• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có vài ánh nến hơi lập lòe.

Trương Tề Thắng cả người co ro trong góc tối ngay thả thở mạnh cũng chẳng dám, giờ phút này chỉ ước gì mình là kẻ tàn tật mắt không thể thấy, tai không thể nghe.

Nhưng rất bất hạnh, y không phải.

Vì thế khi một tiếng Trương Tề Thắng đó vang lên, y chỉ có thể căng da đầu đi ra, khom mình hành lễ nói một câu: “Hồi Hoàng thượng, nô tài ở đây.”

Tiêu Quý Uyên ngồi trên ghế mệt mỏi nhìn khắp mặt đất ngổn ngang, nhắm mắt lại nói nhỏ: “Đêm đã khuya rồi, đưa Thái hậu hồi cung.”

“… Vâng.” Nhưng mà còn chưa đợi y hành động, một đôi mắt phượng kia của Thái hậu Hiền Thuần đã sắc bén quét đến.

“Ngươi dám động một chút thử xem! Hoàng nhi, ai gia khuyên con vẫn nên chết tâm đi thôi, hôm nay nếu không thể khiến con tỉnh táo, ai gia tuyệt không rời đi!”

“Trẫm rất tỉnh táo.”

“Con coi đây mà gọi là tỉnh táo!” Thái hậu trước nay luôn đoan trang giờ đây gần như cuồng loạn: “Hoàng nhi, con biết đám sử quan đó hiện tại toàn viết con như thế nào không? Tấu chương của quan ngôn chất ở Ngự Thư Phòng chẳng lẽ còn không đủ cao sao? Tất cả mọi người đang nói con điên rồi!”

Tiêu Quý Uyên lẳng lặng nhìn bà, ánh mắt nặng nề giống như nước lặng: “Để bọn họ đi viết, từ khi trẫm lên ngôi tới nay, giờ Mão lâm triều, giờ Hợi đi ngủ. Chưa từng làm lỡ chính sự, chưa từng thẹn với bá tánh. Nghiêm khắc kiềm chế bản thân chưa từng nhàn hạ, trẫm tự xét mình không có tội.”

* Giờ mão: từ 05:00 - 07:00; Giờ Hợi: từ 21h00 - 23h00

“Đúng, hoàng nhi, con làm rất tốt, con vẫn luôn làm rất tốt, nhưng nguyên nhân chính là như thế con mới càng không thể phạm sai lầm.”

Thái hậu Hiền Thuần nói: “Phụ hoàng con trước kia chỉ thích nghe hí khúc thôi cũng có thể bị bọn họ bắt lấy không bỏ, chẳng lẽ giờ con phải vì một người chết gánh tiếng xấu muôn đời sao!”

“Câm miệng!” Đế vương bị chạm đến vảy ngược thoáng chốc bùng nổ: “Y chưa chết!!!”

Nhưng bùng nổ qua đi, sự im lặng càng thêm nặng nề hơn.

“Y chưa chết, ta đã thấy y, y chưa chết…”

Tiêu Quý Uyên nỉ non, đôi tay run rẩy gắt gao nắm chặt tay vịn bên cạnh, mới không đến nỗi khiến mình thoát lực trượt xuống.

Họ từng cùng nhau treo chuông treo, thả đèn trên sông, thẻ gỗ cầu phúc cho cậu từng được đế vương tự tay treo ở nơi cao nhất...

Tiêu Quý Uyên đời này sống đến bây giờ chưa từng cầu nguyện bao nhiêu, trừ quốc thái dân an, cũng chỉ hy vọng y có thể cả đời suôn sẻ.

Nhưng mà nguyện vọng của hắn không được thực hiện, người đồng ý viết điếu văn cho hắn nằm vào quan tài, sẽ không mở mắt ra không biết lớn nhỏ gọi hắn một tiếng Tiêu Quý Uyên nữa.

Sau này, hắn thật vất vả mới mơ thấy y một lần.

Trong mộng Nhạc Chiêu cắt đi tóc dài, mặc quần áo hắn chưa từng thấy, cùng ngồi với hắn ở một nơi xa lạ. Nhưng trong tất cả xa lạ, những động tác nhỏ thói quen nhỏ đó của y vừa quen thuộc mà lại sống động đến vậy.

Tiêu Quý Uyên thẫn thờ nhìn hồi lâu, sau đó, hắn thấy y nhìn về phía mình.

Đôi mắt ấy xán lạn như sao, hệt như quá khứ. Nhưng mà y gọi, lại là một cái tên hoàn toàn xa lạ.

