Tiêu Quý Uyên vẫn luôn cảm thấy, Nhạc Chiêu có lẽ hận mình.
Bằng không vì sao rõ ràng chỉ là một ảo ảnh giả dối, “cậu” lại vẫn không muốn tiến đến, nghỉ ngơi bên cạnh mình dẫu chốc lát chứ?
Ốm đau sẽ làm tăng sự yếu ớt, mà yếu ớt, sẽ khiến người lòng sinh tuyệt vọng.
Tướng do tâm sinh, phảng phất trong một đêm, thân thể Tiêu Quý Uyên đã hoàn toàn suy sụp, nhưng Trương Tề Thắng lại không thể ngăn lại hắn lần thứ hai.
Tiêu Quý Uyên ôm bệnh lên lâm triều, mà nhóm chúng thần vốn có thể cãi cọ ầm ĩ và chửi đổng như ông lớn, cũng hiếm khi yên tĩnh vào ngày ấy.
Bởi vì sớm tại một ngày trước, tin tức hoàng đế long thể không tốt đã bị người có tâm hấp tấp truyền khắp trên dưới triều dã. Họ thật cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Quý Uyên, cuối cùng thành thật ngậm miệng, để lại cho tai hắn mấy ngày thanh tịnh.
Thật sự cũng chỉ có mấy ngày.
Dù sao, phần lớn trong nhóm người này đều không phải tính tình trầm ổn gì.
Tiêu Quý Uyên đã hiểu rõ mồn một tính tình của bọn họ từ lâu, do đó, khi nhìn thấy một đám người quỳ đen nghìn nghịt bên dưới, hoàn toàn chẳng hề bất ngờ, hắn thậm chí còn có tâm tình ra vẻ khó hiểu mà giả đò dò hỏi:
“Chư vị ái khanh, các ngươi đây là làm gì?”
“Chim đầu đàn” đã quyết định tốt từ sớm thấy chết không sờn đứng dậy.
Đường hoàng nói vòng vo tam quốc nửa ngày, cuối cùng xét đến cùng, thật ra cũng chỉ là một câu: Hoàng thượng, ngài nên lập hậu nạp phi rồi.
Việc này trước đó không phải chưa từng nhắc đến, chỉ là hàng năm nhắc đến hàng năm gác lại, nhóm chúng thần mở một mắt nhắm một mắt, mà Tiêu Quý Uyên cũng không để bụng lắm, thế cho nên hậu cung của hắn đến nay vẫn trống không, đến bóng người cũng không có.
Nhưng mà, xưa đâu bằng nay.
Hoàng thượng mắc bệnh nhẹ, trạng thái ngày càng sa sút đó người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, giờ nếu không lập hậu nữa…
“Chim đầu đàn” dõng dạc hùng hồn phát biểu xong một chuỗi bài diễn thuyết dài dòng nhàm chán kia của ông ta, theo sau, trừ vài vị cá biệt không muốn xen vào, còn lại tất cả mọi người đồng thời phụ họa theo.
Đây thật đúng là vạn người một lòng cực kì hiếm thấy, cũng không biết nhóm người này trong âm thầm rốt cuộc thương nghị bao lâu.
Tiêu Quý Uyên hãy còn nghĩ, không đáp, chỉ cười như không cười nhìn con “chim đầu đàn” đó, nói: “Cố ái khanh nếu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ được như thế, chắc hẳn trong lòng đã có ứng cử viên thích hợp đúng không, không biết là cô nương nhà ai vậy?”
Họ Cố chỉ coi là hắn đồng ý, lập tức vui mừng khôn xiết trả lời: “Cháu gái nhà Thái phó bên ngoài thanh tú, bên trong thông tuệ, tâm hồn trong sáng, tuổi tác cũng vừa lúc thích hợp, nói vậy…”
“Đệt bà ông Cố Chương!”
Thái phó giả chết đến tận bây giờ trăm triệu không ngờ rằng, nhóm người này thế nhưng còn dám lén lút đánh chủ ý đến trên người cháu gái cưng của ông.
Người bảy tám chục tuổi tức thì bật dậy, đi lên liền cho người ta một đá, tức giận mắng: “Kẻ xấu ngông cuồng! Cháu gái của lão phu khi nào đến lượt ngươi làm chủ!”
Cố Chương bị một đá bất thình lình đá cho ngu người một lúc lâu, chờ sau khi lấy lại tinh thần lập tức uất ức lên án: “Thái phó đại nhân, ngài làm gì thế?!”
Nữ tử làm hậu chính là vinh quang lớn lao, ông ta có ý tốt mà làm người suy xét, Thái phó này không cảm kích thì thôi, sao còn đánh người trước mặt mọi người vậy chứ!
“Lão phu đánh là cái tên cháu rùa ngươi, ngươi…”
Mắt thấy Thái phó tức muốn hộc máu sắp sửa xuất khẩu thành dơ, Tiêu Quý Uyên hóng hớt nửa ngày lúc này mới không nhanh không chậm kêu dừng, dịu giọng khuyên nhủ: “Được rồi, tức giận hại thân, thầy ngài xin hãy bớt giận, chớ tức giận hại thân.”
“Nhưng mà hôm nay trẫm lại thật ra lần đầu biết Cố ái khanh lại lo lắng lao tư như thế, ngay cả tiểu bối nhà thầy cũng có thể nhọc lòng thành như vậy, thật đúng là vất vả ngươi.”
Cố Chương tức thì căng da đầu: “Hoàng thượng, thần chỉ là…”
“An tâm, trẫm hiểu rõ, Cố ái khanh lòng có quốc sự, nhọc lòng chút cũng là bình thường.”
“Chỉ là nói ra thật xấu hổ, trẫm đã sớm nghe nói trong nhà ái khanh cũng có vị cô nương tuổi vừa đủ, ngay từ đầu còn tưởng Cố ái khanh là muốn học theo Trấn Quốc công kia. Hiện giờ như vậy, nhưng thật ra trẫm hiểu lầm ngươi rồi.”
Tiêu Quý Uyên nói một câu vô cùng tùy ý, nhưng mà Cố Chương bên dưới lúc này đã không phải vấn đề da đầu căng hay không căng nữa.
Hai chân dưới vạt áo xụi lơ run lẩy bẩy, kéo theo một đám người phụ họa khuyên nhủ kia đều đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Dù sao, ai không biết Trấn Quốc công chứ?
Nói đúng ra hẳn là Trấn Quốc công trước, dù sao giờ người nọ, chỉ là một tên loạn thần tặc tử đến tên cũng không được nhắc đến.
Kể công kiêu ngạo gây xích mích, ý đồ mưu phản không nói, thậm chí còn có ý định sát hại ký sử để che giấu tai mắt người khác.
Nhớ năm đó, ông ta ở trong triều dâng tấu xin tiên đế, lúc giành vị trí Thái tử phi cho con gái mình là phong quang vô hạn cỡ nào. Kết quả trước sau chưa đến mấy tháng, lòng muông dạ thú ẩn giấu dưới lớp da đó đã bị người phơi bày sạch sẽ hết.
Cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ mọi người đẩy. Trên dưới nhà họ Cử bị bắt vào ngục, nếu không phải tiên đế nhân hậu từ bi, niệm công lao xưa mà giảm nhẹ hình phạt thành nam chém đầu nữ lưu đày, vậy chính là một kết cục cửu tộc vong hết.
Ai dám học Trấn Quốc công đó.
Người nói tựa vô tình, người nghe đều có tâm, mà có thể đứng trên triều đình này, thì có ai mà không phải người khôn khéo.
Như thế rất tốt, đề cử con gái nhà khác, vậy gọi là bắt chó đi cày xen vào việc người khác, đề cử con gái nhà mình, vậy đó là mưu đồ gây rối bụng dạ khó lường.
Do đó, xét từ góc độ nào đó mà nói, Tiêu Quý Uyên thật ra còn khó chọc hơn nhiều so với phụ hoàng hắn.
Mặt ngoài nhìn hòa khí dễ nói chuyện vô cùng, thật ra thu thập người ta không đánh mà thắng, một câu nhẹ tênh đã chụp mũ xuống, trực tiếp phá hỏng hai con đường.
Trong lúc nhất thời mọi người đều nói năng thận trọng, sợ nói nhiều lời sẽ dẫn lửa lên người.
Tiêu Quý Uyên nhìn một cách buồn chán, thấy mọi người không có việc gì bẩm tấu nữa, liền vẫy vẫy tay cho người tan triều.
Thái phó không đi.
Trong ngự thư phòng, ông lão nhìn Tiêu Quý Uyên, cuối cùng khẽ thở dài.
Vị học sinh này của mình, trước kia lúc vẫn là Thái tử thì chưa từng khiến lòng ông yên. Mà hiện giờ hắn thành hoàng đế, nhìn giống như cải tà quy chính, thật ra bên trong vẫn là thiếu niên bướng bỉnh lúc trước kia.
Xét từ góc độ này mà nói, Tiêu Quý Uyên và Nhạc Chiêu quả thật rất giống.
Nhạc Chiêu.
Cho dù đã trôi qua hơn mười năm, nhưng một lần nữa nghĩ đến cái tên này, trong lòng Thái phó vẫn sẽ không kìm được ùa lên một nỗi bi thương. Mà ông biết, hoàng đế cũng giống vậy…
Không, không đúng.
Hoàng đế không giống với ông.
Do dự luôn mãi, Thái phó vẫn lên tiếng: “Bệ hạ, Cố Chương nói cũng không phải không có lý.”
Ông ta tuy làm người tức giận chủ trương xằng bậy, nhưng lại không cách nào phủ nhận điểm này.
“… Trẫm biết.”
“Như thế là tốt.” Thái phó cung kính hành lễ: “Vậy lão thần giờ xin cáo lui.”
Dứt khoát lưu loát hiếm thấy như thế, ngược lại khiến Tiêu Quý Uyên chợt ngẩn ra: “Thầy… ngài không khuyên ta sao?”
“Lão thần nếu khuyên ngài, xin hỏi bệ hạ sẽ nghe sao?”
Tiêu Quý Uyên im lặng.
“Bệ hạ nếu nguyện ý nghe, vậy lão thần nói một câu này thôi vậy đã đủ rồi, nhưng bệ hạ nếu không muốn nghe, vậy nói nhiều thêm nữa, lại có ích lợi gì đâu?”
Ông lại không phải đám quan ngôn khiến người ghét kia, ngày ngày đều rảnh rỗi sinh nông nỗi, có thời gian này, còn chẳng bằng sớm về nhà chơi với con cháu.
“Huống chi, bệ hạ ngài trong lòng thật ra đã hiểu rõ, đúng không? Làm thầy, lão thần không có yêu cầu gì. Chỉ cần ngài không có lỗi với giang sơn, không phụ lòng bá tánh, không hổ thẹn với chính mình, vậy ngài muốn làm gì, cứ làm đi.”
Lời nên nói ông đã nói rồi, chuyện nên khuyên ông cũng đã khuyên, Thái phó đã hoàn thành chức trách của mình, mà con đường kế tiếp, chung quy vẫn phải do Tiêu Quý Uyên tự đi thôi.
“Nhưng có một việc, lão thần vẫn phải lắm miệng một câu, bệ hạ, bất kể như thế nào vẫn xin ngài bảo trọng long thể. Nếu Nhạc Chiêu còn ở đây, ắt cậu ấy cũng hy vọng như thế.”
Nhịp thở của Tiêu Quý Uyên thoáng run rẩy.
“… Được, đa tạ thầy. Học sinh, ghi nhớ dạy bảo của thầy.”
Chỉ là, Nhạc Chiêu thật sự sẽ hy vọng như thế sao?
Tiêu Quý Uyên không biết, hắn cũng không dám nghĩ. Nhưng hắn biết mình vẫn chưa thể chết được, bởi vì chuyện hắn đồng ý với Nhạc Yến Bình còn chưa hoàn thành.
Ngày kế vị đó, hắn từng gọi Nhạc Yến Bình cùng treo lên chuông treo thuộc về hắn cùng hắn. Lúc ấy, Tiêu Quý Uyên đã ước nguyện hai điều.
Một nguyện giang sơn không thay đổi trời yên biển lặng, hai nguyện…
Nguyện Nhạc Yến Bình sau này bình an vui vẻ, cả đời suôn sẻ.
[Nhạc Chiêu, ta nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt.]
[Ta muốn để ngươi khi viết điếu văn cho ta, khen ta một cách tâm phục khẩu phục.]
Ngày ấy sau khi kết thúc, hắn nói như thế với Nhạc Yến Bình. Mà nhóc ký sử của hắn thì nhìn hắn, nghiêm túc đáp được.
[Nhưng mà Tiêu Quý Uyên.] Nhạc Yến Bình hiếm khi hoạt bát chớp chớp mắt với hắn: [Nếu muốn khiến ta khen ngươi, ngươi có phải nỗ lực rất nỗ lực mới được nhé.]
[Ta biết, ta sẽ.] Tiêu Quý Uyên nói.
Hắn đã không thể bảo vệ tốt nhóc ký sử của hắn, cho nên hiện tại, hắn tuyệt đối không thể chết được.
Trước khi Tiêu Quý Uyên hoàn thành hứa hẹn của mình, trước khi hắn kết thúc chức trách của mình, hắn tuyệt không thể cứ qua loa như vậy mà đi gặp phụ hoàng của hắn, đi gặp nhóc ký sử của hắn.
Một năm này, Tiêu Quý Uyên bốn mươi tuổi, cách hắn qua đời còn sáu năm.
Thái phó nói, hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, vì thế đối với chức trách nên làm của một đế vương, Tiêu Quý Uyên không hề dám lơ là một khắc nào.
Đáng tiếc bất kể như thế nào, hắn đều đã định sẵn không thành được vị minh quân mong muốn trong lòng chúng thần.
Do đó, Tiêu Quý Uyên lựa chọn một đứa trẻ từ bên dòng họ.
“Đó là đứa trẻ rất tốt. Nhạc Chiêu, nếu có thể, ta thật muốn để ngươi nhìn thấy hắn.”
Bởi vì đứa bé kia, thật sự rất giống Nhạc Yến Bình.
Yên tĩnh giống nhau, thông tuệ giống nhau, thỉnh thoảng sẽ có chút nghịch ngợm thoát khuôn phép, lại càng khiến cho người lòng sinh yêu thích.
Tiêu Quý Uyên lập hắn làm Thái tử dẫn theo bên người, cùng Thái phó tận tâm tận lực tự mình dạy dỗ hắn, mà đứa nhỏ này cuối cùng cũng không khiến cho họ thất vọng.
Từ kinh, sử, tử, tập đến lễ nghi pháp luật, từ tu dưỡng tính tình đến điều hành đất nước, hắn dùng thời gian sáu năm, rốt cuộc trưởng thành thành một người thừa kế rất tốt.
[Ta đã không còn gì có thể dạy ngươi.] Nhìn đứa nhỏ đã trưởng thành này, Tiêu Quý Uyên có phần thoải mái nói.
Mà một khắc đó, một hơi khiến Tiêu Quý Uyên chống đỡ tiếp cho đến nay, cũng rốt cuộc bỗng dưng thả lỏng.
Năm Cảnh Thừa thứ hai mươi tư, năm thứ hai mươi tư sau khi Tiêu Quý Uyên kế vị, hắn rốt cuộc để lại một vị minh quân cho Đại Tấn, mà thân thể sớm đã vỡ nát của đế vương, cũng rốt cuộc không chống đỡ được nữa.
Hiện tại hắn, có thể đi gặp Nhạc Chiêu sao?
Đế vương sắp chết ánh mắt tan rã nhìn hư không trước mặt, hắn rốt cuộc một lần nữa, thấy hư ảnh mình ngày đêm tơ tưởng không biết bao nhiêu lần đó.
Mà lúc này đây, “Nhạc Chiêu” không đứng tại chỗ bất động nữa. Thậm chí, “cậu” còn đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo quần áo hắn, có chút lo lắng hỏi:
“Tiêu Sách, anh sao vậy?”
Ta… sao ư?
Nhạc Chiêu, ta sắp chết rồi. Cho nên, sao giờ em mới đến?
Nhưng nếu em bằng lòng đến gặp ta, có phải vì em đã không hận ta nữa không? Hay là vì ta rốt cuộc làm được chuyện đã đồng ý với em?
Nhạc Chiêu à, em biết không? Ta rất nhớ em, ta thật sự rất nhớ em.
Em không ở đây, ta sống không hề tốt một chút nào.
Em sao lại không chịu trở về nhìn ta chứ?
Sao cho tới bây giờ em mới bằng lòng trở về thăm ta chứ…
“Tiêu Sách?” “Nhạc Chiêu” lại gọi một tiếng.
Hư ảnh hôm nay thật chân thật, Tiêu Quý Uyên hơi vui vẻ.
Nhưng hư ảnh gọi không phải hắn, Tiêu Quý Uyên có hơi không vui.
Vì thế, hắn dùng hết toàn bộ sức lực kéo lại tay “Nhạc Chiêu”, gọi ra một tiếng kia một cách nhẹ nhàng và cẩn thận:
“… Nhạc Chiêu.”