• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là fan trung thành của đại ảnh đế Tiêu, nhóm “Ngọc Sách” nhạy bén nhận thấy được, vị chính chủ vạn năm cũng lười cập nhật Weibo một tí này của các cô, gần đây dường như đặc biệt sinh động.

Chẳng hạn như hôm nay.

Vào ngày không năm không lễ nào này, chẳng hot search cũng chẳng có tin tức, chỉ có một mặt trời lớn của buổi sáng bình thường chói chang đến mức không màng sống chết của người làm công, vị ảnh đế Tiêu đã biến mất gần hai tuần này của nhà các cô, bỗng nhiên đặc biệt đăng một động thái vào bảy giờ.

[@Tiêu Sách: Buổi sáng tốt lành, mèo con thăm ban vất vả ^_^]

Một câu rất ngắn, phía dưới kèm một tấm ảnh. Bên trong, là một con mèo cam nhỏ còn chưa tỉnh ngủ lắm.

Bé mèo lười biếng nằm trên đùi người lộ ra bụng nhỏ mềm mại, một đôi mắt mèo buồn ngủ đến nỗi không mở to mắt ra được, nhưng mũi cũng đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn cho mèo, đầu lưỡi nhỏ duỗi ra duỗi ra bắt đầu li.ếm không khí.

Góc độ này, tư thế này…

[Xin cho tui hồn xuyên con mèo kia a a a! Tui cũng muốn nằm trên đùi Tiêu thần huhuhu!]

[Buông cái đùi này ra để tui tới cho!]

[Từ từ, con mèo này sao hình như hơi quen quen…]

Hoa văn này, hình thể này, còn có đệm thịt nhỏ mềm mại màu hồng lộ ra một chút đen này…

[Đậu má!!! Mẹ nó đây không phải con nhà Nhạc Yến Bình sao?!]

Sau sự im lặng ngắn ngủi, cũng không biết là ai khởi đầu trước, toàn bộ khu bình luận ngay lập tức chỉ còn lại một đám người hú hét gọi bậy.

Mắt thấy đề tài #Tiếu Nhan# một lần nữa xông lên top một hot search, Tiêu Sách đang ngồi trong phim trường chờ khởi quay lúc này mới ẩn sâu công và danh để điện thoại xuống, nâng ly nhẹ hớp ngụm trà.

Lá xanh trong ly chìm nổi trên dưới, mùi hương tỏa bốn phía. Mà người pha trà giờ phút này đang đứng ở nơi cách anh không xa, nghiêm túc cầm cuốn sổ nhỏ, khiêm tốn thỉnh giáo với đồng chí Tiểu Trương - trợ lý thâm niên (?).

Tiểu Trương: “Công việc của chúng tôi thật ra rất đơn giản luôn, cơ bản chính là quản lý tốt vật phẩm tùy thân của thầy Tiêu, kịp thời đáp lại nhu cầu của anh ấy lúc thầy Tiêu nghỉ ngơi, bao gồm phối đồ, ba bữa một ngày, trà bánh đồ ngọt vân vân…”

Nhìn Nhạc Yến Bình một mặt nghiêm túc gật đầu, một mặt bút đi như rồng rắn, Tiêu Sách không kìm được nhếch khóe môi.

Không có ai ngờ đến, một câu đề nghị thuận miệng của Lê Thừa Phong, thế nhưng sẽ khiến Nhạc Yến Bình để bụng thành thế này.

Do đó, khi Tiêu Sách chạy bộ buổi sáng theo thường lệ trở về khoảnh khắc đẩy cửa ra kia, anh đứng sững tại chỗ vì bất ngờ.

Trên ban công tia nắng ban mai chưa rạng, Nhạc Yến Bình người mặc áo sơmi màu đỏ thẫm đang rũ mắt, cầm chung trà nghiêm túc pha trà, mà trên bàn cơm cũng đã để sẵn bữa sáng nóng hôi hổi.

