Tống Dư Bạch đã rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế.
Từ sau khi di tích hoàng lăng triều Tấn được phát hiện, toàn bộ Cục Văn vật của họ từ trên xuống dưới đã đều bận đến mức chân không chạm đất như thể uống thuốc k.ích thí.ch.
Mà với tư cách học trò cưng của ông Sở, Tống Dư Bạch thì càng mỗi ngày vừa mở mắt đã bắt đầu nghiên cứu các loại chữ khắc trên bức tranh tường.
Hội thảo mở liên tục, giấy báo cáo viết một tờ rồi một tờ. Sau khi liên tục phấn đấu hơn nửa tháng, Tống Dư Bạch thành công đạt tới cảnh giới cho dù nhắm mắt lại, trong mơ cũng đều là đủ loại ký hiệu chữ rậm rạp kỳ quái.
Vì thế sau khi một lần nữa bừng tỉnh, hắn trừng mắt nhìn kim giờ trên đồng hồ treo tường vừa mới chạy được hai vạch trên tường, cảm thấy mình giống như đang nhảy qua nhảy lại bên bờ tẩu hỏa nhập ma.
Sau đó, đồng chí Tiểu Tống tẩu hỏa nhập ma đã bò dậy đến di tích đi làm ở thời gian mỹ diệu là hai giờ sáng này.
Khuôn mặt tái nhợt, vành mắt thâm đen. Khoảnh khắc khi đèn pin của ông chú tuần tra bất ngờ chiếu lên người hắn, tiếng kêu á hoảng sợ đã lập tức vang vọng khắp chân trời.
[Tiểu Bạch, con về nhà nghỉ ngơi thật tốt cho thầy!]
Theo ông Sở gõ gậy chống ra lệnh một tiếng, Tống Dư Bạch rốt cuộc bị đóng gói ném thẳng về nhà.
Hắn biết mình hẳn nên để đầu óc trống rỗng chẳng hề nghĩ gì hết ngủ một giấc thật ngon, nhưng cho dù đã nằm lên giường lớn thoải mái trong nhà, Tống Dư Bạch cũng mở to mắt như cũ, nhìn chằm chằm trần nhà.
Hết cách rồi, hắn tuổi này muốn hắn ngủ được kiểu gì?!
Đáng tiếc tư liệu gì đó đều ở viện nghiên cứu, Tống Dư Bạch cho dù muốn làm việc cũng không được. Trong lúc lăn qua lộn lại, điện thoại đã ở lãnh cung đợi hơn nửa tháng kia của hắn, rốt cuộc một lần nữa tìm về ân sủng của mình.
Tuy rằng, cũng không có mấy người tìm hắn.
Người thân bạn bè cơ bản đều biết hắn bận làm việc, mà bản thân Tống Dư Bạch lại không phải người rất thích xã giao gì. Sau khi xóa những tin nhắn rác, tin nhắn chưa đọc liếc mắt là thấy ngay.
Lúc này, Tống Dư Bạch gần như ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn của Nhạc Yến Bình, không hề nghĩ nhiều đã gọi điện qua ngay.
"Tiểu Nhạc, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Hắn không ý thức được sự mỏi mệt ngập tràn trong giọng nói mình, nhưng Nhạc Yến Bình đầu kia lại nghe được rõ ràng.
Lời tới bên miệng lại nuốt trở vào, Nhạc Yến Bình im lặng một thoáng, nhẹ giọng hỏi: "Anh Tống, anh ổn không?"
Tôi có gì không ổn.
Tống Dư Bạch ngay lập tức muốn trả lời như vậy, kết quả môi mở lại khép, đóng lại mở, cuối cùng một chữ cũng chưa nói ra.
Hắn quả thật không ổn lắm.
Mặc ai bận việc hơn nửa tháng lại gần như chẳng hề có thành quả nào, trạng thái tinh thần đều sẽ không tốt đi đâu.
Hơn nữa Tống Dư Bạch không chỉ phải bận việc, là người mồm mép nhất tổ, hắn còn phải phụ trách cãi nhau với người tổ khác.
Bởi vì đối với những chữ khắc mới được khai quật đó, hiện giờ Cục Văn vật đã có không dưới sáu kiểu giải đọc, trong đó mỗi một loại đều kiểu nào cũng có vô cùng kì quặc.
Tống Dư Bạch đã đau khổ chìm nổi hơn nửa tháng dưới tình huống như vậy, nhưng những chuyện sốt ruột này lại không thể nói với Nhạc Yến Bình, vì thế hắn chung quy vẫn thê lương khổ khôn xiết, chỉ có thể thở dài thật sâu.
"Haiz, thứ kia không đề cập tới cũng được. Cậu còn chưa nói đâu, tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là có một thứ, muốn tìm anh xác nhận một chút." Nhạc Yến Bình nói: "Gần đây, có người cho tôi một phần kịch bản."
Ừm? Kịch bản? Thứ của giới giải trí này tìm hắn một nhà khảo cổ làm gì?
Tống Dư Bạch nhất thời có chút không hiểu ra sao: "Kịch bản gì thế? Lão Tiêu à? Cậu ta lại nhận thứ gì?"
Nhạc Yến Bình: "Không phải, là một phần kịch bản về triều Tấn. Đại khái, kể về câu chuyện tình yêu lâm li triền miên của Tiêu Quý Uyên và Trì Dư Tuyết."
Tống Dư Bạch: "... Hả?"
Nhạc Yến Bình: "Anh muốn xem không?"
Nếu Tống Dư Bạch muốn xem, cậu có thể ép mình nhặt thứ buồn nôn kia từ thùng rác ra một lần nữa.
Tống Dư Bạch: "... Xem thử coi sao."
Mà theo ảnh chụp gửi đi, Tống Dư Bạch rốt cuộc rơi vào im lặng thật lâu.
Tĩnh mịch.
Sự tĩnh mịch khiến người ta hít thở không thông.
Nhạc Yến Bình đợi trong chốc lát, bổ sung thêm một câu: "Đạo diễn nói, kịch bản này được cải biên dựa trên tiến triển nghiên cứu mới nhất của các anh."
Dứt lời, núi lửa trầm lắng rốt cuộc bùng nổ: "Tôi f.u.ck, mẹ nó thứ khốn nào tiết lộ báo cáo đó ra ngoài?! Không được không được, Tiểu Nhạc, tôi phải nhanh chóng đi báo cáo với thầy tôi, cúp trước nhé!"
"Chờ đã, anh Tống," Nhạc Yến Bình vội vàng lên tiếng bảo dừng: "Cho nên, là thật sự có phần báo cáo này đúng không? Ở di tích thật sự có ghi chép văn tự liên quan sao?"
"Việc này à... có hơi khó giải thích." Tống Dư Bạch tức thì có chút đau đầu đè đè huyệt thái dương: "Chuyện này, đối với cậu rất quan trọng sao?"
"Vâng, rất quan trọng." Nhạc Yến Bình nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi cảm thấy kịch bản này viết không được đúng, hơn nữa hiện tại, ầm ĩ có hơi lớn trên mạng."
"Trên mạng? Thứ gì? Chết thật chứ gần đây tôi bận quá cũng chưa lên mạng, Tiểu Nhạc, cậu chuyển tôi xem thử."
Tống Dư Bạch đã không lên mạng hơn nửa tháng, chỉ thiếu hoàn toàn tách biệt với thời đại đến tận đây mới rốt cuộc nhớ tới tài khoản Weibo của mình.
Đợi sau khi hoàn toàn hiểu biết xong toàn cảnh sự việc, hắn nhìn giới thiệu link Nhạc Yến Bình gửi đến, rốt cuộc hiểu rõ câu rất quan trọng kia là có ý tứ gì.
"Tiểu Nhạc, cậu... còn ổn không?"
"Tôi không sao, nhưng tôi không hề bịa đặt lung tung." Nhạc Yến Bình bình tĩnh nói: "Cho nên anh Tống, tôi muốn biết cái gọi là tiến triển nghiên cứu kia, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Tống Dư Bạch không lập tức mở miệng.
Hắn gãi gãi tóc chậc một tiếng có chút bực bội trong lòng, cũng nhanh chóng thăm hỏi một vòng ba đời tổ tiên của kẻ tiết lộ báo cáo kia.
Làm việc này, tốt nhất đừng để cho hắn biết là ai? Bằng không hắn thế nào cũng phải nghĩ cách trùm bao tải người đó.
"Thôi, Tiểu Nhạc, tôi bèn nói thật với cậu vậy, báo cáo này quả thật là thật."
Vào thời điểm phát hiện hoàng lăng này có thể thuộc về lịch sử bị thiếu hụt của Cảnh Thừa đế, bên trên đã vô cùng coi trọng hạng mục lần này.
Họ yêu cầu Cục Văn vật cần phải mau chóng tiến hành nghiên cứu và phiên dịch tất cả văn tự ghi chép trong di tích, để điền vào đoạn ghi chép đã trống rất lâu ấy.
Một tin tức không tốt cũng chẳng xấu: Ghi chép văn tự không nhiều lắm, cơ bản đều tập trung trên một bức tranh tường.
Còn có một tin rất rất xấu: Tiến độ phiên dịch hiện tại, gần như bằng 0%
Bởi vì, ngoại trừ mấy ký hiệu cá biệt dễ thấy có thể phân biệt phiên dịch, phần lớn nội dung, bọn họ đều không thể giải đọc.
"Đó là loại ký hiệu rất kỳ lạ, nói là văn tự, chợt liếc nhìn qua thật sự rất giống hoa văn hình vẽ, nhưng nghiên cứu kỹ, lại có thể nhìn ra được trong đó có cấu trúc văn tự, mà chúng tôi chưa từng gặp qua."
Khoảng thời gian này, từ trên xuống dưới Cục Văn vật đều sắp lật nát hết tất cả sách cổ triều Tấn rồi, cũng chưa thể tìm được hình thức ký hiệu cùng loại từ trong đó.
"Phiên dịch ký hiệu văn tự mới rất tốn thời gian, một đám người chúng tôi nghiên cứu hơn nửa tháng, nhưng hiện tại ý tứ có thể xác nhận cũng chỉ là một ít ký hiệu với tần suất lặp lại tương đối cao, đặc điểm tương đối rõ ràng, như là ngày, con số, còn có tên người."
"Sau đó, thì được hai cái tên, một là Cảnh Thừa đế Tiêu Quý Uyên, một là Trì Dư Tuyết."
Nhưng ai cũng biết, Trì Dư Tuyết là con gái của tội thần.
Cha cô chính là Trấn Quốc công bị Càn An đế xử tội chém vì mưu phản, một cái tên như vậy vào lúc ấy hẳn nên khiến người nói năng thận trọng, tại sao lại xuất hiện trong hoàng lăng của Cảnh Thừa đế.
Nhìn kiểu gì cũng là trình độ khiến người cảm thấy hoang mang lạ thường, mà cố tình nơi tên này xuất hiện cũng rất kỳ lạ.
"Những ký hiệu đó được giấu trong một bức tranh tường, vị trí trong một gian mộ thất cách điện sau của hoàng lăng xa hơn một chút, nơi đó thường đều là dùng để chôn cất người tuẫn táng vì hoàng đế, liền chẳng hạn như, phi tử."
Trì Dư Tuyết, tuẫn táng, phi tử, cộng thêm câu chuyện bất ngờ có được ở chùa Tướng Quốc trước đó...
"Cậu còn nhớ rõ, suy đoán lần trước tôi nói với cậu chứ, lịch sử về Tiêu Quý Uyên sở dĩ sẽ bị xóa bỏ, là vì muốn che giấu gièm pha hắn muốn hồi sinh một người."
Sau đó, manh mối cứ như vậy được xâu chuỗi lại một cách khó hiểu.
Tiêu Quý Uyên thích Trì Dư Tuyết, nhưng mà với tư cách là con gái của tội thần cô đã mất từ lâu rồi, vì thế hoàng đế yêu mà không được chỉ có thể ký thác vào huyền học, đi thử hồi sinh người yêu của mình.
Hắn đương nhiên không thể thành công, do đó sau khi chết chỉ có thể dùng cách như thế, để cô bầu bạn bên cạnh mình.
Nhưng đây dù sao cũng là một việc gièm pha, vì thế những ghi chép này cuối cùng đã được giấu bên trong bích họa trong mộ thất bằng phương thức ký hiệu.
Vô cùng hợp tình hợp lý, mới chợt nghe hoàn toàn không có vấn đề. Vì thế, bài báo cáo đó cứ như vậy ra đời.
Nhạc Yến Bình: "... Anh cũng cảm thấy vậy à?"
Tống Dư Bạch im lặng một lát, hồi lâu mới lên tiếng lần nữa:
"Nói thực ra, tôi không biết."
Dù sao hiện tại, tiến độ phiên dịch những ký hiệu còn lại đó còn chưa đến 5%, quỷ biết bên trên đó viết thứ gì.
"Nhưng cá nhân tôi thật ra cảm thấy không giống lắm, bởi vì..."
Hắn dừng một chút, hít một hơi thật sâu: "Bởi vì gian mộ thất đó cũng chẳng có lấy một món vật bồi táng nào, thậm chí cũng không có quan tài. Nơi đó ấy, chỉ đều toàn là hài cốt."
Thử hỏi, người bình thường nào sẽ biến mộ thất của người mình yêu sâu đậm thành dáng vẻ quỷ quái này.
"Hơn nữa kết quả giám định cho thấy, bức bích hoạ đó được vẽ bằng máu... tóm lại, tôi cảm thấy không giống."
Nhưng hắn cũng quả thật không nói được phỏng đoán hợp lý hơn.
Nếu thực sự có, vậy một tháng này, mấy tổ bọn họ cũng không đến mức dưới tình huống ba ngày một tranh cãi nhỏ, năm ngày một chửi to, vẫn trình phần báo cáo này lên.
Cho nên nói, Nhạc Yến Bình nói đúng, Tống Dư Bạch thật sự không hề ổn chút nào!
Còn tiếp tục như vậy, hắn cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ phải tinh thần phân liệt trong một đống sách cổ đó.
"Xin lỗi, Tiểu Nhạc, tôi có lẽ không có cách nào giúp cậu được gì."
Trước khi những ký hiệu đó được phiên dịch hoàn toàn, đại khái ai cũng không có cách nào biết, bên trên đó rốt cuộc viết gì.
"Không, cảm ơn anh anh Tống." Nhạc Yến Bình nói: "Anh đã giúp tôi một việc rất quan trọng."
Những tin tức đó mà hắn mang đến, đối với Nhạc Yến Bình mà nói đã là đủ rồi.
"Anh Tống, xin hỏi những ký hiệu đó có thể cho tôi xem không?"
"Hả? Này... xin lỗi cậu không phải người của Cục Văn vật, chuyện này có lẽ không được." Tống Dư Bạch khó xử nói.
Nhạc Yến Bình hiểu nỗi khó xử của hắn, nhưng cậu lại cũng không thể từ bỏ.
Bởi vì cậu phải xem những ký hiệu đó, cậu cần phải đến tận mắt nhìn thấy những ký hiệu đó.
"Nếu tôi nói, tôi có thể nhận thức những ký hiệu đó thì sao?" Cậu nói.
Tống Dư Bạch: "... Cậu nói gì cơ?"
"Anh Tống, trước đó anh đã nói, nếu có kỹ năng đặc biệt gì, có thể trực tiếp được tuyển dụng đặc biệt vào Cục Văn vật, đúng không."
"Tôi cảm thấy tôi có lẽ biết những ký hiệu đó, điều này có thể tính là kỹ năng đặc biệt không?"
Giống chữ lại giống hình, thấy mà không biết, giống thật mà là giả.
Ở Tiêu Quý Uyên khi đó, chỉ có một loại văn tự phù hợp miêu tả của Tống Dư Bạch.
"Vệ gia quân dưới quyền đại tướng quân Vệ Dung, thời điểm truyền về tình báo quân sự sẽ sử dụng một loại mật văn đặc biệt, dùng để bảo đảm tin tức cho dù bị chặn lại, cũng sẽ không tiết lộ tình báo."
Nhạc Yến Bình vừa nói, vừa lấy qua giấy bút trên bàn, tiện tay vung lên đã viết xuống hai ký tự.
"Anh Tống, xin hỏi cái này, có phải 'Cảnh Thừa' mà các anh nhìn thấy trên bích họa không?"
Khi hình ảnh được click mở, đồng tử Tống Dư Bạch thoáng chốc phóng đại.
Hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai, bởi vì một đoạn thời gian này, hắn gần như đều đang nhìn hai ký hiệu này mỗi ngày.
Mà nội dung Nhạc Yến Bình viết xuống, cùng mọi miêu tả trên bích họa đó, giống nhau như đúc.