• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng, mặt trời lặn như vàng nóng chảy.

Tà dương như máu đổ xuống vùng lớn màu đỏ không hề keo kiệt, từ những ngôi nhà rải rác lẻ tẻ ở gần đến núi cao tuyết trắng uyển chuyển trải dài nơi xa, nhuộm tất cả lộng lẫy vô cùng.

Cảnh sắc rất đẹp, đáng tiếc còn chưa kịp nhìn kỹ, thì đoàn tàu đã chạy vút qua. May mà giang sơn vạn dặm đều như vẽ, cho dù chỉ cưỡi ngựa xem hoa, cũng khiến người mắt mê mẩn lòng rung động như cũ.

Nhạc Yến Bình thì rất rung động.

Cậu đã ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, chăm chú nhìn hồi lâu rồi.

Buổi sáng trước khi xuất phát Từ Vị nói, đoàn tàu này sẽ đưa họ đến núi tuyết, mà Lạc Trần và các bạn hắn trong phim là ngắm mặt trời mọc ở nơi đó.

“Thiên nhiên điêu luyện sắc sảo, nhật nguyệt sao trời lưu chuyển đổi thay, những điều này đều là thịnh cảnh mà hiệu ứng đặc biệt không làm được. Chỉ có đầy đủ chân thật, mới có thể có đủ chấn động.”

Từ Vị vẫn luôn tin tưởng vững chắc như thế, cho nên ông vung tay lên ngang tàng bao trọn hơn nửa vé tàu. Mà Tiêu Sách thì cần giành giật từng giây hoàn thành quay chụp cảnh liên quan trong một ngày rưỡi lộ trình xe.

Thời gian rất gấp, vì thế nguyên ngày hôm nay toàn bộ đoàn phim đều bận đến chân không chạm đất.

Nhạc Yến Bình vốn cũng muốn đi giúp, kết quả chân phải mới vừa bước vào cửa, Lê Thừa Phong đã phất tay trực tiếp đuổi cậu về phòng riêng.

“Lên lớp của cậu đi.”

Nhìn Tiểu Nhạc đại nhân không rên một tiếng, thật ra đã trốn học hai tuần đành phải ủ rũ lại lăn trở về.

Do đó, Nhạc Yến Bình đã sắp gần một ngày không thể thấy Tiêu Sách. Mà chuyến đi quay phim dưới danh du lịch lần này, cuối cùng cũng chỉ có Nhạc Yến Bình đây là một du khách hàng thật giá thật.

Nhưng ăn không ngồi rồi như vậy, thuần túy vì trải nghiệm đi xa xem xét ngắm nghía, đối với Nhạc Yến Bình mà nói thật ra cũng là một chuyến lần đầu.

Ban đầu, là vì không thể.

Thân phận ký sử khiến cậu không thể tùy ý rời Kinh Thành, quanh năm suốt tháng duy nhất một lần, chính là đi theo hoàng đế ra ngoài cải trang vi hành.

Thật không dám giấu giếm, việc này rất mệt.

Bởi vì tiên đế và Tiêu Quý Uyên chủ yếu là chỗ nào có lẽ có vấn đề thì đi chỗ ấy, cho nên mỗi lần luôn có thể gặp phải mấy tên ngốc ngại sống như thế, lăn tới lộn đi đưa công trạng cho bộ Hình và Đại Lý Tự, khiến người nghĩ đến đã cảm thấy đau đầu.

Loại du lịch này còn chẳng bằng không đi…

Nhạc Yến Bình thiệt tình cho rằng như vậy. Dần dà, cậu bèn cũng quen rúc trong nhà. Thế cho nên hiện giờ trừ ra ngoài công tác, phần lớn thời điểm Nhạc Yến Bình đến cửa cùng lười ra.

Một chuyến hôm nay, Nhạc Yến Bình mới bừng tỉnh ý thức được, mình dường như đã bỏ lỡ hơi nhiều.

Khói sóng mênh mông, gió sớm trăng tàn, thế gian cảnh đẹp muôn vàn, phần lớn cậu đều cũng chưa hề ngắm kỹ, thật sự đáng tiếc.

Về sau nếu có cơ hội, đi ra ngoài chơi một chuyến thật đã vậy.

Nhạc Yến Bình nghĩ, giương mắt liền trông thấy ráng màu sắp tán, đỏ ửng của tà dương và xanh sẫm của màn đêm đan chéo thành màu đỏ tía xinh đẹp nơi phía chân trời, thật sự đẹp đến không gì sánh được.

Không khỏi kinh ngạc cảm thán, cậu ghé mình vào trên bệ cửa nhìn đến xuất thần, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh cửa phòng phía sau bị người nhẹ nhàng kéo ra.

Mãi đến, bên cạnh người bỗng vang lên tiếng nhàn nhã trêu chọc.

“Ồ, Tiểu Nhạc, nhìn gì đó?” Lê Thừa Phong có chút buồn cười hỏi.

Trước đó anh ấy từng trở về một lần, lúc đó Nhạc Yến Bình cũng là dáng vẻ hiện tại này. Cứ y như một nhóc con lần đầu ra khỏi tổ vậy, đều tràn ngập mới lạ đối với mọi thứ.

“Lần đầu tiên ngồi xe lửa?”

Nhạc Yến Bình gật gật đầu, ánh mắt lại lướt qua Lê Thừa Phong, thẳng tắp nhìn về Tiêu Sách đứng trong bóng tối phía sau anh ấy.

“Các anh xong chưa?”

“Vẫn chưa xong, nghỉ giải lao giữa hiệp.”

Vì đuổi kịp tiến độ, cả đám họ đã ngựa không ngừng vó quay cả ngày. Cũng là vì hiện tại tiến độ tạm được, Từ Vị mới rốt cuộc nhả ra thả họ nghỉ một lát.

Lê Thừa Phong không chút khách sáo đặt mông ngồi trên giường Tiêu Sách, uống nửa bình nước sau đó mới tiếp tục nói: “Đúng rồi Tiểu Nhạc, đạo diễn Từ bảo tôi đến hỏi cậu một chút, cậu có hứng thú làm khách mời không?”

“Khách mời?”

“Ừm, không nhiều lắm, chỉ một cảnh, cũng không nhất định có thể sử dụng, ông Từ muốn thử xem trước, coi hiệu quả lại nói… Tiểu Nhạc? Cậu có đang nghe không?”

Hai tiếng liên tiếp, Nhạc Yến Bình thất thần mới rốt cuộc hồi hồn: “Được.”

“Được, vậy tôi đi bàn bạc một chút với đạo diễn Từ.”

Lê Thừa Phong nói xong thì cầm theo chai hấp tấp đi rồi, mà khi  trong không gian này chỉ còn lại hai người Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách, không khí lại phảng phất đọng lại lập tức yên tĩnh.

Họ một người ngồi bên cửa sổ, một người đứng ở đầu giường, nhìn nhau thật lâu không nói gì.

Cuối cùng, trước khi Nhạc Yến Bình mở miệng, Tiêu Sách trước một bước ra vẻ thoải mái nhếch môi, cười nói: “Phong cảnh rất đẹp có phải không, nghe nói nơi núi tuyết đó sẽ càng đẹp hơn. Nếu sau đó có thời gian, tôi dẫn em đi chơi. Nhưng hiện tại… xin lỗi Nhạc Chiêu, tôi hơi mệt, có lẽ phải ngủ một lát trước, nửa tiếng sau em gọi tôi một chút, có thể chứ?”

Lời Nhạc Yến Bình muốn nói cứ vậy bị chặn lại hết. Nhìn mệt mỏi trên mặt Tiêu Sách, cậu gật đầu nhẹ giọng đáp được.

Lúc sau, hai người không nói gì nữa.

Tiêu Sách nằm trên giường đưa lưng về phía Nhạc Yến Bình nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ để lại một cái ót lông xù xù cho người ta. Nhìn như không biểu hiện gì, thật ra từ đầu đến chân đều lộ ra một ý từ chối giao lưu.