Khi đế vương bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo ngủ. Bởi vì phân phó trước đó của hắn, ly rượu ngã đổ trên bàn dài bên cạnh vẫn chưa có ai thu dọn.

Rượu nhỏ giọt theo mép bàn rơi lên cung thảm sắc thái tươi đẹp, phát ra tiếng vang trầm đục. Mà trong một tiếng nối một tiếng này, cảnh tượng trong mơ cũng bắt đầu càng thêm rõ ràng, càng thêm chân thật.

Trong tay tựa như còn sót lại hơi ấm trên người Nhạc Chiêu, Tiêu Quý Uyên cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu —

Đó không phải mơ, Nhạc Chiêu chưa chết.

Sau này, ý nghĩ này thành tấm gỗ trôi cuối cùng của Tiêu Quý Uyên, khiến hắn gõ lên cánh cửa chùa Tướng Quốc trong đêm mưa, sai người trồng đầy hoa đại tượng trưng cho sự sống mới trong sân nhà mà Nhạc Yến Bình từng sống.

Nhưng mà hoa còn chưa nở, tấu chương buộc tội đã chất đầy án thư của hắn.

Trên đời này không có tường nào không lọt gió, tin tức hoàng đế muốn hồi sinh một người chết nhanh chóng truyền khắp triều.

Cho dù phần lớn triều thần cũng không biết người chết đó là ai, nhưng đó lại có quan hệ gì đâu? Bất kể là ai, điều này cũng đã đủ nghe rợn cả người.

Mà số ít mấy người đoán được, cũng trình lên tấu chương sau sự im lặng ngắn ngủi.

[Hoàng thượng, người kia đã qua đời rồi, không thể làm bậy.]

Nhìn sổ con từ Thái phó, Tiêu Quý Uyên một mình một người ngồi yên thật lâu. Cuối cùng, hắn cũng không nói gì.

Tiêu Quý Uyên vẫn cứ mỗi ngày cẩn thận xử lý triều chính, mà hoa đại ở chùa Tướng Quốc cũng như cũ liên tục thay đổi một vụ rồi một vụ.

Đế vương im lặng gánh bêu danh, nhưng cuối cùng, lại là Thái hậu Hiền Thuần không thể chịu đựng được trước, lập tức xông vào tẩm cung hoàng đế.

Từ tận tình khuyên bảo đến khàn cả giọng, cho dù Thái hậu chọi đập tất cả thứ có thể chọi đập trong phòng, bà cũng chỉ nhận được ánh mắt hờ hững của con trai.

Mà một tiếng mới vừa rồi ấy, thế nhưng thành lần cảm xúc lên xuống duy nhất của Tiêu Quý Uyên hôm nay.

Thái hậu Hiền Thuần rốt cuộc vẫn rơi nước mắt, trong giọng nói run rẩy kèm khóc nức nở, khó hiểu nói: “Hoàng nhi, con sao lại biến thành như vậy?”

Ta sao lại biến thành như vậy…

Như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười, Tiêu Quý Uyên bỗng nở nụ cười, nhưng hắn càng cười ngực lại càng đau, đến cuối cùng, tiếng cười đã biến thành thở d.ốc gần như hít thở không thông.

Trương Tề Thắng gần như ngay lập tức ý thức được không đúng, nhưng một tiếng truyền ngự y còn chưa kịp hô lên, y đã trông thấy màu đỏ tươi chói mắt.

Tiếng khóc biến thành hét chói tai, đế vương khẽ nhắm mắt lại.

......

Tiêu Sách chợt mở bừng mắt trong cơn đau nhói ở ngực, anh nhìn trần nhà hít thở hơi dồn dập. Sau một lúc lâu, tầm nhìn rậm rạp điểm đen mới rốt cuộc rút đi, khôi phục rõ ràng.

Sau đó vừa cúi đầu, anh đã nhìn một cánh tay đè ngang trên cổ mình.

Bên cạnh người, Tống Dư Bạch đang ngủ ngon lành chép chép miệng trở mình, trên người Tiêu Sách đã lại nhiều thêm một cánh tay một chân.

Tiêu Sách:…

Là ai thả thứ tư thế ngủ kém đến mức như mất thân não này vào phòng anh:)?!

Sau một tiếng rầm lớn, Tống Dư Bạch đội cái đầu ổ gà ngồi dưới đất vẻ mặt mờ mịt nhìn một vòng bốn phía, sau đó, hắn liền thấy được Tiêu Sách.

“Lão Tiêu, sao tôi cảm thấy mông tôi còn hơi đau?” Hắn lẩm bẩm ôm mông mình từ trên mặt đất bò dậy: “Một đá cậu đá tôi ngày hôm qua hóa ra nặng như vậy à?”

