• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Yến Bình: “Không.”

Lê Thừa Phong: Phụt.

Tiêu Sách:....

Không rảnh lo thu thập Lê Thừa Phong xem chuyện vui không chê to chuyện, Tiêu Sách sắc mặt nghiêm túc, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”

Ặc, câu hỏi hay.

Nhạc Yến Bình chớp chớp mắt, nhai nhai nuốt xuống nửa con tôm tempura lớn trong miệng, sau một hồi trầm ngâm, mới nhỏ giọng nói một câu tránh nặng tìm nhẹ: “Thì, hiện tại còn chưa muốn dọn về.”

Chuẩn bị quà tặng cho Tiêu Sách phải tốn không ít thời gian, nếu dọn về ngay bây giờ, vậy chẳng phải lòi luôn à…

Ừm, không được không được. Nhạc Yến Bình nghĩ như vậy, trong lòng quyết định chủ ý, trong ánh mắt từ chối tràn ngập kiên định.

Nhưng Tiêu Sách sẽ cứ thế từ bỏ ư?

Vậy tất nhiên, là không thể nào rồi.

“Không muốn trở về à…” Đại ảnh đế Tiêu lẩm bẩm một câu với vẻ mặt ảm đạm, nhưng rất nhanh anh đã lại ra vẻ thoải mái mà nở nụ cười: “Xem ra, nơi đó cũng không tệ lắm?”

“Ừm? Ồ.” Nhạc Yến Bình sửng sốt một thoáng, lúc này mới phản ứng lại một cách muộn màng rằng Tiêu Sách nói gì, khẽ gật gật đầu.

“Là khá tốt.”

Dù sao có nói như thế nào cũng là nơi Lê Thừa Phong tự mình chọn ra, nói chung, Nhạc Yến Bình ở còn coi như thoải mái.

“Như vậy, vậy thì anh yên tâm rồi.” Tiêu Sách nói: “Anh vốn đang lo nhà nhỏ giống như vậy vào ở có thể không thoải mái không… nhưng mà, ngẫm lại cũng đúng chứ.”

“Nhà lớn quả thật cũng không có gì tốt. Một mình sống trong căn nhà trống trải, luôn không khỏi sẽ cảm thấy cô đơn.”

Trong cô đơn vừa đúng kèm một chút bi thương gần như không thể phát hiện.

Tiêu Sách một mặt thở dài ưu sầu, một mặt lanh tay lẹ mắt cướp được một con tempura cuối cùng từ dưới đũa Lê Thừa Phong, dịu dàng bỏ vào trong chén Nhạc Yến Bình.

Cảm giác áy náy tức thì ùa lên trong lòng Nhạc Yến Bình, Tiểu Nhạc đại nhân hơi dao động: “Tiêu Sách…”

“Không sao đâu, không cần để trong lòng. Chỉ là anh bỗng nghĩ đến sau này trong nhà lại chỉ còn lại một mình mình, lại phải ăn cơm một mình mình, cho nên mới biểu lộ cảm xúc trong lòng ra thôi…”

“Sẽ không đâu.” Lê Thừa Phong bị cướp đồ ăn sâu kín xen mồm nói: “Dù sao kế tiếp cũng không có công việc gì, chúng tôi có thể vừa đến giờ cơm thì đến ké… áu, tôi đệt!”

Một chiêu trí mạng, tắt mic vật lý.

Giải quyết xong Lê Thừa Phong Tiêu Sách thong thả ung dung thu chân, sau khi mặt không đổi sắc gắp thêm một miếng cá vào trong chén Nhạc Yến Bình, rồi lần nữa trở về biểu cảm cô đơn kia một cách không có kẽ hở.

“Chiêu Chiêu, em thật sự không muốn dọn về cùng với anh… à, thôi, không nói việc này nữa.” Tiêu Sách nhìn Nhạc Yến Bình với ánh mắt dịu như nước.

“Nói tiếp nữa, em còn nhớ rõ trước đó anh nói muốn làm gà rán cho em ăn không? Sau khi trở về chúng ta làm luôn được không? Mua thêm chút bánh kem em thích, vừa lúc cửa hàng nhà đó cũng cách chỗ của anh rất gần.”

“Sau này muốn ăn gì cứ nói thẳng cho anh, em ở một mình cũng không biết nấu cơm, thay vì mỗi ngày ăn cơm hộp, vậy còn chẳng bằng anh nấu rồi đưa đến cho em, không cần sợ phiền anh. Nhưng mà, món như gà rán này tốt nhất vẫn phải chờ bên cạnh, dù sao lúc mới nấu xong là ăn ngon nhất.”

