Mất đi một người yêu thương, đến tột cùng là cảm giác gì…
Có người cuồng loạn, có người tâm như chết.
Lạc Trần vốn cho rằng mình cũng sẽ biến thành như vậy, nhưng mà sự thật là, khi hắn nhận lấy tờ giấy báo tử kia từ trong tay bác sĩ, hắn chỉ rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực này.
Chẳng hề có cảm giác gì.
“Anh Lạc, mong ngài nén bi thương.”
Ánh mắt của bác sĩ trước mặt tràn đầy quan tâm và lo lắng.
Lạc Trần hơi không hiểu lắm ông ấy vì sao phải nhìn mình như vậy, nhưng môi khẽ nhúc nhích, hắn cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Không thể lãng phí thời gian ở đây, Lạc Trần nghĩ, hắn còn rất nhiều chuyện muốn đi làm.
Thông báo tin người mất, gạch bỏ hộ khẩu, xử lý hậu sự… Lạc Trần làm xong tất cả chuyện nên làm một cách đâu vào đấy, sau đó, hắn ôm một hộp nho nhỏ trở về nhà.
Hộp nhỏ màu lam, bên trên khắc hoa đồ mĩ* xinh đẹp, là kiểu dáng Lạc Trần nghiêm túc chọn thật lâu mới chọn được.
* 荼靡: Rosa rubus (loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng). Nở cuối mùa xuân; cũng đại biểu cho mùa xuân kết thúc. Ý nghĩa: giai đoạn cuối cùng của tình cảm;... cũng thường được dùng như ẩn dụ cho thời gian thoáng qua.
Hắn cẩn thận đặt nó trong ngăn tủ ở phòng sách, phía sau chính là một hàng sách chỉnh tề, trên đó còn có thể mơ hồ nhìn thấy nếp gấp rất nhỏ.
Lạc Trần chưa từng xem một quyển nào.
Hắn đứng trước giá sách ngơ ngác một lát, sau đó chọn lựa kỹ càng rút ra một quyển, lại chạy đi pha cho mình ấm trà hoa.
Bận bịu xong xuôi, Lạc Trần mới rốt cuộc vừa lòng rúc vào sofa lười trong phòng khách, hắn lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh bàn dài đặt trà và sách trước mặt.
[Bỗng nhiên có hơi muốn đọc sách.]
Vòng bạn bè đã hơn nửa năm chưa từng đụng vào rốt cuộc được chủ nhân nhớ lại lần nữa, động thái mới phát ra chưa đến vài giây, chấm đỏ nhỏ đã xoạt xoạt sáng lên.
Mà ngay sau đó, là quan tâm ùn ùn kéo đến:
[A Trần, cậu ổn không?]
[A Trần, cậu không sao chứ?]
[A Trần, đừng quá buồn.]
[A Trần…]
Nhìn giao diện nói chuyện phiếm, Lạc Trần vô thức nhíu mày lại. Hắn hơi không rõ vì sao tất cả mọi người phải như vậy, mình bây giờ rõ ràng rất tốt.
Lạc Trần tự thấy buồn chán mà buông điện thoại bĩu môi, cầm chén trà qua khẽ nhấp một ngụm.
Trà hơi quá ngọt, hình như hắn thêm nhiều mật ong rồi, không uống ngon lắm.
Sách cũng không phải rất hay.
Những danh tác thế giới này Lạc Trần trước giờ đều chẳng xem hiểu, vì thế cuối cùng, hắn cứ vậy cầm sách ngủ thiếp đi trên sofa lười, một đêm không mộng.
Tháng thứ nhất mất đi người kia, tất cả mọi người sợ hắn sống không được tốt.
Lạc Trần sống rất khá.
Tháng thứ hai mất đi người kia, bạn bè người thân vẫn cứ lo lắng hắn sống không tốt.
Lạc Trần vẫn sống rất khá.
Tháng thứ sáu mất đi người kia, cha mẹ thỉnh thoảng quan tâm hắn sống tốt không.
Lạc Trần nói: Không có việc gì, con thật sự khá tốt.
Tháng thứ mười hai mất đi người kia, họ đều tin Lạc Trần sống rất khá.
Hộp nhỏ từ phòng sách chuyển qua phòng ngủ.
Lạc Trần nằm trên giường cuộn tròn người, ôm hộp nhỏ nặng nề ngủ thiếp đi.
Đêm hôm đó, hắn ngủ rất ngon.
......
“Tốt! Qua! Mọi người vất vả, hôm nay chúng ta chỉ đến đây thôi!”
Nín thở ngưng thần hồi lâu, mọi người rốt cuộc chờ được một câu kết thúc công việc của Từ Vị.
Nhân viên hậu cần nối nhau tiến lên thu thập đạo cụ, Tiêu Sách tránh qua một bên nhường ra không gian cho người ta, song lúc nhìn thấy họ cầm lấy cái hộp đó thì vươn tay theo bản năng.
“Tiểu Tiêu.”
Một cái vỗ nhẹ trên vai gọi thần chí anh trở về, Tiêu Sách quay đầu lại, liền đối diện ánh mắt mang theo tán thưởng của Từ Vị: “Hôm nay xử lý cảm xúc rất tốt, cậu vất vả rồi.”
Tiêu Sách cười khẽ: “Có một câu này của ngài, vậy tôi đã có thể yên tâm rồi. Cảm ơn ngài để tôi có thể có cơ hội biểu diễn câu chuyện hay như vậy.”
“Coi cậu nói gì kìa, Tiểu Tiêu, tôi tìm cậu chẳng lẽ không phải đương nhiên ư?” Ông lão cười tủm tỉm nói: “Trừ cậu, chỗ nào còn có thể tìm được diễn viên thứ hai khiến tôi yên tâm như vậy chứ.”
“Mấy ngày nay trở về nhất định phải điều chỉnh thật tốt, chờ qua xong một đoạn này rồi, chúng ta còn một trận đánh ác liệt phải đánh.”
“Được, thầy Từ, vậy tôi bèn đi về trước.” Ánh mắt ban nãy gần như có phần trống rỗng một lần nữa trở về sáng tỏ, hơi cúi người với Từ Vị, Tiêu Sách xoay người một mình chậm rãi đi bộ đi tẩy trang đổi quần áo.
Mà chờ sau khi trở lại trên xe bảo mẫu, anh liền ngã mình vào ghế dựa, rất mệt mỏi nhắm mắt.
Anh đã rất lâu rồi không cảm thấy mệt như vậy.
Một lần trước có cảm giác thế này, hình như vẫn là lúc quay <Bài ca nơi Lầu Thanh Nguyệt Mãn>… như vậy ngẫm lại, mình thật đúng là càng sống càng thụt lùi.
Tiêu Sách khẽ thở dài tự giễu, lười biếng đổi một tư thế có thể nằm ườn thoải mái hơn chút.
Mới vừa hưởng thụ được chốc lát, bên cạnh người đã truyền đến âm thanh cửa xe kéo ra.
“Tiểu Trương, cơm chiều hôm nay không cần gọi giúp tôi, lát nữa sau khi quay về cậu cứ đi nghỉ ngơi luôn là được.” Tưởng là vị trợ lý không rảnh rỗi được kia của anh rốt cuộc chịu trở về, Tiêu Sách hờ hững phân phó, cả quá trình ngay cả mí mắt cũng lười nhấc một chút.
Nhưng mà “trợ lý nhỏ” không đáp.
Sau một hồi động tĩnh nhỏ sột soạt sột soạt qua đi, một thứ lông xù xù ấm hầm hập bỗng nhảy lên trên người.
Ngay sau đó, giọng nói thanh nhuận vang lên bên tai, trong trẻo hỏi anh: “Tiêu Sách, anh không ăn cơm chiều à?”
… Chờ đã!!! Đây là?
Tiêu Sách vốn nửa chết nửa sống gần như ngồi bật dậy mở bừng mắt trong tích tắc, anh trố mắt nhìn một người một mèo trước mặt mình, thật lâu nói không ra lời.
“Meow?”
Mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn Tiêu Sách, lại quay đầu nhìn sang Nhạc Yến Bình, dùng đệm thịt mềm mụp khẽ dẫm nhẹ hai cái trên người Tiêu Sách, yên ổn nằm xuống.
Bàn tay cầm bình giữ nhiệt vu.ốt ve thân bình nhỏ đến khó phát hiện, Nhạc Yến Bình nghiêm túc lần nữa mở miệng nói: “Không ăn cơm chiều không tốt với cơ thể.”
Lại nói tiếp, lời này vẫn là Tiêu Sách nói với cậu. Kết quả là, Tiểu Nhạc đại nhân nhìn Tiêu Sách nhất thời càng thêm tự tin.
Mà Tiêu Sách giờ này…
Anh thật ra không hề nghe được gì cả, vào khoảnh khắc nhìn thấy Nhạc Yến Bình, đầu óc vốn mệt mỏi đã trực tiếp biến thành trống rỗng.
“Nhạc Chiêu.” Tiêu Sách lẩm bẩm gọi: “Sao em lại ở đây?”
“Anh đã nói muốn cho em đến xem anh đóng phim mà.” Nhạc Yến Bình nói.
Hóa ra, là như thế… hóa ra, đứa nhỏ còn nhớ rõ lời lúc trước.
Tiêu Sách cảm thấy mình hẳn phải vui vẻ, nhưng mà lòng tràn đầy vui mừng lại phảng phất bị người dội vào một xô nước lạnh, vài tia lửa thật vất vả nhen nhóm được ấy lại đã bị dập tắt hoàn toàn ngay tại chỗ.
“Nhạc Chiêu,” Tiêu Sách nhìn cậu, ánh mắt đen tối: “Em có thể không cần miễn cưỡng bản…”
“Không có.” Nghe vậy, Nhạc Yến Bình nhanh chóng lắc đầu ngắt lời Tiêu Sách: “Tiêu Sách, không có miễn cưỡng, là tự em muốn đến.”
“Là bởi vì em muốn gặp anh, cho nên em mới đến.”
“… Nhạc Chiêu, em biết em đang nói gì không?”
Ngày đó rời đi, Tiêu Sách đã từng chính miệng hứa hẹn với đứa nhỏ, mình sẽ cho cậu đầy đủ thời gian.
Nhưng mặc dù anh vẫn luôn đều nói với Lê Thừa Phong mình hiểu rõ trong lòng, nhưng mà, Tiêu Sách thật ra căn bản không nắm chắc thắng lợi như anh biểu hiện ra ngoài.
Sự thật hoàn toàn trái ngược, lúc nói ra câu nói đó, anh cũng đã làm tốt chuẩn bị —
Chuẩn bị rằng đứa nhỏ từ chối anh, chuẩn bị rằng đứa nhỏ chán ghét anh, còn chuẩn bị rằng đứa nhỏ từ đây sẽ rời khỏi anh…
Đứa nhỏ thật sự dọn đi khỏi nhà anh rồi.
Tuy rằng Lê Thừa Phong cam đoan với anh nói đây tuyệt đối là chuyện tốt, thật sự có số chuyện chỉ nghĩ đến thôi, cũng đã đủ khiến người hít thở không thông. Thế cho nên có một đoạn thời gian rất dài, trong đầu Tiêu Sách đều toàn là số ý nghĩ nguy hiểm nói ra thì sẽ bị coi thành bi.ến th.ái.
Nhưng anh không ngờ rằng, mình thế nhưng sẽ nghe được lời như vậy —
[Bởi vì em muốn gặp anh.]
Thật là lấy mạng anh mà. Tiêu Sách có chút hoảng hốt nghĩ, song không ngờ nhìn thấy Nhạc Yến Bình gật đầu rất là nghiêm túc.
“Biết chứ, Tiêu Sách.” Đứa nhỏ nói: “Em có lời muốn nói với anh.”
“Tiêu Sách, em chưa từng sợ anh. Trước nay đều chưa từng.”
Kinh hoảng ngày ấy từ đầu đến cuối không phải vì Tiêu Sách.
Đây là lời Nhạc Yến Bình đã muốn nói với Tiêu Sách vào ngày anh rời đi đó, nhưng mà lúc ấy cậu không dám đi ra ngoài, vô cớ khiến người đau lòng.
Bởi vậy, cho dù có số chuyện Nhạc Yến Bình vẫn không thể nói ra như cũ, nhưng ít ra, cậu phải để Tiêu Sách biết.
“Tiêu Sách, em… vì một ít việc, em, có chút quên mất nên thích như thế nào.”
Thậm chí, vì thế cảm thấy sợ hãi, cho nên, cậu chạy trốn.
Nhiều năm lảng tránh khiến cậu quên mất nên biểu đạt hỉ nộ ai nhạc của mình như thế nào, lại khi đè nén bản thân đồng thời cũng xem nhẹ tình cảm của người khác.
“Thật xin lỗi.” Nhạc Yến Bình nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng em sẽ không chạy nữa.”
Lê Thừa Phong đã từng hỏi cậu rằng, Tiêu Sách là gì đối với cậu. Ngày đó, Nhạc Yến Bình một mình suy nghĩ thật lâu.
Tiêu Sách là gì đối với cậu?
Lúc ban đầu, anh là tấm gỗ trôi Nhạc Yến Bình nắm chặt giữa lúc đang luống cuống.
Bởi vì vào lúc lạc lõng chẳng quen ai ấy, Tiêu Sách là người đầu tiên thể hiện thiện ý với cậu mà chẳng hề giữ lại.
Sau này, Nhạc Yến Bình cảm thấy Tiêu Sách như một vị anh cả.
Dịu dàng kiên nhẫn, rồi lại không thiếu uy nghiêm, thậm chí còn nấu ăn rất ngon. Cứ việc, Nhạc Yến Bình luôn không chịu gọi anh là anh, nhưng nó cũng không gây trở ngại cậu nghĩ như vậy.
Mà hiện tại, Nhạc Yến Bình ý thức được Tiêu Sách là người đưa tay ra với mình.
Ở thời điểm cậu giữ mình lại quá khứ, thì Tiêu Sách đã đưa tay ra với cậu, somg trước nay không cưỡng cầu cậu rời đi.
Anh cũng chỉ là đứng nơi đó, giống như đứng dưới đèn đường lúc trước vậy, thật cẩn thận hỏi cậu có muốn cùng về nhà hay không.
Ngày đó, Nhạc Yến Bình nói được, mà đến hiện giờ, Nhạc Yến Bình cũng vẫn muốn bước về phía anh.
“Tiêu Sách, anh là người rất quan trọng đối với em. Hiện tại em không thể đáp lại tình yêu của anh, bởi vì em vẫn chưa làm được, nhưng em sẽ cố gắng.”
Cậu sẽ tự tay phá hủy bức tường cao ấy, túm bản thân từ quá khứ ra ngoài.
“Cho nên Tiêu Sách, anh có thể cho em chút thời gian nữa không, em…”
Nhạc Yến Bình không thể nói xong, cậu bị Tiêu Sách một lần nữa kéo vào trong lòng.
Bé mèo rúc mình thoải mái trên người Tiêu Sách chợt mất đi địa bàn khiến mình vui vẻ, sau khi meo meo méo méo nhảy ra sau, liền dùng một đôi mắt mèo trừng về “loài người đáng giận” đoạt địa bàn của nó.
Ồ, “loài người đáng giận” là Nhạc Yến Bình à~vậy không có việc gì.
Tuy rằng trên người xẻng hốt phân đã lâu không gặp này quả thật rất thoải mái, nhưng nếu là loài người mình thích nhất, vậy nó có thể nhường vị trí ra.
Bé mèo ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Mà Nhạc Yến Bình cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực Tiêu Sách, bên trong xe yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng tim đập hơi có chút dồn dập của người trước người.
“Nhạc Chiêu.”
“Vâng.”
“Em thật đúng là…” Muốn anh phải làm thế nào mới tốt đây.
Tiêu Sách nói giọng khàn khàn, ôm đứa nhỏ trong lòng thêm chặt hơn.
Song không ngờ giây tiếp theo, cửa xe bị người roẹt một cái kéo mạnh ra.
“Thầy Tiêu, ngại quá em đến chậm, anh Lê anh ấy bảo em… áu!!!”
Khoảnh khắc thấy rõ tình hình bên trong xe, Tiểu Trương một thoáng vặn vẹo, hai tay bưng mặt, trừu tượng mình thành một bức danh họa kinh điển thế giới.