Tiêu Sách mặt vô cảm: “Không nặng, cậu đau rất bình thường, bởi vì tôi lại cho cậu một đá.”

Tống Dư Bạch: “… Vl, lão Tiêu, mẹ nó cậu có tim không thế, tôi đã làm gì cậu mà cậu đối xử với tôi như vậy!”

“Không có,” Dù sao thứ như tim này chẳng có tác dụng gì với Tống Dư Bạch: “Thuận tiện, thật ra cậu hẳn nên cảm ơn tôi, nếu không qua thêm mấy phút nữa, chính là tôi vào ICU cậu vào cục sảnh sát.”

Tên nhóc này suýt nữa siết chết anh.

Tống Dư Bạch lúc này mới muộn màng nhớ đến tư thế ngủ cực kì bi thảm đó của mình.

Nhưng… đây cũng không thể toàn trách hắn không đúng. Chùa Tướng Quốc vốn dĩ đã không có mấy gian phòng cho khách, tổ tiết mục vừa đến trực tiếp chiếm sạch, hắn cũng thật sự hết cách mới chen chúc một phòng với Tiêu Sách.

Tự biết đuối lý Tống Dư Bạch cũng ngượng nói thêm gì, ngậm miệng lại thành thật lăn đi rửa mặt. Chải đến một nửa, hắn bỗng như nghĩ đến điều gì, ngậm bàn chải đánh răng mang theo một miệng bọt biển dò ra đầu từ phòng rửa mặt:

“Nhão Tiêu, tối hôm qua ậu gặp ác ụng à…”

Tiêu Sách: “… Cậu đánh răng xong cho tôi rồi hãy nói.”

Đầu ổ gà vèo cái rụt trở về, sau khi tiếng nước ào ào dừng lại, Tống Dư Bạch hình người dạng chó đi ra: “Lão Tiêu, tối hôm qua có phải cậu gặp ác mộng không?”

Thực ra đêm qua vốn hắn chắp vá trên sofa, nhưng ngủ được một nửa lúc đi tiểu đêm về, bỗng phát hiện Tiêu Sách ngủ cực không an ổn, phảng phất như bị bóng đè vậy.

Tống Dư Bạch giữa lúc mơ mơ màng màng nghĩ qua đó nhìn một cái, nhưng mà hắn thật sự buồn ngủ cực, vừa dính lên giường đã trực tiếp ngã đầu ngủ tiếp.

Động tác Tiêu Sách thu dọn đồ đạc dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục: “Không nhớ rõ.”

Tống Dư Bạch hơi híp mắt, bỗng nhiên tiến lên dùng khuỷu tay thụi thụi Tiêu Sách, chế nhạo nói: “Ê tôi nói này, chắc không phải là cậu ở chung với Yến Bình lâu rồi, rồi bỗng nhiên biến trở về ngủ một mình, lập tức không quen… ối ối ối!”

Chăn nện xuống đầu trực tiếp tắt mic vật lý cho Tống Dư Bạch.

“Tống Dư Bạch, sao tôi không biết cậu đổi nghề làm phóng viên hóng hớt từ khi nào vậy? Hai cánh môi trên dưới vừa chạm nhau đã bắt đầu bịa đặt.” Tiêu Sách vừa nói, vừa gấp chăn giường trên tay mình: “Tôi ở nhà cũng tự ngủ một mình, gấp chăn của cậu đi.”

Tống Dư Bạch: “Ồ… vậy việc cậu có ý với người ta này chắc không thể là bịa đặt đúng không? Lê Thừa Phong cũng đã nói cho tôi rồi, nói cậu đặc biệt chạy đến hỏi cậu ta xào cp với người ta kiểu gì.”

Lúc này Tiêu Sách không trả lời, xem như cam chịu.

Tống Dư Bạch nhịn không được chậc một tiếng: “Tôi đã nói thằng nhóc cậu mưu đồ gây rối mà, ngay từ đầu còn ra vẻ chết không thừa nhận…”

“Ê, vậy hai người đã nói chuyện với nhau chưa? Đều ở cùng nhau lâu vậy rồi, tỏ tình phải tỏ tình chứ? Cậu nói hay là cậu ấy nói?”

Tiêu Sách:… Cảm mơn, bạn tốt của bạn cũng không muốn nói chuyện với bạn, hơn nữa cảm thấy bạn vô cùng ồn ào.

Trong ánh mắt trở nên càng lúc càng nguy hiểm của Tiêu Sách, Tống Dư Bạch bình tĩnh dẫm lên điểm mấu chốt của anh nhảy qua nhảy lại. Sau đó, rồi dứt khoát lưu loát ngậm miệng lại một giây trước khi người không thể nhịn được nữa, nở một nụ cười phúc hậu và vô hại với người ta.

Cái gì gọi là ăn ý?

Đây, đã gọi là ăn ý.

Sau khi không vấn đề gì nhận được một ánh nhìn coi thường của Tiêu Sách, Tống Dư Bạch ôm đồ của bản thân nhanh chóng bỏ chạy.

Mãi đến khi kéo ra cũng đủ khoảng cách, hắn mới buông đồ vật, vừa sửa sang lại vừa lặng lẽ yên lặng chửi thầm trong lòng.

Tình cảm này hai người còn chưa nói ra à, dong dong dài dài như vậy cũng thật không giống phong cách của lão Tiêu…

Sh! Không đúng! Lão Tiêu cậu ta, chắc không phải là đang yêu đơn phương đó chứ?!

Cửa phòng sau lưng lạch cạch đóng lại, vị nhân sĩ nghi là đang yêu đơn phương nào đó đã bắt đầu chạy bộ buổi sáng hôm nay, hoàn toàn không biết buồn rầu trong lòng giờ phút này của vị bạn tốt nhọc lòng (gạch bỏ) xen vào việc người khác (chính xác) của anh.

Nhưng nếu không có Tống Dư Bạch bỗng nhắc đến, Tiêu Sách thật đúng là đã suýt quên chuyện tỏ tình này.

Không vì gì khác, chỉ bởi vì giữa anh và Nhạc Yến Bình ở chung thật sự có chút quá mức tự nhiên. Nhưng mà sự thật là, Tiêu Sách mãi đến gần đây mới rốt cuộc nhận rõ tâm ý của mình.

Tại sao lại chủ động đưa người về nhà?

Tại sao lúc ấy Nhạc Yến Bình rời đi cảm thấy mất mát?

Tại sao, sẽ muốn chăm sóc cậu?

Có một đoạn thời gian rất dài, Tiêu Sách đều lừa mình dối người mà quy kết mọi việc này thành trưởng bối đau lòng và bảo vệ hậu bối mình thưởng thức, lại quên mất trưởng bối thì sẽ không ghen.

Sẽ không khó chịu trong lòng như thế khi nhìn thấy cp của Nhạc Yến Bình và Giang Trì Lạc, thậm chí trẻ con muốn chứng minh với người khác quan hệ của mình và đứa nhỏ.

Anh lừa mình dối người thật lâu, mãi đến khi Nhạc Yến Bình chợt nói phải rời khỏi một đoạn thời gian, Tiêu Sách mới kinh ngạc phát hiện mình không đúng.

Buổi tối ngày đó anh ngồi một mình trong phòng khách suy nghĩ thật lâu, mới rốt cuộc ý thức được một sự thật —

Anh thích Nhạc Yến Bình.

Tiêu Sách thích Nhạc Yến Bình.

Chỉ nghĩ một câu vậy thôi, anh đã có thể cảm nhận được nhịp tim mình bỗng nhiên tăng tốc.

Cho nên, đương khi Tiêu Sách biết đứa nhỏ nhà mình lại bị uất ức, anh đã trước tiên chạy đến bên cạnh Nhạc Yến Bình, muốn đưa đứa trẻ về nhà mình như trước đây.

Nhưng rõ ràng lời đã nói qua một lần, chuyện đã làm một lần, nhưng khi anh đưa tay một lần nữa, lại căng thẳng đến vậy, thậm chí, còn có một chút sợ hãi.

Dẫu cho hiện giờ chỉ nhớ lại, cái cảm giác này cũng vẫn như cũ quanh quẩn trong lòng Tiêu Sách.

Anh khẽ thở hổn hển dừng bước chân, sau khi ngắn ngủi ổn định xong hô hấp vừa ngẩng đầu, mới phát hiện mình trong bất tri bất giác lại đi đến trước điện Minh Tâm.

Cửa điện vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu muốn mở ra chút nào.

Tiêu Sách lẳng lặng nhìn một lát, bất đắc dĩ cong cong khóe môi, xoay người chuẩn bị rời đi.

Không ngờ vừa bước ra một bước, phía sau lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng cửa gỗ kẽo kẹt.

Anh ngơ ngác quay đầu lại, thì thấy Nhạc Yến Bình đứng ở cửa có phần ngạc nhiên nhìn anh.

Sau đó, đứa nhỏ nở nụ cười, trong trẻo gọi anh một tiếng:

“Tiêu Sách!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK