Thời gian quay về nửa ngày trước đó.
“Tạp chí Anna là tạp chí có sức ảnh hưởng nhất trong giới hiện tại, trang bìa mỗi kỳ không phải tiểu sinh lưu lượng* thì là thiên vương thiên hậu.”
- Tiểu sinh – 小生: Chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao, diễn xuất tùy người.
Lưu lượng – 流量: Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Đường Quốc Hào vừa nói, vừa dẫn Tô Tuệ và Nhạc Yến Bình đi vào cửa studio rồi đứng yên: “Cho nên, các cô hiểu chứ?”
Tô Tuệ cung kính nói: “Vâng, vô cùng cảm ơn ngài Đường có thể cho chúng tôi cơ hội lần này.”
Đường Quốc Hào xua xua tay: “Không cần phải gấp gáp cảm ơn, cho cơ hội cũng phải bắt được mới được, có thể thành công hay không thì xem chính các cô.”
Nói rồi, y đẩy cửa studio ra. Bên trong người đến người đi, tuy bận rộn song không lộ ồn ào.
Đèn tụ sáng trắng sáng kết hợp với tấm phản quang ở góc độ thích hợp, chiếu sáng bậc thang được trang trí lộng lẫy ở chính giữa.
Thiếu niên mặc trường sam màu trắng ngồi trên tầng cao nhất, rũ mắt ngóng nhìn khoảng không bên dưới. Trong mắt cậu không buồn không vui, như thần linh đứng nơi đám mây nhìn xuống chúng sinh đau khổ, rồi lại khoanh tay đứng nhìn.
Như sợ quấy rầy cậu, tất cả mọi người không khỏi thả nhẹ bước chân. Mãi đến khi tiếng chụp hình vang lên không ngừng chợt dừng lại, nhiếp ảnh gia nói ra một tiếng “Xong rồi”, hết thảy ngưng trệ mới bắt đầu hoạt động một lần nữa.
“Thiếu niên thần linh” đã ngẩn người nửa ngày chớp chớp đôi mắt cay xót, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu vừa nhìn, thì nhìn thấy Nhạc Yến Bình đứng yên tĩnh ở cửa.
“Anh Tiểu Nhạc?!”
Giọng nói ngạc nhiên của Giang Trì Lạc thoáng chốc thu hút ánh mắt mọi người.
Nhiếp ảnh gia thân hình cao lớn cầm thiết bị quay đầu lại nhìn, sau đó giây tiếp theo, trên gương mặt sắc bén lạnh lùng đó liền tràn ra nụ cười xán lạn:
“Đường Đường!!!”
Đường Quốc Hào dịch nhanh sang bên cạnh với vẻ mặt vô cảm.
Sau khi thành thạo né tránh cái ôm gấu khiến ta không thể thừa nhận kia, y xụ mặt giới thiệu rằng: “À, đây là Ngôn Sơ Thiển, nhiếp ảnh gia cấp cao nhất của Anna.”
Nhạc Yến Bình: Hả?
Tầm mắt mới vừa di chuyển qua lại giữa Đường Quốc Hào và Ngôn Sơ Thiển, Nhạc Yến Bình đã nhận được nụ cười thân thiện đến từ ngài Đường: “Tiểu Nhạc, nói cho tôi, vừa rồi cậu suy nghĩ gì thế?”
Nhạc Yến Bình:…
“Không có OvO.” Tên của hai người có thể đổi cho nhau gì đó, cậu tuyệt đối không hề nghĩ loại chuyện này đâu!
Đường Quốc Hào hừ một tiếng, tạm thời buông tha cậu: “Đây là Nhạc Yến Bình mà lần trước tôi nói với anh.”
“Tôi biết.” Ôm lấy thất bại Ngôn Sơ Thiển tiếc hận đứng thẳng người, ngay cả ánh mắt cũng chẳng đưa qua một cái đã duỗi tay gọi trợ lý: “Cậu dẫn cậu ấy đi thay bộ quần áo đó… Giang Trì Lạc!!!”
Như gió cuốn mây tan, Ngôn Sơ Thiển hùng hổ giết trở về: “Một mình còn chưa chụp xong đâu cậu vặn cái gì mà vặn! Voan trên sân khấu cũng sắp bị cậu vặn hết rồi cậu ngồi yên cho tôi!!!”
Bạn học Tiểu Giang tay nhỏ chân nhỏ bị trấn áp ngay tại chỗ, trình độ thảm thiết của cảnh tượng đó, quả thực người nghe rơi lệ, người thấy thương…
“Cậu còn chưa đi thay quần áo à?” Đường Quốc Hào đứng một bên thấy nhiều không trách thổi thổi móng tay: “Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu mà không đi nữa, tiếp theo sẽ có thể đến lượt cậu đó.”
Nhạc Yến Bình:…
Tiểu Nhạc đại nhân thức thời cũng không quay đầu lại mà đi theo trợ lý lăn đến phòng thay đồ.
Chờ khi trở ra, cậu khoác lên trường bào màu đỏ, ống tay áo nửa vắt nơi khuỷu tay, áo lót bó sát người màu đen cài đến cổ nhìn như kín mít, nhưng thật ra phần hình thoi sau lưng chạm rỗng vừa khớp lộ ra xương bướm xinh đẹp tinh xảo của chàng trai —
Loại được bao phủ bởi một lớp cơ mỏng.
Ực.
Bên cạnh người hình như có ai lén nuốt một ngụm nước bọt.
Trong đầu Tô Tuệ tức thì réo vang chuông cảnh báo, nhưng mà còn chưa kịp xông lên mặc tốt quần áo cho đứa nhỏ nhà mình, cách đó không xa đã truyền đến một câu hài lòng của Ngôn Sơ Thiển: “Không tệ đấy, Nhạc gì đó…”
Trợ thủ nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhạc Yến Bình.”
“À đúng, Nhạc Yến Bình, cậu lại đây.”
Đợi người đến gần, sau khi Ngôn Sơ Thiển tỉ mỉ đánh giá người một lúc, hỏi: “Lần đầu tiên quay chụp à? Hiện tại có cảm giác gì? Căng thẳng không?”
“Căng thẳng thì thật ra không có,” Cảm nhận được phía sau lưng lạnh căm căm của mình, Tiểu Nhạc đại nhân thật thành nói: “Nhưng mà cảm thấy mình có hơi đồi phong bại tục.”
Ngôn Sơ Thiển nghe vậy thoáng sửng sốt, ngay sau đó phụt một tiếng bật cười: “Chẳng trách…”
Hắn khẽ nói một câu, nghiêng đầu nhìn phía Đường Quốc Hào: “Đường Đường, đưa Phật đưa đến tây, giúp tôi thêm một chút?”
Đường Quốc Hào nhún nhún vai, một tay ôm Nhạc Yến Bình rồi đi đến hướng phòng hóa trang, khi đi ngang qua còn gỡ đi Giang Trì Lạc suýt nữa bị Ngôn Sơ Thiển hàn trên sân khấu, cũng thuận tay giúp cậu ấy bổ trang.
Y cũng không dùng thời gian bao lâu, hai người đều có nền tảng tốt nhất, thu xếp đơn giản một chút là thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ là, khi chạm phải ánh mắt của Nhạc Yến Bình, Đường Quốc Hào một lần nữa thất thần.
Đôi mắt đào hoa vốn xinh đẹp đến cực điểm đó được y kẻ eyeliner, đánh chút phấn mắt màu đỏ, nó khiến cho Nhạc Yến Bình trông càng thêm phần quyến rũ, nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện đôi mắt đó thật ra trong có thể thấy đáy.
Chăm chú, rồi lại trống rỗng.
Cảm giác rất kì lạ. Đường Quốc Hào nghĩ, duỗi tay đồng tình vỗ vỗ vai bạn học Giang Trì Lạc: “Chốc lát nữa cậu…”
Y có chút không biết hình dung như thế nào: “Thôi, tóm lại chúc cậu may mắn.”
Hả?
Bạn học Tiểu Giang không hiểu mô tê gì vẻ mặt mờ mịt bước lên sân khấu, sau đó trong khoảnh khắc đối diện ánh mắt đó của Nhạc Yến Bình, cậu bỗng hiểu rõ ý của câu “Chúc cậu may mắn” kia.
H.am mu.ốn không hề d.ục vọ.ng và vô tâm lay động bản tâm.
Đây là chủ đề quay chụp lần này.
Nhạc Yến Bình mặc quen quan phục của sử quan có lẽ mãi mãi sẽ không biết mình thích hợp với màu đỏ nhường nào.
Dưới tác dụng của quang ảnh, cậu tựa như một con yêu tinh đỏ dụ người mê muội, chỉ cần liếc nhìn một cái, đã khiến lòng Giang Trì Lạc rối loạn.
“Dừng! Giang Trì Lạc, trạng thái của cậu không đúng!”
“Dừng! Giang Trì Lạc, đôi mắt của cậu phải nhìn Nhạc Yến Bình, ngó lung tung gì đấy!!!”
“Dừng!…”
Sau không biết bao nhiêu lần kêu dừng, Ngôn Sơ Thiển có chút đau đầu day day giữa mày mình.
Hắn vốn cho rằng sẽ là Nhạc Yến Bình xảy ra vấn đề, kết quả không nghĩ tới thế mà là Giang Trì Lạc.
Cậu còn là do Ngôn Sơ Thiển đặc biệt lựa chọn vì khớp với cảm giác mình muốn, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng có lẽ vì làm sáng tác âm nhạc, năng lực cộng cảm của Giang Trì Lạc rất mạnh, hai lần từng hợp tác trước đó luôn chưa từng xảy ra sự cố, sao lần này lại…
Chẳng lẽ vì do là người quen à?
Ngôn Sơ Thiển thở dài, vốn dĩ muốn chụp xong hai người trước rồi để Giang Trì Lạc đi về nghỉ ngơi, hiện giờ xem ra không được rồi.
“Giang Trì Lạc xuống đi, bố trí cảnh một lần nữa, trước chụp một mình Nhạc Yến Bình! Ngài Lục, ngại quá, vất vả ngài để Giang Trì Lạc nhà anh điều chỉnh lại trạng thái trước.”
Xin lỗi Ngôn Sơ Thiển, người đại diện Lục Văn của Giang Trì Lạc lập tức đón cún con chán ngán thất vọng từ trên sân khấu xuống.
“Rất xin lỗi anh Lục, em… không tìm đúng cảm giác.”
Thấy người đều gục xuống cả, Lục Văn buồn cười xoa xoa đầu Giang Trì Lạc: “Không sao, không phải vấn đề của em. Trì Lạc, anh hỏi em, em cảm thấy Nhạc Yến Bình cậu ấy đang tìm cảm giác à?”
Giang Trì Lạc ngẩn người quay đầu lại nhìn Nhạc Yến Bình trên sân khấu, hồi lâu, cậu có chút do dự nói: “Anh Tiểu Nhạc anh ấy, hình như giống với bình thường.”
“Đúng rồi.” Lục Văn nói: “Cho nên cậu ấy làm tốt hơn so với em, cũng không phải vì khống chế cảm xúc hoặc là kỹ xảo quay chụp tốt hơn em, cậu ấy căn bản không hề có thứ này.”
“Nhạc Yến Bình chỉ là vận may rất tốt, cậu ấy vốn dĩ là như vậy.”
“Cho nên, đến đây.”
Xoay Giang Trì Lạc lại đối diện Nhạc Yến Bình trên sân khấu, Lục Văn nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cậu, từ phía sau ghé vào bên tai cậu thấp giọng nói:
“Trì Lạc, em nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy không? Em phải biết rằng, thật ra mỗi ngày đều có rất nhiều người đang nhìn em, bởi vì tài hoa của em, thành tựu của em và giá trị của em. Họ thích em, cho nên họ nhìn em.”
“Nhưng Nhạc Yến Bình không giống vậy, cậu ấy nhìn em, cũng chỉ vì em là Giang Trì Lạc. Cho dù em tồi tệ, cậu ấy cũng sẽ nhìn em như thế. Yên tĩnh, chăm chú, nhưng mà…”
“Nhưng mà không có thích.”
Lục Văn bật cười khẽ: “Đúng vậy, nhưng mà không có thích. Cho nên Trì Lạc, em cam tâm không? Con người là động vật tham lam, được cậu ấy nhìn như vậy, trong lòng em sẽ thỏa mãn sao? Chẳng lẽ em không hề nghĩ muốn nhiều hơn à?”
Như Adam bị rắn độc dụ dỗ, trong bất tri bất giác, ánh mắt Giang Trì Lạc nhìn Nhạc Yến Bình dần dần tối trầm, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói cậu khàn khàn: “Không đủ, như vậy không đủ, em còn muốn…”
“Em còn muốn điều gì? Nói ra đi, Trì Lạc.”
“Em còn muốn anh ấy thích em, em muốn anh ấy…”
Chỉ có thể nhìn em.
Rắn độc thè lưỡi rắn, im lặng nhìn thần linh vô bi vô hỉ rốt cuộc dao động bản tâm.
Từ đó về sau, âm thanh màn trập không còn dừng lại.
Nhìn thấy tiến độ quay chụp cuối cùng cũng thuận lợi, Lục Văn cuối cùng yên lòng thở nhẹ ra một hơi. Song không ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Đường Quốc Hào và Tô Tuệ song song ngồi phía sau hắn, trong mắt toàn là một lời khó nói hết.
Lục Văn: “Hai người làm gì thế…”
Tô Tuệ: “… Không có gì.”
Đường Quốc Hào: “Chỉ đơn thuần cảm thấy anh thật bi.ến thá.i.”
Lục Văn: “… Tôi chỉ đang chỉ điểm hướng đi cho một đứa trẻ đang mờ mịt thôi.”
Đường Quốc Hào: “Ồ~tôi còn tưởng rằng anh đang dạy một phương pháp b.iến th.ái cho trẻ vị thành niên.”
Lục Văn:…
Lục Văn quyết định không so đo với tên ngốc.
Sau khi quyết đoán tặng Đường Quốc Hào một ánh mắt xem thường, hắn đỡ đỡ mắt kính cười ôn hòa với Tô Tuệ, chủ động đưa ra cành ôliu: “Cô Tô, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta về sau có thể hợp tác thêm một đoạn thời gian, cô cảm thấy thế nào?”
Sau khi nghe hiểu lời ngầm của Lục Văn, Tô Tuệ im lặng.
Với độ nổi tiếng hiện tại của Nhạc Yến Bình mà nói, nếu có thể hợp tác với Giang Trì Lạc, vậy với họ mà nói đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng mà, điều này đối với Giang Trì Lạc lại có chỗ tốt gì đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tuệ uyển chuyển nói: “Ngài Lục, tuy rằng rất cảm kích, nhưng, tôi nghĩ chúng tôi hẳn còn chưa đủ tư cách.”
Lục Văn: “Cô Tô quá khiêm nhượng rồi, chúng ta giao lưu không nhiều lắm, ngài có lẽ không quá hiểu tôi, nhưng người quen thuộc tôi đều biết, từ trước đến nay tôi không làm mua bán lỗ vốn.”
“Nhạc Yến Bình rất tốt, theo ý tôi, các cô hoàn toàn đáng giá.”
Vừa dứt lời, sau lưng liền truyền đến một câu hào khí ngất trời của Ngôn Sơ Thiển: “Kết thúc kết thúc công việc! Mọi người đều vất vả rồi, hôm nay tôi mời khách! Muốn ăn gì tùy chọn!!!”
Trong một tràng tiếng hoan hô, Lục Văn mỉm cười làm một thủ thế mời: “Đi thôi, cô Tô. Chuyện còn lại chốc lát nói tiếp, về phần hiện tại, vẫn để chúng ta đi đón hai nhân vật chính vất vả trước đi.”