Nhạc Yến Bình cảm thấy, đối với chuyện mình muốn đi thăm ban này, Lê Thừa Phong giống như còn muốn kích động hơn cả cậu.
“Tiểu Nhạc, tôi nói với cậu nhé, đến lúc đó chúng ta sẽ nhân lúc lão Tiêu quay phim lén lẻn vào, ôi, hoặc là chúng ta đến thẳng phòng cậu ta nhé? Cảm giác như vậy cũng không tệ.”
Nhạc Yến Bình im lặng một thoáng: “Ờm, chúng ta không thể qua đó một cách quang minh chính đại sao?”
Lê Thừa Phong: “Vậy nhàm chán biết mấy. Nhưng mà, sao cậu lại bỗng hạ quyết tâm? Xảy ra chuyện gì?”
Rõ ràng ngày đó lúc anh rời đi, đứa nhỏ vẫn là dáng vẻ vẻ mặt mờ mịt, sao mà sau khi bị sốt xong thì đã thông suốt rồi?
“Không có gì.” Nhạc Yến Bình cầm bình giữ nhiệt nhìn hơi nước mờ mịt bốc lên từ miệng bình: “Chỉ là cảm thấy, anh Lê anh nói đúng.”
Cẩn thận tính toán, Nhạc Yến Bình thật ra đã rất lâu rồi không nhớ đến chuyện năm ấy.
Lúc ban đầu là vì sợ hãi, rồi đến sau đó, còn lại là vì không có tinh lực.
Từ sau khi cha qua đời vào năm cậu mười hai tuổi ấy, nhà họ Nhạc đã chỉ còn lại Nhạc Yến Bình và một cuốn ký sử chưa kịp viết xong trong kho sách.
Vì thế, cậu mặc đồ tang đóng lại cửa lớn phủ Nhạc.
Lầu cao ngoài cửa dựng lên rồi đổ xuống, có người vui sướng, có người nhà đổ người vong, nhưng Nhạc Yến Bình bên trong cánh cửa chỉ nhìn, ghi chép từng nét bút một “Càn An thịnh thế” mà cha cậu không thể nhìn hết.
Chờ đến lúc kết thúc chịu tang trở về Đông Cung, trên người cậu đã không nhìn thấy dáng vẻ như thuở thiếu thời nữa.
Nhạc Yến Bình cuối cùng trưởng thành là Tiểu Nhạc đại nhân chín chắn hướng nội ấy, vì Thái phó khen được hoàng đế tán thưởng, mà lần dạy dỗ đó năm đó, dường như cũng đã bị cậu quên đi từ lâu.
Chỉ là, lửa của đèn trường minh cầu phúc ngày ngày lay động, cho dù lừa mình dối người, quá khứ cũng như cũ sẽ chôn sâu đáy lòng.
Mãi đến khi tỉnh lại từ trong mộng, Nhạc Yến Bình mới kinh ngạc phát hiện mình thật ra trước nay đều chưa từng quên.
Cậu cho rằng mình đã rời đi, nhưng mà trên thực tế linh hồn lại vẫn bị nhốt trong tòa cung điện ấy năm đó, sợ hãi đến co ro, song chẳng bằng lòng giãy giụa.
Chỉ là, bể bãi nương dâu đều đã biến hóa ngàn năm, thế gian vạn vật cũng đã đi rất xa rất xa về phía trước từ lâu rồi.
Người có thể nhớ lại quá khứ, nhưng người không thể ở lại quá khứ.
Lê Thừa Phong nói không sai, Nhạc Yến Bình thật ra cũng không phải không biết trói buộc trên người mình là gì, ngược lại, cậu từ đầu đến cuối đều cực kì rõ ràng, cho nên, mới để mình lưu lại quá khứ.
Bởi vì chỉ có trong chiếc lồng giam do quá khứ đúc ra đó mới có bức tường cao mang tên tự bảo vệ mà cậu đã cực khổ dựng lên ấy.
Chỉ là, những người đang quan tâm mình hiện tại đây, lại dựa vào đâu phải bị cậu sống trong quá khứ đối đãi một cách hờ hững như thế.
“Thật ra, có rất nhiều chuyện giờ em vẫn không rõ lắm.” Tựa như, Nhạc Yến Bình hiện tại vẫn không biết rằng, mình rốt cuộc có thích Tiêu Sách hay không.
Bởi vì tình cảm của cậu thật sự đã bị chôn vùi quá lâu rồi, lâu đến nỗi Nhạc Yến Bình thậm chí nghĩ không ra, bản thân hoạt bát ầm ĩ thời niên thiếu quá khứ rốt cuộc là cười thế nào, làm sao khóc.
“Em chỉ là, rất muốn thấy Tiêu Sách.”
Bắt đầu từ một khắc tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đã rất muốn rất muốn. Đây là khát vọng mà Nhạc Yến Bình đã rất lâu rồi chưa hề cảm nhận được.
“Còn nữa là… rất xin lỗi anh Lê.”
Rõ ràng đã từng nói xin lỗi một lần, hiện giờ chuyện cũ nhắc lại, Nhạc Yến Bình lại không hiểu sao nhiều phần thẹn thùng: “Trước đó khiến các anh lo lắng, thật sự rất xin lỗi.”
Nhìn ánh mắt có chút trốn tránh của đứa nhỏ, Lê Thừa Phong cuối cùng không nhịn được nở một nụ cười trấn an: “Không sao, Tiểu Nhạc, chỉ cần cậu không sao là được rồi.”
Nói rồi, anh ấy nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhạc Yến Bình: “Thời gian cũng gần rồi, chúng ta đi thôi, Tiêu Sách nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Ôi, nhưng mà nói thật nhé Tiểu Nhạc, cậu cảm thấy hai kiến nghị tôi nói vừa nãy rốt cuộc cái nào tốt hơn!”
Nhạc Yến Bình:…
Không phải, người này sao còn nhớ vụ này thế –_–||.
Lê Thừa Phong đề nghị muốn trực tiếp lẻn vào phòng Tiêu Sách, cho người ta một bất ngờ, cuối cùng vẫn bị Nhạc Yến Bình uyển chuyển từ chối.
“Em muốn nhìn Tiêu Sách đóng phim.”
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Nhạc Yến Bình chớp đến nỗi ông cha già (gạch bỏ) Lê Thừa Phong mềm lòng chẳng chịu được, ngay lập tức từ bỏ kế hoạch “bất ngờ” của mình mà từ ái đáp được.
Chỉ là trước khi xuất phát, anh ấy bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng, lập tức đặt hộp xuống chỉ huy Nhạc Yến Bình ôm mèo đến phòng khách.
“Cậu cứ thoải mái, chơi với mèo một lát là được, tôi chụp tấm hình.”
Phong ba vụ “ngược đãi mèo” trước đó hiện giờ đã hoàn toàn bình ổn.
Nhạc Yến Bình nhờ họa được phúc, số fans của cậu suốt mấy ngày nay đã tăng lên gấp đôi. Mà hashtag hot search “Kiên quyết chống lại bắt nạt học đường”, “Nợ người bị hại một lời xin lỗi”, “Thật xin lỗi Nhạc Yến Bình” vân vân, càng treo cao hồi lâu trên trang đầu.
Vì thế dưới tình huống như vậy, tài khoản Weibo không hề có một chút động tĩnh nào kia của cậu liền đặc biệt khiến người lo lắng.
[Nhạc Nhạc ơi, cầu xin anh hãy đăng một động thái được không!]
[Đúng đó, tùy tiện đăng gì cũng được huhuhu, cho dù là dấu chấm câu thôi cũng được nữa!]
[Nơi nào cũng không có tin tức em thật sự muốn chết rồi, gần đây thật sự có rất nhiều tin đang truyền rằng Nhạc Nhạc muốn lui giới huhuhu]
[Không muốn đâu!!!]
Khu bình luận đã tràn ngập không biết bao nhiêu lầu bình luận không kể tiếng khóc rung trời, vậy cũng là tiếng kêu than dậy trời đất. Nếu mà lại không đăng tí gì nữa, vậy tin đồn bên ngoài không chừng còn phải thái quá đến nỗi nào nữa.
Lê Thừa Phong hãy còn chửi thầm, động tác trên tay nhưng thật ra không chậm trễ. Sau khi tay mắt lanh lẹ chụp mấy tấm hình, chọn một tấm vừa lòng nhất rồi đăng lên, lúc này mới cất điện thoại cảm thấy mỹ mãn mà dẫn người đi đến sân bay.
“@Nhạc Yến Bình: Cảm ơn mọi người, tôi và mèo đều rất tốt.”
Trong hình ảnh, Nhạc Yến Bình ôm mèo nhỏ ngồi bên cửa sổ lồi vừa lúc đón ánh mặt trời.
Bé mèo cam trong lòng nỗ lực nhổm lên hơn nửa thân mình, đưa đầu nhỏ lông xù xù đến bên cổ Nhạc Yến Bình dụi dụi một cách thân mật, một người một mèo, năm tháng tĩnh lặng.
Thật sự rất tốt.
Cho dù không trong nhà anh, cho dù bên cạnh không có mình, đứa nhỏ cũng có thể sống rất khá.
Sau khi lẳng lặng nhìn hình ảnh trên màn hình một lát, Tiêu Sách không nhịn được một lần nữa chuyển sang giao diện nói chuyện phiếm của hai người.
Đáng tiếc bên trong vẫn trống không, đứa nhỏ không gửi tin nhắn cho anh.
Vì thế Tiêu Sách bèn lại chuyển về, sau khi lưu xong hình ảnh, dùng acc nhỏ lén lút nhấn like cho người ta.
“Thầy Tiêu, thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc rồi, ngài thấy gần được chưa ạ, nếu gần rồi thì có thể chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Trợ lý thò đầu ra từ cửa xe xe bảo mẫu, thật cẩn thận hỏi: “Nếu ngài còn cần nghỉ ngơi chốc lát nữa, vậy tôi lại đi nói với bên đạo diễn Từ.”
“Không cần, giờ tôi qua đó ngay.” Tiêu Sách nói.
Rời khỏi tài khoản cất điện thoại đi, Tiêu Sách nhắm mắt lại nhẹ hít một hơi, chờ khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã thay đổi thần sắc.
Sau khi nhìn trợ lý cong môi một cách dịu dàng, anh đứng dậy xuống xe, một mình đi về phía phim trường.
Thầy Tiêu trông buồn quá. Đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, trợ lý nghĩ.
Nên nói thật không hổ là ảnh đế không ta? Thầy Tiêu nhập diễn quả nhiên vẫn nhanh trước sau như một~
Một tiếng bảng rơi nhẹ như ca ngợi, ngoái đầu nhìn lại đã là người trong kịch.
Nhìn Tiêu Sách trong màn hình, Từ Vị bỗng cảm khái trong lòng.
Vào lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Sách, ông đã biết đây là một hậu bối rất có linh tính.
Từ góc độ nghệ thuật biểu diễn, mọi người luôn thích chia diễn viên thành ba phái — trải nghiệm, phương pháp và biểu hiện.
Nhưng rất nhiều lúc, một diễn viên giỏi chân chính thật ra sở hữu cả ba yếu tố này.
Tiêu Sách không phải xuất thân chính quy, bởi vậy vào lần đầu tiên quay phim, anh gần như không hề có kỹ xảo gì đáng nói. Vì thế, Tiêu Sách biến mình thành “Thẩm Ưởng”.
Phải biết rằng, phái trải nghiệm cũng không dễ dàng như nói ngoài miệng vậy, Từ Vị đã từng gặp qua rất nhiều diễn viên, họ mang danh phái trải nghiệm, kết quả cuối cùng lại chỉ cảm động chính mình.
Nhưng Tiêu Sách không giống, tuy rằng còn có chút ngây ngô, nhưng anh lại dung nhập bản thân vào kịch bản một cách chính xác rõ ràng.
Tiêu Sách lần đầu tiên làm diễn viên, cùng Thẩm Ưởng lần đầu tiên làm hoàng đế.
Từ Vị lúc trước nhìn trúng chính là sự ngây ngô này của Tiêu Sách, mà cuối cùng, Tiêu Sách cũng quả thật không khiến ông thất vọng.
Thẩm Ưởng trong kịch bản từ một Vương gia nhàn tản dần dần trưởng thành thành một vị đế vương đủ tư cách. Mà ở ngoài kịch bản, Tiêu Sách cũng dần dần trở nên thành thạo dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Nhưng cho tới hôm nay, Từ Vị vẫn thỉnh thoảng hay nhớ đến Tiêu Sách ngồi trên “Đài Hái Sao” thật lâu không thể thoát diễn kia sau khi ông hô chúc mừng đóng máy.
“Tiêu Sách, câu chuyện của Thẩm Ưởng là một bi kịch, nhưng cậu không phải, cho nên, mau bước ra đi.”
Lúc ấy Từ Vị vỗ nhẹ vai anh, nói với anh như vậy. Chờ đến ngày thứ hai khi gặp lại, thì Tiêu Sách đã điều chỉnh tốt trạng thái. Mà từ đó về sau, theo kỹ xảo dần dần thuần thục, Tiêu Sách cũng chưa từng xuất hiện tình huống không thể thoát diễn nữa.
Chỉ là lúc này đây, ông luôn cảm thấy Tiêu Sách hình như có chút quá mức đắm chìm vào.
Cầm lòng không đậu, Từ Vị nhíu nhíu mày. Đối với một đạo diễn như ông đây mà nói, diễn viên nhập tâm đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đối với bản thân diễn viên mà nói, nếu mà không thể dứt ra vậy chính là phiền phức.
Đứa nhỏ này gần đây, có phải gặp phải chuyện gì không? Từ Vị thầm nghĩ.
Trong ấn tượng không nghe được tiếng gió gì mà. Nhưng Quang Ánh gần đây thì thật ra từng lên hot search một lần, hình như, là vì đứa nhỏ Lê Thừa Phong mới ký.
Sh, đứa nhỏ kia tên gì nhỉ? Hình như là họ Nhạc.
Nếu là ánh mắt của Lê Thừa Phong… ừm, nếu không hôm nào kêu cậu ta dẫn người lại đây xem thử, lỡ đâu là một hạt giống tốt thì sao.
“Đạo diễn Từ!”
“Suỵt! Yên tĩnh!” Ông lão hạ giọng thổi râu trừng mắt nhìn qua: “Ồn ào cái gì hả? Sao vậy?”
Trợ lý nhất thời bụm kín miệng mình, sau khi chạy chậm tiến đến bên người Từ Vị, mới nhỏ giọng nói: “Lê Thừa Phong đến ạ.”
He, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Từ Vị vui vẻ: “Vừa lúc, cậu bảo cậu ta tùy tiện tìm chỗ chờ chốc lát trước, lát nữa sau khi kết thúc tôi có việc tìm cậu ta.”
Mà ông lão không biết là, người mới mà ông đang nghĩ đến trong lòng vừa nãy, giờ phút này đã đứng trong một góc cách ông không xa.
Nhìn phim trường hơi có phần chen chúc trước mắt, Nhạc Yến Bình ánh mắt bình tĩnh.
Nơi này có rất nhiều người, rồi lại rất yên tĩnh. Mà trung tâm hội tụ ánh mắt của mọi người, cậu thấy được Tiêu Sách đã lâu không gặp.
Anh gầy thật nhiều. Nhạc Yến Bình nghĩ.
“Cảm giác thế nào? Có phải cũng không tệ lắm không?” Bên cạnh, Lê Thừa Phong nhỏ giọng hỏi.
“Vâng.” Nhạc Yến Bình gật gật đầu.
“Chỉ là cảm thấy, Tiêu Sách hiện tại dường như không phải Tiêu Sách.”