• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra, là như thế…

Hóa ra đây là nỗi tuyệt vọng gần như bao phủ Tiêu Quý Uyên trong vô số giấc mơ lúc đêm khuya.

Mà hiện tại, nó cũng bao phủ Tiêu Sách. Giữa lúc chân tay luống cuống, anh chỉ có thể ôm chặt đứa nhỏ trong lòng thêm một chút, mưu toan tìm được chút yên lòng trong phần ấm áp ấy.

“Đau không…”

Lúc hỏi ra những lời này, Tiêu Sách thậm chí cũng chưa ý thức được giọng nói run rẩy của mình.

“Không đau.” Nhạc Yến Bình nói, duỗi tay nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Tiêu Sách.

Nếu có thể, cậu thật ra càng muốn xoay người, ôm chặt lấy người bất an ấy đằng sau mình.

Nhưng ngặt nỗi, Tiêu Sách thật sự ôm rất chặt. Nhạc Yến Bình không thể nhúc nhích nên đành phải lấy lùi làm tiến ôm lấy cánh tay người ấy, nhẹ giọng dỗ dành rằng: “Thật sự không đau.”

Thái hậu Hiền Thuần bảo để cậu ngủ một giấc thật ngon, Nhạc Yến Bình thì thật sự chỉ là ngủ một giấc thật ngon.

Cậu cũng không cảm nhận được đau đớn gì, đây là sự nhân từ cuối cùng của Thái hậu với cậu. Mà lúc rời khỏi cung Từ Ninh, Nhạc Yến Bình trong lòng thậm chí còn khẽ thở ra.

Bởi vì ít nhất lần này, cậu không liên lụy những người khác nữa.

Như vậy đã rất tốt…

“Tốt cái rắm!”

Một tiếng thốt không này khiến cho Nhạc Yến Bình hơi sửng sốt. Từ khi quen biết đến nay, đây vẫn là lần đầu cậu nghe thấy Tiêu Sách nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.

Nhưng Tiêu Sách không thể kiềm chế, khi nghe thấy Nhạc Yến Bình nói ra rất tốt bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế, anh chỉ cảm thấy đáy lòng mình nhói đau.

Sao có thể sẽ tốt chứ?

Khi cậu quỳ gối trước mặt Thái hậu; khi cậu uống xong ly rượu đó; khi cậu một mình lẳng lặng chờ đợi cái chết…

Nhạc Yến Bình mới hai mươi mốt tuổi, đổi sang hiện tại cậu thậm chí cũng còn chưa tốt nghiệp đại học.

Cho nên, sao có thể sẽ không sợ hãi chứ? Cậu lại sao có thể không muốn sống.

Cậu sao có thể cười như thường như vậy, sau đó nói ra một tiếng tạm biệt đó với Tiêu Quý Uyên.

Người mình thích cuối cùng bị chính tình yêu của mình chôn vùi.

Đến tận đây, Tiêu Sách rốt cuộc hiểu rõ trong từng tiếng thật xin lỗi của đế vương kia, cất giấu đau khổ chẳng thể kìm nén.

Nếu không có Tiêu Quý Uyên…

Cậu có lẽ căn bản sẽ không có việc gì.

“Nhưng Tiêu Sách, thích không sai.”

Nhạc Yến Bình tựa đầu vào hõm vai Tiêu Sách mềm nhẹ cọ cọ: “Bất luận thế nào, bất kể có Tiêu Quý Uyên hay không, nếu Thái hậu muốn em chết, vậy em chung quy phải chết.”

Quân muốn thần chết thần không thể không chết, nếu không có Tiêu Quý Uyên che chở, có lẽ sớm tại năm mười tuổi ấy, Nhạc Yến Bình cũng đã giống với Nhứ Khả, thành một bộ xương khô không ai nghĩ đến nữa.

Kẻ ở vị trí cao không từ thủ đoạn, người ở vị trí thấp kéo dài hơi tàn.

Tựa như Thái hậu Hiền Thuần.

Bà thật ra căn bản không cần đáp án của Nhạc Yến Bình, khoảnh khắc khi bà quyết định muốn triệu kiến Nhạc Yến Bình ấy, bất kể là thật hay giả, bà cũng không định để cậu sống sót.

Đây không phải ai sai, đây là bi ai của thời đại đó. Dưới thống trị của cường quyền, chưa bao giờ từng có ai chân chính có được tự do.

Nhạc Yến Bình chưa từng sợ hãi cái chết, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng, cậu quả thật cảm nhận được khổ sở.

“Bởi vì em bỗng ý thức được, Thái hậu nói đúng.”

“Tiêu Quý Uyên, là thật sự thích em.”

Không cảm thấy vui sướng, cũng không cảm thấy sợ hãi, tại trong khoảnh khắc ý thức được điều này Nhạc Yến Bình suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, cậu giống như lại không hề nghĩ gì cả.

“Em không biết nên đưa ra phản ứng gì, nhưng có một việc em lại rất rõ ràng.”

“Em thật sự không sống nổi.”

Buổi tối ngày đó, Nhạc Yến Bình một mình ngồi trong thư phòng.

Sách trên bàn sách mở ra, nét mực cậu vừa viết còn chưa khô hết. Cậu cứ như vậy lẳng lặng nhìn, mãi đến khi không thể kiềm chế cơn buồn ngủ ập đến, mới chậm rãi nằm sấp xuống.

Cậu hẳn sắp chết rồi. Nhạc Yến Bình mơ màng nghĩ.

[Xin lỗi, Tiêu Quý Uyên. Chuyện đồng ý với ngươi, ta có vẻ không làm được rồi.]

[Nhưng bất kể như thế nào, ta hẳn cũng coi như đã hoàn thành chức trách của mình nhỉ.]

Bẩm viết đúng sự thật, khí khái tồn tại vĩnh viễn.

Nhạc Yến Bình an tĩnh nhắm mắt, để lại tuyệt bút cuối cùng của mình trong năm tháng thiên thu được sử quan ghi lại tất cả.

[Nhạc Chiêu, tự Yến Bình, nhân sĩ Kinh Thành, từ Khởi Cư Lệnh sử thất phẩm.]

[Mười lăm tháng Sáu năm Cảnh Thừa thứ Sáu, dùng thân nam tử làm vui cho Cảnh Thừa đế, Thái hậu Hiền Thuần giết bằng độc, năm hai mươi mốt tuổi.]

Đáng tiếc, những lời cuối cùng cậu viết xuống này cũng không thể lưu lại trên sách sử.

Mà hết thảy điều này cũng bị chôn giấu vào chỗ sâu nhất trong lòng Nhạc Yến Bình trong sự cố tình lảng tránh của cậu.

Cậu thật sự rất ít nhớ đến, thời gian dài như vậy đến nay, dường như cũng chỉ có một lần duy nhất như vậy —

Vào ngày Tiêu Sách nói thích cậu kia.

“Em hỏi bản thân một vấn đề.”

“Nếu em không chết, nếu em còn ở bên cạnh Tiêu Quý Uyên, như vậy sau khi biết Tiêu Quý Uyên thích em, em và hắn sẽ thế nào?”

“Em suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, nhưng nghĩ đến cuối cùng, đều chỉ có một kết quả.”

“Em và Tiêu Quý Uyên… giữa hai chúng em có thể thân mật khăng khít, có thể là bất luận quan hệ gì, nhưng chúng em vĩnh viễn cũng không có khả năng bên nhau.”

Tiêu Sách: “Tại sao?”

Nhạc Yến Bình: “Bởi vì cha em, bởi vì Nhứ Khả, bởi vì… Trấn Quốc công.”

Lúc cha Nhạc Yến Bình chết, tiên đế có lẽ đau lòng đi, nhưng ông vẫn như cũ có thể cố rành mạch phân minh lợi dụng cái chết của cha cậu lật đổ Trấn Quốc công.

Vào ngày Trấn Quốc công bị xử trảm, Trấn Quốc tướng quân đã từng phong quang vô hạn quỳ gối trên đài hành hình, đầu bạc rối bù dung nhan tiều tụy. Mà con gái cưng Trì Dư Tuyết của ông thì khóc đến khàn cả giọng dưới đài.

Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đến lớn kia hiện giờ đã chẳng nhìn ra một chút dáng vẻ điêu ngoa tùy hứng. Khóc đến cuối cùng, Nhạc Yến Bình nghe thấy nàng bỗng nở nụ cười điên điên khùng khùng.

[Các ngươi sẽ gặp báo ứng!] Nàng ấy nói: [Các ngươi đều không được chết tử tế!]

Nàng ấy hét to bị kéo đi xuống, mà Nhạc Yến Bình cũng không nhìn nàng ấy nữa. Cậu chỉ chen trong đám người, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tiêu Quý Uyên giám sát hành hình trên đài hành hình.

Tiêu Quý Uyên không nhìn thấy Nhạc Yến Bình, hắn chỉ ngồi nơi đó, thời điểm quan viên bẩm báo canh giờ tới rồi, phất phất tay một cách tùy ý.

[Bắt đầu đi.]

Một khắc đó, Nhạc Yến Bình bỗng nhiên ý thức được, hóa ra Trấn Quốc công và Nhứ Khả không có gì khác nhau.

Tiêu Quý Uyên không thèm để ý cái chết của Nhứ Khả, hắn cũng không thèm để ý cái chết của Trấn Quốc công.

Nhưng Nhạc Yến Bình để ý.

Mặc kệ hận cũng được, hối hận cũng thế, cậu đều rất để ý.

Vì thế Nhạc Yến Bình hiểu rõ một điều. Cậu và Tiêu Quý Uyên là người khác nhau, họ sinh ra đã bất bình đẳng.

Cho nên, đế vương mới có thể tự xưng quả nhân*.

* 寡人: Người ít đức - Tiếng tự xưng khiêm nhường của vua, tự cho mình là người ít đức

Đứng trên đỉnh cao quyền lực bọn họ đều có sự thờ ơ vượt quá người thường đối với rất nhiều việc. Đây không phải Tiêu Quý Uyên sai, lại là khoảng cách không thể vượt qua giữa Nhạc Yến Bình và Tiêu Quý Uyên.

Nhạc Yến Bình có can đảm để đối mặt với sự chỉ trích của hàng ngàn người, nhưng cậu vĩnh viễn cũng chẳng vượt qua được đường ranh giới này, mà Tiêu Quý Uyên cũng vĩnh viễn không xuống được.

Nhạc Yến Bình thật sự rất nhớ Tiêu Quý Uyên, cũng rất để ý Tiêu Quý Uyên, nhưng bọn họ chung quy không thể chết già.

Bởi vì cậu căn bản không có can đảm bước về phía Tiêu Quý Uyên.

“Sau đó, em liền hỏi mình thêm vấn đề thứ hai.”

“Em sẽ có can đảm bước về phía anh không? Sau khi đã biết anh thích em.”

“Mà đáp án của câu hỏi này, Tiêu Sách, anh đã biết rồi.”

Thừa dịp Tiêu Sách còn đang ngây người, Nhạc Yến Bình rốt cuộc thành công xoay người.

Cậu áp tai lên ngực Tiêu Sách, nghe tiếng tim đập có chút dồn dập ấy, an tâm ôm lại.

“Cho nên, như bây giờ thật sự rất tốt. Em có lẽ còn muốn thích thời đại này hơn so với anh nghĩ. Chị Tô, anh Tống, anh Lê, Giang Trì Lạc… còn có rất nhiều rất nhiều người, em thật vui khi có thể quen biết họ.”

“Nhưng Tiêu Sách, người đầu tiên khiến em thích nơi này, là anh.”

“Không liên quan đến Tiêu Quý Uyên, không liên quan đến kiếp trước kiếp này luân hồi chuyển thế ấy, cũng chẳng liên quan đến gì khác cả, cũng chỉ vì anh.”

“Tiêu Sách, có thể gặp được anh thật sự quá tốt.”

Tiếng tim đập bên tai hình như lại nhanh hơn một chút, nhưng Tiêu Sách lại chậm chạp không nói gì.

Nhạc Yến Bình khẽ cọ liền muốn thăm dò liếc nhìn vẻ mặt anh, nhưng bàn tay mang theo hơi ấm lại nhẹ nhàng kìm lại động tác của cậu.

“Chiêu Chiêu.” Tiêu Sách gọi một tiếng, trong giọng nói pha một chút khàn khàn: “Lặp lại lần nữa.”

Nhạc Yến Bình ngốc ngốc hỏi: “Câu nào?”

“Hai câu cuối cùng kia.”

“Tiêu Sách, cũng chỉ vì anh, có thể gặp được anh thật sự quá tốt, ưm…”

Trên môi bỗng truyền đến sự ấm áp quen thuộc. Đây là lần thứ hai Tiêu Sách hôn cậu, song hoàn toàn không cường thế như lần đầu tiên.

Mang theo trân trọng và một chút thật cẩn thận, Tiêu Sách nhẹ nhàng hôn môi cậu. Dịu dàng phải khiến người muốn đắm say, song không hiểu sao mà càng khiến cho người cảm thấy căng thẳng.

Nhưng lần này, Nhạc Yến Bình không còn đẩy anh ra, cậu chỉ theo bản năng siết chặt quần áo Tiêu Sách, ngoan ngoãn mặc Tiêu Sách muốn làm gì thì làm.

Toàn bộ, chính là dáng vẻ ta cần ta cứ lấy.

Ha… đây thật đúng là muốn mạng mà.

Nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp ấy, Tiêu Sách nghĩ thầm.

Đứa nhỏ ngoan như vậy, Nhạc Chiêu tốt như vậy. Thật muốn cứ như vậy ôm cậu vào trong ngực mãi mãi, vĩnh viễn cũng không buông ra.

“Chiêu Chiêu, cảm ơn em.” Lưu luyến mổ người một miếng cuối cùng, Tiêu Sách giọng khàn khàn nói.

“Trước đó… khiến em lo lắng, thật xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa.”

Bởi vì, anh đã không cần phải cảm thấy bất an nữa.

Đây là đứa nhỏ của anh, Nhạc Chiêu của anh.

Tiêu Sách nghĩ, cúi đầu một lần nữa nhẹ nhàng hôn hôn đỉnh đầu Nhạc Yến Bình, sau đó, anh liền nghe thấy được đứa nhỏ dưới thân thốt lên một tiếng kinh ngạc tán thưởng:

“Tiêu Sách, mau xem, là mặt trời mọc!”

Vì thế Tiêu Sách nghiêng đầu nhìn qua đó, ánh vào mắt là ráng màu xán lạn của mặt trời buổi sáng.

Màu đỏ vàng rực rỡ từ phía chân trời xa xăm rơi xuống nhân gian, lặng lẽ phủ lên tuyết trắng trên đỉnh núi một lớp ấm áp tuyệt đẹp qua làn sương mù sau trận tuyết đầu mùa.

Họ cứ như vậy dựa sát vào nhau, ngắm nhìn bầu trời bao la phía trên đầu dần dần phai nhạt màu xanh xám của màn đêm, những bông hoa hướng về phía mặt trời nở rộ dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi.

Có một khoảng thời gian rất dài, bọn họ ai cũng không nói chuyện.

Nếu như không phải tiếng chuông điện thoại của Tiêu Sách bỗng vang lên, Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách còn có thể cứ như vậy yên tĩnh ngắm nhìn thật lâu.

Đáng tiếc ánh mặt trời chung sẽ mọc lên, tuyết đọng cũng sẽ tan rã, mà họ cũng chung quy sẽ rời đi.

Nhưng lúc này đây, trên đường sẽ không còn nữa bất an và băn khoăn làm bạn.

Hơn nữa…

Trước khi xuống núi, Nhạc Yến Bình lại quay đầu lại nhìn ánh mặt trời xán lạn ấy.

Cậu rốt cuộc biết nên tặng Tiêu Sách quà gì rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK