“Tiểu Nhạc, tình huống đại khái của hợp đồng là như vậy, nếu còn có vấn đề hoặc yêu cầu gì khác, cậu cứ việc nói.”
Nhìn người đàn ông tây trang giày da trước mặt, Nhạc Yến Bình trầm ngâm một lát, do dự nói: “Là có một việc. Ờm… xin hỏi phân chia và đãi ngộ này, các anh thật sự không gõ sai à?”
“Ồ? Là không hài lòng với đãi ngộ à? Chúng ta còn có thể lại thêm…”
“Không không không, ngài Lê, ngài hiểu lầm rồi.” Nhạc Yến Bình bị thái độ nghiêm trang của đối phương dọa sợ xua tay lia lịa: “Tôi không có ý này.”
Hoàn toàn ngược lại, thay vì nói gì mà vừa lòng không vừa lòng, thì nên nói đãi ngộ này… có phải tốt hơi quá mức rồi không?
Tiểu Nhạc đại nhân để tay lên ngực tự hỏi một chút, cảm thấy mình không xứng lắm.
Nghe hiểu băn khoăn của Nhạc Yến Bình, Lê Thừa Phong bật cười khẽ: “Điểm này không cần lo lắng, điều mà công ty và tôi coi trọng cũng không phải thành tích hiện tại của cậu, với chúng tôi mà nói, điều quan trọng hơn là cậu có thể tạo ra bao nhiêu giá trị trong tương lai.”
“Dựa theo kết quả đánh giá tổng hợp về cậu, tôi cho rằng phần hợp đồng này sẽ là một khoản đầu tư chắc chắn có lợi.”
Vừa dứt lời, bên cạnh người bỗng truyền đến một câu cảm khái chậm rãi: “Lão Phong à, hiện tại cậu thật sự càng ngày càng có phong phạm của nhà tư bản hiểm độc rồi~”
Roẹt.
Tiếng trang giấy bị vò nhăn có vẻ đặc biệt vang dội trong phòng khách yên tĩnh, Lê Thừa Phong nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười thân thiện thảo mai với Tiêu Sách ngồi bên cạnh.
“Tiêu Sách, xin hỏi có cần tôi giúp cậu nhớ lại một chút, rốt cuộc là ai cắt ngang kỳ nghỉ tốt đẹp của tôi không?”
Trời biết hai mươi bốn tiếng trước, anh ấy còn thảnh thơi nằm trên đảo nhỏ ánh mặt trời xán lạn ở nước ngoài, hứng gió biển thưởng thức trai đẹp gái xinh đang chơi bóng chuyền bãi biển!
Kết quả giây tiếp theo, trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, Lê Thừa Phong ấn nhận, ngay sau đó thì nghe thấy tên họ Tiêu nào đó hiện lên đã cho anh một câu:
“Lão Phong, trước đó có phải cậu nói muốn dẫn người mới không?”
Lê Thừa Phong không hề nhận ra gì “ừ” một tiếng: “Làm sao, đến khởi binh hỏi tội à? Tên nhóc cậu cũng sắp về nhà kế thừa gia nghiệp rồi, dù sao tôi cũng phải đi tìm một ‘minh chủ’ khác chứ, nếu không về sau phải cạp đất mất.”
Tiêu Sách: “Vậy tôi tìm cho cậu một ‘minh chủ’ thế nào?”
Lê Thừa Phong nằm ườn trên ghế nằm hưởng thụ cuộc sống lười biếng hút một ngụm nước trái cây: “Ai vậy?”
“Nhạc Yến Bình.”
“…” Lê Thừa Phong thoáng im lặng, sau một lúc lâu, anh nói: “Tiêu Sách, đầu óc cậu rốt cuộc hỏng rồi à?”
Nhạc Yến Bình anh còn có thể không biết à, còn không phải là… hửm?
Đây không phải rất không tệ ư?!
Đại diện Lê bị Cyber ấn đầu xem xong tư liệu của Nhạc Yến Bình bỗng trừng to mắt.
“Thật không hổ là Ngôn Sơ Thiển, kỹ thuật này hiệu quả này.” Sau khi nhìn chằm chằm ảnh trên trang bìa mới nhất của tạp chí Anna tấm tắc bảo lạ xong một phen, Lê Thừa Phong hỏi: “Nhưng Nhạc Yến Bình không phải ở chỗ Thiên Thành của Tạ thị à? Gần đây độ hot của cậu ấy cao như vậy, Tạ thị có thể thả người?”
“Thôi,” Anh ấy híp híp mắt, thuận tay ném iPad sang một bên: “Chờ tôi nghỉ phép trở về đi, đến lúc đó lại cân nhắc xem nên đào góc tường thế nào.”
Dù sao, đây chính là kỳ nghỉ phép hiếm có của anh đấy! Nghỉ phép làm sao có thể làm việc chứ? Không muốn không muốn~
“Không cần cậu cân nhắc, người đã hủy hợp đồng rồi.” Giọng nói của Tiêu Sách bay qua khoảng cách hơn tám ngàn km sâu kín truyền vào tai Lê Thừa Phong: “Công ty nhất trí đồng ý để cậu tiếp nhận, hợp đồng đang soạn, hiện tại cũng chỉ thiếu hoàn thành giao nhận với bên kia thôi, cùng với…”
“Ba ngày sau, là kỳ livestream thứ ba của ‘Phong Vân’.”
Trái tim Lê Thừa Phong bỗng hẫng một nhịp, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành: “Khoan, chắc không phải cậu muốn nói…”
“Bingo! Lão Phong, chúc mừng cậu kết thúc nghỉ phép trước thời hạn nha~tút tút tút —”
Nghe âm bận từ trong điện thoại, Lê Thừa Phong lập tức bật dậy khỏi ghế nằm vừa thu dọn đồ đạc, vừa lưu loát chửi công ty và Tiêu Sách tám ngàn chữ chim hót hoa thơm.
Sau đó, vào ngày anh lăn trở về quốc nội bắt đầu đi làm, anh đã phát hiện thằng nhãi Tiêu Sách này không chỉ lừa người về công ty, còn lừa người về nhà.
Lê Thừa Phong:…
“Tiêu Sách, cậu quả nhiên là cầm thú.”
Câu nói đầu tiên sau khi cửu biệt gặp lại, bắt đầu từ khinh thường và chất vấn.
“Nhạc Yến Bình mới hai mươi mốt đúng không, người còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp cậu đã quải về nhà? Còn nữa, mẹ nó cậu yêu đương nhân lúc tôi nghỉ phép còn không nói cho tôi? Vậy nếu xảy ra chuyện…”
Tiêu Sách vội vàng ngắt lời: “Không phải như cậu nghĩ đâu, chúng tôi không yêu.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lê Thừa Phong càng thêm khinh thường: “Tiêu Sách, cậu đấy không phải là lừa tình cảm của đứa nhỏ người ta còn không muốn chịu trách nhiệm đó chứ?”
Tiêu Sách: “… Hình tượng của tôi trong mắt cậu là thế à?”
Lê Thừa Phong khiếp sợ: “Cậu mà có thứ như hình tượng này á?”
Tiêu Sách:…
Được thôi, xem ra anh rất cần phải sửa đúng một chút nhận thức sai lầm về mình trong lòng Lê Thừa Phong.
Sau khi giải thích toàn bộ tiền căn hậu quả, Lê Thừa Phong rốt cuộc đổi mới đối tượng khinh thường của anh ấy: “Trong đầu Tạ Thần chất đầy bong bóng à? Mặc kệ con trai ruột đi quan tâm một hàng giả, ngữ kì khôi gì vậy.”
Tiêu Sách nhún vai: “Người ta hiếm lạ hàng giả mà có thể có cách nào đâu? Nếu không, lại kiểu gì đến lượt chúng ta được?”
Cũng đúng.
Nghĩ như vậy, Lê Thừa Phong đứng dậy cầm lấy đồ đạc, rồi chuẩn bị đến nhà Tiêu Sách tìm người ký hợp đồng, chỉ là vừa ra đến trước cửa, anh ấy bỗng nghiêng đầu nhìn Tiêu Sách: “Cậu mới vừa nói, là bởi vì đứa nhỏ người ta không nơi để đi mới mang người về nhà?”
Tiêu Sách nghe vậy cười khẽ một tiếng, song không trả lời, chỉ hỏi: “Sao?”
“Xí.” Lê Thừa Phong ghét bỏ liếc anh một cái, cười mắng: “Cậu cứ giả vờ tiếp đi, lão cầm thú.”
Dứt lời, anh ấy xoay người đi mất hút, nên cũng không nhìn thấy “lão cầm thú” sau lưng chột dạ sờ sờ mũi, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười cam chịu.
Suốt chặng đường sau đó, Tiêu Sách không nói chuyện nữa. Trừ lúc về đến nhà, giới thiệu với Nhạc Yến Bình thân phận của Lê Thừa Phong, thì anh vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở một bên, cúi đầu không ngừng gõ gửi tin nhắn trên điện thoại.
[Chiêu: Đột nhiên xuất hiện.jpg]
[Giết tui giúp vui vì “Tiếu Nhan”: Đm chị em, chế rốt cuộc cũng xuất hiện rồi QAQ!]
Chị gái nhỏ ở phía bên kia màn hình nức nở nghẹn ngào cắn khăn tay, nhìn hai chữ “online” kích động đến mức rơi nước mắt.
Thân là trưởng fan CP của “Tiếu Nhan” kiêm người chủ trì super topic kiêm chủ nhóm nhóm cp, thật sự chỉ có trời biết trong khoảng thời gian này cô đến tột cùng sống dày vò cỡ nào.
Mà đầu sỏ gây tội tạo thành tình trạng này chính là một cư dân mạng tên “Chiêu” này.
Từ sau khi người này ném xuống một câu lương thực giống thật mà là giả, nhóm nhỏ fan CP quạnh hiu đó của các cô trực tiếp bùng nổ.
Tổng cộng 43 người, 42 người online, toàn màn hình đều là “Thiệt hay giả?” và “Cầu chi tiết!” lăn lộn điên cuồng.
Nhưng mà, “Chiêu” rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Chờ các cô nhìn kỹ lại, hoh, anh bạn không online duy nhất đó, còn chẳng phải là “Chiêu” đó sao!
Vì thế, nhóm nhỏ bùng nổ một lần nữa.
Cảm giác cơm đã bày đến trước mắt rồi, nhưng không biết rốt cuộc có thể ăn được hay không này… quả thực còn khó chịu hơn cả không có cơm ănnnn!
Sau nhiều lần bảo đi bảo lại người trong nhóm không được công bố với bên ngoài, một đám người đã bắt đầu hình thức mong chờ ngóng trông mong Chiêu Chiêu online.
Nhưng mà, các cô chờ liên tục hơn mười ngày cũng không có tin tức.
Thật sự chỉ thiếu một chút, cô tâm thái bùng nổ sắp sửa đá phần tử gây rối “phát hint giả” này ra khỏi nhóm trò chuyện!
Tiêu Sách nhìn hai chữ “chị em” trên giao diện trò chuyện thì nhướng mày, cuối cùng không phản bác, kiêu ngạo lạnh lùng trả lời một câu:
[Ừ, tìm tôi có việc à?]
[Có có có! Chế làm ơn đừng đi! Tin tức chế nói lần trước ấy, bảo đảm thật không?]
Nói lần trước… à, ăn cơm chung đúng không.
[Là thật.]
Trưởng fan: !!!
[Có chứng cứ không! Ảnh chụp gì đó! Có thể xem không!]
Tiêu Sách:… Anh thật sự không có.
Lần trước bọn Ngôn Sơ Thiển thật ra nghĩ đến muốn chụp, dùng để làm tuyên truyền gì đó. Kết quả sau đó một đám người chỉ lo vui chơi, chờ lúc trợ lý nhớ đến việc này thì người đã gục một nửa, cũng chỉ đành không giải quyết được gì.
Hơn nữa, Tiêu Sách không chỉ không có chứng cứ, nói đúng ra, là anh căn bản không hề có lấy một tấm ảnh chụp chung tử tế với Nhạc Yến Bình.
Trong lòng không khỏi lướt qua một tia ảo não, Tiêu Sách cân nhắc một lúc lâu, bổ sung một việc:
[Nhưng tôi có thể nói cho cô một tin tức nội bộ khác, cô có thể chờ xem tôi nói có đúng hay không trước, rồi quyết định nên tin tôi hay không.]
Chị gái nhỏ trưởng fan đã héo một nửa miễn cưỡng bật dậy một lần nữa: [Tin gì?]
[Nhạc Yến Bình và Thiên Thành hủy hợp đồng, mà người đại diện mới của cậu ấy, là Lê Thừa Phong.]
Sau khi gửi xong những lời này, Tiêu Sách liền tắt điện thoại.
Anh một tay chống cằm vừa cười tủm tỉm nhìn người đại diện nhà mình vất vả đi làm, nội tâm tràn ngập vui mừng tự đáy lòng.
Dù sao nếu không có anh ấy tăng ca, thì làm sao sẽ có cuộc công khai hôm nay chứ? Đương nhiên, nếu có thể làm nhanh lên nữa vậy càng tốt!
Vì thế, lúc Lê Thừa Phong mỉm cười thân thiện với anh, Tiêu Sách hiếm khi không cãi lại, thậm chí cam tâm tình nguyện đón nhận ánh mắt xem thường này.
Bên chân bỗng lướt qua một thứ lông xù xù. Tiêu Sách nhìn cũng chẳng nhìn trực tiếp duỗi tay vớt lên, con mèo cam ăn vạ đó đã bị anh vớt vào trong lòng.
“Meow.”
“Ngoan đừng đi, cậu ấy đang bận.” Sau khi túm sau cổ mèo khẽ gãi cằm mèo hai cái, mèo nhỏ giãy giụa cuối cùng yên tĩnh lại, ghé lên đầu gối Tiêu Sách nhìn chằm chằm Nhạc Yến Bình.
Chờ đến khi người ký xong Tiêu Sách buông lỏng tay, nó liền chợt giẫm chân sau nhanh chóng phóng vào trong lòng Nhạc Yến Bình, lộ ra bụng nhỏ ấm áp nằm ngửa làm nũng.
“Ồ, con mèo này còn rất quấn người.” Lê Thừa Phong thuận miệng nói câu, sau khi nhanh chóng sửa sang lại cất hợp đồng trên bàn đi, thì lập tức tiến vào trạng thái làm việc: “Weibo công ty đã sắp sửa đăng thông cáo, lát cậu nhớ share… thôi, cậu đưa mật khẩu tài khoản cho tôi đi, có số thứ tôi đăng luôn giúp cậu là được.”
“Đúng rồi, nội dung kỳ ba của Phong Vân cũng đã định xong. Lần này ghi hình bên ngoài, địa điểm định ở chùa Tướng Quốc, thời gian ghi hình dài tầm hơn ba ngày.”
Chùa Tướng Quốc?
Động tác vuốt lông của Nhạc Yến Bình dừng một chút: “Là chùa Tướng Quốc nào ạ?”
Lê Thừa Phong nghe vậy cười rộ lên: “Còn có thể là chùa nào, niên đại xa xăm đến mức có thể lên chương trình, đã có thể chỉ có chùa Tấn Thái tổ ban tên kia thôi.”
“Nhớ thu dọn đồ đạc, đến lúc đó tôi sẽ đến đón các cậu. Kế tiếp còn có việc, đi trước.”
“Này, tôi tiễn cậu.”
Đón ánh mắt chợt cảnh giác của Lê Thừa Phong, Tiêu Sách thản nhiên tự nhiên đứng dậy. Sau đó vừa xuống tầng, anh đã thu hoạch một Lê Thừa Phong liên tiếp lùi ba bước, biểu cảm ghét bỏ.
Tiêu Sách: “… Cậu làm gì?”
Lê Thừa Phong: “Tôi không nhịn được.”
Được tên nhóc này tiễn gì đó, luôn cảm thấy mình sẽ giảm thọ là chuyện gì đây… “Cậu cứ nói thẳng ra đi, rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cũng không có gì.” Tiêu Sách nói: “Chỉ muốn hỏi cậu một việc.”
“Lê Thừa Phong, cậu biết xào cp thế nào không?”
Lê Thừa Phong: o_o
Cậu ta đang nói thứ gì vậy?!