• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe bảo mẫu khiêm tốn nhanh chóng lái khỏi bãi đỗ xe.

Thẳng đến sau khi đuôi xe hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, người đàn ông ngậm thuốc lá mới hai tay đút túi cà lơ phất phơ đi ra từ chỗ ngoặt.

“Ồ ha, nhãi ranh này gần đây sống không tệ đấy.”

Trong bóng tối phía sau gã, Tạ Chiết Y đứng nơi đó sắc mặt âm trầm đến cực điểm: “Nhạc Tế Văn, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Không muốn thế nào, thật là, làm gì địch ý với tôi lớn vậy thế, em trai tốt, của tôi.”

Tàn thuốc rơi xuống bên chân, Nhạc Tế Văn không vui mà chậc một tiếng: “Huống chi, không phải chính cậu vừa nói sao? ‘Muốn có thể có nhiều thời gian bầu bạn với cha mẹ’, ‘đã lâu không ăn bữa cơm tử tế với họ’.”

Sau khi lặp lại một lần giống y hệt, gã cười nhạo vỗ tay: “Cậu ấm đây chính là khác biệt, nói đến thật đúng là dễ nghe, nếu như bị ba mẹ tôi nghe thấy, bọn họ nhất định cảm động đến khóc.”

“Aiz, nếu không chọn ngày chi bằng nhằm ngày, giờ tôi lập tức đưa ba mẹ đến, thực hiện nguyện vọng của cậu, thế nào?”

Tạ Chiết Y nhắm mắt, sau khi hít một hơi thật sâu, cậu ta hờ hững nói: “Nhạc Tế Văn, anh muốn gì cứ việc nói thẳng, tôi không có thời gian ở đây nói nhảm với anh.”

“Được, nếu cậu không muốn nói tình cảm với anh trai là tôi, vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Đại thiếu gia, cho thêm hai trăm ngàn (~706 tr) xài chơi đi.”

Tạ Chiết Y ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu tôi nhớ không lầm, một tháng trước tôi mới vừa gửi cho anh hai trăm ngàn.”

Nhạc Tế Văn nhún vai: “Vậy hết cách rồi, tiền này dùng tốt mà. Sh, nếu không dứt khoát năm trăm ngàn (~1tỷ7) đi, cũng đỡ phải tôi đến đây từng chuyến, nói thực ra chặn cậu thật đúng là phiền phức.”

Tạ Chiết Y không đáp lời, cậu ta lấy điện thoại ra ấn mấy con số một cách máy móc.

Theo một tiếng thông báo tiền vào tài khoản vang lên, Nhạc Tế Văn vừa lòng gật gật: “Không hổ là đại thiếu gia ha, sảng khoái vô cùng.”

Tạ Chiết Y: “Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau đừng đến phiền tôi nữa.”

“Phiền cậu?” Như thể nghe thấy được chuyện cười lớn lao gì, Nhạc Tế Văn cuối cùng không nhịn được phụt một tiếng bật cười: “Em trai à, cậu tốt nhất nên hiểu rõ ràng, là một lần cuối cùng hay không cậu nói thì không tính.”

“Cậu cho rằng, mẹ tôi cực cực khổ khổ đổi cậu qua là vì sao? Làm sao phủ thêm lớp da hình người dạng chó, thì thật sự coi mình là người thượng đẳng gì? Cậu đoán xem, nếu mà để nhà họ Tạ biết những chuyện cậu đã làm trước đây, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào, hửm?”

Một ngụm khói thuốc theo Nhạc Tế Văn tới gần phun lên mặt Tạ Chiết Y, gã buồn cười vỗ nhẹ người hai cái, xoay người thảnh thơi đi mất.

“Lần sau gặp nhé, em trai tốt của tôi.”

Lần sau, còn muốn có lần sau…

Cầm điện thoại nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Nhạc Tế Văn, Tạ Chiết Y nhếch lên một ý cười âm u lạnh lẽo.

Thứ mà cậu ta tốn thật nhiều sức mới có được, sao lại có thể hủy trong tay loại rác rưởi này.

Cho nên, sẽ không có lần sau nữa.

Cậu ta rốt cuộc vẫn gọi cho dãy số nằm cuối danh bạ.

“Cậu cả Tạ.” Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, giọng nói của Tề Minh vang lên một cách lười nhác: “Thật là bất ngờ, tôi còn tưởng rằng tôi không đợi được điện thoại của cậu chứ? Cho nên, cậu đây là suy nghĩ cẩn thận rồi?”

“Ừ, suy nghĩ cẩn thận rồi.” Tạ Chiết Y nói: “Hợp tác đi.”

Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười tràn ngập sung sướng của Tề Minh.

Ở nơi Tạ Chiết Y không nhìn thấy, ly đựng đầy rượu màu đỏ tía được hắn nhẹ nhàng giơ lên.

Tề Minh khóe môi ngậm ý cười, như thể đang cùng Tạ Chiết Y đối uống cách không: “Như vậy, thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Dòng nước ẩn giấu nơi tối tăm bắt đầu lặng yên dâng trào, nhưng mà trước khi hoàn toàn hình thành lốc xoáy khiến cho người ta sợ hãi, trên mặt nước đại khái chỉ có thể nhìn thấy năm tháng tĩnh lặng.

Nhạc Yến Bình ban đầu thật ra cũng không cảm thấy mình mệt lắm.

Nhưng có lẽ vì bé mèo trong lồng ng.ực thật sự vừa ngoan vừa ấm, sau khi ngồi trên xe không bao lâu, Nhạc Yến Bình đã nảy sinh cơn buồn ngủ trong sự li.ếm láp thân mật của mèo nhỏ.

Đầu cúi xuống chợt nghiêng, cậu ngã đầu ngủ say không biết trời trăng. Chờ lúc tỉnh dậy lần nữa, người đã nằm trên sofa nhà Tiêu Sách.

Bé mèo cam cuộn tròn bên cạnh Nhạc Yến Bình mắt còn mơ màng, cậu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lông cho nó hai cái sau mới đứng dậy.

Tiêu Sách và Lê Thừa Phong đang trong nhà ăn nói chuyện gì đó, bởi vì sợ quấy rầy Nhạc Yến Bình nghỉ ngơi, họ đè giọng rất nhỏ.

Lê Thừa Phong: “Ý bên ông Từ, là tính sẽ khởi động máy trong một tuần này, thời gian rất gấp, phỏng chừng mai chúng ta phải qua đó.”

“Có thể, cứ theo sắp xếp của ông Từ là được.” Tiêu Sách lật xem kịch bản trong tay đã dày gấp đôi so với ban đầu, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Gần đây cậu có nhận công việc mới gì cho Yến Bình không?”

“Cành ôliu đưa qua thật ra không ít, nhưng trước mắt còn chưa ưng.” Lê Thừa Phong tựa lưng vào ghế ngồi vừa đặt vé máy bay vừa nói: “Nhưng mà, hẳn sắp có thể có được lời mời không tệ, dù sao Tiểu Nhạc nhà cậu lúc này hot thật rồi.”

Ngay ở vừa rồi, giới thiệu của acc chính thức của tổ tiết mục Phong Vân đã đổi thành câu nói kia mà Nhạc Yến Bình nói hôm nay —

Cho dù phong vân biến ảo muôn vàn, hy vọng lịch sử mãi mãi ghi khắc, chân tướng mãi không vùi lấp.

Trước khi Nhạc Yến Bình mở miệng, không có một ai nghĩ đến cậu thế nhưng sẽ nói ra nguyện vọng như thế.

Giống như một kịch bản được sắp xếp tốt trước đó, chỗ kết cục ăn khớp với tiêu đề một cách vừa vặn.

Nhưng đây cố tình không phải.

Cho nên, bất kể Nhạc Yến Bình rốt cuộc cố ý hay là vô tình, đều không thể phủ nhận rằng cậu làm rất tốt.

Nghĩ vậy, Lê Thừa Phong không khỏi cảm khái rằng: “Lão Tiêu, ánh mắt cậu không tệ.”

Tiêu Sách nhàn nhạt liếc nhìn anh ấy một cái.

Nể tình câu “Tiểu Nhạc nhà cậu” đó của Lê Thừa Phong nói rất hợp tâm ý anh, vì thế hiếm khi, Tiêu Sách không mở miệng khịa người.

“Cậu ấy vốn dĩ đã rất tốt.” Tiêu Sách nói, mặt mày ôn hòa đến cực điểm.

Anh trước nay không hề nghi ngờ chuyện Nhạc Yến Bình có thể hot, bởi vì dẫu cho minh châu phủ bụi trần, cũng không thể che giấu sự sặc sỡ loá mắt bên trong.

Huống chi, đứa nhỏ thật ra cứng cỏi hơn nhiều so với bề ngoài của cậu. Cho dù không ai giúp đỡ, cậu cũng sẽ tự mình nỗ lực rũ đi bụi bặm trên người.

Tiêu Sách thật ra vẫn luôn đang chờ mong ngày ấy đến, nhưng mà không biết tại sao, hiện tại sau khi đứa nhỏ thật sự hot lên trong lòng anh rồi lại có chút khó chịu khó hiểu.

Đây vốn dĩ, là một châu báu thuộc riêng về anh…

“Công việc mới gì đó, nếu không gác lại trước đi…” Rõ ràng là Tiêu Sách tự mình hỏi trước, song cũng là anh không nhịn được sửa miệng trước.

“Hai ngày này để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, chừng nào cậu xem xong sau đó để tự cậu ấy chọn thứ mình thích, không có thì thôi, đừng ép cậu ấy.”

Lê Thừa Phong: “… Được thôi.”

Cậu kiếm được nhiều cậu định đoạt.

Tiêu Sách dừng một chút, tiếp tục nói: “Ngày mai sau khi tôi tiến tổ cậu chăm sóc cậu ấy nhiều chút giúp tôi, có chuyện gì kịp thời liên hệ tôi. Còn nữa…”

Mắt thấy người càng nói càng không dứt, Lê Thừa Phong vội vàng cắt lời anh: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

Thật là… tuy rằng cái cây già nghệ sĩ nhà mình này nở hoa quả thật không dễ dàng lắm, nhưng cũng không đến mức nâng niu cưng nựng như vậy chứ, Nhạc Yến Bình người ta lại không phải đứa trẻ ba tuổi gì.

Biết được hiểu được người này sắp vào tổ, không biết còn tưởng anh đang gửi gắm cô nhi đấy.

Chờ đã, gửi gắm cô nhi?

Lê Thừa Phong thầm phàn nàn đến vụ này thì bỗng không nhịn được muốn trêu chọc một chút.

Vì thế, anh ấy làm bộ làm tịch xoa xoa khóe mắt, vỗ vai Tiêu Sách bảo đảm với giọng điệu cực kì chân thành rằng: “Lão Tiêu à, cậu cứ yên tâm đi. Tôi nhất định sẽ giúp cậu coi trọng cậu ấy, cho nên ấy, cậu cứ yên tâm đi… áu!”

Hung hăng cho người một cú Tiêu Sách mặt vô cảm thu tay.

Được, là anh sai rồi, bản thân cũng thật là đầu óc chập mạch mới có thể cảm thấy trong miệng người này có thể phun ra được ngà voi gì.

Tiêu Sách một mặt tự mình phản tỉnh một mặt thưởng thức vẻ mặt nhe răng trợn mắt của Lê Thừa Phong. Sau đó, anh liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng rất nhẹ: “Tiêu Sách.”

Nhạc Yến Bình đứng ở cửa nhà ăn lẳng lặng nhìn hai người: “Ngày mai anh phải đi ra ngoài sao?”

“Ừm, phải đến đoàn phim.” Tiêu Sách đáp lời đứng lên: “Tỉnh ngủ sao không gọi tôi? Có đói bụng không? Cậu ngồi trước chờ tôi lát, chúng ta ăn cơm ngay.”

Nhạc Yến Bình vô thức sờ sờ bụng mình.

Tiêu Sách không nói cậu không cảm thấy, giờ chợt nhắc đến, mới phát hiện mình thật sự có hơi đói.

“Được.” Nhạc Yến Bình nói, lại không theo lời ngồi xuống chờ đợi, mà là lướt qua Lê Thừa Phong nằm liệt trên lưng ghế, đi theo Tiêu Sách vào phòng bếp.

Cũng không biết có phải do vị mẫu thân chưa từng gặp mặt đó của cậu không, điểm kỹ năng trên nấu ăn của Nhạc Yến Bình cơ bản bằng không.

Ngày thường cậu còn có thể giúp rửa rau gì đó, nhưng mà lúc này Tiêu Sách đã sớm chuẩn bị xong hết thảy trước đó rồi, Nhạc Yến Bình liền thật sự không có chuyện gì có thể làm.

Vì thế cậu liền yên tĩnh đứng trong một góc không cản trở, nhìn Tiêu Sách một mình thành thạo bận lên bận xuống bên trong.

Canh xương sườn đã sớm hầm trên lửa sôi trào tản ra mùi thơm, đối với người liên tiếp ăn mấy ngày thức ăn chay mà nói, quả thực có sức hấp dẫn trí mạng.

Nhạc Yến Bình nhìn chằm chằm hơi nước mù mịt mờ ảo đó đến xuất thần, Tiêu Sách lại bỗng nhiên cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với cậu, không tiếng động nói bằng khẩu hình: Nhạc Chiêu, lại đây.

Nhạc Yến Bình ngoan ngoãn đi qua, không ngờ vừa mới đứng lại, trước mặt đã được đưa đến một chén canh nhỏ.

“Giúp tôi thử hương vị xem.” Tiêu Sách nói.

Trên nước canh trong veo gợn hành lá xanh biếc, mà nằm dưới chén còn có một miếng xương sườn màu sắc hấp dẫn.

Cảm nhận được nhiệt độ hơi phỏng tay ở thân chén, Nhạc Yến Bình thật cẩn thận nâng tay nhấp một ngụm, sau đó đôi mắt cậu liền sáng lên.

“Uống ngon lắm.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Tiêu Sách làm như có thật gật gật đầu, quay đầu liền thêm miếng xương sườn nữa vào trong chén đứa nhỏ.

“Cảm ơn.” Trong ánh mắt có chút mê mang của Nhạc Yến Bình, Tiêu Sách cười nói: “Về sau, cũng phải phiền cậu giúp tôi.”

Dứt lời, anh liền xoay người tiếp tục chuẩn bị ba món một canh cho bữa tối, mà Nhạc Yến Bình thì cầm chén lui về trong một góc.

Đợi sau khi chậm rì rì uống xong canh rồi, cậu nhìn đế sứ trắng sạch sẽ đó nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Sách, đại khái phải bao lâu anh mới về?”

“Không nói được.” Động tác bận việc của Tiêu Sách dừng một chút: “Nếu nhanh thì có lẽ một hai tháng đi.”

“Sao thế, Nhạc Chiêu?”

Một hai tháng à…

“Không có gì,” Nhạc Yến Bình lắc đầu: “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Chỉ là, cậu có lẽ phải thật lâu không được uống canh xương sườn ngon như thế rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK