Kết quả của việc hơn nửa đêm không nói một tiếng lén chuồn ra ngoài, chính là Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình bị Lê Thừa Phong hung hăng phạt một trận.
Hai người ngồi trên sofa thành thật chịu mắng bằng tư thế không khác gì nhau, sau đó một người bị đoàn phim đóng gói mang đi tiếp tục làm việc, một người khác thì bị Lê Thừa Phong ấn trong khách sạn, vùi đầu viết bài thi cả ngày.
Chờ lúc thật vất vả bò ra khỏi đống bài thi, Nhạc Yến Bình cả người đều héo hơn nửa, ghé vào trên bàn nửa chết nửa sống nhìn Lê Thừa Phong chữa bài thi cho cậu.
“Ừm, cũng không tệ lắm. Chiếu theo tiến độ này hiện tại, lấy được bằng cấp ba không thành vấn đề, nhưng nếu muốn thi được vào trường học của Tống Dư Bạch, có lẽ còn chút khoảng cách. Nhưng không cần sốt ruột, dù sao còn cỡ hơn nửa năm, hôm nay cứ như vậy trước đi.”
Lê Thừa Phong cất bút tùy ý sắp xếp bài thi, duỗi tay xoa nhẹ đầu héo rũ của Nhạc Yến Bình, hỏi: “Đói bụng chưa? Cơm chiều muốn ăn gì? Nhà hàng Nhật của khách sạn này cũng không tệ lắm, nếu không ăn đó nhé?”
Nhạc Yến Bình cả đầu óc toán học tiếng Anh: Cảm ơn, giờ cậu hoàn toàn không có loại nguyện vọng thế tục này đâu…
“Đều được.”
“Được, vậy tôi sẽ gọi vài món. Lát để người đưa đến đây… ôi trời, chết thật, suýt nữa quên mất chính sự.”
Lê Thừa Phong nói được một nửa bỗng vỗ đầu một cái: “Sáng hôm nay bên phía đạo diễn Trần gọi điện thoại cho tôi, nói chương trình kì thứ tư của Phong Vân có lẽ cần hoãn lại một chút.”
Nói thật ra, nếu không phải vì cuộc điện thoại này, Lê Thừa Phong cũng không nghĩ đến sẽ tìm Nhạc Yến Bình vào buổi sáng. Ai có ngờ anh ấy chờ đến mặt trời cũng sáng rồi, cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của người luôn luôn dậy sớm đâu.
Lê Thừa Phong nghi ngờ gõ cửa Nhạc Yến Bình, sau khi không có kết quả lại đi gõ Tiêu Sách, cuối cùng chạy đi tìm nhân viên công tác của khách sạn, mới phát hiện hai người kia không rên một tiếng thuê trang bị, chạy lên núi xem mặt trời mọc rồi.
Không hề nghi ngờ, ông cha già Lê nắm tay cứng ngay tại chỗ.
Vì thế, càng nghĩ càng giận không thôi Lê Thừa Phong một lần nữa vươn bàn tay tội ác của mình về phía Nhạc Yến Bình.
“Tiểu Nhạc, cậu đừng học tên Tiêu Sách kia. Sau này có chuyện gì, trước khi muốn đi đâu phải thông báo tôi một tiếng, đã biết chưa?”
Sau khi vừa dong dài vừa xoa nắn cho đã, được cái gật đầu ngoan ngoãn của Nhạc Yến Bình Lê Thừa Phong rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn dời tay đi: “Nhắc mới nhớ, mặt trời mọc thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp.” Nhạc Yến Bình ngóc dậy gật đầu thật mạnh: “Cực kì đẹp.”
“Vậy à, vậy chốc lát tôi cũng đi lên chuyến. Vừa lúc đạo diễn Từ cũng sắp xếp đoàn phim mấy ngày nay qua đêm trên núi, để có thể chụp được mặt trời mọc một cách trọn vẹn… cậu không được đi! Cũng đã thức một đêm rồi, hơn nữa ngày mai cậu còn có tiết, đợi trong khách sạn ngoan ngoãn ngủ cho tôi!”
Dứt lời, Lê Thừa Phong vẫn cảm thấy có chút không an toàn, sau khi dừng một lát, anh ấy lại bỏ thêm một câu: “Lão Tiêu nhà cậu cũng nói như vậy, cho nên nghe lời?”
“... Được.”
Nhạc Yến Bình mới vừa ngóc dậy yên lặng nằm bò trở lại.
Cậu dường như hoàn toàn không cảm thấy loại phương thức biểu đạt “lão Tiêu nhà cậu” này có gì không đúng, trên tay lúc có lúc không ấn nắp bút bi một lát, mới quay đầu qua, hỏi: “Phong Vân vì sao hoãn lại vậy ạ?”
“À, vì Cục Văn vật.” Lê Thừa Phong nói.
“Gần đây họ phát hiện một địa điểm lăng mộ mới, nghe nói có liên quan đến triều Tấn. Cho nên đạo diễn Trần tính hoãn lại một đoạn thời gian quan sát trước rồi nói, dù sao lỡ đâu chương trình có thể bắt được cơ hội công bố phần tư liệu gì đó, được vậy chính là lưu lượng to lớn.”
“Nhưng, hiện tại cũng không nói chắc được cần bao lâu. Tống Dư Bạch bọn họ trên dưới cả cục đều rất bận, đến cả thời gian nhận điện thoại cũng chẳng có. Tóm lại, gần đây phải nghỉ ngơi thật tốt đi. Vừa lúc lát tôi gửi cho cậu chút tư liệu, cậu nhìn xem có kịch bản nào cảm thấy hứng thú không, tôi giúp cậu đi liên hệ thử.”
“Chắc khoảng hai ngày nữa lão Tiêu đóng máy được rồi, nếu có cái cậu thích, đến lúc đó tôi liên hệ xong, trở về sẽ chuẩn bị ký hợp đồng luôn.”
“Được, cảm ơn anh Lê.”
“Việc nhỏ mà thôi, khách sáo làm gì.”
Lê Thừa Phong cong môi, vẫy vẫy tay nói câu tạm biệt. Sau khi gửi xong tư liệu cho Nhạc Yến Bình, thì bước đi vội vàng tiến đến đoàn phim.
Lúc anh ấy bước ra khách sạn, gió trong sơn dã đang gào thét tàn sát bừa bãi.
Lê Thừa Phong bất ngờ không kịp phòng bị lạnh run rẩy, sau khi tùy ý nhét điện thoại vào trong túi, liền luồng tay trong tay áo đi dọc lên theo đường núi.
Áo bông dày nặng trên người mang lại hiệu quả giữ ấm rất tốt, nhưng nguyên nhân cũng chính vì thế, Lê Thừa Phong mới không chú ý tới điện thoại trong túi anh bỗng nhiên sáng lên, bắt đầu rung liên tục.
Hiển thị cuộc gọi: Bà Tiêu.
Vì thế, mãi đến cuối cùng tín hiệu ngắt, anh ấy cũng không thể nhận được cuộc gọi đó. Mà chờ lúc Lê Thừa Phong phát hiện chuyện này, đã là chuyện hai ngày sau.
Vì để được hiệu quả tốt hơn, cuối cùng đoàn phim lựa chọn địa điểm quay chụp mặt trời mọc cao hơn không ít so với nơi Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình ngắm mặt trời mọc.
Thật ra nếu có thể, Từ Vị còn hy vọng có thể cao hơn, nhưng rất đáng tiếc, độ cao quá cao so với mặt biển đã khiến không ít người cảm thấy không khoẻ, đặc biệt, là chính Từ Vị ông.
Ông là người lớn tuổi nhất trong nhóm người này, cũng là người đầu tiên cảm thấy không khoẻ. Vì thế, dưới kiến nghị của các chuyên gia và đội ngũ y tế, đoàn phim cuối cùng vẫn ngừng lại.
Mà họ cũng không thể có được vận may tốt như Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình, có thời gian rất lâu tiếp theo, đỉnh núi đều sẽ không đổ tuyết.
Vì thế cảnh mặt trời mọc này, cuối cùng cũng chỉ có thể được hoàn thành bằng tuyết nhân tạo của đội đạo cụ.
Nhưng cho dù có rất nhiều tiếc nuối, họ rốt cuộc vẫn thành công hoàn thành bộ phim này. Khoảnh khắc khi Từ Vị hô lên đóng máy ấy, mọi người đều không khỏi rưng rưng lệ nóng.
Trong một vùng tiếng hoan hô, Tiêu Sách một mình một người đứng nơi đỉnh núi lẳng lặng nhìn mặt trời mới mọc phía chân trời, mãi đến khi một người cầm hoa tươi đưa đến bên cạnh anh, anh mới hậu tri hậu giác dời ánh mắt.
“Chúc mừng đóng máy, Tiểu Tiêu.”
“Cảm ơn người, đạo diễn Từ.”
Nhưng mà, Từ Vị lại khẽ lắc đầu: “Tiểu Tiêu, là tôi hẳn nên cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn cậu nguyện ý đến quay bộ phim này. Mà đây, hẳn cũng là một bộ cuối cùng trong cuộc đời này của tôi…”
“Cậu trông cũng không giống như bất ngờ? Là có ai đã nói cho cậu à?”
“Không có.” Tiêu Sách nói: “Chỉ mơ hồ cảm nhận được trong lúc quay chụp.”
“Vậy à, vậy có thể nói cho tôi cậu còn cảm nhận được gì không?”
Tiêu Sách không trả lời ngay, vì thế họ cũng chỉ như vậy nhìn ánh sáng mặt trời mọc lên nơi phía đông chân trời, dường như mảnh vui mừng phía sau ấy không chút nào liên quan đến họ.
Sau hồi lâu, Tiêu Sách mới nhẹ giọng hỏi:
“Hắn là một người như thế nào?”
Anh không nói là ai, nhưng bọn họ đều biết anh hỏi là ai.
Vì thế, Từ Vị nở nụ cười. Mà cười cười, ông liền rơi nước mắt.
“Tôi không nhớ rõ.” Từ Vị nói. “Tiểu Tiêu, cậu biết không? Tôi vốn cho rằng, tôi sẽ nhớ rõ cậu ấy cả đời.”
Cho nên, vì sao bộ phim này mãi đến cuối cùng, người yêu của Lạc Trần cũng chưa từng chân chính xuất hiện?
Từ Vị không phải chưa từng thử, trước đó ông thậm chí còn để Nhạc Yến Bình làm cameo, nhưng cuối cùng, Từ Vị vẫn không hoàn toàn chọn dùng.
“Bởi vì, tôi thật sự không nhớ ra.”
“Tôi đã không nhớ rõ mình rốt cuộc đã nhớ cậu ấy bao nhiêu lâu, nhưng ngày đó lúc gặp thoáng qua một người trên đoàn tàu, tôi bỗng quay đầu lại.”
“Đó là một người qua đường rất bình thường, bọn họ thật ra trông cũng không giống chút nào, nhưng tôi nhìn bóng lưng rời đi của người kia, bỗng nhiên liền nhớ đến cậu ấy.”
Rõ ràng không có ai giống hắn, rồi lại giống như tất cả mọi người đều giống hắn. Một khắc đó, Từ Vị bỗng cảm thấy mê mang xưa nay chưa từng có.
“Tôi còn yêu cậu ấy không? Nhưng tôi thậm chí cũng sắp không nhớ rõ cậu ấy có dáng vẻ gì, như vậy tôi thật sự còn yêu cậu ấy không?”
Từ Vị không nhận được đáp án, mà đến hiện giờ ông cũng như cũ không có đáp án. Nhưng có một điều ông vô cùng rõ ràng.
“Cho dù tôi không nhớ rõ, tôi cũng vẫn rất nhớ cậu ấy.”
“Tôi đã từng hẹn với cậu ấy, muốn cùng cậu ấy cùng đi ngắm mặt trời mọc trên núi tuyết. Sau này cậu ấy không còn nữa, mà tôi cũng không đến…”
“Nếu tôi có thể đến sớm một chút thì tốt rồi.”
Nếu ông có thể đến sớm một chút thì tốt rồi.
Ở thời điểm ông trẻ tuổi hơn có tinh lực hơn, như vậy, ông có lẽ sẽ có thể leo được cao hơn, có lẽ sẽ có thể ở nơi đây chờ được đợt tuyết đầu mùa trong giấc mộng ấy.
Đáng tiếc, Từ Vị chung quy vẫn đến quá muộn.
Mà Lạc Trần trong phim, đến sớm hơn so với ông một chút.
Năm thứ sáu sau khi người đó rời đi, Lạc Trần mang theo tro cốt của cậu, một mình đi đến tất cả những nơi hắn đã từng đi qua, hoặc là chưa đi qua.
Mà cuối cùng, hắn lại quay về nơi này, ôm hộp nhỏ đó ngồi trên đỉnh núi xem mặt trời mọc.
Người đời đều nói, mặt trời mọc biểu trưng cho hy vọng và sự sống mới, biểu trưng cho tương lai không còn là tương lai, mà mọi người cuối cùng sẽ tiến về phía trước.
Nhưng, Lạc Trần đã không biết nên đi nơi nào.
Hắn cứ vậy ôm hộp ngồi thật lâu, cuối cùng bỗng đứng lên, hình như có cảm giác mà quay đầu lại, liếc nhìn về phía sau.
Mà một cái liếc mắt ấy, chẳng hề có gì.
Đến tận đây, cho dù trời đất rộng lớn, song không ai có thể biết hắn về đâu nữa.
“Đạo diễn Từ, thầy Tiêu! Chúng tôi thu dọn xong rồi, có thể chuẩn bị xuống núi rồi.”
Giọng nói của trợ lý gọi hai người nóng bỏng và hoạt bát, vì thế Từ Vị lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu lại như Lạc Trần trong phim.
Trước khi rời đi, ông hỏi Tiêu Sách một câu hỏi cuối cùng: “Tiểu Tiêu, cậu cảm thấy Lạc Trần cuối cùng sẽ đưa ra lựa chọn gì?”
Mà mất đi người mình yêu, đến tột cùng lại nên làm gì bây giờ?
Vì thế, Tiêu Sách bỗng nghĩ đến Tiêu Quý Uyên.
Có người nói, có hai cảnh giới cao nhất của yêu —
Vì yêu mà chết, và vì yêu mà sống.
Từ Vị ông ấy lựa chọn vế sau, mà Tiêu Quý Uyên…
Nghiêm khắc mà nói, hắn thậm chí cũng còn chưa thể trở thành một đôi người yêu chân chính với Nhạc Yến Bình.
Nhạc Yến Bình nói, giữa cậu và Tiêu Quý Uyên cuối cùng là không thể chết già. Mà bản thân Tiêu Quý Uyên có lẽ cũng biết được.
Cho nên, hắn mới có thể từ đầu đến cuối đều chưa từng nói qua với Nhạc Yến Bình dẫu cho một câu thích.
Đế vương thật cẩn thận bảo vệ người mình thích bằng cách của mình, nhưng hắn cuối cùng vẫn thất bại.
Cho nên, Tiêu Quý Uyên muốn chết không?
Hẳn là muốn nhỉ, nhưng hắn cuối cùng vẫn lựa chọn sống.
Mãi đến, hắn hoàn thành hết trách nhiệm của mình, hoàn thành lời hứa của mình với Nhạc Yến Bình, hắn mới ung dung chịu chết.
Cho nên có đôi khi, vì yêu mà sống thật ra chỉ vì có thể vì yêu mà chết một cách tốt hơn.
Có lẽ nguyên nhân chính vì như thế, mới có cuộc gặp gỡ hiện giờ của Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình.
Anh hình như còn phải cảm ơn hắn. Tiêu Sách nghĩ. Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không trở thành một Tiêu Quý Uyên thứ hai.
Bữa tiệc đóng máy buổi tối, Tiêu Sách hiếm khi uống rất nhiều.
Người vốn đã không có tửu lượng cao còn ai đến cũng không từ chối nhận kính rượu hết ly này đến ly khác của mọi người, nhưng cố tình, anh lại là kiểu hình uống say cũng không nhìn ra được.
Vì thế chờ lúc Lê Thừa Phong phản ứng lại đây để cản, anh đã sớm say khướt rồi.
Rơi vào đường cùng, “cha già” Lê Thừa Phong chỉ đành một người thở hổn hển mà khiêng người trở về.
Kết quả trước khi sắp đến cửa, Tiêu Sách lại chết sống cũng không chịu vào phòng mình, mà bước đi vững vàng xoay phương hướng đi sang cách vách, nghiêm trang gõ vang cửa phòng Nhạc Yến Bình.
“Không phải chứ, lão Tiêu, Tiểu Nhạc người ta cũng ngủ rồi, cậu đừng…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị người mở ra ngay.
Nhạc Yến Bình ngủ nông mơ mơ màng màng đứng ở cửa híp mắt nhìn bọn họ: “Tiêu Sách? Anh Lê, anh ấy đây là… ối!!!”
Tiêu Sách vốn đứng đến vững vàng bỗng nhiên đi lên ôm lấy.
Người cao hơn Nhạc Yến Bình sắp một cái đầu vùi đầu vào cổ cậu, rầu rĩ nói câu: “Không được. Em không được gọi người khác.”
Cuối cùng, như cảm thấy giọng điệu của mình hơi dữ quá. Anh lại cẩn thận cọ cọ Nhạc Yến Bình, ồm ồm nói: “Em có thể, gọi anh.”
Dáng vẻ đó, thật sự cực kỳ giống một chú chó lớn đang làm nũng.
Lê Thừa Phong:… Đệt, không dám nhìn.
“Ờm, Tiêu Sách cậu ta uống nhiều quá, quấy rầy cậu nghỉ ngơi nhỉ, cậu đừng lo cho cậu ta, giờ tôi sẽ đưa cậu ta đi…”
“Không muốn, không đi.” Tiêu Sách lập tức biểu đạt kháng nghị.
Lê Thừa Phong: Gì chứ, thằng nhãi này thật sự uống say à?! Đều uống thành bộ dáng chó này rồi, năng lực bắt trọng điểm sao còn có thể ưu tú được như vậy?
“Không sao, để em đi.” Nhạc Yến Bình nhẹ nhàng xoa xoa tóc Tiêu Sách: “Anh Lê, anh đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Nói rồi, trong ánh mắt lo lắng của “cha già”, cậu khiêng “chó lớn” ghé vào trên người cậu không chịu nhúc nhích nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rồi ngay sau đó, Nhạc Yến Bình cả người đã bị “chó lớn” vồ thẳng lên sofa.
“Chiêu Chiêu.” Tiêu Sách đầu còn vùi vào cổ cậu ấm giọng gọi.
Nhạc Yến Bình vuốt đầu chó lớn: “Ừm, sao vậy?”
“Thích em,” Chó lớn nói. “Chiêu Chiêu, rất thích em.”
Tay phải vuốt đầu chó lớn dừng một chút. Hồi lâu, Nhạc Yến Bình khẽ ừ một tiếng:
“Em biết.”
Em cũng thích anh. Cậu nói trong lòng.
Nhưng mà, vẫn nên chờ sau khi Tiêu Sách tỉnh táo hẵng nói cho anh ấy vậy ^_^.