Đứa nhỏ nghe thấy động tĩnh ngước mắt nhìn lại Tiêu Sách, ánh sáng mặt trời mềm nhẹ mà hợp lại xuống từ sau lưng cậu, khiến quanh người Nhạc Yến Bình phủ một tầng vàng nhạt mông lung.

Sau đó, Tiêu Sách liền thấy đôi mắt xinh đẹp ấy vui vẻ cong lên, cười khẽ nói một tiếng với anh: “Tiêu Sách, buổi sáng tốt lành.”

Đẹp đến nỗi khiến người không rời được mắt.

Vì thế theo bản năng, Tiêu Sách liền mở điện thoại lên, chụp một tấm ảnh cho người ta trong ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Yến Bình.

Mà hiện tại bức ảnh này, đã được Tiêu Sách cài thành hình nền.

Anh vốn thật ra muốn đăng nó lên Weibo, nhưng ngón tay lơ lửng trên nút chọn hồi lâu, cuối cùng vẫn không ấn lên.

Đây là Nhạc Yến Bình chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.

Tiêu Sách nghĩ như vậy, sau đó anh liền thấy Nhạc Yến Bình cảm thấy mỹ mãn khép sổ lại, nhảy nhót chạy về phía anh.

“Tiêu Sách.” Nhạc Yến Bình nhìn anh con ngươi sáng lấp lánh: “Gần đến giờ rồi, còn có, giữa trưa anh muốn ăn gì?”

“Ừm… câu hỏi hay,” Tiêu Sách nhíu mày giả vờ khó xử: “Không nghĩ ra được, Nhạc Chiêu, không bằng em giúp tôi chọn nhé?”

Sau khi Nhạc Yến Bình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngoan ngoãn đáp được.

Ngoan quá, thật muốn xoa đầu em ấy… đáng tiếc, nơi này quá nhiều người.

Tiêu Sách cố dằn xuống ý nghĩ ngo ngoe rục rịch trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp đạo diễn Từ.”

Đạo diễn Từ Vị vì tuổi tác đã cao, tinh lực đã không bằng trước. Nhưng nguyên nhân cũng chính vì như thế, ông đặc biệt hưởng thụ thời gian ở bên những hậu bối tinh lực tràn đầy này.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nhạc Yến Bình, trong lòng Từ Vị chính là một tiếng tán thưởng.

Ông đã lâu rồi không thấy đứa nhỏ sạch sẽ như vậy, như giấy trắng vậy, khiến ông không hiểu sao nhớ đến Tiêu Sách trước kia.

Nhưng nhìn kỹ lại, Từ Vị đã biết đứa nhỏ này không giống với Tiêu Sách.

Trong xương cốt Tiêu Sách ngấm sự phản nghịch, mà Nhạc Yến Bình thì mang theo sự lắng đọng kỳ lạ, giống như là… sự trầm tĩnh đã nhìn hết phù hoa.

Như một ông cụ non vậy, là một đứa nhỏ thú vị. Từ Vị nghĩ.

“Nhạc Yến Bình đúng không, đứa nhỏ lại đây, trước kia từng diễn chưa?”

Nhạc Yến Bình lắc đầu.

Trừ lần hù Nhạc Tế Văn cách điện thoại đó, Tiểu Nhạc đại nhân quả thật chưa từng động đến.

“Không tệ.” Từ Vị rất là kinh ngạc cảm thán đánh giá một lượt người từ trên xuống dưới, cuối cùng, hỏi cậu một câu hỏi: “Tiểu Nhạc, tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy mất đi là một quá trình thế nào?”

Mất đi…

Nhạc Yến Bình đã nghe Lê Thừa Phong nói qua nội dung bộ phim lần này của Tiêu Sách, cũng từng tận mắt nhìn thấy diễn giải của Tiêu Sách tại đây ngày hôm qua. Nhưng cậu quả thật chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này.

Ngược lại không phải vì Nhạc Yến Bình cậu chưa từng mất đi, ngược lại bởi vì cậu mất đi thật sự quá nhiều.

Đáng tiếc, loại sinh vật con người này, thường thường đều phải ở trong sự vùng vẫy của một bên mất đi một bên có được, mới có thể dần dần trưởng thành.

Có trong nháy mắt, Nhạc Yến Bình nghĩ đến rất nhiều người.

Từ mẫu thân đến phụ thân, từ Nhứ Khả đến Hoàng Hậu, từ tiên đế đến Tiêu Quý Uyên…

Suy nghĩ hãy còn bay xa lại một lần nữa hợp về lại, cuối cùng, Nhạc Yến Bình nhẹ giọng trả lời: “Mất đi là một quá trình tiếp nhận.”

Bởi vì kết cục đã định không ai có thể thay đổi, cho nên thế nhân có thể làm, thì chỉ có tiếp nhận nó, cũng tiến về phía trước.

.......

Năm thứ hai sau khi người đó rời đi, trừ Lạc Trần, mọi người dường như đều đã quên đi cậu.

Ngày giỗ ấy trời đổ một cơn mưa nhỏ.

Gió lạnh phơ phất thổi tan mưa bụi tinh mịn, Lạc Trần một mình cầm ô đứng trong nghĩa trang, trước bia đặt một bó hoa đồ mĩ.

“Anh đến gặp em.” Hắn nhẹ giọng nói, sau đó, thì lại không biết nên nói gì.

Rõ ràng trước kia, hắn và người kia luôn có chuyện nói chẳng hết.

Gần đến một gốc cỏ dại ven đường, xa đến đám mây có tạo hình độc đáo nơi chân trời, có thú vị hay không thú vị, họ đều có thể vui cười nói chuyện thật lâu.

Nhưng hiện giờ suốt một năm trôi qua, Lạc Trần lại chẳng thể nói được điều gì.

Anh hình như cũng bắt đầu quên em rồi. Lạc Trần nghĩ.

Vì thế ngày đó sau khi trở về, hắn giấu hộp nhỏ bên gối đầu vào chỗ sâu nhất trong tủ.

Khi cách hai năm sau, lui tới giữa Lạc Trần và các bạn bè một lần nữa bắt đầu trở nên thân thiết hơn.

Liên hoan, du lịch, công tác, vui chơi… cuộc sống vốn dĩ nhạt nhẽo bình đạm bị đủ thứ nhét vào tràn đầy.

Dần dần, Lạc Trần giống như đã thật sự quên mất chiếc hộp nhỏ ấy.

Dù sao, Lạc Trần vốn dĩ là một người rộng rãi hiền hoà, bạn bè của hắn có rất nhiều rất nhiều.

Họ mỗi ngày sẽ uống rượu đùa giỡn ở nhiều nơi khác nhau, nổi hứng lên thì suốt đêm đặt vé xe, nói đi là đi mà ngồi đoàn tàu từ phương nam đi về phương bắc.

Dọc theo đường đi, họ từ núi hoa rực rỡ nhìn đến khắp cành phủ sương giá, từ giữa hè bước vào đầu đông, tự ngày sáng nhìn lại đêm dài.

Sau này, vào một sớm rất bình thường. Lạc Trần và các bạn ngồi trên núi cao, nhìn mặt trời mới mọc chậm rãi mọc lên nơi phía đông tự trong phía chân trời xanh sẫm ấy, cuối cùng hào quang muôn trượng.

Lạc Trần cùng mỗi người ôm nhau trong sự kinh ngạc cảm thán, sau đó hắn giang hai tay với ánh mặt trời, cười nói: “Thật muốn ôm mặt trời.”

“Đúng vậy!” Các bạn đáp rồi cùng dang rộng hai tay bắt chước động tác của hắn.

Họ đều đang cười, nhưng mà cười cười, Lạc Trần lại bỗng rơi nước mắt.

Lạc Trần lần đầu tiên biết, hóa ra con người khi khóc quá dữ dội thì sẽ tay chân chết lặng. Nhưng hắn không dừng được, cũng không muốn dừng lại.

Hắn ngã ngồi trên mặt đất, mãi đến khi khóc đến mức thở hổn hển: “Làm sao bây giờ, tôi thật nhớ em ấy, tôi thật sự nhớ em ấy quá.”