Nhạc Yến Bình:…

Muốn mạng già mà, thế này muốn cậu từ chối kiểu gì!

Tiểu Nhạc đại nhân dao động hoàn toàn, mà Lê Thừa Phong thì ở bên cạnh xem đến tặc lưỡi khen ngợi.

Từ thử giống như vô tình đến yếu thế thuận nước đẩy thuyền, từ hình như có lại không ám chỉ đến quyến rũ trắng trợn táo bạo… mhững câu không thèm để ý thật ra chữ chữ đều để ý cả.

Cho nên nói ấy, chó Tiêu cậu vẫn cứ là chó Tiêu cậu, bàn về chơi mưu kế ai có thể chơi được qua thằng nhãi này chứ.

Nếu đổi lại ngày thường, vậy Lê Thừa Phong chắc chắn phải cho anh một cái trợn trắng mắt lại giơ một ngón tay cái, sau đó không chút khách sáo phá hủy tất cả sân khấu của Tiêu Sách.

Nhưng hiện tại không được.

Dù sao cách ngôn nói rất đúng, hủy nhân duyên người khác trời đánh thánh đâm. Tuy rằng trời chưa chắc có sấm sét cũng chưa chắc đánh xuống, nhưng Tiêu Sách lại luôn luôn đều ở đây.

Dù sao Lê Thừa Phong không muốn chịu thêm một chân của anh nữa.

Chỉ là thương thay Tiểu Nhạc. Một đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, lại không da mặt dày như anh.

Nếu đổi lại Lê Thừa Phong, vậy anh ấy tuyệt đối chỉ nói một câu [Được cảm ơn.] sau đó mặt không đổi sắc trực tiếp tiến vào hình thức gọi món. Nhưng Nhạc Yến Bình sẽ không.

Tiêu Sách thằng nhãi này chính là nắm chắc điểm này của Nhạc Yến Bình mới dám ở đó không kiêng nể gì làm bộ buông tay, ra vẻ săn sóc!

Không nhìn nổi, thật sự không nhìn nổi. Thật hận không thể khiến Tiểu Nhạc từ chối cậu ta quyết tuyệt!

Nhưng chắc không có khả năng, dáng vẻ này của lão Tiêu ai có thể chịu đựng được chứ?

Giọng nói của Nhạc Yến Bình bỗng vang lên một cách yếu ớt: “Vẫn, vẫn nên thôi vậy. Khoảng thời gian gần đây, em vẫn nên ở một mình là được.”

Lê Thừa Phong: Xem đi, tôi biết ngay… hả?!

Nhạc Yến Bình cúi đầu có chút không dám nhìn vào mắt Tiêu Sách, nhưng ngoài miệng chung quy vẫn nói ra lời từ chối.

Một khắc đó, Lê Thừa Phong rất là kính nể Nhạc Yến Bình, mà Tiêu Sách, cũng rốt cuộc sinh ra hoài nghi với nhà của mình.

Không phải chứ, ký túc xá tồi tàn đó của công ty cũng không phải anh chưa từng ở, rốt cuộc chỗ nào tốt mà có thể khiến đứa nhỏ lưu luyến không rời như vậy.

Sh, từ từ, không phải là vì do phong cách trang hoàng của nhà anh đó chứ? Trước đó, Tống Dư Bạch hình như từng phỉ nhổ một câu rằng…

[Lão Tiêu, trang trí của nhà cậu sao mà thanh tâm quả dục giống như một hòa thượng già vậy.]

Nhưng không trang trí kiểu như vậy, chẳng lẽ phải trang trí kiểu màu mè rực rỡ không theo trào lưu như Tống Dư Bạch à?

Không đúng, bình tĩnh. Nhạc Yến Bình cho dù không thích thanh tâm quả dục cũng không có khả năng không thích không theo trào lưu!

Nhưng giữa lúc trời sụp đất nứt, Nhạc Yến Bình lại thật cẩn thận kéo tay anh lại: “Nhưng Tiêu Sách, em bảo đảm sẽ không lâu quá đâu, cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi. Em sẽ đến tìm anh nhiều hơn, cũng sẽ ăn cơm đàng hoàng, cho nên… Tiêu Sách, anh đừng không vui.”

Anh đừng không vui.

Đây hình như là lần thứ hai Nhạc Yến Bình nói lời này với Tiêu Sách. Nhưng khác với lần trước là, lần này thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nỗi tủi thân của Tiêu Sách xen phần đa cường điệu.

Nhạc Yến Bình đương nhiên cũng nhìn ra.

Tiểu Nhạc đại nhân dù sao cũng ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, hức hức làm bộ làm tịch thấy cho dù không được một ngàn cũng có tám trăm, mà đối với điều này cậu từ trước đến nay đều khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng đây là Tiêu Sách, cho nên Nhạc Yến Bình không thể như vậy.

Cho dù biết Tiêu Sách là cố ý, cậu cũng vẫn sẽ không khỏi lo lắng —

Lỡ đâu thì sao? Cho dù cường điệu, nhưng lỡ đâu bên trong có một phần tủi thân thật thì nên làm gì bây giờ?

Nhạc Yến Bình không muốn Tiêu Sách tủi thân, mà cậu cũng không ý thức được rằng, dáng vẻ này của mình rốt cuộc khiến người mềm lòng nhường nào, còn cả… đau lòng.

Sao có thể thận trọng đến như vậy chứ? Sau này không thể như vậy, có thế nào cũng không thể khiến đứa nhỏ lắng mới đúng.

Tiêu Sách nghĩ như vậy, khẽ xoa xoa đỉnh đầu đứa nhỏ bằng tay rảnh.

“Anh không không vui.”

“Em muốn ở lại chỗ đó thì ở lại đi, muốn ở bao lâu cũng được, không sao cả. Tương tự, nếu em muốn trở về, cũng có thể về bất cứ lúc nào.”

Nhạc Yến Bình chỉ cảm thấy hốc mắt mình cay cay, song không ngờ còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy được một tiếng “Nhưng mà”.

Ngữ điệu dịu dàng đột nhiên chuyển đổi: “Vấn đề ăn uống không thể thương lượng! Còn nữa, không được kén ăn. Vừa rồi có phải em bỏ hết cà rốt và ớt xanh không?”

Nhạc Yến Bình:… Hức QAQ!

Sau khi ăn xong bữa cơm trưa sớm mà không còn có thể lén bỏ lại ớt xanh và cà rốt này, Nhạc Yến Bình rốt cuộc như được đại xá bước lên máy bay.

Thời gian không dài, tổng cộng chỉ kém ba tiếng một chút, nhưng có đôi khi, ba tiếng lại có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như, chị gái nhỏ “Giết tui giúp vui vì ‘Tiếu Nhan’”… ồ, tí nữa quên mất, chị gái nhỏ gần đây sửa tên rồi.

Lúc chị gái nhỏ “Nhạc Nhạc đáng yêu như thế là phải được Tiêu thần **” đang điên cuồng gặm đường cũ trong super topic theo thường lệ, phát hiện trong đó bỗng nhiên nhiều ra một bài đăng mới tinh —

[Bàn về Tiêu Thần rốt cuộc cưng Nhạc Nhạc bao nhiêu!]

Chủ nhà: [Như tiêu đề, thật không dám giấu giếm trước khi đăng bài này, chủ nhà đã uốn éo co giật trên giường được nửa tiếng rồi, mãi đến vừa nãy mới rốt cuộc ổn định xong tâm trạng đến đây đăng bài chia sẻ tạo phúc.]

[Tui thật sự nằm mơ cũng không ngờ được về quê thôi thế mà sẽ gặp được Nhạc Nhạc và Tiêu thần ở sân bay! Mọi người đều biết, Tiêu thần gần đây vẫn luôn đều đang quay phim, mà trước đó anh ấy cũng từng đăng Weibo nói Nhạc Nhạc đi thăm ban, nhưng ai có thể ngờ được Nhạc Nhạc cậu ấy thế nhưng nán lại cho đến giờ, nói cách khác, một đoạn này thời gian họ đã luôn, ở, bên, nhau!]

[Nhưng mà, đây còn chưa phải trọng điểm. Trọng điểm là nơi chúng tôi ở mấy ngày nay đã khá lạnh, sau đó, tui liền nhìn thấy Tiêu thần anh ấy tự mình thắt khăn quàng cổ cho Nhạc Nhạc!!! Mà Nhạc Nhạc thì vô cùng ngoan đứng đó, lúc sau hai người tiến đến đặc biệt gần cũng không biết nói gì đó, kết quả Tiêu thần liền cười duỗi tay xoa nhẹ đầu Nhạc Nhạc. Meo hai người kia real, trong âm thầm quả thực còn muốn ngọt hơn so với trên chương trình nữa! Có hình có chân tướng, thật sự kswl (ngọt chết tôi rồi)!]

[Lầu 2: Đậu má! Ánh mắt cưng chiều này, động tác dịu dàng này! Cho nên, xin hỏi là sân bay nào thế, chuyến bay nào vậy, là sắp về đúng không, tui và Nhạc Nhạc cùng thành phố muốn đi đón máy bay a a a a! 】

[Lầu 3: Vl, nếu đây cũng không tính là yêu, thì còn gì nữa!!! Tôi cũng muốn nhìn Nhạc Nhạc và Tiêu thần!!!]

......

[Lầu 46: Đều đang gặm à, vậy tôi lén nói cho các cô một hint gặm ngon hơn nhé? Tất cả quần áo Nhạc Nhạc mặc trên người, đều là Tiêu thần tự tay chọn nhá~]

[Tôi không có ảnh, nhưng, đó là bởi vì tôi ở ngay hiện trường, họ mua ngay trong tiệm tôi làm việc, tôi còn ở bên cạnh lấy quần áo cho Nhạc Nhạc nữa, nhưng mà anh Lê nhìn chằm chằm vào tôi tôi không dám chụp hình huhuhu.]

[Nhưng mà họ thật sự đặc biệt rất ngọt, Tiêu thần chọn thật nhiều quần áo cho Nhạc Nhạc, sau đó Nhạc Nhạc không thay nổi nữa còn sẽ nhõng nhẽo với Tiêu thần, siêu cấp đáng yêu!!!]

[Lầu 47: Lầu trên! Cô nói gì cơ?!]

[Lầu 48: Ghen tị đến mức bò lổm ngổm trong bóng tối! Tui muốn đoạt xá cô a a a lầu 46, tui cũng muốn nhìn Nhạc Nhạc nhõng nhẽo với Tiêu thần!!!]

[Lầu 49: Này nếu không phải real vậy tui không bao giờ tin tưởng tình yêu nữa! Còn cơm không!!! Bé muốn ăn cơm!!!]

......

Một chúng fan CP gặm sống gặm chết trong bài đăng, mấy chục ngàn bình luận trên phút độ hot rốt cuộc một lần nữa đưa chính chủ của họ lên top một hot search.

Cứ việc hai vị nhân vật chính cũng không biết được cũng không chút nào để ý với việc này, nhưng có người cũng đã bắt đầu ngồi không yên.

“Chồng, nếu không, chúng ta vẫn nên gọi Yến Bình trở về đi.”

Đây thật ra đã không phải lần đầu tiên bà Tạ đề cập đến chuyện này. Từ sau lúc Nhạc Yến Bình bị người vu oan, bà đã xem đoạn video làm sáng tỏ đó và cũng khóc rất nhiều, trong lòng cũng hối hận không thôi đối với việc mình ngầm đồng ý chuyện Nhạc Yến Bình cắt đứt quan hệ với bọn họ.

Nhưng mà bà hối hận, Tạ Thần lại không bỏ được mặt mũi xuống.

Bà Tạ vừa nhắc đến một câu, ông ta đã xụ mặt nói: “Để nó trở về làm gì? Tôi đã nói rồi tôi không có đứa con trai như nó! Không giỏi bằng một nửa Chiết Y, ngoại trừ biết trêu chọc một số thứ không đàng hoàng tự chuốc họa vào thân, nó còn biết làm gì?!”

Bà Tạ rốt cuộc vẫn sợ Tạ Thần tức giận, cũng không dám khuyên nữa, cũng chính lúc này nhìn thấy Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách thân cận như thế, mới không nhịn được nói thêm một câu như vậy, song không ngờ Tạ Thần thế nhưng vô cùng im lặng.

Nhìn chằm chằm hot search trên màn hình hồi lâu, Tạ Thần rốt cuộc nhả ra: “Được thôi, trong khoảng thời gian này chắc nó cũng đã nhận được bài học rồi.”

“Chiết Y, nói cho Nhạc Yến Bình, chuyện quá khứ ba có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, chỉ cần nó có thể bảo đảm về sau đều ngoan ngoãn, ba cho phép nó về nhà họ Tạ.”

Tạ Chiết Y rũ mắt cung kính đáp vâng.

Bởi vì động tác cúi đầu, không ai nhận thấy được âm u trong mắt cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK