Tiết mục kỳ thứ ba của <Phong Vân>, cuối cùng là do Tạ Chiết Y lấy được hạng nhất.
Lúc tổ tiết mục hỏi cậu ta cảm nghĩ khi đoạt giải, cậu ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói giỡn nói một câu: “Về cảm tưởng, chính là chùa Tướng Quốc thật sự lớn thật, đáng tiếc tổ tiết mục không cho mang điện thoại, bằng không số bước vận động của tôi có lẽ có thể đạt đỉnh mỗi ngày.”
[Huhuhu, Chiết Y thật sự thật chuyên nghiệp thật nghiêm túc]
[Anh ơi vất vả rồi!]
[Hạng nhất ố yeah!!!]
Đến tận đây, phát sóng trực tiếp lần này rốt cuộc gần kết thúc, nhưng trước khi toàn bộ kết thúc, mọi người còn một phân đoạn cuối cùng cần hoàn thành.
Họ được tập trung đến dưới cây bạch quả trong sân trung ương chùa Tướng Quốc, vừa nhấc mắt, đã có thể nhìn thấy một cây tơ hồng lay động theo gió.
Từ xưa đến nay, thẻ gỗ ghi lại đủ loại hình nguyện vọng được mọi người thành kính treo lên đây.
Chúng nó sẽ hướng thẳng về phía trước theo sự sinh trưởng cành lá của bạch quả, mang theo lời cầu nguyện của mọi người lên nơi cao đạt được trời cao rũ mắt, để cho chúng sinh tâm tưởng sự thành*.
* Muốn sao được vậy
Cây này so với lúc Nhạc Yến Bình đến lần đầu tiên, đã cao rất nhiều. Mà cậu, cũng đã từng treo lên cái cây này rất nhiều tấm thẻ gỗ.
Cành cây cao ngất nhìn chẳng thấy đến đầu, Nhạc Yến Bình không biết được kỳ nguyện ngày trước của mình còn phía trên đây không, cũng không biết được trời cao có từng rũ mắt vì cậu không.
Nhưng mặc kệ có hay không có, những việc cậu đã từng cầu, những người từng chúc đều đã cách cậu ngàn năm thời gian.
Vì thế, khi một lần nữa cầm được tấm thẻ gỗ này, Nhạc Yến Bình trong lúc nhất thời lại có chút không biết nên đặt bút như thế nào.
Cậu còn có thể cầu điều gì đây?
Nhạc Yến Bình chống cằm nghiêm túc suy tư, thật lâu không có động tác. Còn không đợi cậu nghĩ ra nguyên cớ, người còn lại cũng đã lần lượt viết xong.
Vào khoảnh khắc các khách quý buông bút, tổ tiết mục cũng đã lén lút xáp đến: “Các thầy, mọi người đã cầu nguyện gì thế?”
Giang Trì Lạc dùng tay yên lặng bịt kín thẻ gỗ của mình: “Nguyện vọng nói ra chẳng phải không linh ạ.”
“Đúng vậy tổ tiết mục à,” Sầm Khê phụ họa rằng: “Muốn nhìn nguyện vọng của chúng tôi như vậy, các anh rắp tâm bất lương.”
Tổ tiết mục cười haha, nhưng chết cũng không hối cải: “Lời không thể nói như vậy được, hơn nữa sao đã biến thành chúng tôi muốn nhìn, rõ ràng chính là khán giả muốn nhìn đúng không nào~”
Như thể để phụ họa lời hắn nói, bão bình luận trong nháy mắt bắt đầu lăn lộn.
[Đúng!!! Tôi muốn nhìn!!!]
[Eww, sao lại có thể cất giấu chứ, nhỏ mọn như vậy, cho chúng tui xem một chút có sao đâu~]
[Đúng á đúng á!]
“Ồ ~ thì ra là thế.” Tạ Chiết Y như suy tư gì gật gật đầu: “Nếu chỉ là khán giả muốn nhìn, vậy thì tổ tiết mục hẳn không cần nghe hết chứ?”
Cậu ta chớp chớp mắt, cười khẽ một tiếng với màn ảnh: “Tôi sẽ nói nhỏ với các cục cưng sau buổi live, được không?”
[Được!!! Thì thầm! Chúng ta trộm nói, không cho tổ tiết mục nghe!!]
[Tôi cũng không muốn thích cậu ấy như vậy, có khả năng Chiết Y gọi tôi là cục cưng đó huhuhu!]
Nhân viên công tác: “Ơ không, cái này…”
Đây thật đúng là bê đá đập chân mình.
Ông lớn cao lớn thô kệch xấu hổ gãi gãi đầu, sau khi khóe mắt thoáng thấy bão bình luận xẹt qua trên màn hình, bỗng nhiên nảy ý tưởng, há mồm liền ra một câu:
“Đừng như vậy mà, Chiết Y cưa cưa ~ chẳng lẽ chúng tui không phải cục cưng của cậu ư? QAQ”
Mọi người:...
Bão bình luận:....
[Èo… bình luận chúng ta thường gửi hóa ra mắc ói như vậy hả?]
[Đúng vậy, cô mới biết được à?]
[Mới biết được, nhưng lần sau còn dám]
Khán giả còn dám, nhưng mấy người bọn Tạ Chiết Y lại không dám, nếu như để tiếp tục như vậy nữa, quỷ biết tổ tiết mục kế tiếp còn có thể nói ra thứ kinh thế hãi tục gì nữa.
Dù sao, họ cũng không viết lời gì kỳ quái.
Sầm Khê: “Không có gì đặc biệt, đến tuổi này của tôi nguyện vọng lớn nhất có lẽ là hy vọng người nhà thân thể khỏe mạnh.”
Anh ấy mới vừa có một cô con gái vào năm kia, rất đáng yêu, khiến Sầm Khê cưng vô cùng. Chỉ là cô gái nhỏ thân thể yếu, ba ngày hai bữa đã phải vào bệnh viện, khiến anh ấy vô cùng lo lắng.
Giang Trì Lạc: “Về tôi, hẳn là hy vọng sau này mình có thể viết ra càng nhiều tác phẩm âm nhạc khiến mọi người thích.”
Còn có là… cậu muốn giúp anh Lục kiếm nhiều tiền hơn. Giang Trì Lạc nói thầm trong lòng.
Đoạn thời gian đang bế quan đó, vào lúc cậu không thể tự khống chế mà rơi vào thung lũng*, nếu như không có Lục Văn, cậu có lẽ mãi mãi đều không thể dựa vào bản thân bò ra được.
* Ẩn dụ về giai đoạn phát triển thấp của sự vật
Giang Trì Lạc không biết nên báo đáp Lục Văn như thế nào, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hình như vẫn là giúp người ta tích cóp chút tiền cho vợ thì thực tế hơn.
“Tôi muốn có thể có nhiều thời gian bầu bạn với cha mẹ hơn.” Tạ Chiết Y rũ mắt nhìn thẻ gỗ trong tay, dịu dàng nói: “Sau khi công việc trở nên bận rộn, hình như đã lâu rồi không thể cùng họ ăn bữa cơm tử tế.”
“Cũng hy vọng mình có thể mang đến nhiều điều tốt đẹp hơn cho mọi người trong ngày tháng tiếp theo, có thể không làm thất vọng sự yêu thích của mọi người.”
Bởi vì thích là thứ rất dễ sẽ mất đi –
Điểm này, Tạ Chiết Y lại rõ hơn hết. Cho nên, cậu ta sẽ nắm chặt hết yêu thích của mọi người trong tay mình, hơn nữa, có thể vì thế trả giá hết thảy.
Trong tiếng nức nở cảm động trong bão bình luận, màn ảnh rốt cuộc dời về phía Tiêu Sách.
Đầu ngón tay nhẹ gõ mặt sau thẻ gỗ, Tiêu Sách trầm giọng nói: “Muốn quay thêm mấy bộ điện ảnh.”
Anh không thích cứ kết thúc qua loa như vậy.
Cho nên, trước khi không thể không trở về kế thừa phần gia nghiệp anh cũng không để ý đó, Tiêu Sách muốn để lại nhiều dấu vết của mình một chút trong lĩnh vực mình thật sự yêu thích này.
Chuyện anh sắp muốn lui giới sớm có tiếng gió trong ngành, sau khi nhân viên công tác nghe xong trầm tư một lát, mới thử dò hỏi: “Vậy, gần đây thầy Tiêu có sắp xếp gì không vậy?”
“Có đấy. Có lẽ, mọi người có thể chờ mong chút?”
[Gì! Tui nghe được gì thế! Thật sự có phim mới hả vl!!!]
[A a a, tui muốn xem!!!]
Đáp án bất ngờ khiến tổ tiết mục cũng vạn phần kinh hỉ: “Thầy Tiêu, bật mí thêm cho chúng tôi chút đi.”
“Vậy không được.” Tiêu Sách thẳng thừng từ chối.
“Hay là nói tổ tiết mục muốn giúp tôi nộp tiền vi phạm hợp đồng?”
Ồ, khó mà làm được. Tổ tiết mục cười ha ha, nhanh chóng dời đề tài: “Vậy còn nguyện vọng gì khác không?”
Vốn dĩ, Tiêu Sách không định nói tiếp, nhưng nếu người đã hỏi như vậy, luôn cảm thấy không nói chút gì hình như có hơi có lỗi với sự mong đợi của tổ chương trình.
Vì thế, Tiêu Sách híp mắt cười rộ lên: “Quả thực còn một điều.”
Nhân viên công tác lập tức vểnh tai lên: “Là gì thế!”
Tiêu Sách: “Muốn tôi nói cho các anh, đương nhiên không phải không thể, chỉ là tổ tiết mục à, hôm nay cách anh chiếm hời free có phải có hơi lâu rồi không?”
“Chúng tôi đã thẳng thắn thành khẩn nói nguyện vọng của mình với các anh như thế rồi, các anh cũng nên có chút bày tỏ mới đúng chứ?”
Tiêu Sách sâu kín nhìn bọn họ: “Không bằng, các anh thực hiện một nguyện vọng của mỗi người chúng tôi thế nào?”
Tổ tiết mục:… Hả?
Tiêu Sách: “Giờ còn muốn nghe không?”
Đáp lại anh, là màn ảnh nhanh chóng dời đi: “Thầy Nhạc, tới lượt cậu rồi.”
Mà giờ phút này, thẻ gỗ của Nhạc Yến Bình vẫn trống rỗng.
“Tôi thật ra, không có nguyện vọng gì.”
Cậu nhẹ giọng nói, trong mắt xẹt qua một thoáng mê mang.
Nhạc Yến Bình không có người nhà, mà hiện giờ sự nghiệp, nói khó nghe chút thật ra cũng chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn.
Tô Tuệ đã rời đi, quan hệ với nhà họ Tạ cũng đã cắt đứt. Từ khi đến thế giới này đến bây giờ, có rất nhiều người từng giúp đỡ cậu, nhưng vòng đi vòng lại còn ở lại bên cạnh cậu, hình như cũng chỉ còn lại Tiêu Sách và một con mèo nhỏ.
Cậu hy vọng Tiêu Sách sống bình an vui vẻ, hy vọng đường công danh của Tô Tuệ thuận buồm xuôi gió, hy vọng mèo nhỏ có thể khỏe mạnh lớn lên…
Mà sau trừ bỏ hết thảy mong ước này, nguyện vọng của cậu cũng chỉ còn lại một. Từ ngàn năm trước đến ngàn năm sau, trước sau như một, chưa từng sửa đổi.
“Tôi hy vọng… cho dù phong vân biến ảo muôn vàn, cho dù bể bãi nương dâu đã đổi. Thế sự vô thường hạc về hoa biểu*, nhưng lịch sử mãi mãi ghi khắc, chân tướng mãi không vùi lấp.”
* 鹤归华表: có nghĩa là than thở về những thay đổi trên thế giới
Bẩm viết đúng sự thật, khí khái tồn tại vĩnh viễn.
Đây không phải nguyện vọng với tư cách Nhạc Yến Bình, mà là lý tưởng với tư cách một sử quan, nguyện ý vì nó phấn đấu cả đời.
Trước máy theo dõi, đạo diễn Trần ngơ ngẩn nghe đoạn lời nói này, mãi đến khi tất cả nội dung đều đã kết thúc, cũng như cũ thật lâu không thể hoàn hồn.
Trợ lý bên cạnh cẩn thận gọi ông mấy lần, ông mới rốt cuộc thu lại thần chí, nói ra một câu làm tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Kết thúc công việc!”
Đương nhiên, câu kết thúc công việc này không có phần của Nhạc Yến Bình.
Bởi vì một chiếc đèn mà trước đó cậu chạy đến cung kia, cho nên sau khi mọi người rời khỏi, cậu còn phải đơn độc quay bù một đoạn nhiệm vụ ngoài lề đặc biệt, thu dọn tốt cục diện rối rắm để lại trước đó.
Đơn giản đây đối với Nhạc Yến Bình mà nói không phải việc khó gì, dù sao cậu biết rõ các loại truyền thống của triều Tấn, lần này không thắng thuần túy là vì tâm tư cậu không ở trên thi đấu, song không phải thật sự không hiểu.
Sau khi mang theo một chúng nhân viên công tác vững vàng đi xong một lần lưu trình hiến tế bản đơn giản hoá, khiến tất cả mọi người mệt lử, Nhạc Yến Bình rốt cuộc công thành lui thân.
Mà trước khi đi, cậu dưới Tiêu Sách cùng đi, lại đi xem trản đèn trường minh ấy.
Ta phải đi rồi. Nhìn tim lửa xán lạn ấy, Nhạc Yến Bình thầm nghĩ.
Mà chờ ngày cậu tìm về chân tướng, cậu sẽ một lần nữa trở lại nơi này, vì Tiêu Quý Uyên đưa lên phần điếu văn hắn nên được.
Cho nên, tạm biệt trước nhé, Tiêu Quý Uyên.
“Đi thôi.” Nhạc Yến Bình nhẹ giọng nói.
Sau khi chào tạm biệt vị tiểu tăng bên cạnh, cậu xoay người không chút do dự rời khỏi điện Minh Tâm, không còn quay đầu lại nhìn tim lửa bập bùng phía sau.
Chân núi chùa Tướng Quốc không có mấy người đi ngang qua hiện trường vì đã được dọn dẹp trước đó, lúc Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách xuống dưới, Lê Thừa Phong đã dựa lên cửa xe xe bảo mẫu, khoanh tay trước ngực thảnh thơi chờ bọn họ.
Cũng không biết có phải ngửi thấy mùi hương quen thuộc hay không, theo hai người đến gần, một đầu nhỏ lông xù xù chợt thò ra dò xét từ trong lòng Lê Thừa Phong.
Sau đó chân chợt giẫm chân đá ra, liền vèo một cái, chui vào vòng tay Nhạc Yến Bình.
Nhạc Yến Bình bị đụng thoáng lảo đảo: “… Nó có phải béo rồi không?”
“Có thể không mập à?” Lê Thừa Phong lòng còn sợ hãi mà thở dài: “Mười con mèo cam chín con béo, còn một con là đặc biệt béo. Con này nhà các cậu rất có tiềm lực, một ngày ngốn năm bữa, bữa nào bữa nấy không sót, đồ ăn vặt ba ngày nay đều bị nó ăn hai bao lớn.”
“Được rồi, lên xe cả đi, mấy ngày nay đều vất vả rồi, các cậu nghỉ ngơi một lát trước.”
Nhạc Yến Bình gật gật đầu, ôm mèo đi theo phía sau Tiêu Sách chậm rì rì dịch qua, nhưng mà khi đang muốn lên xe, khóe mắt bỗng thoáng thấy một bóng người kì lạ.
Cậu vô thức nghiêng đầu nhìn lại, song cũng không nhìn thấy gì.
“Sao vậy?” Tiêu Sách hỏi.
Nhạc Yến Bình lắc đầu: “Không có gì.”
Có lẽ, là cậu nhìn lầm rồi đi.