiết Y.

Vẻ mặt cứng đờ một lát, mày vốn nhíu chặt rốt cuộc giãn ra, nhưng lời nói ra lại vẫn không khỏi kèm quở trách: “Này… con nói con đứa nhỏ này, nếu không vừa người sao cũng không nói với mẹ một tiếng vậy, như vậy mẹ cũng có thể...”

Nhạc Yến Bình chớp chớp mắt: “Con nói rồi mà. Từng nói với người đưa quần áo, cũng gửi tin nhắn cho ngài, nhưng đều không nhận được trả lời.”

Thật không dám giấu giếm, không trực tiếp mặc áo cộc quần đùi ra ngoài, mà tới tủ quần áo tìm bộ màu sắc miễn cưỡng gần chính trang, đã là sự tôn trọng cuối cùng của Nhạc Yến Bình đối với nhà họ Tạ rồi.

“Về phần cái này…”

Nhạc Yến Bình nhẹ nhàng ước lượng hộp quà trên tay, đạm giọng nói: “Cái này là quà mừng thọ.”

“Tiểu Yến…” Như thể rốt cuộc cũng tìm về giọng nói của mình, bà Tạ cười gượng, nói: “Thật ra không cần, trong nhà đã chuẩn bị xong quà rồi.”

Nhạc Yến Bình nghe vậy bình lặng à một tiếng: “Vậy ạ, ngại quá con không biết~”

Cậu không nói mình vì sao không biết, nhưng hiển nhiên, cậu cũng đã không cần thiết giải thích.

Vẻ mặt bà Tạ lúc này có thể nói là xuất sắc ngoạn mục. Nhưng Nhạc Yến Bình không có hứng thú thưởng thức, cũng sẽ không nói cho bà, thật ra mặc kệ có biết hay không, cậu cũng sẽ tự mình chuẩn bị một phần quà.

Bởi vì, Tiểu Nhạc đại nhân trước nay đều là đảng kiên định tự tay chuẩn bị.

Thời gian cậu biết quá muộn, nhà họ Tạ cũng không nói gì với cậu. Cũng may Tiêu Sách và Tô Tuệ cho cậu biết sở thích của ông cụ Tạ, Nhạc Yến Bình mới có hướng chuẩn bị, không ngừng đẩy nhanh tốc độ vào chạng vạng ngày hôm qua, rốt cuộc nhận được quà mừng thọ.

Đóng gói bên ngoài vẫn là trưởng cửa hàng của cửa hàng Văn Phòng Phẩm Chị Hách giúp cậu chuẩn bị.

Sau khi biết là quà cậu muốn tặng cho trưởng bối, bà lão mang kính lão thị tỉ mỉ gấp giấy đóng gói rất lâu, cũng giúp cậu thắt một nơ con bướm xinh đẹp trên đỉnh.

Nhạc Yến Bình rất thích, cũng một lần nữa càn quét tất cả notebook mới trong tiệm.

Nhạc Yến Bình ngẩn người nhìn nơ con bướm không còn d.ục v.ọng lên tiếng, bà Tạ bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được hoàn toàn không biết nên nói thêm gì, mà tài xế ngồi trên ghế lái…

Giờ phút này đang cố gắng giả chết.

Vì thế, dọc theo đường đi không nói chuyện nữa.

Mãi đến khi xe hơi chậm rãi lái vào nhà cũ nhà họ Tạ rồi dừng lại ở cổng lớn, Nhạc Yến Bình mới rốt cuộc đứng dậy xuống xe.

Quà trong tay được cậu đưa cho người hầu tiếp đón ở cửa, Nhạc Yến Bình xoay người kéo cửa xe ra thay bà Tạ, khom lưng duỗi tay, ánh mắt trầm tĩnh dịu dàng như nước.

Lúc được ánh mắt như thế ngóng nhìn, người ta luôn sẽ sinh ra một ảo giác rằng mình là cả thế giới của cậu.

Bà Tạ bỗng cảm thấy hốc mắt mình hơi chua xót, nhưng sự dè dặt khắc vào trong xương cốt không cho phép bà rơi lệ trước mặt mọi người.

Vì thế, bà nhịn xuống.

Bà rất có lỗi với đứa nhỏ này, nhưng nhìn xem, cậu vẫn yêu bà. Bà Tạ nghĩ như vậy, cũng tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ vì đó.

Duỗi tay đặt lên lòng bàn tay Nhạc Yến Bình, bà lộ ra một nụ cười thoả đáng và ưu nhã. Rồi sau đó, họ cùng nhau đi vào đại sảnh.

Bọn Nhạc Yến Bình đến không coi là sớm, trong đại sảnh giờ phút này đã ăn uống linh đình, các vị khách tốp năm tốp ba tụ lại cạnh nhau nhỏ giọng nói chuyện cười vui với nhau, mà ở trung ương nhất của bữa tiệc, Tạ Thần và Tạ Chiết Y đang đứng nơi đó, một tay nâng ly rượu tươi cười đầy mặt chiêu đãi khách đến.

Mãi đến, Tạ Thần thấy Nhạc Yến Bình.

“Ồ, đây không phải công tử nhỏ nhà ngài à~hôm nay vừa gặp, ngược lại cũng gọi là một câu dáng vẻ đường đường, nhưng bộ quần áo này ấy…” Sau khi ánh mắt đảo một vòng trên người cha con Tạ Thần, người khách che miệng, cười khẽ một tiếng không rõ ý.

Tạ Thần cười gượng nói: “Khuyển tử* bất tài, để ngài chê cười… xin lỗi, có lẽ tôi phải xin lỗi trước vì không tiếp được thêm, hai bên sảnh tiệc đều có cung cấp trà bánh, ngài có thể đến chỗ đó nghỉ ngơi chút.”

* Nói đến con trai mình một cách khiêm tốn

“Được rồi, vậy trước không quấy rầy.”

Sau khi nhìn theo người khách đi xa, ý cười trên mặt Tạ Thần chợt thu lại, chờ sau khi Nhạc Yến Bình đến gần, giọng nói lạnh thấu xương nói một câu: “Nhạc Yến Bình, mày lại đang quậy gì nữa? Cố ý mặc thành như vậy là định cho ai xem!”

“A Thần!” Bà Tạ vội vàng ngăn Tạ Thần lại: “Anh ít nói vài câu đi, Tiểu Yến thằng bé không phải cố ý.”

Dứt lời, bà quay đầu nói với Nhạc Yến Bình: “Tiểu Yến, không sao đâu. Chỗ ba để mẹ nói cho, đón khách gì đó cũng giao cho chúng ta là được, con sang chỗ đó ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một lát, được chứ?”

Nhạc Yến Bình không có ý kiến với điều này, cũng mừng rỡ vì không cần ứng phó Tạ Thần.

Cậu cũng không quay đầu lại mà đến khu nghỉ ngơi chọn chút điểm tâm mình cảm thấy hứng thú, sau đó thì ngồi trong một góc vừa ăn vừa yên tĩnh quan sát toàn bộ bữa tiệc.

Cậu nhìn Tạ Thần vẻ mặt từ phẫn nộ chuyển sang xấu hổ, rồi từ xấu hổ biến thành xấu hổ buồn bực. Nhìn Tạ Chiết Y bình tĩnh ứng đối hỏi chuyện, an ủi cha mẹ. Cuối cùng ba người cùng treo lên nụ cười, tiếp tục nghênh đón mỗi một vị khách đến.

Không có ai sẽ cảm thấy không đúng, nói đúng ra, nếu thêm cậu vào, người khác mới sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Hồi lâu, Nhạc Yến Bình thở dài.

Nỗi bức bách đau khổ còn sót trong lòng cũng không biết là đến từ chính nguyên chủ hay đến từ chính bản thân, nhưng bất kể như thế nào, lúc này cậu vờ không biết.

Trên đời này có một số việc, vốn dĩ đã không cần phải chờ mong.

Nhạc Yến Bình không còn nhìn bọn họ nữa, sau khi ăn hết tất cả điểm tâm trong đĩa, cậu liền cúi đầu chơi điện thoại.

Nhưng có lẽ vì thật sự quá mức nhàm chán, không biết như thế nào, chơi rồi chơi, cậu lại bỗng nhớ đến Tiêu Sách.

Ừm, cũng không biết Tiêu Sách đang làm gì, nếu anh ở đây, giờ mình ít nhất còn có thể ghi sổ nhỏ về anh một lát, hơn nữa…

Ánh mắt thoáng nhìn rượu trên bàn cách đó không xa, Nhạc Yến Bình một lần nữa rơi vào trầm tư.

Mà Tiểu Nhạc đại nhân không biết là, bản thân Tiêu Sách lúc này đang ở trên đầu cậu —

Là trên đầu trên ý nghĩa vật lý thực sự.

Cách một trần nhà, trong phòng sách của ông cụ Tạ, Tiêu Sách đang lẳng lặng nhìn hai ông lão đánh cờ.

Đây đã là ván thứ ba của hôm nay, trước mắt tình hình chiến đấu là một đối một hòa. Hai ông cụ nói “kỳ phùng địch thủ” nhất định phải so đấu ai thắng ai thua, vậy thân là tiểu bối lại gánh vác trọng trách trọng tài, Tiêu Sách tự nhiên phải hầu đến cùng.

Hơn nữa, còn phải theo đến công bằng công chính công khai.

Vì thế, sau khi ông cụ Tiêu bắt đầu đưa mắt ra hiệu với anh lần thứ tư, ông cụ Tạ bắt đầu cổ họng không thoải mái lần thứ năm, Tiêu Sách rốt cuộc không nhịn được giả vờ buồn rầu xin tha rằng: “Ông Tạ, ông nội, hai ngài đã có thể tha cho con không.”

“Khụ khụ, đúng đó lão Tiêu, ông chơi cờ dở thì nhận thua luôn đi, dong dong dài dài trước mặt tiểu bối thì ra bộ dáng gì?”

“Lão Tạ à, ông còn không biết xấu hổ nói tôi à? Ông nhìn nước cờ này của ông đi, cho dù là kỳ án trong năm Khang Thành phỏng chừng cũng chẳng ly kỳ khúc chiết như thế.”

“Ha…”

Sau khi hai bên thổi râu trừng mắt khịa nhau một lúc, áp lực rốt cuộc một lần nữa về lại trên Tiêu Sách.

Ông cụ Tạ cười tủm tỉm nhìn anh, hỏi: “Tiểu Tiêu, cháu tới phân xử chút đi, hiện tại thế cục này cho là ai thắng ai thua vậy?”

Tiêu Sách không chút hoang mang nói: “Nói theo lẽ thường thì đang thuộc thế hoà, chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Chỉ là trà ở nơi này của ông cụ Tạ ngài quá thơm, dẫn đến khi nãy tiểu bối muốn uống thêm, ống tay áo bất cẩn đánh rơi một quân cờ, như thế, nhưng thật ra ông nội thua ngài nửa mắt*.”

* Trong cờ vây, “nửa mắt” là số lượng quân cờ bắt nguồn từ luật cờ vây. Cách tính Ví dụ, hai người chia ba quân cờ, A có hai quân, B có một quân. Từ cách đếm quân cờ, coi A có nhiều hơn một nửa quân cờ, tức là anh ta thắng một nửa quân cờ, coi như A nhiều hơn B một quân cờ. Trong thực tế, sub và head là những khái niệm có giá trị ngang nhau.

Nghe vậy, ông Tạ tức thì cười vang lên, sau khi nói liền ba tiếng tốt, ông ném quân cờ, hỏi: “Tiểu Tiêu à, đồ không biết cố gắng kia nhà ông mấy ngày trước có phải thêm phiền phức cho các cháu không?”

Tiêu Sách cười khẽ lắc đầu: “Không có ạ.”

Ông Tạ khẽ thở dài: “Tiểu Tiêu à, cháu đây không thành thật rồi. Tuy rằng ông bỏ mặc sự việc, nhưng không có nghĩa có một số việc ông không biết. Huống chi, ông còn có thể không biết nó là mặt hàng gì sao? Chỉ vì đua đòi cái trước mắt, khiến các cháu chê cười rồi.”

“Ông Tạ nói quá lời.” Tiêu Sách nói: “Cháu là nói thật, dù sao nếu không có ngài Tạ, có lẽ, mọi người cũng sẽ không thấy được viên minh châu phủ bụi trần đó.”

Anh nói mịt mờ, nhưng hai ông lão làm sao lại nghe không ra ý ám chỉ của anh.

“Đúng vậy.” Ông cụ Tiêu cũng cảm khái gật đầu: “Đó thật đúng là một đứa trẻ tốt. Lão Tạ à, ông cũng đừng trách tôi lắm miệng, chuyện đó các ông làm thật sự không ổn, khiến đứa trẻ hơn người như thế phải chịu bao nhiêu là uất ức.”

Làm như nghĩ đến điều gì, ông cụ Tạ híp mắt, cuối cùng là một tiếng thở dài.

“Đúng vậy, thằng bất hiếu đó, nếu không phải khi đó tôi không ở đây… haiz, không nhắc đến nữa. Nhắc mới nhớ, cũng đã lâu rồi tôi chưa gặp đưa nhỏ kia, thật là, sao mà không thể nhớ được đến gặp ông lão tôi đây chứ?”

Tiêu Sách an ủi bảo: “Cho nên hôm nay không phải người đã đến rồi sao ạ? Hơn nữa, cậu ấy còn tự tay chuẩn bị quà đó.”

Ông cụ Tạ ánh mắt sáng lên: “Thật sự?”

“Tất nhiên. Nếu không, hiện tại ngài nhanh đi nhìn thử?”

Tiêu Sách nói còn chưa dứt âm, ông cụ Tạ đã chân cẳng nhanh nhẹn đứng phắt dậy, rồi chống gậy, hấp tấp đi xuống lầu với vẻ chẳng chờ kịp nữa.

Thấy thế, ông cụ Tiêu và Tiêu Sách nhìn nhau cười, hai người không nhanh không chậm đi theo phía sau, cùng đi xuống lầu.

Mắt thấy thọ tinh lên sân khấu, mọi người sôi nổi xúm lại đến giữa sảnh tiệc tiến lên chúc mừng. Chờ khi Nhạc Yến Bình chậm mấy nhịp phản ứng lại, ở giữa đã không còn vị trí nào.

Vì thế, cậu liền dứt khoát yên ổn ngốc ở bên rìa nhất, song không ngờ vừa ngẩng đầu, đã trông thấy Tiêu Sách đỡ ông cụ Tiêu chậm rãi bước xuống bậc thang.

Nhạc Yến Bình: OvO

Tiêu Sách: ^_^

Sau khi ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, Nhạc Yến Bình vui vẻ giơ tay lên muốn chào hỏi nhỏ với người ta, song không ngờ bốn phía bỗng nhiên chợt yên tĩnh, giây tiếp theo, tầm mắt mọi người liền bất ngờ đổ dồn hết về góc chỗ cậu.

Vì thế, cánh tay giơ lên cứng ngắc giữa không trung.

Tiểu Nhạc đại nhân không rõ nguyên do sửng sốt sau một lúc lâu, cuối cùng ở trước mắt bao người, rốt cuộc từ cổ họng nghẹn ra một câu mang theo chần chờ:

“Hi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK