• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao tôi cảm thấy hai người các cậu là lạ?”

Thừa dịp chờ đèn xanh đèn đỏ, Lê Thừa Phong nhìn hai người trên ghế sau, không nhịn được mở miệng hỏi.

Vừa dứt lời, anh ấy liền nhìn thấy Nhạc Yến Bình cả người giật mình run lên, như con mèo bị hoảng sợ, lại nhích một chút về hướng cửa xe.

Lê Thừa Phong: “… Đừng dựa lên cửa xe quá, không an toàn.”

Nhạc Yến Bình “ò” một tiếng nho nhỏ, lề mề nhích về lại, nhưng từ đầu đến chân cùng với mỗi một sợi tóc của cậu, đều mang theo lảng tránh Tiêu Sách một cách rõ ràng.

[… Cậu làm gì rồi, doạ người thành như vậy?] Anh ấy đưa một ánh mắt dò hỏi hướng về phía Tiêu Sách.

Chắc sẽ không mắng người một trận thật đó chứ? Không nên mà, tên nhóc này nỡ à?

[Không có gì.] Tiêu Sách lắc đầu: [Trở về nói.]

Được thôi.

Mắt thấy đèn đỏ bước vào đếm ngược, Lê Thừa Phong cũng chỉ đành tạm thời dằn xuống tò mò trong lòng.

Anh mang theo một trái tim muốn hóng hớt một đường nhấn ga hết cỡ. Kết quả vừa đến nhà cũng còn chưa kịp hỏi một câu, Nhạc Yến Bình đã cứ như con thỏ một tay vớt mèo lên, nhảy thẳng vào phòng, bày ra bốn chữ “từ chối giao lưu” một cách phải gọi là vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn cánh cửa phòng đóng kín kia, Lê Thừa Phong yên lặng dùng khuỷu tay thụi thụi Tiêu Sách bên cạnh:

“Lão Tiêu, chắc cậu không phải là đánh cậu ấy đó chứ?”

Tiêu Sách lập tức trừng anh ấy một cái: “Tôi hoặc là đánh cậu.”

“Không thể nào! Chắc chắn cậu ức hiếp Tiểu Nhạc.” Lê Thừa Phong đầy mặt viết không tin: “Nếu cậu không ức hiếp cậu ấy, Tiểu Nhạc làm gì trốn… chờ đã!”

Như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, giọng Lê Thừa Phong thoáng cất cao: “Có phải cậu dê của người ta không?!”

Tiêu Sách:…

Lúc này đây thật đúng là không tiếng thắng có tiếng, nhìn thấy vẻ mặt đó của Tiêu Sách, Lê Thừa Phong nào còn có thể không đoán được anh làm gì: “Cậu đồ lão cầm thú.”

Anh ấy nói mà, Nhạc Yến Bình sao có thể sẽ không duyên cớ mà phản ứng lớn như vậy?!

“Cậu đã làm gì? Làm ở đâu? Trước công chúng thanh thiên bạch nhật cậu tên lão cầm thú này rốt cuộc cậu đã làm gì rồi?”

Tiêu Sách yên lặng chịu một tiếng mắng này, sau một lúc lâu mới khô khốc lên tiếng: “Tôi… hôn em ấy.”

“Ồ, hôn à… cậu nói gì cơ?!” Lê Thừa Phong chợt nhảy phắt lên: “Cậu có biết cậu đang làm gì không?! Nhỡ đâu bị người chụp được…”

“Tôi nhìn rồi, không có ai.”

Bãi đỗ xe bên trong cục cảnh sát ban ngày không mở với bên ngoài, cũng là do cảnh sát nhân dân thông cảm đến thân phận người bị hại và nhân vật công chúng của họ, mới chào hỏi trước để họ đi vào.

Lui một vạn bước mà nói, nếu mà lúc ấy dẫu cho có một người ở đó, Tiêu Sách cũng không đến mức mất khống chế đến mức ấy.

“Nhưng cho dù không có ai cậu cũng không thể…”

“Tôi biết, là tôi xúc động.”

Tiêu Sách vốn thật ra thật sự chỉ muốn ôm đứa nhỏ một chút.

Theo lý mà nói, sau khi xuống máy bay nhìn thấy tin tức Nhạc Yến Bình hết thảy bình an, thì anh nên thả lòng.

Nhưng mà, Tiêu Sách không làm được.

Nỗi hoảng loạn ấy trong lòng dù có làm sao cũng không thể áp chế xuống, vì thế, Tiêu Sách vốn dĩ hẳn nên về nhà chờ người cuối cùng không thể nhịn được, lâm thời kêu tài xế đổi hướng chạy thẳng đến cục cảnh sát.

Anh cho rằng chỉ cần nhìn thấy Nhạc Yến Bình thì sẽ tốt, nhưng trên thực tế, lại ngược lại càng thêm một phát không thể vãn hồi.

Tại sao muốn tự mình giải quyết?

Tại sao không nói cho tôi?

Em không tin tưởng tôi sao?

Em có biết em sắp khiến tôi sợ chết rồi không.

Thiên ngôn vạn ngữ nảy lên trong lòng, nhưng mà Tiêu Sách lại chẳng hề nói nên lời được một câu. Vì thế anh chỉ ôm Nhạc Yến Bình, song chẳng ngờ nghe thấy đứa nhỏ nói với anh:

[Nếu không anh mắng tôi một trận đi, hoặc là đánh tôi cũng…]

Trong nháy mắt đó, Tiêu Sách thất thần.

Anh sao có thể sẽ nỡ lòng mắng cậu đánh cậu? Ở trong lòng Nhạc Yến Bình, chẳng lẽ nghĩ anh như vậy sao? Cậu rốt cuộc có biết, mình thích cậu đến mức nào không…

Nếu không biết, vậy cho cậu biết là được.

Ý tưởng này chợt hiện lên, vì thế, chờ lúc Tiêu Sách lấy lại tinh thần, anh đã hôn lên rồi.

Tiêu Sách chung quy vẫn dọa sợ bạn nhỏ của anh.

Lê Thừa Phong tấm tắc hai tiếng: “Ôi, thôi, dù sao mình dọa người ta tự mình dỗ đi, chỉ cần cậu đừng hối hận là được, tôi không xen vào. Nhưng mà lão Tiêu, có chuyện tôi hình như vẫn luôn không hỏi qua cậu.”

“Cậu xác định người ta thích cậu à?”

Nhạc Yến Bình thích anh không?

Vào không lâu trước đây, anh hình như cũng mới từng hỏi bản thân câu hỏi này.

Tự mình đa tình trước đây đã tan biến hết trong sự chìm đắm bất tri bất giác của mình từ lâu, Tiêu Sách nhìn cửa phòng Nhạc Yến Bình, trong đầu lại lần nữa hiện ra ánh mắt kinh sợ của đứa nhỏ.

Chỉ có Nhạc Yến Bình biết đáp án, Tiêu Sách đã từng rất để ý, nhưng hiện tại anh bỗng cảm thấy đáp án hình như cũng không quan trọng như vậy.

Chờ Lê Thừa Phong đi rồi, Tiêu Sách đứng dậy đi đến cửa phòng Nhạc Yến Bình. Trong phòng yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy được một hai tiếng mèo kêu.

Tiếng bước chân không cố tình đè thấp báo rõ cho người trong phòng mình đã ở ngoài cửa, cho nên, Tiêu Sách không gõ cửa, chỉ là nhẹ nhàng áp tay lên cửa phòng.

“Nhạc Chiêu.” Anh khẽ gọi: “Chuyện hôm nay, rất xin lỗi.”

Bên trong cánh cửa im ắng không có tiếng vang, nhưng Tiêu Sách biết cậu đang nghe:

“Lê Thừa Phong nói, chỉ cần tôi không hối hận là được. Nhưng thật ra tôi hối hận. Hối hận vì khiến em sợ, hối hận vì cưỡng ép em, không được sự đồng ý của em đã làm thế với em, tôi thật sự rất xin lỗi. Nhưng có một việc, tôi muốn nói cho em, Nhạc…”

“Chiêu Chiêu, tôi thích em.”

“Đương nhiên, đây không phải lấy cớ cho chuyện đã làm sai, tôi không có tư cách dùng thích để yêu cầu em tha thứ. Cho nên…”

Tiêu Sách nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu: “Cho nên, em đừng sợ, tôi sẽ không tiến vào, tôi cũng sẽ không tự tiện tới gần em nữa.”

Trong khoảnh khắc nghe thấy lời này, hơi thở Nhạc Yến Bình bỗng dưng thoáng loạn, cậu vô thức muốn chạy ngay qua để mở cửa, nhưng mà đến rồi, sau cùng, tay ấn trên then cửa lại chung quy vẫn không thể ấn lên.

Mèo nhỏ đi theo bên chân cậu dùng đuôi khoanh lại mắt cá chân cậu nghiêng đầu lấy làm lạ nhìn cậu. Nhạc Yến Bình rũ mắt đứng ngơ một lát, cuối cùng dựa lưng vào ván cửa ôm đầu gối ngồi xuống, yên tĩnh nghe Tiêu Sách nói chuyện.

“Tôi sẽ cho em đủ thời gian, trước khi em nghĩ xong, trước khi em nói có thể, tôi đều sẽ kiên nhẫn chờ. Cho nên, đừng sợ.”

Nếu có thể làm đứa nhỏ an tâm, nếu có thể khiến đứa nhỏ không còn sợ hãi, vậy anh nguyện ý giao vận mệnh vào trong tay Nhạc Yến Bình, bất luận kết quả như thế nào, Tiêu Sách đều nhận.

Chỉ hy vọng, mình có thể có chút may mắn.

Nghĩ vậy, anh cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng sờ sờ ván cửa:

“Có việc tùy thời tìm tôi, hoặc là, tìm Lê Thừa Phong và Tống Dư Bạch cũng được, Chiêu Chiêu, tôi đi trước.”

Tiêu Sách vốn là lâm thời gấp rút trở về, cực hạn nhất cũng chỉ có thể ở nửa ngày, hiện giờ vì xúc động nhất thời vừa rồi kia, anh thật ra cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lâu nữa.

Nghe cánh cửa khép mở trầm đục, Nhạc Yến Bình ở trong phòng trốn tránh hiện thực quăng mình lên giường, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà.

Trên môi dường như còn sót lại một chút độ ấm, bên tai cũng không thể kiềm được mà nóng lên, phảng phất như một lần nữa cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ của Tiêu Sách.

Hóa ra là như thế.

Hóa ra, Tiêu Sách thích cậu.

Rõ ràng là lời tỏ tình đột ngột, rồi lại giống như không có gì đáng chuyện bé xé ra to cả.

Chỉ là, nếu Tiêu Sách thích cậu, vậy Nhạc Yến Bình thích Tiêu Sách không?

Cậu hơi mê mang mà nghĩ, song không cách nào có được đáp án. Bởi vì cảnh báo trong tiềm thức đã kéo vang lên, ngăn cản cậu tiếp tục suy tư.

Chỉ là có một điều, Nhạc Yến Bình vô cùng rõ ràng.

“Tiêu Sách,” Cậu nhẹ giọng nỉ non: “Tôi không phải đang sợ anh.”

Cậu sao có thể sẽ sợ Tiêu Sách chứ? Anh đối với cậu tốt như vậy, cho dù nụ hôn ấy đến bất ngờ, Nhạc Yến Bình ban đầu thật ra cũng chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi.

Mãi đến, cậu cảm nhận được sự run rẩy của Tiêu Sách, ý thức được bên dưới sự run rẩy đó che giấu tình cảm nồng liệt.

Không, không thể, như vậy là không được cho phép, như vậy là sẽ…

Thân thể triển khai hành động trước đại não, chờ lúc Nhạc Yến Bình hồi thần lại, cậu đã đẩy Tiêu Sách ra rồi.

Điều cậu sợ trước nay không hề là Tiêu Sách, nhưng cậu không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết nên làm gì bây giờ, nên đành phải giấu hết đi tất cả.

Tựa như những gì cậu vẫn thường làm, phảng phất chỉ cần rúc trong vỏ, là có thể lừa gạt được người khác, cũng lừa gạt được chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK