• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tuệ vẫn luôn cảm thấy thái độ của nhà họ Tạ đối với Nhạc Yến Bình có một sự mâu thuẫn khiến người ta không thể hiểu nổi.

Một mặt, bọn họ coi người như vết nhơ của nhà họ Tạ, ước gì người ta không tồn tại; về mặt khác, rồi lại không nhìn được người ta thoát khỏi khống chế của mình.

Thật giống như, từ tận đáy lòng bọn họ cảm thấy, Nhạc Yến Bình cứ nên ngoan ngoãn nỗ lực biến thành dáng vẻ bọn họ thích ở nơi bọn họ không nhìn thấy, sau đó lại trở về bên người bọn họ, gia nhập gia đình “hoà thuận vui vẻ” này.

Điều này đương nhiên không có khả năng.

Vì thế mỗi một lần bị yêu cầu dẫn Nhạc Yến Bình về, ngôi biệt thự này của nhà họ Tạ đều chắc chắn sẽ nghênh đón một đợt hỗn loạn gà bay chó sủa, khiến người ta nghĩ lại thôi cũng cảm thấy mệt lòng.

Cho nên, khi Tô Tuệ nhìn thấy Tạ Chiết Y chờ họ ở gara ngầm, phản ứng đầu tiên của cô là — may mắn.

May mắn cô bảo Nhạc Yến Bình đi trước.

Không ngờ vừa mới thả lỏng nửa ngày, vòng đi vòng lại, cuối cùng bọn họ vẫn không thể tránh được.

Tô Tuệ tới sớm, xe “áp giải” Nhạc Yến Bình còn chưa đến.

Nhà họ Tạ hẳn mới vừa kết thúc bữa tối, ba người ngồi vây quanh trong phòng khách, bà Tạ đang kéo tay Tạ Chiết Y hỏi han ân cần.

Thấy Tô Tuệ, ba người dừng nói chuyện. Tạ Thần ngồi ở ghế chính hắng hắng giọng, khi mở miệng hỏi chuyện ngữ điệu nhưng thật ra còn hòa hoãn hơn nhiều so với trước đây: “Gần đây nó thế nào?”

Trước sau như một, Tô Tuệ cười thoả đáng mà xa cách: “Thưa ngài, gần đây cậu chủ nhỏ rất tốt. Hơn nữa, không riêng gì tôi, ngay cả ảnh đế Tiêu cũng nói như vậy cơ.”

Có qua có lại, không khí hài hòa xưa nay chưa từng có, thế cho nên không ai chú ý đến Tạ Chiết Y bên cạnh người đầu ngón tay dùng sức đến mức gần như trở nên trắng bệch.

Tất cả mọi người đang chờ Nhạc Yến Bình, mà Nhạc Yến Bình…

Không đến, chó cũng không đến!!!

“Cậu chủ nhỏ, tiên sinh bảo chúng tôi…”

Tiểu Nhạc đại nhân bị dọa hết hồn vung cả túi nilon đầy sổ rộng bằng hai ngón tay lên nện về phía đầu hai người.

Nhóm vệ sĩ không ngờ cậu sẽ đột nhiên tung chiêu như vậy, bất chợt không kịp đề phòng nâng tay đón đỡ, khi lại buông, thì chỉ thấy mỗi bóng lưng nhấc chân chạy như điên phía trước.

Nhạc Yến Bình: Á á á! Anti-fan! Đây tuyệt đối là anti-fan!

Liên tưởng đến hành vi quá khích của những anti-fan đó mà Tô Tuệ phổ cập cho cậu, Tiểu Nhạc đại nhân vô thức rùng mình, móc điện thoại ra gửi ngay mấy tin nhắn cho Tiêu Sách.

Vừa gửi đi xong, Tiểu Nhạc đại nhân vỗ trán: Không đúng, tìm Tiêu Sách làm gì, có việc phải tìm cảnh sát chứ!!!

Cảnh sát cảnh sát cảnh sát…! Có rồi!!!

Lúc nhìn thấy đồng phục uy nghiêm đứng ở đó ngay cửa chợ đêm, Tiểu Nhạc đại nhân trong lòng khỏi nói kích động nhường nào.

Ba bước cũng gộp làm hai bước, cậu nhảy phắt qua, quay đầu chỉ thẳng vào hai tên to con mặc nguyên cây đen điên cuồng đuổi theo phía sau cậu trong ánh mắt nghi vấn của người ta: “Ngài cảnh sát, bên kia có hai kẻ khả nghi vẫn luôn đang đuổi theo tôi!”

Cảnh sát: Hả?!

Bọn vệ sĩ bước chân khựng lại: Hả?

Dưới ánh nhìn chăm chú và sùng kính của Nhạc Yến Bình, ngài cảnh sát nghiêm mặt mày, ánh mắt sắc bén chặn hai người: “Đứng lại, các anh muốn làm gì?!”

Vệ sĩ: “Ờm, chúng tôi…”

Cảnh sát: “Có người báo cáo các anh có ý đồ bất chính với cậu ấy, mời hai vị đưa ra giấy tờ tùy thân phối hợp điều tra.”

“Không không, không phải như thế,” Ông anh sợ tới mức liên tục xua tay, suýt nữa nói lắp luôn: “Đây là hiểu lầm, chúng tôi là vệ sĩ của cha cậu ấy, là đến đón cậu ấy về nhà!”

“Đúng không?” Mặt mang nghi ngờ, cảnh sát đánh giá một lượt hai người từ trên xuống dưới, lại quay đầu sang nhìn Nhạc Yến Bình.

Nhạc Yến Bình lập tức tỏ thái độ: “Thưa ngài, tôi căn bản không quen biết bọn họ!”

Vệ sĩ nóng nảy: “Ôi, cậu chủ nhỏ! Thật sự là ngài Tạ bảo chúng tôi đến đón cậu!”

Nhạc Yến Bình mới không mắc lừa: “Vậy các anh lấy chứng cứ ra đây! Vu khống, tôi lại chưa từng thấy các anh, ai biết các anh nói thật hay giả.”

“Chúng tôi…”

“Đủ rồi!” Cảnh sát lạnh giọng quát: “Phiền cả ba vị theo tôi đi một chuyến.”

Vệ sĩ:…

Nhạc Yến Bình:…

Khoảng hơn nửa tiếng, Tiêu Sách đang lái xe đuổi đến nhà họ Tạ rốt cuộc một lần nữa nhận được tin nhắn của Nhạc Yến Bình.

Nhạc Yến Bình: Hiện tại không sao rồi.

Tiêu Sách phanh lại, tìm một vị trí trống để dừng xe.

[Vừa rồi xảy ra chuyện gì?! Giờ cậu đang ở đâu?]

[Tiểu Nhạc?]

Nhạc Yến Bình quay lại nhìn giao diện của Tô Tuệ luôn không có phản hồi, lại ngẩng đầu nhìn cảnh sát bận rộn tới tới lui lui, sau một hồi do dự, cuối cùng lại lần nữa click mở khung chat với Tiêu Sách:

Tôi ở đồn công an.

Tiêu Sách: !

[Cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay.]

Định vị gửi đến cách Tiêu Sách gần đến bất ngờ, chờ lúc anh vội vã chạy đến, đập vào mắt, chính là Nhạc Yến Bình cúi đầu nghiêm túc nghe cảnh sát nhân dân nói chuyện.

Bên cạnh cậu còn đứng hai tên to con đen từ đầu đến chân, tuy rằng cao hơn Nhạc Yến Bình hơn nửa cái đầu, nhưng giờ phút này cũng là tư thế thành thật giống nhau như đúc.

“Tiểu Nhạc.”

Một tiếng này của anh, gọi ba người tính cả cảnh sát nhân dân đồng loạt quay đầu lại, sau khi thấy rõ người, cảnh sát nhân dân sửng sốt rõ ràng, có chút khó tin hỏi: “Anh ta là ba cậu?”

Tiêu Sách: “… Tôi là bạn của cậu ấy.”

Cảnh sát nhân dân à tiếng: “Thế thì được, trẻ tuổi như vậy làm tôi sợ hết hồn. Đến đón người à?”

Tiêu Sách được hai chữ “trẻ tuổi” an ủi một chút, gật đầu nói: “Đúng… đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cảnh sát nhân dân xua xua tay: “À, không có chuyện gì. Chúng tôi đã tra qua, hai vị này quả thật là vệ sĩ của cha cậu ấy, nhưng chưa từng thấy mặt mới sinh ra hiểu lầm, tháo gỡ là được, trở về hết đi. Nhưng mà cậu em, có một số việc anh phải nói cậu hai câu.”

Anh ấy lời nói thấm thía bảo: “Người cũng lớn vậy rồi sao còn giận dỗi với gia đình chứ, nhanh chóng trở về với người ta nhận sai với ba cậu thì việc này xong ngay, người một nhà nào thù đến qua đêm đâu, cậu nói đúng không?”

Nhạc Yến Bình không đáp, chỉ quay đầu nhìn sang hai vệ sĩ đó: “Các anh nói như vậy à?”

Con ngươi đen thẫm nhìn bọn họ, bình tĩnh không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Hai vệ sĩ bị nhìn chằm chằm như thế, không biết sao thế nhưng lại sinh ra một chút chột dạ, sau khi liếc nhìn nhau, hai người yên lặng cúi đầu, cuối cùng không nói gì.

Nhưng không sao cả, dù sao Nhạc Yến Bình cũng chưa từng trông chờ vào bọn họ.

“Hôm nay cảm ơn ngài, thêm phiền phức cho ngài, rất xin lỗi.” Sau khi cúi người với vị cảnh sát nhân dân, Nhạc Yến Bình lập tức rời đi, không để ý đến hai tên to con kia im lặng đi theo phía sau cậu nữa.

Cảnh sát nhân dân nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, sau một hồi, anh ấy lấy làm lạ lẩm bẩm câu: “Đây không phải rất hiểu lễ phép à, sao lại quậy thành như vậy với trong nhà?”

“Haiz, đây không phải rất bình thường à?” Đồng nghiệp làm việc bên cạnh cười một tiếng: “Sao nào, chẳng lẽ ở nhà cậu cũng lễ phép đến lễ phép đi với cụ già nhà cậu? Nhưng mà…”

Đồng nghiệp thở dài, nói tiếp: “Tôi ngược lại cảm thấy không giống vấn đề của đứa trẻ đó. Vừa rồi tôi thuận tiện nhìn điện thoại của cậu ấy, phát hiện lịch sử trò chuyện của cậu ấy và cha cậu ấy còn không đến hai trang, tin gần nhất là cuộc gọi thoại một tuần trước, bản thân gọi, nhưng độ dài trò chuyện còn chẳng đến ba mươi giây. Cho nên cậu đừng nói, nếu là ba tôi ngay cả báo một tiếng cũng không đã gọi hai người không quen biết đưa tôi về nhà...”

“Có lẽ tôi cũng sẽ sợ chết khiếp.”

Nhạc Yến Bình nghiêm mặt nhìn hai tên to con lại lần nữa ngăn trước mặt mình, tay phải xách túi nilon một lần nữa bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

“Cậu chủ nhỏ, vẫn xin đừng làm khó chúng tôi.” Sau một lúc lâu giằng co, vệ sĩ căng da đầu lên tiếng.

“Ồ? Cậu ấy cứ làm khó đấy thì thế nào?” Tiêu Sách liếc bọn họ một cách lơ đãng: “Chẳng lẽ, các anh còn muốn trở về một chuyến nữa?”

Hai vệ sĩ nghẹn họng không trả lời được, nhưng cho dù như thế, cũng vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước.

Dù sao nếu không mang Nhạc Yến Bình trở về, vậy đến lúc đó Tạ Thần nổi giận lên, xui xẻo lại chính là bản thân họ.

Tiêu Sách sao có thể không biết tâm tư của bọn họ, trực tiếp cắt đứt sự dây dưa vô nghĩa này: “Được rồi, nói cho ông chủ của các anh, cứ nói người bị tôi mang đi, ông ta không trách đến trên đầu các anh được. Tôi nói một lần cuối cùng, tránh ra.”

Có lẽ bởi vì Tiêu Sách hạ tối hậu thư, hoặc có lẽ là vì được sự bảo đảm, bọn vệ sĩ liếc nhau, cuối cùng tránh đường.

Tay túm chặt túi của Nhạc Yến Bình chợt thả lỏng vào khoảnh khắc này.

Tiêu Sách nhìn thấy tất cả, dịu dàng trấn an rằng: “Không sao rồi Tiểu Nhạc, chúng ta đi thôi.”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Nhạc Yến Bình dẫn người bước nhanh rời đi, cả người rõ ràng dịu dàng đến cực hạn, song vào lúc đi ngang qua vệ sĩ, để lại một câu cảnh cáo trầm thấp mà lạnh buốt:

“Nhớ kỹ, đừng nói lời dư thừa.”

Chờ vào trên xe rồi, Nhạc Yến Bình gần như lập tức ôm chặt túi trong lòng, dựa ngồi trên ghế phụ yên tĩnh ngẩn người.

Tiêu Sách cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy ngồi yên hồi lâu, Nhạc Yến Bình bỗng nhiên rầu rĩ lên tiếng: “Ông ấy không phải cha tôi.”

“Ừm, tôi biết.” Tiêu Sách nhẹ giọng nói.

Câu chuyện cậu chủ thật giả của nhà họ Tạ, người khác có lẽ không rõ lắm, nhưng đối với người trong vòng này như nhà họ Tiêu mà nói thì cũng không phải bí mật gì. Mà Tiêu Sách trước kia tuy rằng không quen biết Nhạc Yến Bình, song cũng không ít lần nghe người ta nói xấu ở sau lưng rằng đứa nhỏ này không tốt.

Nhưng mà, cậu rõ ràng rất tốt.

Nghĩ đến Tạ Chiết Y hiện giờ vẫn là dáng vẻ trăng được sao vờn quanh kia, đáy lòng Tiêu Sách không khỏi nổi lên một cơn nhói.

Ở lúc anh không biết, đứa trẻ trước mắt đơn độc một mình tất tả trưởng thành cho tới bây giờ, suốt chặng đường này lại chịu bao nhiêu tủi thân.

Tiêu Sách muốn ôm lấy Nhạc Yến Bình, nhưng tay anh rõ ràng đã nâng lên, cuối cùng lại cũng chỉ dừng trên đầu Nhạc Yến Bình nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng nghĩ nữa, về sau không có việc gì đâu, Tiểu Nhạc.”

Dưới tay, cái đầu xù xù lắc lắc rất nhỏ.

Nhạc Yến Bình vùi mình vào chồng sổ, nói một câu với giọng rất nhỏ: “Anh…”

Tiêu Sách không thể nghe rõ: “Gì?”

“Không có gì.” Nhạc Yến Bình quay đầu đi nhìn đèn đường ngoài cửa sổ xe: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Một câu hỏi rất hay, anh nhất thời nóng vội chạy thẳng đến, thật đúng là không nghĩ tới sau khi đón được người thì phải làm gì. Nghĩ nghĩ, Tiêu Sách thử hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Nhạc Yến Bình chỉ nói: “Tôi không muốn trở về.”

Tạ Thần lúc này không tóm được cậu, lần tới xác định chắc chắn vẫn muốn tóm được, trở về quả thực không có gì khác chui đầu vào lưới.

Tiêu Sách nghe rõ ý cậu, sau khi trầm ngâm một lát, anh bỗng nhiên bật ra một câu như bị ma quỷ ám: “Nếu không muốn trở về… vậy đến nhà tôi thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK