Về quá khứ của mình, Nhạc Yến Bình vốn cho rằng cậu có thể nói thật lâu. Nhưng sự thật là, rất nhiều chuyện đã từng khiến cậu nhớ mãi không quên, kết quả cũng chỉ được dăm ba câu.
Không khó có thể mở miệng như trong tưởng tượng của cậu. Nhạc Yến Bình thậm chí từng cảm thấy, cậu đang kể về chuyện xưa của người khác.
Trước khi trên mặt đất phủ kín một lớp tuyết hơi mỏng nhẹ, Nhạc Yến Bình đã kể xong quá khứ của cậu.
Sau đó hai người yên tĩnh hồi lâu.
Nhạc Yến Bình không nói nữa, Tiêu Sách cũng không lập tức hỏi.
Nhưng cũng không biết có phải vì cách đứa nhỏ tự thuật quá mức đạm nhiên hay không, tâm trạng vốn còn có chút căng thẳng thấp thỏm của Tiêu Sách giờ đây cũng không hiểu sao bình tĩnh lại.
Rõ ràng trước đó anh còn rất ghen, kết quả hiện tại thế nhưng cũng có thể tâm bình khí hòa hỏi một câu: “Tôi và Tiêu Quý Uyên, thật sự giống như vậy à?”
Nhạc Yến Bình gật gật đầu, lại lắc đầu: “Chỉ là trông rất giống mà thôi, nhưng Tiêu Sách, anh và hắn không giống nhau.”
“Ồ?” Tiêu Sách giật mình, khóe môi không khỏi hiện ra một mạt ý cười: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như anh sẽ phản kháng, nhưng Tiêu Quý Uyên sẽ không.”
Hoặc nên nói, hắn không thể.
Tựa như Nhạc Yến Bình vẫn luôn cảm thấy như vậy, Tiêu Quý Uyên thật ra là Thái tử không giống Thái tử nhất, nhưng mà khi hắn bước lên ngôi vua, hắn vẫn như cũ trở thành một hoàng đế ưu tú.
Nhưng vào thời điểm rất ngẫu nhiên, khi Nhạc Yến Bình đứng trong một góc nhìn Tiêu Quý Uyên trên long ỷ, cậu sẽ bỗng nhiên đại nghịch bất đạo mà nghĩ, nếu Tiêu Quý Uyên không phải hoàng đế sẽ thế nào?
Tuy rằng Tiêu Quý Uyên chưa từng nói qua, nhưng Nhạc Yến Bình vẫn luôn cảm thấy, hắn thật ra không muốn làm Thái tử này, hoàng đế này.
Nếu hắn không phải Thái tử, hắn không phải hoàng đế…
Có lẽ Tiêu Quý Uyên sẽ trở thành một họa sư, dù sao người này vẽ tranh vẫn luôn rất giỏi.
Hoặc có lẽ Tiêu Quý Uyên sẽ trở thành một người tha phương. Bởi vì hắn thích náo nhiệt như thế, chợ Kinh Thành đều có thể khiến hắn dạo đến vui vẻ như vậy, hắn hẳn sẽ rất thích đi khắp núi sông, cảm nhận cuộc sống phong tục tập quán các nơi.
Đáng tiếc, bắt đầu từ khoảnh khắc Tiêu Quý Uyên được sinh ra đó, bày trước mặt hắn cũng chỉ còn lại một con đường.
Tiêu Sách có thể tranh giành được một lựa chọn mới cho mình, nhưng Tiêu Quý Uyên không thể.
Bởi vì Tiêu Quý Uyên gánh trên lưng là toàn bộ thiên hạ, mà bên người hắn còn vô số quan ngôn sử quan nhìn hắn, một bước đi sai, đó là buộc tội và chỉ trích chẳng đếm xuể.
Muốn đội vương miện, thì trước phải chịu được sức nặng của nó; muốn cầm hoa hồng, thì trước phải chịu được đau đớn này.
Đây là con đường của Tiêu Quý Uyên, cũng là con đường mà đế vương của các triều đại đã đi qua.
Rõ ràng trải rộng bụi gai, rồi lại nở khắp hoa tươi tên là vinh dự, gọi người đến tưới, đi đổi lấy bằng máu tươi và đau đớn.
Nỗi buồn đau khó hiểu ấy nơi đáy lòng lại trồi lên, Tiêu Sách im lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tôi có lẽ, có thể hiểu được cảm giác này.”
“Tiêu Quý Uyên nói tôi là chuyển thế của hắn, lời này hẳn là thật, bởi vì tôi có được ký ức của hắn, tuy rằng không hoàn chỉnh, cũng rất mông lung. Nhưng trước đó từng có vài lần, tôi từng mơ thấy mình chính là Tiêu Quý Uyên.”
Ở trong mơ, anh ngồi trên đài cao, nhìn như trăng được sao vờn quanh, nhưng đương khi anh quay đầu, phía sau lại chẳng có một bóng người.
Đó là nỗi cô tịch khiến người muốn rơi lệ.
Vì thế, anh sợ trở thành Tiêu Quý Uyên, anh không muốn trở thành Tiêu Quý Uyên. Bởi vì anh không muốn trải nghiệm cô tịch và trống rỗng của khoảnh khắc đó nữa.
“Kiếp trước kiếp này, thì nhất định là cùng một người sao?” Nhạc Yến Bình nhìn Tiêu Sách, khi dò hỏi mặt mày lộ ra nghiêm túc hiếm thấy.
“Các anh sinh ra trong thời đại khác biệt, lớn lên trong hoàn cảnh khác biệt, có bạn bè và người nhà khác nhau, có được trải nghiệm khác nhau. Cho dù linh hồn hoàn toàn tương đồng, các anh vẫn như cũ có thể trưởng thành dáng vẻ hoàn toàn bất đồng.”
“Anh và Tiêu Quý Uyên, đều là tồn tại độc nhất vô nhị.”
Sáng tỏ thông suốt, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Tiêu Sách chỉ cảm thấy tim mình bỗng run một chút, nỗi bối rối trước đó cũng chợt tan mất hơn nửa tại một khắc này.
Mà lưu lại cuối cùng, cũng chỉ còn một vấn đề —
Vấn đề mà Tiêu Quý Uyên đó bảo anh hỏi, mà Nhạc Yến Bình dường như cũng quên đi.
Anh nhẹ nhàng ôm Nhạc Yến Bình vào trong lòng, ôm cậu từ phía sau, gác cằm lên mũ lông của đứa nhỏ, khẽ dụi dụi:
“Nhạc Chiêu, có thể nói cho tôi em chết như thế nào không?”
Cậu, chết như thế nào…
Hình như cũng không có gì không thể nói, bởi vì đối với Nhạc Yến Bình mà nói, cậu thật sự giống như ngủ một giấc yên bình.
Cũng không biết như thế nào, cậu lại không thể lập tức mở miệng.
Thân thể vô thức nép vào lòng Tiêu Sách thêm đôi phần, Nhạc Yến Bình cảm nhận được hơi ấm khiến người yên tâm truyền đến từ sau lưng. Sau khi im lặng một hồi, mới rốt cuộc nhẹ giọng nói:
“Em… là bị ban chết.”
Đôi tay ôm cậu bỗng siết chặt.
“Ai?”
Tiêu Quý Uyên vẫn luôn nói hắn rất có lỗi với Nhạc Yến Bình, chẳng lẽ là…
“Không, không phải hắn.” Nhạc Yến Bình nói: “Không liên quan đến Tiêu Quý Uyên, không phải hắn.”
Nhạc Yến Bình thật ra không ngờ rằng, mình thế nhưng sẽ có một ngày lại quỳ gối trước mặt Thái hậu Hiền Thuần.
Thiếu niên từ sau chuyến bị bà khi còn là Hoàng hậu phạt đó, Nhạc Yến Bình đã cực ít đơn độc chạm mặt với bà. Nhiều nhất, cũng chỉ là cùng dập đầu bái lạy với nhóm văn võ bá quan.
Nhạc Yến Bình thật ra vẫn luôn cho rằng mình còn sợ bà, nhưng mà khi cậu chân chính quỳ gối ở cung Từ Ninh, trong lòng thế nhưng cũng không có bao nhiêu sợ hãi.
Thậm chí, còn nhàn hạ thoải mái lén tính thời gian trong lòng.
Một lần trước quỳ trước mặt bà giống như vậy là khi nào nhỉ?
Mười năm? Hay là mười một năm?
Nhạc Yến Bình còn chưa kịp tính rõ, Thái hậu Hiền Thuần đang ngồi tao nhã trên cung kỷ làm bằng gỗ đàn hương đỏ lá nhỏ đã bắt đầu chậm rãi lên tiếng.
[Nhạc Chiêu, lại nói tiếp, ai gia thì thật ra cũng đã lâu rồi chưa từng nhìn kỹ ngươi. Ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn một cái.]
Vì thế Nhạc Yến Bình ngẩng đầu lên.
Cậu im lặng nhìn Hiền Thuần, trong sự yên tĩnh lâu đến gần như làm người ta cảm thấy hít thở không thông, nghe thấy được một tiếng cười khẽ của Thái hậu.
[Chẳng trách hoàng nhi lại thích ngươi như thế, ngươi thật đúng là có đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Ai gia trước kia sao lại không phát hiện chứ? Đôi mắt này của ngươi thật ra quyến rũ vô cùng. Nếu mà ai gia phát hiện sớm một chút thì tốt rồi, nếu sớm biết vậy…]
[Cũng không đến mức giữ một hồ ly tinh như ngươi ở bên cạnh Quý Uyên lâu như vậy. Nhạc Chiêu, ngươi chính là dùng dáng vẻ này để dụ dỗ Quý Uyên sao?]
[… Nhạc Chiêu không biết Thái hậu nương nương đang nói gì.]
[Không biết?] Thái hậu híp mắt: [Ồ? Chẳng lẽ là ai gia nghĩ sai rồi? Vậy Nhạc Chiêu, ngươi cảm thấy, Quý Uyên hắn thích ngươi không?]
Tiêu Quý Uyên, thích cậu…
[Thần không biết, thần… trước nay không hề nghĩ tới.]
Nhạc Yến Bình thật sự không hề nghĩ đến. Cậu không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.
Bởi vì, Tiêu Quý Uyên là hoàng đế.
Tiêu Quý Uyên không thể thích Nhạc Yến Bình, mà Nhạc Yến Bình cũng không thể thích Tiêu Quý Uyên.
[Thái hậu nương nương, giữa Nhạc Chiêu và bệ hạ tuyệt không tư tình, mong rằng nương nương minh giám.]
[Tuyệt không tư tình à, vậy xem ra trong bữa tiệc sinh nhật của ai gia mấy ngày trước, những mắt đi mày lại đó giữa hoàng nhi với ngươi, cũng là ảo giác của ai gia?]
[Nhạc Chiêu, thật sự không có.]
[Đúng không? Được thôi.] Hạt Phật trên tay chuyển qua một vòng, Thái hậu Hiền Thuần bỗng dưng nở nụ cười, vẫy vẫy tay với cậu: [Nhạc Chiêu, đứa trẻ ngoan, mau đứng dậy đi, nào, đến chỗ ai gia.]
[Ngươi làm Khởi Cư Lệnh sử mấy năm bên cạnh hoàng nhi rồi?]
[Hồi nương nương, sáu năm.]
[Vậy quả thật đã lâu ngày rồi, Nhạc Chiêu, vậy ngươi cảm thấy hoàng nhi của ta, hắn là một hoàng đế tốt không?]
Nhạc Yến Bình rũ mắt nhìn ngón tay Hiền Thuần vu.ốt ve mu bàn tay cậu. Móng tay thật dài rất nhọn, phảng phất chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể để lại một lỗ máu đỏ thắm trên tay cậu.
[Thần không có tư cách bình phán.]
Hiền Thuần gật đầu vừa lòng: [Quả thật, ngươi quả thật không có tư cách. Nhưng hoàng nhi của ta hắn cần thiết phải trở thành một vị minh quân.]
[Mà thân là mẫu hậu, ta sẽ kiệt lực phụ tá hắn trợ giúp hắn. Ta sẽ quét sạch sẽ hết thảy trở ngại cho hắn, để hắn có thể trong lòng không có vật ngoài mà trở thành người hắn hẳn nên trở thành.]
[Nhạc Chiêu, ngươi có thể hiểu ta chứ. Ngươi cũng hy vọng Quý Uyên hắn có thể trở thành một vị minh quân đúng không?]
Nhạc Yến Bình môi mấp máy rất nhỏ, hồi lâu, cậu khẽ thốt ra một chữ:
[Đúng.]
[Ai gia biết ngay ngươi là một đứa trẻ ngoan tận trung tẫn trách.] Hiền Thuần vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay cậu: [Có ngươi ở đây, ai gia cũng yên tâm hơn nhiều.]
[Nhắc mới nhớ, năm đó nếu không có phụ thân ngươi, tiên đế cũng không thể trừng trị Trấn Quốc công một cách dứt khoát như thế. Vì sự yên ổn của Đại Tấn, phụ thân ngươi dâng ra sinh mệnh của ông ấy, hiện giờ ngươi con kế nghiệp cha, tin rằng ngươi cũng sẽ trở thành sử quan ưu tú giống như ông ấy.]
[Bỗng tìm ngươi đến, dọa ngươi sợ lắm đúng không. Người tới, ban rượu. Rượu đào hoa tốt nhất, ai gia nhớ rõ ngươi thích.]
Ly rượu lớn không đến một lóng tay, rượu trong suốt tỏa mùi hoa mê người, gợn lên gợn sóng theo rung động nhỏ của cung nhân.
Quả thật là một ly rượu ngon.
Vì thế Nhạc Yến Bình lùi lại một chút, cung kính hành lễ với Thái hậu. Cậu cầm ly rượu đến, uống một hơi cạn sạch dưới ánh mắt chăm chú của Hiền Thuần.
[Tạ Thái hậu, giờ Nhạc Chiêu xin cáo lui.]
[Ừ, trở về đi.] Thái hậu thu hồi tầm mắt, dựa bàn tùy ý phất phất tay: [Buổi tối nghỉ cho khỏe đi, cả ngày hôm nay chắc ngươi cũng mệt mỏi rồi.]
[Vâng, thần tuân chỉ.]
Nhạc Yến Bình một mình chậm rãi bước ra khỏi cung Từ Ninh. Không ngờ vừa đi qua ba con đường cung, đã nghênh diện đụng phải Tiêu Quý Uyên bước đi vội vã.
Trông thấy cậu, đế vương nôn nóng dừng lại bước chân, sau khi kéo cậu qua trên dưới tỉ mỉ đánh giá kỹ một vòng, mới hỏi: [Nhạc Chiêu, ngươi không sao chứ?]
[Không sao.]
Nghe vậy, Tiêu Quý Uyên rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi.
Ngay từ lúc biết Nhạc Yến Bình bỗng bị Thái hậu gọi đi hắn đã muốn đến tìm người, ai ngờ được khi đang muốn bước ra Ngự Thư Phòng, bỗng nhiên vài tên quan viên đến giữ chân hắn, mãi đến lúc này mới rảnh rỗi lại đây.
Nghĩ vậy, hắn chung quy vẫn có chút không yên tâm: [Mẫu hậu nói gì với ngươi? Bà ấy thật sự không làm gì?]
[Thật sự không có, không phải nói không sao rồi à.] Nhạc Yến Bình cười nói.
Sau đó, cậu nhìn Khởi Cư Lệnh sử số hai nhậm chức một ngày phía sau Tiêu Quý Uyên: [Tiêu Quý Uyên, hôm nay có phải ta không cần làm việc không?]
[Hửm? À, hắn…]
[Vậy vừa lúc, Tiêu Quý Uyên, ta xuất cung về nhà trước nhé. Vừa lúc tiện đường đi mua bánh hấp của Thịnh Hi Phương.]
Tiêu Quý Uyên: [Vậy để Ngự Thiện Phòng làm không phải…]
[Ngự Thiện Phòng làm không ăn ngon bằng nhà đó.] Nhạc Yến Bình đúng lý hợp tình nói xong, liền chạy đi nhanh như chớp.
Mãi đến lúc sắp rẽ, cậu mới dừng lại bước chân, quay đầu lại cười phất phất tay với Tiêu Quý Uyên:
[Tiêu Quý Uyên, tạm biệt.]
Ngươi phải thật tốt nhé, Tiêu Quý Uyên.
Sau này, ta không thể đi cùng ngươi nữa rồi.