Lạc Trần lúc này mới ý thức được, hóa ra từ khi người ấy rời đi cho đến bây giờ, mình không có một khắc nào là không nhớ cậu.

Các bạn luống cuống tay chân động tác cứng đờ tại chỗ, họ cũng không nói gì cả.

Chỉ là cuối cùng lúc tách ra, bạn tốt vỗ nhẹ vai Lạc Trần, nói: “A Trần, đều đã qua ba năm rồi, nên buông xuống thôi. Hơn nữa, ba năm này cậu sống không phải cũng rất tốt sao, cho nên ấy đừng nhớ cậu ấy nữa, tiến về phía trước đi thôi.”

Tháng thứ ba mươi sáu người đó rời đi, tất cả mọi người cảm thấy Lạc Trần hẳn sống rất khá.

Lạc Trần sống không hề tốt chút nào.

Hắn không hề nhận lời mời của các bạn, mà một lần nữa đem hộp nhỏ từ trong ngăn tủ ra, ôm chặt trong lòng mình.

“Anh sống không hề tốt một chút nào, em trở về được không…”

Lạc Trần lẩm bẩm, cuộn tròn trên giường, lưu giữ nước mắt ngủ thiếp đi.

Nếu nói mất đi là một quá trình tiếp nhận, vậy nếu không thể tiếp nhận thì sao?

Nếu mọi người không thể tiến về phía trước, vậy họ lại nên đi nơi nào?

Tiêu Sách ôm hộp lẳng lặng ngồi dậy, không ai chú ý đến ánh mắt trống rỗng của anh.

Mãi đến, nhân viên công tác theo thói quen vươn tay về phía anh: “Thầy Tiêu, hôm nay kết thúc rồi, vất vả!”

Nói rồi, hắn liền muốn lấy đi hộp trong lòng Tiêu Sách.

Nhưng mà động tác trên tay rơi vào khoảng không, nhân viên công tác hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt hơi âm u của Tiêu Sách.

“Thầy Tiêu? Anh…”

“Tiêu Sách, anh sao vậy?”

Nhạc Yến Bình yên tĩnh đợi hồi lâu ở ngoài sân có chút lo lắng đi tới phía sau Tiêu Sách, khẽ kéo quần áo anh.

Từ lúc đạo diễn Từ kêu dừng đến bây giờ đã qua hồi lâu, nhưng mà Tiêu Sách vẫn chưa hề nhúc nhích.

Bởi vì đứng đưa lưng về phía cậu, Nhạc Yến Bình không nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Sách, nhưng đáy lòng cậu rồi lại một lần, dâng lên một cảm giác quái dị —

Tiêu Sách, không phải Tiêu Sách.

Đây là ý nghĩ đã từng dâng lên ngày hôm qua của Nhạc Yến Bình, chỉ là giờ phút này so với hôm qua, càng khiến cho cậu không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.

“Tiêu Sách?”

Sau khi không nhịn được gọi thêm một tiếng, Tiêu Sách rốt cuộc như mới tỉnh từ trong mộng mà chậm rãi quay đầu lại.

Không có âm u khi nhìn nhân viên công tác, chỉ có một sự mờ mịt kỳ lạ. Tiêu Sách rõ ràng là đang nhìn Nhạc Yến Bình, rồi lại như đang xuyên qua cậu nhìn một người xa xôi chẳng thể với tới.

Trong lòng bỗng có chút khổ sở, Nhạc Yến Bình dừng một chút, thử gọi: “Lạc Trần?”

Tiêu Sách:…

Được rồi, càng mờ mịt hơn.

Nhạc Yến Bình cúi đầu có chút xấu hổ cười khan một tiếng, còn chưa đợi cậu nghĩ xong nên bù như thế nào, người trước mặt lại bỗng nhiên cầm tay cậu.

“… Nhạc Chiêu.”

“Tiêu Sách” nhìn cậu, giọng nói và động tác đều lộ ra sự mềm nhẹ thật cẩn thận.

Giống như là, níu lấy một giấc mộng hão huyền sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK