Nhạc Yến Bình giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Chờ lúc các cư dân mạng hậu tri hậu giác ý thức được chuyện này, cách lần Tiêu Sách tuyên bố thanh minh đó đã trôi qua sắp hơn một tuần.
Mà trong lúc này tài khoản của Nhạc Yến Bình yên tĩnh như một, không có một tí động tĩnh.
Tuy rằng cậu trước kia cũng như thế này.
Trừ phi Lê Thừa Phong nhớ đến, nếu không Weibo của Nhạc Yến Bình có lẽ nửa năm cũng chưa chắc sẽ cập nhật một lần nào. Nhưng lần này, tình huống rốt cuộc khác biệt, bởi vì…
Tiêu thần anh ấy tỏ tình!
Trời biết một đống fan CP “Tiếu Nhan” bọn họ đã nhón chân mong chờ chờ Nhạc Yến Bình đáp lại đã lâu lắm rồi!
Nhưng, gì cũng không có.
Nhạc Yến Bình không hề đăng gì cả, người đại diện chung của hai người họ cũng không hề.
Vì thế dần dần, ác ý bị che lấp vì bài thanh minh bất ngờ của Tiêu Sách lại bắt đầu lặng yên sống lại trong bóng tối.
Mà sau khi tro tàn lại cháy, chúng nó thường thường sẽ cháy càng mạnh mẽ càng dữ dội hơn.
[Nhạc Yến Bình chắc không phải chạy rồi đó chứ? Thức thời vậy à, chủ động lui giới?]
[Không phải, cậu ta xin lỗi chưa mà đã dám chạy? Cho rằng giả chết là không có việc gì à, thật sự coi internet không có ký ức?!]
[Lại nói tiếp fans của Tiêu Sách cũng thật là thảm, mở miệng là khen Tiêu thần, kết quả chính chủ nhà mình lại đi đâm đầu vào một kẻ hết thời tuyến mười tám, người ta còn không để ý đến.]
[Chẳng thế? Tự mình đa tình cũng không có dáng vẻ này đâu.]
[Tiêu thần có phải bị lừa không…]
Giống như một hòn đá bị ném một cách ác ý vào mặt nước có vẻ phẳng lặng, mà đương khi gợn sóng nổi lên, mạch nước ngầm bên dưới sẽ bắt đầu vận sức chờ phát động.
Dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận, rằng người mình thích cho tới nay, bỗng nhiên lại có người trong tim. Mà vừa lúc, có người cho các cô một phương hướng có thể xả ra.
Nếu Tiêu Sách là bị lừa thì sao?
Các cô nghĩ như vậy, hưng phấn gia nhập ngay vào trong đại quân “thảo phạt” Nhạc Yến Bình.
Đương nhiên, dư luận ngày càng nghiêm trọng hơn đúng như những kẻ chủ mưu đằng sau dự đoán. Đến cuối cùng, cho dù hai ông cụ nhà họ Tiêu và nhà họ Tạ có không quan tâm chuyện trong giới bao nhiêu, tiếng gió cũng đã chủ động truyền vào tai họ.
Thế là lần đầu tiên từ sau tiệc mừng thọ, hai ông cụ một lần nữa mặt đối mặt ngồi trước bàn cờ trong phòng sách.
“Cho nên nói, cháu trai ông thích cháu trai tôi?” Ông cụ Tạ vê quân cờ híp mắt, cố gắng thử lý giải tình huống trước mắt.
“Hẳn là vậy không sai.”
Ông cụ Tiêu trịnh trọng gật đầu, trên mặt trấn định tự nhiên như một, thật ra giờ phút này trong lòng sớm đã chửi thầm thằng cháu nhà mình vô số lần.
Ông đã nói mà, ý nghĩ kia của mình lúc trước thế mà hên sao trúng phốc, thằng nhóc này hiếm khi trở về một chuyến chỉ lại nghĩ đến chống lưng cho người ta!
Còn che che giấu giấu lấy lão Tạ làm cớ, thật đúng là một chút cũng chẳng thẳng thắn thành khẩn.
Thích thì thích, ông lão ông chẳng lẽ là người không khai sáng gì à? Chẳng lẽ còn có thể gậy đánh uyên ương như Tây Vương Mẫu đáng ghét kia…
Chửi thầm được một nửa ông cụ Tiêu bỗng dưng hơi dừng.
Đừng nói, nếu ông lại trẻ thêm vài tuổi, tuy rằng không đến mức giúp đánh uyên ương, nhưng vẫn rất có khả năng sẽ phản đối.
Đây ngược lại không phải vì ông có thành kiến gì với đứa nhỏ kia của nhà họ Tạ, ông thật ra còn rất thích đứa nhỏ kia, nhưng với tư cách là trưởng bối, luôn khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Một người bạn của ông cụ Tiêu, đã từng nói một câu như này với ông sau khi uống rượu:
[Bây giờ ngẫm lại, thời trẻ nhìn cuộc sống, mọi nơi ánh mắt có thể nhìn đến đâu đâu cũng là những bong bóng bảy màu chiết xạ ánh mặt trời, cho nên liền cảm thấy tất thảy đều rất tốt đẹp.]
[Nhưng, bong bóng thì sẽ vỡ.]
Mà cái gọi là trưởng thành, đó là một quá trình nhận rõ sự tàn khốc. Nhưng nếu có thể, ai lại không hy vọng tiểu bối của mình có thể thuận lợi mà vượt qua cả đời này trong bong bóng bảy màu.
Con đường mà Tiêu Sách muốn đi cũng không hề tốt. Trước kia lúc không có pháp luật tán thành đã không dễ đi, hiện tại mặc dù có, cũng không dễ đi như cũ.
Ông cụ Tiêu từng gặp qua quá nhiều người hối hận, ông sợ có một ngày Tiêu Sách cũng sẽ hối hận.
Cho nên nói, con người chính là một loại sinh vật thích hay suy nghĩ linh tinh như vậy. Luôn thích giương lá cờ “Ta là vì tốt cho con”, dùng danh nghĩa rằng tiểu bối chưa suy nghĩ chu toàn mà áp đặt ý nghĩ của chính mình lên người khác.
Chỉ là, bạn lại làm sao biết bọn họ chưa suy nghĩ chu toàn chứ? Lại dựa vào đâu đã nhận định bọn họ nhất định sẽ hối hận.
Người từng trải có lẽ có ưu thế của người từng trải, nhưng Tiêu Sách là một chú ưng tình nguyện tự mình vùng vẫy thoát khỏi tổ.
Anh so với những trưởng bối bọn ông đây, càng rõ mình nghĩ muốn gì, mà Tiểu Nhạc cũng là một đứa nhỏ cực cực tốt.
Cho nên, không có gì để lo lắng.
Nếu không nhân cơ hội này trực tiếp quyết định cho trót việc hôn nhân của hai nhà với lão Tạ, thằng nhóc nhà mình cũng che chở như vậy rồi, những trưởng bối họ đây không nên giúp bọn tiểu bối tranh thủ sao?
Nói làm là làm!
Quyết định chủ ý ông Tiêu ý cười tủm tỉm nói ra ý nghĩ của mình, vung nhát xẻng đầu tiên đào góc tường vì “nghiệp lớn” lừa đứa nhỏ của Tiêu Sách.
“Lão Tạ, ông cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy à…” Sau khi thong thả ung dung dùng một quân đánh cược nước cờ đã chết của ông, ông cụ Tạ nhìn ông ấy, cười ha hả nhả ra ba chữ: “Ông tưởng bở!”
Nói đùa! Đây chính là cháu ngoan cưng của ông đấy! Chịu bao nhiêu khổ vất vả lắm mới về đến nhà, ông cũng còn chưa thương bao nhiêu đâu đã muốn bắt cóc?
Cho nên không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Trước không đề cập tới Nhạc Yến Bình có thích hay không, cho dù thích thật, cháu trai ngoan yêu quý nhà ông cũng không thể cứ như vậy dễ dàng hời cho thằng nhóc kia nhà họ Tiêu!
Ông cụ Tạ từ trước đến nay đối với Tiêu Sách khen ngợi có thừa lần đầu cảm thấy, tiểu bối này hình như bỗng có hơi không vừa mắt.
Vì thế ông làm bộ ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chuyện giữa bọn nhỏ, hai ông già chúng ta nhọc lòng thế làm gì. Nói nữa, Yến Bình nhà tôi cũng chưa nói gì mà đúng không.”
Ngụ ý của ông cụ Tạ là —
Lỡ đâu Tiêu Sách là yêu đơn phương thì sao?
Đối với điều này, ông cụ Tiêu tỏ vẻ: Việc này ông không cần lo.
Ông còn có thể không biết thằng cháu này của mình à, đó chính là cao thủ nước ấm nấu ếch xanh đấy. Đều quen biết lâu như vậy rồi, cho dù ngay từ đầu thật sự là yêu đơn phương, hiện tại cũng đã sớm nấu thành lưỡng tình tương duyệt rồi~
“Vậy thế này đi, lão Tạ ông gọi điện thoại hỏi Yến Bình chút đi?” Ông cụ Tiêu ra vẻ nhượng bộ: “Nếu mà không thành, tôi cũng dễ trở về khuyên nhủ thằng cháu kia nhà tôi.”
Vậy nếu thành thì sao? Chẳng lẽ muốn trực tiếp đóng gói Nhạc Yến Bình mang đi luôn à?! Ha.
Ông cụ Tạ yên lặng trợn trắng mắt, nhưng lời này cũng không phải không có đạo lý, ông quả thật nên gọi điện thoại cho đứa nhỏ.
Về phần những dư luận đó… Haiz, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hai ông cụ căn bản không hề để việc này trong lòng.
Người chân chính quan tâm bạn, thì sẽ không bao giờ vì những lời nói của người khác đã chạy đến chất vấn chỉ trích, bọn họ chỉ sẽ lo lắng bạn có chịu uất ức hay không, có bị bắt nạt hay không.
Bất luận người khác hiên ngang lẫm liệt nói gì mà phải trái đúng sai, bọn họ đều sẽ đứng về phía bạn một cách không hề do dự.
Hơn nữa hai ông cụ chỉ là lớn tuổi rồi không thích quản chuyện, lại chẳng phải không quản được chuyện. Sở dĩ hiện giờ còn chưa ra tay, chẳng qua là vì không cần thiết thôi.
Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách đều là đứa nhỏ cực có chủ ý, nếu có nơi cần hỗ trợ, vậy tự nhiên sẽ mở miệng.
Tiêu Sách muốn ông cụ Tiêu tra ông đã đi tra xét, về phần mặt khác…
Bọn nhỏ nếu tự có thể giải quyết, vậy họ cần gì phải đi lên vội vàng xen vào chứ? Có thời gian này, còn không bằng suy nghĩ thêm nên làm sao giúp cháu trai đào góc tường (nên làm sao đề phòng cháu trai bị đào góc tường) thì hơn!
Trong ánh mắt chờ mong của ông cụ Tiêu, ông Tạ cuối cùng gọi điện cho Nhạc Yến Bình.
Một phút sau.
Ông Tạ:…
Tiêu lão: “Sao?”
Ông Tạ: “Không gọi được…”
Nghe vậy, ông Tiêu cười ha hả cầm lấy điện thoại: “Vậy để tôi gọi cho bé Sách, nói không chừng hai bọn nó giờ đang ở cùng nhau đó.”
Lại một phút sau.
Ông Tạ: “Ồ, ông cũng không gọi được à~”
Ông Tiêu:… Há! Đồ không biết cố gắng này đi đâu rồi?!
“Đồ không biết cố gắng” lúc này đang trên đường chạy đến gặp Chiêu Chiêu nhà anh.
Nhờ hiệu suất siêu cao của ông Tiêu Từ Du, Tiêu Sách rời nhà họ Tiêu chưa đến ngày thứ hai, tư liệu về Lữ Thừa Tiên đã đưa đến tay anh.
Vì thế, kế hoạch vốn muốn tức thì nhích người đến Cục Văn vật hội hợp với Nhạc Yến Bình đành phải bị tạm thời gác lại, sau khi Tiêu Sách và Lê Thừa Phong cùng cẩn thận nghiên cứu kỹ một hồi, rốt cuộc đã chuẩn bị xong hết phần lớn biện pháp ứng phó, mà duy nhất còn lại, đó là nên thu thập Lữ Thừa Tiên thế nào.
[Nói như thế nào? Trực tiếp đi giao thiệp với vị này à?] Lê Thừa Phong một mặt nhìn tư liệu trên tay, vừa hỏi.
Tiêu Sách lắc đầu: [Không, để Lữ Thừa Tiên khoe khoang thêm một trận đi.]
Dù sao hậu trường có thể nâng tên cặn bã như thế, lại sao có thể là hạng người gì lương thiện. Ngay bây giờ tìm đến kết quả chỉ có một, đó chính là bị đánh bài tình cảm chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Tiêu Sách không muốn buông tha hắn dễ dàng như vậy, cho nên, cần thiết phải quậy lớn chuyện mới thôi.
Anh phải để Lữ Thừa Tiên đứng được đủ cao, cuối cùng thời điểm lật bàn, mới có thể hoàn toàn khiến hắn ngã bán thân bất toại.
[Lão Lê, cậu đi liên hệ mấy account marketing, hắn không phải muốn tạo thế cho phim mới của mình à, chúng ta tới giúp hắn một tay. Về phần mặt khác, chúng ta cứ án binh bất động trước.]
[Được rồi, giao cho tôi đi.] Lê Thừa Phong đồng ý ngay: [Cũng không biết bên Tiểu Nhạc thế nào rồi.]
Cả Nhạc Yến Bình và Tống Dư Bạch bây giờ đã đều là một trạng thái ngăn cách với thế nhân, nếu mà chỗ bọn họ không thuận lợi... vậy tất cả những chuẩn bị mà anh ấy và Tiêu Sách làm hiện tại đều sẽ đổ sông đổ biển.
Lê Thừa Phong đang nghĩ như vậy, khóe mắt đã thoáng thấy Tiêu Sách cầm lên chìa khóa xe rồi đi ra ngoài cửa: [Ê ê ê, cậu đi đâu đó?]
[Cục Văn vật.] Tiêu Sách cũng không quay đầu lại mà nói: [Cho nên nơi này bèn nhờ cậu nhé, lão Lê.]
Dứt lời, anh liền nhanh chóng đi mất hút thừa dịp trước khi Lê Thừa Phong phản ứng lại.
Người ngăn cách với thế nhân từ đây đã từ hai biến thành ba, duy còn mỗi Lê Thừa Phong một người bị bỏ lại bên ngoài đóng giữ một cách cô độc.
Mà trên đường đến Cục Văn vật, cả đầu óc Tiêu Sách đều chỉ còn câu cuối cùng mà Nhạc Yến Bình gửi cho anh trước khi ngắt liên lạc:
[Tiêu Sách, em cảm thấy anh hẳn nên đến đây xem.]
Đến xem gì?
Trong hoàng lăng đó, có thể khiến Nhạc Yến Bình cảm thấy anh hẳn nên đi xem, hình như cũng chỉ có thứ có liên quan đến Tiêu Quý Uyên thôi.
Nói đến, cho tới nay cho dù anh có ký ức của Tiêu Quý Uyên, Tiêu Sách cũng trước nay đều không cảm thấy mình và Tiêu Quý Uyên là cùng một người. Mà vào lúc ban đầu, chẳng sợ chỉ nhớ đến cái tên này thôi, trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy lạ lẫm.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, loại lạ lẫm này bỗng nhiên biến mất.
Tiêu Quý Uyên là quá khứ của anh — anh hình như đang dần dần chấp nhận sự thật này, cho dù sự thật này với anh mà nói cũng không có cảm giác chân thật gì, anh cũng hoàn toàn sẽ không cảm thấy kinh hoảng, bởi vì Nhạc Yến Bình cho anh sự an tâm và tự tin.
[Em thích anh]
[Bởi vì là anh, cho nên mới sẽ thích anh.]
Sau suốt một tuần xa cách, giờ phút này, Tiêu Sách thật sự rất muốn gặp Nhạc Yến Bình.
Vô cùng vô cùng muốn.