Tiêu Sách say rất yên tĩnh, cũng rất lý trí.
Trong một chúng ma men vừa khóc vừa cười, anh tựa như một người đứng xem ngoài cuộc độc lập, cũng ở lúc Giang Trì Lạc muốn đi đỡ anh, bước đi vững vàng lui nhanh về phía sau một bước.
Tiêu Sách: →_→
Giang Trì Lạc: “… Anh Tiểu Nhạc, sao em cảm thấy thầy Tiêu hình như có ý kiến với em.”
Một câu không có của Nhạc Yến Bình kẹt bên miệng còn chưa kịp nói ra, cả người đã bị Tiêu Sách nhẹ nhàng nắm lấy bả vai kéo đến bên người.
Sau đó, cậu bị mang theo cùng xoay một vòng. Thân hình Tiêu Sách hoàn toàn chặn cậu, chỉ để lại cho bạn học Tiểu Giang một cái ót tràn đầy lạnh nhạt.
Lục Văn yên lặng đẩy đẩy mắt kính: “Giờ tôi tin Tiêu Sách thật sự say rồi.”
“Lại nói tiếp, tôi có thể hiểu nó thành lý do cô từ chối hợp tác không?”
Tô Tuệ đang ngẩn người nghe vậy đạm nhiên nói: “Tuy rằng anh có lẽ không tin, nhưng chúng tôi không có ý này.”
“Nếu đổi thành người khác, tôi có lẽ quả thật sẽ không tin. Nhưng mà…” Lục Văn cười khẽ: “Nhạc Yến Bình rất tốt.”
Hắn là thật tình cảm thấy như vậy.
Bọn Tô Tuệ không biết, nhưng trên thực tế kể từ lúc Giang Trì Lạc đưa ra muốn tổ đội với người, Lục Văn đã vẫn luôn đang âm thầm quan sát Nhạc Yến Bình.
Dù sao, hắn cũng không phải là nhóc ngốc trong đầu chỉ có âm nhạc kia nhà mình, vì tận lực không đánh mà thắng giải quyết những “quỷ hút máu” âm mưu gây rối đó, Lục Văn từ trước đến nay không ngại dùng nhiều tâm tư chút.
Khi hắn lấy được tư liệu về Nhạc Yến Bình, Lục Văn thật ra đã nghĩ kỹ xong vô số cách “khuyên nhủ” người cách nhóc con nhà mình xa một chút, mãi đến, hắn chính mắt gặp được Nhạc Yến Bình dưới sân khấu.
Thật là tin đồn thái quá. Lục Văn nghĩ, đồng thời trong lòng cũng nổi lên tò mò —
Đến tột cùng là hoàn cảnh như thế nào mới nuôi ra người sạch sẽ kiềm chế như vậy?
Vì thế hắn cam chịu Giang Trì Lạc thân cận với Nhạc Yến Bình, hơn nữa chủ động tung ra cành ôliu.
Nhưng hiện tại xem ra, đối phương có vẻ cũng không cần.
Nghĩ vậy, Lục Văn cười tự giễu.
“Trì Lạc, chúng ta đi thôi.” Sau khi gọi đứa nhỏ trở về bên cạnh, hắn giọng điệu tự nhiên nói lời tạm biệt với Tô Tuệ, cuối cùng, để lại một câu:
“Cô Tô. Tuy rằng không rõ lắm trước đây các cô là chuyện gì, nhưng nếu có thể, tốt nhất vẫn phải đi tra một chút.”
Tô Tuệ đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, lúc lâu mới hồi hồn dưới tiếng gọi của Nhạc Yến Bình, đưa người và Tiêu Sách cùng về.
Tiêu Sách nói không buông ra, thì thật sự yên tĩnh ngoéo Nhạc Yến Bình một đường. Mãi đến khi bước vào cửa nhà, cũng vẫn không chịu buông tay.
Nhạc Yến Bình có chút bất lực nhìn đại ảnh đế Tiêu chết sống muốn dính mình trong vòng một mét, bắt đầu nghiêm túc muốn giảng đạo lý với người ta: “Tiêu Sách, tôi muốn đi tắm rửa.”
Tiêu Sách phản ứng một chút: “Tôi cũng muốn tắm.”
Nhạc Yến Bình: “Vậy anh trước…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tiêu Sách lắc đầu, nhìn cậu nói một cách nghiêm trang: “Tôi uống say rồi.”
Nhạc Yến Bình không thể hiểu rõ ý anh: “Cho nên?”
Tiêu Sách: “Cho nên tôi không thể tự tắm rửa một mình, chúng ta cùng ưm ưm ưm…”
Nhạc Yến Bình lạnh nhạt bịt kín miệng anh: “Vậy khỏi tắm:).”
Tiêu Sách:…
May mắn ảnh đế Tiêu uống say ngoại trừ dính người chút, năng lực tự gánh vác vẫn online. Sau khi Nhạc Yến Bình nhiều lần bảo đảm mình nhất định sẽ không đột nhiên biến mất, anh rốt cuộc tủi thân lăn vào phòng tắm.
Khi trở ra, mái tóc đen của anh dính nước áo tắm dài nửa hé, bọt nước chưa lau khô lăn dọc xuống theo đường cong cơ ngực rắn chắc và rộng lớn.
Khi Tiểu Nhạc đại nhân ngồi xếp bằng trên thảm chơi Jump & Jump nghe tiếng nhìn qua, hầu kết Tiêu Sách khẽ run, mặt mày thâm tình gọi một câu: “Nhạc Chiêu.”
Đôi mắt Nhạc Yến Bình thoáng trợn to. Mang theo một chút sững sờ, cậu từng bước một đi đến trước người Tiêu Sách, tay run rẩy nắm cổ áo áo tắm dài.
“Nhạc Chiêu, tôi…”
Vạt áo áo tắm dài vèo cái chồng lên kín mít chặn da thịt lỏa lồ của Tiêu Sách.
“Đồi phong bại tục đồi phong bại tục…” Tiểu Nhạc đại nhân lẩm bẩm nói, tay kéo qua dây lưng áo tắm dài lỏng lẻo của Tiêu Sách hung hăng buộc chặt lại cho người ta.
Cuối cùng, cậu cảm thấy mỹ mãn vỗ hai cái ở bộ ngực trở nên quy củ nề nếp của Tiêu Sách, nghiêng người lập tức vào phòng tắm, chặn lại một câu “Muốn tôi hỗ trợ không…” ngoài cửa.
Sau khi cả người chìm vào nước ấm, Nhạc Yến Bình rốt cuộc thả lỏng thở phào.
Hơi nước bốc hơi gợi lên men say đến muộn của cậu, cậu nửa ôm đầu gối híp mắt nhìn đèn trần ánh sáng dịu êm trên đầu, không biết thế nào, suy nghĩ bỗng trôi trở về hơn một tháng trước.
Lúc ấy, cậu còn chưa đi vào nơi này, mà trong hoàng cung cũng vừa trải qua một bữa yến tiệc.
Mùng bảy tháng Sáu mỗi năm, mùa mơ chín, là sinh nhật của Thái hậu Hiền Thuần.
Lúc Tiêu Quý Uyên vẫn là Thái tử, hắn rất thích bò lên trên cây mơ ở Ngự Hoa Viên hái mơ vào thời tiết này, sau đó chọn ra từ đó những quả tốt nhất, lén lút đưa đến tẩm cung của mẫu phi hắn vào ngày sinh nhật lúc trời còn chưa sáng.
Sau này, Tiêu Quý Uyên thành hoàng đế.
Tiêu Quý Uyên mỗi ngày bận đến đầu óc choáng váng lại không thể xắn ống quần sắc vàng tươi nhảy lung tung trên cây nữa, vì thế chuyện đưa mơ đã rơi xuống đầu đại nội tổng quản Trương Tề Thắng. Mà tiệc sinh nhật của Thái hậu thì được giao cho bộ Lễ, do bọn họ một mình ôm lấy mọi việc.
Năm nay là đại thọ năm mươi của Thái hậu Hiền Thuần.
Không uổng công bộ Lễ đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị từ mấy tháng trước, tiệc sinh nhật lần này được tổ chức cực kỳ hoành tráng.
Giữa tiếng ty tiếng trúc, Tiểu Nhạc đại nhân ngồi trong một góc ở cung yến, trên bàn dài trước mặt để một đĩa điểm tâm mà Trương Tề Thắng vừa mới phụng mệnh vua cứu tế cậu.
Cậu vừa ngậm điểm tâm ăn, vừa nước chảy mây trôi ghi kỹ vào sổ nhỏ, ăn nghẹn thì cúi đầu nhấp nửa ly rượu, khi ngẩng đầu lần nữa thì đối diện đôi mắt đượm cười của Tiêu Quý Uyên.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, cách hơn nửa điện Kim Loan, Tiêu Quý Uyên nhìn thẳng cậu, mặt mày ôn hòa nâng ly rượu với cậu.
Các đại thần hiểu sai ý sôi nổi đứng dậy hô lớn Ngô hoàng vạn tuế, hoàng đế bị cản tầm mắt vô thức nhíu mày. Sau đó, hắn liền thấy được nhóc sử quan nỗ lực nhón chân ở cuối đám người.
Vì thế Tiêu Quý Uyên cười khẽ, dưới đám đông nhìn chăm chú, hai người lặng yên đối ẩm*.
* Hai người cùng nhau nâng ly và uống rượu.
Sau nữa, họ đều say.
Tửu lượng của Tiêu Quý Uyên thật ra rất kém.
Nhưng trừ Nhạc Yến Bình, ai cũng không biết.
Tửu lượng của Tiêu Sách thật ra cũng không tốt.
Nhưng Nhạc Yến Bình đã phát hiện anh say từ rất sớm, cho nên sau đó, cậu không còn tìm anh chơi đố số nữa.
Suy nghĩ quay lại, Tiểu Nhạc đại nhân vùi nửa khuôn mặt dưới nước khẽ hộc ra loạt bong bóng khí.
Nước ấm đã lạnh, vì thế, cậu rốt cuộc đứng dậy.
Lúc cậu mở cửa phòng tắm ra, bên ngoài một khoảng đen nhánh. Nương ánh đèn vàng ấm của phòng tắm, Nhạc Yến Bình trông thấy Tiêu Sách yên tĩnh dựa vào ven tường.
Anh vẫn cứ đứng tại vị trí ban đầu, thấy Nhạc Yến Bình ra, mỉm cười ôn hòa với cậu.
“Nhạc Chiêu.”
Tại một khắc này, Tiêu Sách trước mặt dường như thoáng trùng điệp với Tiêu Quý Uyên thân ở quá khứ xa xôi ấy, Nhạc Yến Bình ý thức ngẩn ngơ nhìn anh, hồi lâu, mới nuốt xuống một câu Hoàng thượng suýt nữa buột miệng thốt ra.
Tiêu Sách không phải Tiêu Quý Uyên, Tiêu Quý Uyên cũng không phải Tiêu Sách, bọn họ không giống nhau, ai cũng không thể thay thế ai.
Ở điểm này, Nhạc Yến Bình trước giờ đều vô cùng tỉnh táo.
Cố dằn xuống rung động trong lòng, Nhạc Yến Bình nói: “Tiêu Sách. Tôi phải về phòng, ngủ ngon.”
Nói xong, cậu theo thói quen mà đứng tại chỗ, nhưng đợi hồi lâu cũng không thể chờ được câu ngủ ngon thuộc về Tiêu Sách.
Ánh trăng êm dịu rọi qua mành sa chiếu sáng căn phòng tối tăm, Tiêu Sách đứng ngược sáng, giấu hết tất cả cảm xúc vào đáy lòng. Sau đó anh thật cẩn thận lên tiếng, hỏi: “Nhạc Chiêu, cậu buồn ngủ rồi à?”
“Nếu không buồn ngủ, có thể ngồi với tôi thêm một lát không?”
Nhạc Yến Bình cảm thấy, Tiêu Sách hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng xét đến việc người có khả năng cực lớn là bị mình chuốc say, mang theo cảm giác áy náy nồng đậm, Tiểu Nhạc đại nhân cuối cùng đồng ý.
Ba phút sau, Nhạc Yến Bình ngồi trên sofa vùi đầu ghi chép ngày hôm nay vào sổ nhỏ yên lặng đổi câu nói “hình như” vừa rồi thành “chắc chắn”.
Phải biết rằng, ngày xưa Tiêu Sách luôn sẽ thường rảnh rỗi nghĩ vài cách để hòng nhìn xem sổ nhỏ của Nhạc Yến Bình rốt cuộc ghi thứ gì.
Nhưng mà hôm nay, cho dù giờ Nhạc Yến Bình cứ như vậy ngồi ở trước mặt anh viết viết xóa xóa, Tiêu Sách cũng không có nửa ý muốn thò qua xem.
Hơn nữa…
Bắt đầu từ vừa rồi, Tiêu Sách đã vẫn luôn đang nhìn cậu.
Thân là một quan viên với chức trách là nhìn chằm chằm người, đây thật đúng là lần đầu Tiểu Nhạc đại nhân bị người khác nhìn chằm chằm.
Cảm giác quá mức mới lạ làm bút viết trong tay cậu khựng lại, ngừng viết, cuối cùng cậu rốt cuộc cũng không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Tiêu Sách hàm súc hỏi câu: “Anh cần notebook không?”
Tiêu Sách uống say đầu vận hành một cách khó khăn, một lát sau nói: “Được.”
Tiểu Nhạc đại nhân tức thì vui tươi hớn hở chạy về phòng, lấy ra một cuốn sổ mới toanh cho người ta.
Bìa mặt còn là cậu đặc biệt lựa chọn, là màu sắc vàng sáng, phía trên viết một “Thánh chỉ” thật lớn bằng lối hành thư*.
* Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, vì nó không quá tháu như thảo thư cho nên dễ đọc hơn, và hầu hết những người đọc được khải thư cũng đều có thể đọc được hành thư.
Tiêu Sách nhìn chằm chằm bìa mặt này hồi lâu, mới mở trang sổ ra dưới ánh nhìn chăm chú của Nhạc Yến Bình, chậm rãi bắt đầu viết.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng sàn sạt khi ngòi bút lướt qua mặt giấy.
Thậm chí mãi đến khi Tiểu Nhạc đại nhân vui sướng tràn trề ghi chép xong trải nghiệm hôm nay, bút của Tiêu Sách cũng vẫn không hề dừng lại.
Kết quả sau khi chợt trở nên ăn không ngồi rồi là buồn ngủ chợt dâng lên. Nhạc Yến Bình ôm sổ khẽ ngáp một cái, nhẹ giọng nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, tôi có hơi buồn ngủ.”
Tiếng sàn sạt chợt ngừng lại, Tiêu Sách vô thức siết chặt cán bút, khi cất lời lại là một câu chứa ý cười:
“Được, ngủ ngon.”
A, lại tới nữa. Nhạc Yến Bình nghĩ, anh lại lộ ra vẻ mặt này.
“Tiêu Sách…”
Nhạc Yến Bình rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, như thở dài, cậu gọi một tiếng rất nhẹ, hỏi: “Anh rốt cuộc đang buồn điều gì? Hôm nay anh cứ vẫn luôn nhìn tôi, vì sao?”
Khoảnh khắc cậu hỏi ra ấy, nỗi buồn bỗng biến thành mê mang, cuối cùng, tất thảy chợt biến thành mệt mỏi đậm sâu, cùng một tiếng thở dài mang theo cười khổ.
“Rất xin lỗi, Nhạc Chiêu.” “Tiêu Sách” nói: “Ta chỉ là…”
“Ta chỉ là rất nhớ ngươi. Ta đã không nhớ rõ mình đã bao lâu rồi không mơ thấy ngươi, cho nên vất vả lắm mới có một lần như vậy, nên luôn muốn nhìn ngươi nhiều thêm chốc lát.”
Nhạc Yến Bình nhíu nhíu mày: “Mơ gì cơ? Tiêu Sách, anh rốt cuộc đang nói gì vậy?”
“Tiêu Sách” không trả lời câu hỏi của Nhạc Yến Bình, ánh mắt anh giờ phút này vô cùng trống rỗng:
“Ngươi phải đi đúng không, cho nên, giấc mơ này sắp tỉnh rồi? Chỉ là, ta quả nhiên vẫn có hơi không cam lòng.”
“Nhạc Chiêu, Chiêu Chiêu… ngươi đang hận ta sao? Rất xin lỗi, ta không biết, ta thật sự không biết…”
“Tiêu Sách, anh…”
“Đừng gọi ta là Tiêu Sách!!!”
Một tiếng gầm nhẹ tràn ngập tuyệt vọng cắt ngang lời chưa nói ra. Trong ánh mắt sững sốt của Nhạc Yến Bình, “Tiêu Sách” cuối cùng vẫn thoát lực ngã xuống lưng ghế.
“Chiêu Chiêu, đừng gọi ta như vậy…”
“Ngươi có thể, lại gọi ta một tiếng Tiêu…”
Sổ rớt trên mặt đất phát ra một tiếng vang trầm.
“Anh” vẫn không thể nói xong câu nói đó.