Nhạc Yến Bình bèn cũng không quấy rầy anh, sau khi lấy điện thoại ra đặt giờ báo thức thì ngồi phía sau Tiêu Sách nhìn gáy anh yên tĩnh ngẩn người.

Hóa ra không phải ảo giác. Nhạc Yến Bình nghĩ, cậu hình như thật sự khiến Tiêu Sách tức giận rồi.

Nhưng mà… anh đang giận đều gì chứ?

Hôm qua, thời khắc nghe thấy tiếng hít thở suy yếu bỗng nhiên trở nên trầm ổn đó, Nhạc Yến Bình đã biết, Tiêu Quý Uyên đi rồi.

Nhạc Yến Bình ngàn năm sau, tiễn đi Tiêu Quý Uyên ngàn năm trước. Mà một câu “Mùa thu năm Cảnh Thừa thứ hai mươi tư, vua băng hà trong cung” kia trên sách sử, cũng rốt cuộc có cảm giác chân thật vào giờ phút này.

Cậu không thể kìm được không rơi nước mắt, nhưng trừ chính cậu lại chẳng ai có thể biết được nỗi buồn của cậu, vì thế cậu chỉ có thể nắm góc áo Tiêu Sách nhỏ giọng nức nở.

Nếu không phải bé mèo cố chen giữa hai người bỗng nhiên kêu meo meo rồi bò lên đầu Tiêu Sách, Nhạc Yến Bình tinh thần hoảng hốt thậm chí cũng không phát hiện Tiêu Sách bên người đã tỉnh lại.

Vì thế khi cậu ngẩng đầu với gương mặt chưa khô nước mắt, liền bất chợt đối diện ánh mắt thoáng tối tăm của Tiêu Sách.

Nhưng rất nhanh, tối tăm đã rút đi tất cả.

“Nhạc Chiêu.” Anh dịu dàng gọi tên cậu, hỏi: “Sao em lại khóc?”

Anh ấy… không nhớ rõ sao?

Đúng rồi, một lần trước Tiêu Sách cũng không nhớ rõ.

Trong lúc nhất thời, Nhạc Yến Bình trong lòng cũng không biết nên may mắn hay nên mất mát, nhưng cuối cùng, tất cả cảm xúc đều biến thành không biết làm sao.

Bởi vì cậu không biết nên giải thích như thế nào.

Bất lực, Nhạc Yến Bình đành phải lung tung lau nước mắt, kết quả vừa động đậy, cậu liền muộn màng nhớ tới, mình giờ phút này còn rúc trong lòng Tiêu Sách.

Trên mặt nóng lên, Nhạc Yến Bình liền muốn bò dậy khỏi người Tiêu Sách như phản xạ có điều kiện. Song không ngờ ngay sau đó, tay đặt trên vai tay cậu bỗng nhiên dùng lực.

Nhạc Yến Bình bị kéo thẳng về.

Cậu ngơ ngẩn chống hai tay ở ngực Tiêu Sách, còn không đợi hoàn hồn, bên tai đã vang lên giọng nói có chút khàn của Tiêu Sách:

“Sao vậy, không thoải mái sao?”

Nhạc Yến Bình: Vậy chắc chắn… là thoải mái.

Nếu nói trước đó cậu có lẽ còn không có cảm giác gì, như vậy hiện tại cậu lại quá hiểu vì sao Mi Mi thích nằm trên người Tiêu Sách như thế.

“Vậy sao muốn đi?”

Một chữ “em” khó khăn lắm ra miệng, Nhạc Yến Bình liền ý thức được không đúng.

“Tiêu Sách,” Nhạc Yến Bình nhìn anh: “Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Nếu Tiêu Sách không nhớ rõ, vậy vào khoảnh khắc Tiêu Quý Uyên xuất hiện kia, ký ức của anh đã nên đột nhiên im bặt.

Mà lúc ấy, họ còn ở hiện trường quay phim.

Từ hiện trường quay phim bỗng nhiên trở về khách sạn, hai người còn là một tư thế cùng rúc trên sofa như thế… Tiêu Sách cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào sao?

Anh thật sự không hề nhớ rõ gì sao?

Nhạc Yến Bình nhìn Tiêu Sách với ánh mắt dò xét, muốn khui ra một chút chân tướng từ biểu cảm của anh. Đáng tiếc, cậu không thể thành công.

Trong biểu cảm Tiêu Sách không hề có gì cả.

Tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, anh nâng tay nhẹ xoa xoa đầu Nhạc Yến Bình, nói: “Cảm ơn em, Nhạc Chiêu, mới vừa rồi bỗng nhiên ngất xỉu dọa em rồi đúng không? Yên tâm, tôi không sao.”

Không cần Nhạc Yến Bình giải thích, Tiêu Sách đã tự mình tìm được lý do hợp lý thay cậu.

Dứt lời, anh buông Nhạc Yến Bình ra.

Sau khi kéo bé mèo trên người xuống bỏ vào trong lòng Nhạc Yến Bình, Tiêu Sách đứng dậy nói câu “Tôi đi rửa mặt”, rồi bước nhanh vào phòng ngủ, không còn quay đầu lại.

Nhạc Yến Bình ôm mèo yên tĩnh chờ bên ngoài.

Tiếng nước rào rào bên trong mở lại đóng, qua hồi lâu, cửa mới rốt cuộc vang lên tiếng bước chân của Tiêu Sách một lần nữa.

Nhưng anh không đi lại đây, chỉ dựa lên khung cửa phòng ngủ, nói với Nhạc Yến Bình: “Nhạc Chiêu, tôi hơi mệt, em đi về trước nhé, được chứ?”

Cái cớ giống như đúc hôm nay, ngày hôm qua Nhạc Yến Bình nghe lời mà đi về, mà hôm nay Nhạc Yến Bình…

“Tiêu Sách, anh ngủ rồi sao?” Nhìn cái ót lông xù xù kia, cậu nhẹ giọng hỏi.

Không ai trả lời.

Tiêu Sách không để ý tới cậu.

Nhưng Nhạc Yến Bình biết, anh không ngủ. Tựa như Nhạc Yến Bình biết, anh còn nhớ rõ.

Ngất xỉu thật sự là một lý do rất vụng về.

Nếu như Tiêu Sách thật sự ngất xỉu, vậy anh hiện tại hẳn nên ở bệnh viện, Từ Vị cũng tất nhiên sẽ không trực tiếp lên đường vì bắt kịp tiến độ dưới tình huống thân thể diễn viên chính có lẽ bị bệnh nhẹ.

Đây là chuyện suy nghĩ đại một chút thôi là có thể hiểu rõ, Tiêu Sách lại giống như tin tưởng không nghi ngờ với điều này, thậm chí, cũng không chứng thực với Lê Thừa Phong.

Bởi vì, tin tưởng không nghi ngờ cũng có hai loại.

Tiêu Sách không phải tin tưởng ngất xỉu là thật sự, anh biết đây là giả, lại tình nguyện coi nó trở thành thật sự.

Anh chỉ không muốn nhắc đến.

Sau khi ý thức được điểm này, lòng Nhạc Yến Bình vốn buồn bã càng thêm buồn.

Nhưng cậu không định cứ tiếp tục như vậy.

“Tiêu Sách.” Nhạc Yến Bình gọi một tiếng: “Em làm anh không vui đúng không?”

Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Nhạc Yến Bình cũng không cần Tiêu Sách trả lời, lo tự nói, cậu bèn tiếp tục: “Thật xin lỗi.”

Trước đây mọi người thường nói, đã làm sai chuyện chỉ cần xin lỗi, nhưng mà sự thật là, ở phần lớn thời điểm xin lỗi cũng chẳng có tác dụng.

Chẳng hạn như, những tham quan ô lại chê sống lâu đó.

Một tháng kia sau khi lần đầu tiên theo Càn An đế và Tiêu Quý Uyên cải trang vi hành hồi kinh, Ngọ Môn máu đỏ rất nhiều. Mà lúc mỗi một tội nhân bị giải lên pháp trường, trong miệng nói đều là thật xin lỗi.

Nhưng xin lỗi vô dụng, thậm chí cũng không thể khiến cho lá cải và trứng thúi trên người họ ít đi một ít.

Loại chuyện này, Nhạc Yến Bình vốn không muốn xem. Nhưng bất đắc dĩ cậu và Thái phó nhớ lầm canh giờ vừa hay bị kẹt trong dòng người chen chúc, trái phải đều không đi được, hai người liền đành phải ở lại xem một quãng.

Hành hình ngày ấy chính là thái thú Nhạn Thành.

Thế nhân đều biết Quách Nhàn vâng mệnh trị thủy, mười năm mới có hiệu quả, mà trong mười năm này, sự giúp đỡ “tốt” của vị thái thú này có thể nói là công không thể không.

Ông cho rằng mình tham rất kín kẽ, song không biết Càn An đế đã sớm phái người tra xét tận đáy ông một cách âm thầm.

Kết quả là, ông chân trước vừa mới dẫn đế vương vui rạo rực xuống khỏi đỉnh Lăng Tiêu, sau lưng đã bị người lột quan phục ngay tại chỗ, trực tiếp áp giải về kinh ít ngày nữa hỏi trảm.

Người này không phải người có khí phách, xe tù một đường đi ông liền khóc một đường, chờ sắp không nhìn thấy, Nhạc Yến Bình nghe thấy một ông lão bên cạnh lắc đầu than một câu: “Sớm biết như thế, lúc trước cớ sao làm.”

Nhạc Yến Bình cùng Thái phó lúc ấy đều không nói chuyện, nhưng trên đường trở về, Thái phó lại bỗng lên tiếng.

Ông ấy nói: “Người nọ đã từng là đệ tử của ta.”

Thái phó đến nay còn nhớ rõ dáng vẻ khí phách hăng hái kia khi ông ta phụng chỉ rời kinh, mà năm đó, thanh niên đó cũng đã quỳ gối trước cửa ông như thế, thề phải làm một vị quan tốt thanh chính liêm minh.

“Ông ấy sao lại biến thành như vậy?” Nhạc Yến Bình hỏi.

“Không biết, nhưng, có lẽ do bắt đầu từ một sai lầm đi.”

Có lẽ do buồn vì thấy cảnh còn người mất, ngày đó Thái phó có vẻ đặc biệt suy sút.

Sau lại, ông ấy hỏi Nhạc Yến Bình một câu hỏi: “Nhạc Chiêu, nếu một người phạm sai lầm, con cảm thấy nên làm thế nào mới có thể coi là đền bù.”

Lúc đó, Nhạc Yến Bình nói: “Sai lầm chính là sai lầm, tổn thương không thể đền bù.”

Bởi vì cậu thật sự rất ít phạm sai lầm, cũng rất ít khiến người tức giận. Mà một lần duy nhất, đã chôn vùi một mạng người, khiến cậu vĩnh viễn không còn khả năng đền bù nữa.

“Nhưng đây không phải lý do để thờ ơ, mặc kệ.” Thái phó nói: “Nhạc Chiêu, con phải nhớ kỹ, xin lỗi, gánh vác, đền bù… rất nhiều thời điểm, những hành động đó thật ra đều chỉ có thể khiến mình dễ chịu.”

“Cho nên, có tính là đền bù hay không, đáng để tha thứ hay không… những việc này không phải chuyện người phạm sai lầm nên suy nghĩ. Con chỉ cần làm hết mọi điều nên làm, sau đó mặc cho xử trí. Nhưng bất kể kết quả như thế nào, đều cần phải khắc sai lầm vào xương cốt, mãi không tái phạm.”

Bởi vì phạm sai lầm không phải đáng sợ nhất, đáng sợ chân chính, là mắc thêm lỗi lầm nữa.

Nhạc Yến Bình đã bỏ lỡ một lần.

Lê Thừa Phong đã từng nói qua, anh ấy không cảm giác được thích của Nhạc Yến Bình với Tiêu Sách, tình cảm giữa hai người họ cũng không ngang nhau.

Những điều này là cậu phạm sai, giữa cậu và Tiêu Sách, vẫn luôn là Tiêu Sách đang chủ động đến gần cậu. Mà có lẽ đúng là vì như thế, Tiêu Sách mới có thể cảm thấy bất an.

Đúng vậy, Tiêu Sách đang bất an.

Nhạc Yến Bình có thể cảm nhận được, hơn nữa cậu cũng có thể đoán được nguyên nhân Tiêu Sách bất an.

Cho nên lần này, nên đến lượt cậu bước về phía Tiêu Sách.

Cậu ngồi bên mép giường, ôm đầu gối nhẹ giọng nói: “Tiêu Sách, em biết giờ anh không muốn nhắc đến, nhưng có một số việc, em không phải cố ý muốn gạt anh. Em chỉ là… không biết nên nói như thế nào.”

Dù sao xuyên qua gì đó, bất kể ở thời đại nào nghe cũng đủ khó tin.

Lúc ban đầu, Nhạc Yến Bình là cảm thấy không cần thiết nói, nhưng sau này, cậu cho dù muốn nói hết cũng không dám.

“Nhưng nếu là anh, em nguyện ý nói. Đây có lẽ sẽ hơi dài, còn sẽ có chút kỳ lạ, nhưng chỉ cần anh muốn nghe, thì em sẽ nói hết cho anh. Bởi vì Tiêu Sách, anh là người rất quan trọng với em.”

“Nhạc Yến Bình sẽ mãi mãi thẳng thắn thành khẩn với Tiêu Sách.”

Khoảnh khắc giọng nói dứt, ở nơi Nhạc Yến Bình không nhìn thấy, Tiêu Sách chợt siết chặt đôi tay.

Nhưng mà còn chưa đợi anh có động tác, phía sau đã dán lên một luồng ấm.

Nhạc Yến Bình hai tay hợp lại hờ thật cẩn thận ôm anh một chút, sau đó liền đứng dậy, mang theo sự ấm áp khiến người lưu luyến đó lặng yên rời đi.

Âm thanh cửa toa đẩy kéo vang lên bên tai một cách rõ ràng, đợi khi Tiêu Sách phục hồi tinh thần lại nhanh chóng xoay người ngồi dậy, trong toa xe đã trống không, chỉ có điện thoại trên bàn, còn đang tận chức tận trách nhảy đếm ngược cuối cùng.

Rõ ràng đã đồng ý phải gọi anh mà.

Nhìn con số dần dần giảm nhỏ, Tiêu Sách nghĩ. Kết quả hiện tại đã không thể nghỉ ngơi, cũng không có đứa nhỏ gọi anh rời giường.

Đây thật đúng là vừa mất vợ lại thiệt quân.

Tiêu Sách cười khổ một tiếng, song không có hứng thú nghỉ ngơi tiếp, bèn dứt khoát quay về phim trường.

Chờ khi anh đến, Từ Vị đang ngồi trước máy theo dõi húp mì gói vừa nhìn màn ảnh. Sau khi khóe mắt thoáng thấy Tiêu Sách đến gần, ông lão sửng sốt một lát, hỏi: “Tiểu Tiêu, sao giờ đã tới rồi?”

Từ lúc anh nói nghỉ ngơi đến bây giờ, mới qua không đến mười lăm phút.

Tiêu Sách cười nhẹ nói: “Trái phải cũng không có chuyện gì làm, bèn dứt khoát lại đây trước, vừa lúc tìm cảm giác trước.”

Từ Vị gật gật đầu: “Cũng đúng, vừa lúc, cậu cũng lại đây giúp tôi tham mưu đi. Tiểu Tiêu, cậu cảm thấy, người yêu của Lạc Trần rốt cuộc là xuất hiện tốt, hay không xuất hiện tốt?”

Trước mắt trong kịch bản trước, Từ Vị thật ra cũng không cố tình thiết kế hình tượng tương ứng. Bởi vì so với đóng khung thiết lập nào đó, ông càng hy vọng có thể thông qua hồi ức của Lạc Trần, để lại đủ không gian tưởng tượng cho người xem đối với nhân vật này.

Nhưng trống rỗng tuyệt đối, lại dễ khiến tình cảm quá mức mãnh liệt trở nên giả dối…

Về vấn đề này, Từ Vị đã tranh luận với biên kịch mấy ngày đêm, nhưng mà đến nay cũng không định ra một phương án thích hợp.

Người yêu của Lạc Trần…

Gần như ngay lập tức, Tiêu Sách đã nhập mình vào trong nhân vật Lạc Trần.

Sau khi tầm mắt trống rỗng một hồi, anh rốt cuộc lên tiếng nói: “Hắn có thể xuất hiện, nhưng mà, chỉ có thể ở đầu và cuối.”

Lạc Trần đối với người yêu của hắn, thật ra là một quá trình đánh nát rồi tổ hợp lại.

Hắn tốn rất nhiều thời gian để quên đi cậu, lại tốn rất nhiều thời gian nhớ lại cậu.

Giống như một đứa trẻ ngây thơ cho rằng mình không hề thích bộ trò chơi ghép hình đã từng thích nhất đó, bèn cố ý giày vò hết tất cả mảnh nhỏ đến mức tán loạn tan tác.

Nhưng mà quay đầu lại phát hiện mình yêu thích nhất vẫn là nó, vì thế, hắn chỉ có thể vừa khóc tìm về từng mảnh mảnh nhỏ mình đầy thương tích, cố gắng ghép lại bức tranh ban đầu.

Chỉ là, hồi ức đã đánh nát thật sự có thể ghép lại ư?

Một lần nữa nhớ lại người ấy, liệu có thật sự đúng là người đó không.

Tiêu Sách không biết.

Lạc Trần trong phim có lẽ cũng không biết. Nhưng ở thời khắc tất cả mọi người cho rằng hắn đã buông rồi, hắn cố tình lại nhớ đến cậu.

Rất nhớ rất nhớ.

Mà bắt đầu của tất thảy, cũng chỉ là vì Lạc Trần thấy một người, một người rất giống với người đó.

Ngay tại trên đoàn tàu đang lao vun vút này, một lần bất ngờ gặp thoáng qua, một tiếng xin lỗi cùng lời chào lịch sự.

Lạc Trần ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của người kia, song luôn không chờ được cậu ngoái đầu nhìn lại một lần nữa.

Sai một li đi một dặm, thành như người xa lạ.

Chờ lúc hắn hồi thần lại liều mạng muốn đuổi theo người kia, cậu đã sớm biến mất trong biển người mênh mang, không còn tăm hơi nữa.

Lạc Trần một mình đứng ở lối đi nhỏ trong toa xe mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng hắn rũ đôi mắt, im lặng nói với mình rằng:

[Đó không phải em ấy.]

[Em ấy đã chết rồi, đó vốn dĩ đã không phải em ấy.]

Cho nên, không có gì phải tiếc.

Cho dù không có em ấy, mình cũng vẫn luôn sống rất khá không phải ư?

Vì thế Lạc Trần kéo kéo khóe môi, xoay người về lại bên cạnh các bạn.

Hắn không chú ý đến bóng tối phía sau có một người đang lẳng lặng nhìn hắn, sau đó hoàn toàn biến mất không thấy trong im hơi lặng tiếng.

......

“Ok! Một lần qua!”

Khoảnh khắc nghe thấy Từ Vị kêu dừng đó, Nhạc Yến Bình cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu vốn dĩ chỉ muốn ra ngoài giúp Tiêu Sách mua chút đồ ăn, dù sao bất kể nhìn thế nào, người này cũng không giống như dáng vẻ ăn cơm chiều rồi.

Kết quả cầm túi mới vừa chạy được nửa đường, đã bị Lê Thừa Phong không biết nhảy ra từ đâu trực tiếp kéo đến phim trường.

Sau khi ngơ ngác nghe Từ Vị nói về kịch mười phút, Nhạc Yến Bình · căn bản chưa từng diễn đã bị ép không trâu bắt chó đi cày, bắt đầu sắm vai một người qua đường dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Đây là lần đầu tiên trong đời Nhạc Yến Bình cảm nhận được cái nhìn chăm chú của mọi người một cách trực quan như thế.

Trước đây lúc quay gameshow, máy quay luôn cách rất xa, mà bên người cậu, cũng luôn có tồn tại càng thu hút ánh mắt người hơn.

Nhạc Yến Bình xen lẫn trong trong đó vọc nước sờ cá*, tổng thể mà nói cũng còn tính có thể tiếp nhận.

* Ý chỉ lười biếng

Nhưng hiện tại không có.

Cậu quen đứng sau lưng người khác, mà hiện tại lại bỗng bị đẩy đến trước sân khấu.

Một khắc đó, Nhạc Yến Bình chỉ cảm thấy cả người mình đều cứng đờ.

Rõ ràng chỉ có hai câu thoại, rõ ràng chỉ cần đi lên một chuyến theo con đường nhỏ này, nhưng cậu cứ là không động đậy, cũng không phát ra tiếng.

Giữa lúc chân tay luống cuống, có ai nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: “Không sao đâu, Nhạc Chiêu, nhìn tôi.”

Nhạc Yến Bình ngẩng đầu trong mờ mịt, lập tức nhìn vào ánh mắt ôn hòa của Tiêu Sách.

“Nhạc Chiêu, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em chỉ cần… nhìn tôi là được. Đi về phía tôi, cùng tôi gặp thoáng qua, sau đó nhìn tôi rời đi. Em không cần phải quan tâm những người khác, chỉ cần nhìn tôi thôi.”

“… Được.”

Tiếng nói dịu dàng mang theo mê hoặc, mà trong tầm mắt Nhạc Yến Bình, thật sự chỉ còn lại một mình Tiêu Sách.

Cậu cứ như vậy hoàn thành suất diễn của mình một cách thuận lợi.

Tiêu Sách lại giúp cậu một lần.

Cho dù anh hiện tại còn đang tức giận, còn đang bất an, nhưng anh vẫn giúp cậu. Mà mình nợ Tiêu Sách, hình như cũng càng ngày càng nhiều.

Đứng trong một góc nhìn Tiêu Sách thành thạo giữa đám người, nỗi buồn vốn ngo ngoe rục rịch kia trong lòng Nhạc Yến Bình, bỗng nhiên càng thêm dày đặc hơn.

Tiêu Sách anh ấy, rõ ràng chính là một người trương dương như thế.

Anh ấy sẽ vì phá vỡ trói buộc mà dốc hết toàn lực, sẽ vì tránh thoát gông xiềng chết không cúi đầu, nhưng chính một người như thế, hiện giờ lại đang bất an —

Bởi vì cậu mà bất an.

Nhưng Tiêu Sách không nên như thế, thích cũng không nên là thế.

Tiêu Sách thích diễn xuất, cho nên diễn xuất khiến anh thành dáng vẻ rực rỡ lấp lánh như vậy, nó khiến anh sống rất tự tại và thoải mái, khiến anh trở thành người càng tốt hơn.

Mà Tiêu Sách cũng thích Nhạc Yến Bình, nhưng Nhạc Yến Bình lại cho anh gì chứ?

Cậu hình như chẳng hề cho anh gì cả, thậm chí, còn khiến anh trở nên lo được lo mất.

Cậu vốn nên, khiến Tiêu Sách trở thành người càng tốt hơn mới đúng…

Ngón tay bên hông co lại thành quyền, Nhạc Yến Bình nhìn Tiêu Sách, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK