Mãi đến sau khi cơm chiều kết thúc Tiêu Sách mới nhìn thấy dư vị của hot search ban ngày.
Từ khi tập thứ ba của Phong Vân được phát sóng tới nay, group nhỏ cp “Tiếu Nhan” vốn quạnh quẽ lớn mạnh mấy chục lần trong một đêm.
Mọi người ngày ngày trò chuyện đến khí thế ngất trời trong nhóm, thế cho nên lúc Tiêu Sách mới vừa đăng nhập acc nhỏ, ứng dụng thậm chí cũng đơ một chút, mới leng ka leng keng vang lên loạt âm nhắc nhở tin nhắn.
Sau khi thong thả ung dung nhấp ngụm trà, Tiêu Sách bắt đầu theo thói quen lên diễn đàn. Sau đó, anh liền nhìn thấy tấm ảnh reuters kia của Nhạc Yến Bình trong tiếng kêu gào khắp màn hình.
Bởi vì là chụp lén nên ảnh chụp này hơi mờ, song cũng làm cả người Nhạc Yến Bình có vẻ càng thêm nhu hòa.
Tiêu Sách yên lặng nhìn một lát, duỗi tay nhấn lưu và thích, sau đó giây tiếp theo, anh đã nhận được tin nhắn oanh tạc đến từ chủ nhóm.
[Chị gái chị gái chị gái!] Cô gái nhỏ thật vất vả canh người online vèo một cái bật dậy từ trên giường, [Gần đây có tin tức mới gì không ạ! Đứa nhỏ muốn ăn chút cơm!!!]
Tiêu Sách:…
Gần đây thật đúng là không có gì để nói cả.
Anh mới từ chỗ Phong Vân trở về, trước sau chẳng qua bốn giờ, đã lại ngựa không ngừng vó tới chỗ đạo diễn Từ.
Tiêu Sách cho dù có tâm chuẩn bị chút cơm cho người ta, cũng không có thời gian đó.
[Không có.]
[Ò…] Cô gái nhỏ đã gửi một biểu cảm chán ngán thất vọng, [Hôm nay em nhìn thấy có tin nóng nói Tiêu thần đã tiến tổ.]
[Ôi đúng rồi, chị, chị nói xem Nhạc Nhạc có thể đi thăm ban Tiêu thần không ạ!]
Thăm ban à, một ý kiến hay như thế.
Nhưng mà, nếu muốn trông chờ Nhạc Yến Bình, vậy đại khái là không thể rồi. Dù sao, nhóc không lương tâm này đã suốt một ngày chưa từng gửi một tin nhắn nào cho anh.
Tại phương diện này, Tiêu Sách lắm lúc luôn cảm thấy Nhạc Yến Bình có hơi không giống như một người hiện đại.
Hoàn toàn trái ngược với rất nhiều người gần như hoàn toàn không rời sản phẩm điện tử, điện thoại vào trong tay Nhạc Yến Bình, quả thực chính là một vật trang trí có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
So với màn hình lạnh lẽo, cậu càng thiên vị xúc cảm trang giấy chân thật hơn. Chỉ cần cho Nhạc Yến Bình một cây bút một quyển sổ, là cậu có thể dùng chúng nó giết thời gian cả ngày.
Về phần điện thoại…
Vốn còn có một “Jump Jump” có thể khiến cậu rảnh rỗi là trầm mê trong chốc lát, nhưng rất đáng tiếc, trò chơi nhỏ này đã bị Nhạc Yến Bình hoàn toàn đày vào lãnh cung vào hai tuần trước.
Như vậy, đứa nhỏ trả lời tin nhắn gì đó đã thành con mèo của Schrödinger, nhảy qua nhảy lại giữa lâu mới trả lời và trả lời trong giây, cụ thể là loại nào toàn quyền quyết định bởi khi nào cậu nghĩ đến việc chạm vào điện thoại.
Về phần nguyên nhân biếm lãnh cung ấy à…
Ừm, tuyệt đối không phải vì anh không chỉ có phá kỷ lục của Nhạc Yến Bình, còn vượt người ta hơn hai mươi ngàn điểm~( ̄▽ ̄~)~.
Tiêu Sách ho nhẹ một tiếng nhịn xuống ý cười trong lòng, duỗi tay chọc chọc ảnh đại diện của Nhạc Yến Bình:
[Ăn cơm chiều chưa?]
Nhạc Yến Bình: [Đang đợi cơm hộp]
À, bạn nhỏ gặp được hôm nay thế nhưng là bản rep trong vài giây, vận may không tệ.
Tiêu Sách: [Gọi gì thế?]
Nhạc Yến Bình bản rep trong một giây offline như thế, lời nhắc nhở “Đang nhập” sáng rồi tắt, hồi lâu, mới rốt cuộc rep lại một câu đúng lý hợp tình:
[Mỡ chất lượng tốt và protein]
Tiêu Sách nhìn câu trả lời này mà nhướng mày, trực tiếp gọi thẳng qua cho người ta.
“Nhạc Chiêu.”
Đối diện không nói gì. Cách ngàn dặm khoảng cách, thứ duy nhất Tiêu Sách có thể nghe thấy, chỉ có một chút tiếng hít thở mơ mơ hồ hồ.
Hai bên im lặng trong chốc lát, chờ khi Tiêu Sách mở miệng một lần nữa, trong giọng nói anh đã tràn đầy ý cười ‘hiền hòa’.
“Tống Dư Bạch.” Anh gằn từng chữ một nói: “Cho nên, chính là cậu đang dẫn cậu ấy gọi gà rán đúng không.”
Một khắc giọng nói dứt, đối diện tức thì truyền đến một tiếng vang loảng xoảng lớn.
Sau một hồi động tĩnh binh hoang mã loạn qua đi, Tiêu Sách mới rốt cuộc nghe thấy được giọng nói mang theo chột dạ của Nhạc Yến Bình:
“Tiêu Sách, ờm…”
“Đờ mờ, sh!” Cho dù đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo hít ngược một hơi, Tống Dư Bạch vẫn kiên cường bấu trên bàn, hỏi với điện thoại mở loa: “Lão Tiêu, sao cậu biết là tôi?”
Tiêu Sách không trả lời, chỉ hỏi: “Nhạc Chiêu, họ Tống bị sao thế?”
Nhạc Yến Bình: “Lúc mới vừa nhảy lên mũi chân đá vào góc bàn.”
Tiêu Sách ừ một tiếng, lập tức đổi đầu súng cười lạnh nói: “Nghe rõ không, Tống Dư Bạch.”
Nói giỡn.
Nhạc Yến Bình trả lời câu hỏi trước nay đều là thành thành thật thật có gì nói đó, đột nhiên đến một câu lý do thoái thác nói năng ngọt xớt như vậy, nếu anh nhận không ra mới thật sự có quỷ.
Tống Dư Bạch:… Xí, chán phèo.
Tiêu Sách: “Sao cậu lại ở nhà tôi?”
Gây sự thất bại Tống Dư Bạch nằm liệt trên sofa buồn chán: “Tới đề cử cho Yến Bình một người hướng dẫn, giúp cậu ấy thắp sáng ngọn hải đăng tri thức, ôn lại thời đại tốt đẹp của thiếu niên.”
Tiêu Sách: “Nói tiếng người.”
Nhạc Yến Bình: “Anh Tống đến đề cử gia sư cho tôi.”
Tiêu Sách ngẩn người: “Sao bỗng nhiên nghĩ đến tìm gia sư?”
“Tôi nhờ anh Tống giúp tôi hỏi một chút chuyện vào Cục Văn vật.” Sau khi thuật lại một lần không sót một chữ tin tức mà Tống Dư Bạch mang đến, Nhạc Yến Bình dừng một chút, tiếp tục nói: “Tiêu Sách, tôi muốn thử một chút.”
Thì ra là thế, cậu ấy, là vì vị đế vương đó nhỉ…
Tiêu Sách hơi vê ngón tay, sau khi hít một hơi thật sâu, giấu đi đen tối không rõ chợt dâng lên trong mắt.
“Được.” Giọng nói vững vàng mang theo ý cười ôn hòa, có vẻ đặc biệt bình tĩnh: “Nhưng mà chuyện này, tôi kiến nghị cậu trực tiếp giao cho Lê Thừa Phong. Một là bởi vì cậu ta có mạng lưới quan hệ rộng, về phần hai…”
“Nhạc Chiêu, cậu ta là người đại diện của cậu. Cho nên, cậu muốn làm gì, gặp phải chuyện gì đều có thể nói thẳng cho cậu ta, cậu ta sẽ cung cấp phương án giải quyết tốt nhất cho cậu. Yên tâm, đừng sợ cậu ta mệt.”
Dù sao, anh cũng trả cho Lê Thừa Phong tiền lương cao như vậy, tiền này cũng không thể tiêu lãng phí phải không.
Tiêu Sách nói rồi, nâng tay nhìn thời gian: “Nhưng mà, giờ này cậu ta hẳn còn đang trên máy bay. Cậu để lại lời nhắn cho cậu ta đi, sau khi cậu ta nhìn thấy sẽ liên hệ với cậu.”
Nhạc Yến Bình: “Được~”
Tiêu Sách híp híp mắt: “Vui vẻ vậy à? Như vậy kế tiếp, chúng ta tới tâm sự chuyện gà rán?”
Nhạc Yến Bình: !!!
Gần như trong nháy mắt, Tiểu Nhạc đại nhân đã héo ngay tại chỗ.
Nhưng nhắc tới chuyện này, quả thực là trời đất chứng giám.
Sau khi Nhạc Yến Bình xuyên đến thời đại này, tổng cộng chỉ có thêm hai sở thích hứng thú.
Một là chơi Jump Jump, một cái khác là ăn gà rán.
Kết quả, người trước bị điểm siêu cao của người họ Tiêu nào đó hành cho lòng tin vỡ nát, mà người sau…
Từ sau lần trước cậu lén đặt gà rán bị Tiêu Sách bắt được, bốn chữ gà rán tự do này cũng đã hoàn toàn đi cách xa Nhạc Yến Bình.
Thật vất vả mới thừa dịp Tiêu Sách không ở đây phóng túng một hồi, ai có thể ngờ đến, cậu còn có thể bị bắt quả tang tại trận.
Giờ khắc này, Nhạc Yến Bình bỗng đã hiểu tâm tình khi bé Mi bị cậu cắt xén pate hộp, ngay lập tức ôm mèo vào trong lòng, hít mạnh một hơi để an ủi.
“Nhạc Chiêu.”
Nghe được giọng nói của Tiêu Sách, Nhạc Yến Bình lưu luyến ngóc dậy từ trên bụng mèo, rầu rĩ lên tiếng.
Tiêu Sách: “Là gà rán ăn ngon hay là cơm tôi nấu ăn ngon?”
Hoh, vấn đề này chẳng lẽ còn cần hỏi ư?
Nhạc Yến Bình không cần nghĩ ngợi: “Cả hai đều ăn ngon!”
Tiêu Sách:…
Cố nén lại tiếng cười suýt bật ra, anh ra vẻ nghiêm túc nói: “Không được, cần phải chọn một.”
Nghe đến đó, Tống Dư Bạch đã luôn im lặng không lên tiếng bắt đầu từ vừa rồi rốt cuộc không nhịn được trợn trắng mắt: Không phải chứ, người này còn dám trẻ con hơn chút không?!
“Nếu cần phải chọn một, vậy đương nhiên là gà rán ăn ngon rồi, đúng không Yến Bình?” Hắn nhỏm người dậy, ở bên cạnh châm ngòi thổi gió một cách mờ ám.
Đúng cái đầu cậu.
Nếu không sao bọn họ là anh em tốt chứ, lúc này mới không đến một phút, Tiêu Sách đã trả về một cái trợn mắt xem thường dưới tình huống hoàn toàn không hiểu rõ.
Anh há miệng định khịa, nhưng mà, Nhạc Yến Bình lại lên tiếng trước anh một bước: “Vậy vẫn là cơm Tiêu Sách nấu ăn ngon.”
Hửm? Để cho tên nhóc đó sướng dễ dàng như vậy? Này sao được!!!
Tống Dư Bạch truy hỏi: “Vì sao?”
Nhạc Yến Bình chống cằm chớp chớp mắt, đương nhiên nói: “Bởi vì là Tiêu Sách nấu.”
Gà rán đi chỗ nào cũng ăn được, nhưng cơm Tiêu Sách nấu chính là độc nhất vô nhị toàn thế giới.
Một cái là sở thích, một cái là cuộc sống. Đây cũng không phải là thứ có thể nói nhập làm một được.
Sau khi Nhạc Yến Bình lo tự nói xong, mới bỗng nhiên phát hiện trong nhà yên phăng phắc, bất kể là Tống Dư Bạch trước mặt, hay Tiêu Sách đầu kia điện thoại, bọn họ đều không nói chuyện.
“Ặc, tôi nói sai gì sao?” Nhạc Yến Bình mờ mịt hỏi.
Sau đó, cậu liền nghe thấy được một tiếng cười chứa đầy sung sướng.
“Không có.” Cho dù không nhìn thấy, lúc này cũng có thể nghe ra tâm trạng Tiêu Sách đến tột cùng tốt nhường nào: “Nhạc Chiêu, cậu muốn đến xem tôi đóng phim không?”
Nhạc Yến Bình: Hả! Tiêu Sách đóng phim, cậu còn chưa từng thấy đâu ⊙▽⊙.
Tiêu Sách hướng dẫn từng bước: “Chờ thêm đoạn thời gian bảo Lê Thừa Phong dẫn cậu đến đây được không?”
Nhạc Yến Bình: “Được!”
“Được, lát tôi nói với cậu ấy, cơm hộp tới chưa? Đi ăn cơm đi. Nhưng gà rán vẫn nên ăn ít chút, thật sự muốn ăn thì lần sau tôi làm cho cậu.”
Nhạc Yến Bình hoan hô nhảy nhót cúp máy, song không ngờ vui vẻ vừa ngẩng đầu, đập vào mắt, chính là Tống Dư Bạch vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Nhạc Yến Bình: “Anh Tống?”
“Tôi không sao.” Tống Dư Bạch nói: “Chỉ là có hơi no.”
Đáng đời hắn hỏi thêm một câu kia, giờ tốt rồi, giờ thằng nhóc kia khoái hơn! Nhưng mà, câu trả lời của đứa nhỏ này cũng thật là…
Tống Dư Bạch bỗng đã hiểu tại sao Tiêu Sách sẽ thích cậu như thế, lời này nói ra, ai nghe xong mà tim không run lên chứ.
Gì cơ, có hơi no?!
Nhạc Yến Bình hai mắt thoáng sáng lên: “Thế tôi có phải có thể…”
“Không thể.” Tống Dư Bạch tức giận nói. “Còn nữa, đưa mèo cho tôi ôm một cái.”
Dù sao, thế giới này lạnh nhạt vô tình, trừ gà rán, cũng chỉ có mèo con có thể mang cho hắn một tia ấm áp.
Nhạc Yến Bình hơi tiếc nuối mà ò một tiếng, thật cẩn thận đưa bé Mi dùng mông mèo đối diện Tống Dư Bạch qua.
Sau khi ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn một người một mèo giằng co một lát, điện thoại trên bàn rốt cuộc vang lên một lần nữa.
Là một dãy số xa lạ.
Tưởng là shipper Nhạc Yến Bình nhanh chóng bắt máy: “Alo, xin chào, cơm hộp ngài cứ để ở cửa…”
“Cơm hộp? Ha.” Giọng nói âm trầm vang lên từ đầu kia điện thoại: “Nhạc Yến Bình, chắc mày sẽ không quên tao rồi đó chứ?”
Cụp.
Tiểu Nhạc đại nhân không cần suy nghĩ, sau khi thành thạo tung ra một combo dịch vụ cúp máy kéo đen xóa, cậu bình tĩnh nói ra một câu trong ánh mắt hơi mang nghi vấn của Tống Dư Bạch: “Không có gì, anti-fan mà thôi.”
Loại chuyện này cậu đã rất quen rồi~
Tống Dư Bạch:… Cậu đừng cho tôi quen thứ kỳ kỳ quái quái này chứ!!!
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng bọn hắn đều không để chuyện này trong lòng, hoàn toàn không biết giờ phút này, Nhạc Tế Văn nghe âm bận trong điện thoại, suýt nữa tức giận đến mức đập vỡ điện thoại luôn.
Nhạc Yến Bình cúp điện thoại của gã, nhãi ranh này cũng dám cúp điện thoại của gã!
Tốt tốt tốt, quả nhiên, sau khi leo lên cành cao thì khác biệt hẳn.
Nghĩ đến giá cả mình tra được vừa nãy, Nhạc Tế Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn nơi ở xa hoa phố đối diện, siết chặt nắm tay.
Nhạc Tế Văn từ nhỏ đã cảm thấy, đứa em trai này của gã thật sự khiến người ghét vô cùng.
Bởi vì có tật giật mình, lại sợ đứa nhỏ nói bậy bại lộ sự thật, cho nên trong mấy năm đầu đó ba mẹ gã luôn không dám lộ ra, chỉ một mực cắn chết Nhạc Yến Bình chính là con mình.
Nhưng hai kẻ già vô dụng đó không biết là, vào tối ngày đầu tiên bọn họ ôm Nhạc Yến Bình về, Nhạc Tế Văn đã đứng ở mép giường đưa tay về phía “em trai ruột” này.
Em trai là gì?
Loại sinh vật em trai này, chính là quỷ đòi nợ đến cướp đồ của gã.
Tựa như con trai nhỏ nhà chú Lý cách vách vậy, từ sau khi thằng nhãi đó ra đời, con trai lớn nhà ông ta liền không có ngày nào không bị đánh.
Nhạc Tế Văn sao có thể cho phép mình biến thành như vậy chứ? Thứ như em trai này, cứ nên biến mất trên thế giới này đi.
Đáng tiếc, lúc ấy Nhạc Tế Văn sợ bị đánh, cho nên cuối cùng gã không dám ra tay.
Nhưng đây cũng không cản trở ý nghĩ nguy hiểm này luôn cứ lởn vởn trong đầu Nhạc Tế Văn, mãi đến có một ngày, gã bỗng phát hiện không cần phải vậy.
Trẻ con thật ra còn càng thêm nhạy cảm hơn so với trong tưởng tượng của người lớn, Nhạc Tế Văn gần như nhanh chóng đã ý thức được một sự thật, đó chính là ba mẹ gã căn bản không thích đứa em trai này của gã.
Thậm chí, sau khi có em trai, Nhạc Tế Văn ngược lại sống còn tốt hơn. Việc nhà, lao động, đánh chửi… tất cả những chuyện ghê tởm này đều rốt cuộc không tới lượt gã nữa.
Ngoại trừ không rõ mẹ mình tại sao luôn sẽ nhìn ra con đường thôn đó rồi thở dài, gã thấy hài lòng đối với tất cả những chuyện này. Có đôi khi tâm trạng tốt, thậm chí còn sẽ bố thí cho Nhạc Yến Bình một tí vụn bánh quy gã ăn còn thừa.
Ngày tháng như vậy trôi qua đại khái sáu năm, Nhạc Yến Bình đến tuổi nên đi học.
Bởi vì nguyên nhân chính sách, cho dù cha Nhạc mẹ Nhạc có không vui, bọn họ cũng phải đưa người đến trường học.
Vì thế rất nhanh, bọn họ đã phát hiện đứa nhỏ này thông minh kinh người.
Lúc nghe giáo viên tới thăm hỏi gia đình khen ngợi thổi phồng Nhạc Yến Bình, Nhạc Tế Văn một lần nữa cảm nhận được nguy cơ.
Thành tích gã không tốt, gã không nghe lời như Nhạc Yến Bình, còn thường xuyên thích gây chuyện thị phi.
Ba mẹ có thể vì điều này mà bắt đầu thích Nhạc Yến Bình không?
Tưởng tượng đến tình cảnh của mình và Nhạc Yến Bình có thể đảo ngược, Nhạc Tế Văn trong lòng đã bắt đầu sợ hãi.
Khi cách sáu năm, gã một lần nữa bắt đầu hối hận mình lúc trước tại sao không ra tay. Nhưng mà chờ sau khi giáo viên rời đi, gã còn chưa kịp làm gì, đã nhìn thấy mẹ gã nổi trận lôi đình cầm dây lưng lên.
Đó là lần Nhạc Yến Bình bị đánh tàn nhẫn nhất, cho dù Nhạc Tế Văn chỉ là một người đứng xem, gã cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Cũng chính là tại một lần này, gã đã biết chân tướng đó —
Nhạc Yến Bình không phải con ruột của mẹ, cậu là mẹ gã trộm đổi lấy.
Mà em trai ruột của gã, con trai ruột của ba mẹ gã, thì bị đổi đến một gia đình giàu có trong thành phố để hưởng phúc.
Một khắc đó, Nhạc Tế Văn hận tất cả mọi người.
Nhạc Yến Bình có sai! Sai ở xuất thân của cậu, sai ở cậu tại sao lại không thể sinh ra sớm mấy năm!
Ba mẹ gã cũng có sai! Bọn họ tại sao lại thiên vị đứa em trai đáng chết đó!
Đứa em trai đó của gã càng sai! Đều là cùng một cha mẹ sinh, dựa vào đâu nó lại có thể sống cuộc sống trong gia đình giàu sang, mà Nhạc Tế Văn lại phải sống cả đời trong thôn nhỏ nghèo khổ này!
Dựa vào đâu, người bị đổi không phải gã!
Vấn đề này, Nhạc Tế Văn hỏi vô số lần trong lòng.
Đáng tiếc sự thật không thể sửa đổi, cho nên gã chỉ có thể trút lửa giận của mình thông qua cách khác.
Nhạc Tế Văn chỉ lớn hơn Nhạc Yến Bình hai tuổi, trong trường học tổng hợp cả cấp một cấp hai kia, gã có thể cùng đứa em trai giả này của gã, cùng ở lại thật lâu thật lâu.
Gã tận mắt nhìn thấy đôi mắt khiến người ta chán ghét của Nhạc Yến Bình tối đi từng ngày, từ đây, không còn ai sẽ khen Nhạc Yến Bình thông minh, cũng không còn có ai, sẽ thích Nhạc Yến Bình.
Cho nên, cho dù được nhà họ Tạ đón về thì thế nào.
Nhạc Yến Bình chẳng phải vẫn là một tồn tại cha không thương mẹ không yêu. Mà đứa em trai ruột khiến người ghét đó của gã, không phải cũng vẫn ngồi trên vị trí cậu cả nhà họ Tạ, phong quang vô hạn.
Người đã sa vào vũng bùn không đáng để Nhạc Tế Văn đi lãng phí thời gian thêm nữa, vì thế mấy năm nay, mũi nhọn của gã vẫn luôn đều toàn tâm toàn ý chỉ hướng về Tạ Chiết Y.
Kết quả, hiện tại thế nhưng nói cho gã Nhạc Yến Bình sống rất tốt.
Nhạc Tế Văn có thể chịu đựng Tạ Chiết Y tốt hơn gã, dù sao chỉ có như vậy gã mới có một máy ATM lấy không hết dùng không cạn. Nhưng mà Nhạc Yến Bình…
Ha, một người bị gã dẫm đạp dưới lòng bàn chân hơn nửa đời, cậu dựa vào đâu mà tốt hơn gã, cậu làm sao dám tốt hơn gã.
Vốn dĩ Nhạc Tế Văn còn hảo tâm muốn giao lưu cảm tình với người ta trước, nếu Nhạc Yến Bình không cần, vậy gã sẽ không khách khí.
Tìm được mấy tài khoản marketing để mắt từ trước, gã gửi qua cho từng acc:
[Tôi đây có một drama lớn động trời, có muốn không]
Nhạc Yến Bình, mày chẳng phải thích mèo sao? Vậy phần đại lễ này, mày nhất định sẽ rất thích. Nhìn video trên điện thoại, Nhạc Tế Văn nở nụ cười âm trầm.
——
Lúc nửa đêm, mọi âm thanh đều im lặng. Mà giờ phút này, chuyến bay của Lê Thừa Phong mới vừa hạ cánh.
Anh ấy hơi mệt mỏi nhéo nhéo giữa mày mình, một bên chờ hành lý của mình được thả ra từ chỗ lấy hành lý, vừa thuận tay tắt chế độ máy bay của điện thoại.
Sau khi nhìn thấy 99+ tin nhắn trên thanh tin nhắn, anh gần như ngay lập tức ý thức được không đúng, còn chưa kịp làm gì thì cuộc gọi của trợ lý đã gọi thẳng đến.
“Anh Lê! Trời ạ, cuối cùng anh cũng bắt máy!”
“Đừng nóng vội, cậu từ từ nói.” Lê Thừa Phong nói: “Có phải Nhạc Yến Bình xảy ra chuyện gì không?”
Trợ lý: “Vâng, khoảng nửa giờ trước có người gửi đến một video cho chúng ta, em đã gửi file qua cho anh rồi, nội dung bên trong, là…”
Cậu ta dừng một chút, cố đè xuống sự không đành lòng trong lòng, khó khăn nói tiếp: “Là Nhạc Yến Bình đang ngược đãi mèo…”
“Cậu nói gì? Không thể nào.” Lê Thừa Phong trong lòng ngẩn ra: “Đã tra video chưa, có cắt ghép không, là thật sự à?”
“Bộ kỹ thuật đã tra qua rồi, họ nói video là thật, không có vấn đề. Anh Lê, giờ chúng ta làm sao bây giờ?”
“Nhạc Yến Bình đâu? Đã hỏi cậu ấy rốt cuộc là chuyện thế nào chưa? Đối phương yêu cầu gì?”
“Bên chỗ Nhạc Yến Bình còn chưa gọi được, chắc đã ngủ rồi. Đối phương nói muốn hai trăm ngàn (~707tr), nếu không tám giờ sáng mai video này sẽ trực tiếp được gửi đi.”
Nghe vậy, Lê Thừa Phong tức thì không nhịn được chửi một tiếng: “Kêu phòng quan hệ công chúng thời khắc đợi mệnh, tôi đi tìm Nhạc Yến Bình.”
Một đường dẫm lên tốc độ giới hạn lái xe như bay, lộ trình vốn hơn một giờ được Lê Thừa Phong rút ngắn lại hơn nửa giờ.
Sau khi điên cuồng ấn chuông cửa mấy lần, anh ấy rốt cuộc gọi Nhạc Yến Bình dậy.
“Anh Lê?” Nhạc Yến Bình nhìn Lê Thừa Phong thở hổn hển mà hơi ngơ ra, ngập ngừng gọi một tiếng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ạ?”
Lê Thừa Phong không nói chuyện, lấy video ra đưa cho Nhạc Yến Bình, anh ấy mới nói: “Cậu xem cái này trước.”
Mới vừa ấn nút phát, tiếng kêu thê lương của bé mèo ngay lập tức vang vọng khắp căn nhà.
Bé mèo cam bị một tiếng này dọa sợ xù cả lông lên, meo meo kêu to bò ra khỏi ổ muốn đến cọ Nhạc Yến Bình, nhưng mà lúc này đây, nó lại không chờ được một cái ôm nó muốn.
Nhạc Yến Bình im lặng đứng sừng sững tại chỗ, sợi tóc hơi dài che khuất mắt cậu theo động tác cúi đầu của cậu, khiến người ta hơi không thấy rõ biểu cảm của cậu lắm.
Mãi đến ba phút sau, tiếng vang khiến cho người ta sợ hãi này mới rốt cuộc dừng lại.
Tiến độ video chạy đến cuối, hình ảnh cuối cùng ngừng lại ở đôi mắt trống rỗng ấy của “Nhạc Yến Bình”, mà trên tay cậu, còn nắm chặt cục đá dính đầy màu đỏ.
“Tiểu Nhạc, tôi tin tưởng cậu chắc chắn không phải người sẽ làm loại chuyện này, nhưng mà, cậu phải nói cho tôi đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Lê Thừa Phong thật sự rất gấp, dù sao Nhạc Yến Bình ban ngày vừa mới vì mang mèo đến bệnh viện thú cưng mà lên hot search, tại thời điểm này tuôn ra video này, phản công của dư luận có thể trực tiếp đè chết đứa nhỏ này!
Nhưng mà, vượt ngoài dự kiến của anh ấy là, Nhạc Yến Bình thế nhưng gật đầu.
“Bên trong chính là em.” Cậu nói.
“Nhạc Yến Bình.” Giọng nói của Lê Thừa Phong tức thì trầm xuống: “Cậu biết cậu đang nói gì không? Cậu tốt nhất nghĩ kỹ cho tôi rồi hãy mở miệng, video này ngay tám giờ hôm nay sẽ bị đăng lên trên mạng, nếu cậu không giải thích rõ ràng, thứ này có thể trực tiếp giết chết cậu.”
“Em biết.”
Nhạc Yến Bình nói nhỏ, cúi người ôm bé mèo gấp đến độ xoay vòng bên chân lên. Khi lại giương mắt nhìn về phía Lê Thừa Phong, ánh mắt cậu hết sức bình đạm, như một hồ nước sâu không nhìn thấy đáy.
Trong video này đích xác là cậu thật.
Hoặc nên nói, đúng thật là đứa nhỏ đã lặng yên rời đi dưới tình huống gần như chẳng ai hay biết.
Thật ra ban đầu Nhạc Yến Bình cũng không nhớ đến đây là gì, bởi vì trong trí nhớ cậu tiếp nhận căn bản không tồn tại một đoạn này.
Nhưng mà nhìn nhìn, hình ảnh xưa kia liền giống như video này vậy, tự động mở ra phát lại trong đầu cậu.
Lúc này, Nhạc Yến Bình cuối cùng cũng đã biết được tất cả những gì đứa bé kia đã cố gắng hết sức muốn quên đi.
“Nhạc Yến Bình” thật ra thật sự rất thích đi học.
Bởi vì ở trong trường học, cậu ấy có thể ăn một bữa cơm trưa no, sẽ không làm việc nhà chẳng hết, cũng sẽ không có dây thắt lưng chẳng biết khi nào lại sẽ bỗng nhiên quất xuống.
Cứ việc cậu không có bạn bè bị người xa lánh, nhưng trong 40 phút sau khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu có thể tạm thời thoát khỏi thế giới khiến người ta hít thở khó khăn này, yên tĩnh không bị quấy rầy mà nghe giáo viên ngữ văn giảng một câu chuyện thú vị, hoặc là, nghe giáo viên toán học kể một câu chuyện cười nhàm chán bằng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm.
Nếu có thể, “Nhạc Yến Bình” thật sự hy vọng tiếng chuông tan học có thể vĩnh viễn đừng vang lên.
Đáng tiếc, nguyện vọng của cậu trước nay đã chưa từng được thực hiện. Một khi tiếng chuông tan học vang lên, như vậy trong mười phút tiếp theo, chờ đợi cậu thường thường đều là trêu đùa từ bạn học.
“Hey! Thằng ngốc!”
Bọn họ thường xuyên gọi cậu như vậy, “Nhạc Yến Bình” muốn phản bác, nhưng nhìn bài thi 0 điểm trống trơn của mình, tất cả lời nói lại rốt cuộc nói không nên lời.
Trước kia cậu không phải như thế.
Lúc năm nhất, “Nhạc Yến Bình” đã từng là đứa nhỏ mà các thầy cô thích nhất.
Cậu thông minh, trí nhớ tốt. Bài văn thơ cổ, công thức từ đơn, trong lúc bạn học khác còn đang vất vả học thuộc, cậu chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ hết toàn bộ.
Thầy cô đối với việc này vui mừng khôn xiết, mà thời điểm kiểm tra lần đầu tiên, “Nhạc Yến Bình” cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà thi được hạng nhất.
Cầm bài thi đạt điểm tuyệt đối toàn khoa của cậu, chủ nhiệm lớp vuốt đầu cậu, nói cô muốn đến nhà cậu thăm hỏi gia đình, muốn khen ngợi cậu thật tốt với ba mẹ cậu.
Ngày đó sau khi trở về, “Nhạc Yến Bình” mong đợi thật lâu. Cậu cho rằng như vậy thì ba mẹ sẽ thích cậu, như vậy về sau cậu sẽ bị đánh ít mấy trận, cũng có thể không cần đói bụng nữa.
Cô giáo thật sự đi, nhưng một ngày đó cuối cùng lại thành ác mộng của “Nhạc Yến Bình”.
[Để mày khoe khoang, để mày thông minh, lợi hại đúng không, mẹ nó bà đây đánh chết mày...]
Dây lưng đánh vào trên người thật sự rất đau, “Nhạc Yến Bình” từng cho rằng mình sẽ bị đánh chết, cậu khóc lóc liên tục nói rất xin lỗi mãi đến khi ngất, chờ đến sau khi tỉnh lại lần nữa, cậu mãi mãi nhớ kỹ cơn đau này.
Từ đó về sau, cậu cũng không dám cầm lấy bút nữa.
Lần đầu tiên lúc nộp giấy trắng, cô giáo chỉ coi cậu là bướng bỉnh, sau này một lần rồi một lần, cậu cuối cùng thấy được ánh mắt thất vọng của cô giáo.
Cậu thành một đứa trẻ hư, cậu không muốn như vậy, nhưng cậu không có cách nào.
Từ sau khi sự bắt nạt của anh trai từ trong nhà đuổi tới trường học, thì ngày tháng của “Nhạc Yến Bình” càng thêm khổ sở. Đứa nhỏ phản kháng không được, vì thế, cậu cũng chỉ có thể trốn đi.
Sau đó, lúc đứa nhỏ chui vào bụi cỏ tránh né trò đùa dai, phát hiện một con mèo nơi góc tường —
Rất gầy, rất nhỏ, thậm chí cũng còn không biết bước đi thế nào, lại run run rẩy rẩy đến gần đứa nhỏ, hơi liế.m ngón tay cậu một cách rất nhẹ rất nhẹ.
Một khắc đó, “Nhạc Yến Bình” chỉ cảm thấy tim mình cũng run rẩy.
Cậu cũng có bạn. Đứa nhỏ nghĩ.
“Nhạc Yến Bình” lén nuôi bé mèo này.
Bé mèo không có ăn, cậu sẽ tiết kiệm một ít cơm trưa của mình mỗi ngày đút cho nó; bé mèo không có ổ, cậu sẽ dùng vải vụn quần áo của mình trộn với lá cây khô làm một ổ nhỏ cho nó.
Nhìn bạn mình lớn lên từng ngày, từ một con mèo nhỏ bé yếu đuối mong manh, trở nên có thể chạy có thể nhảy oai phong lẫm liệt, “Nhạc Yến Bình” chưa từng vui vẻ như vậy.
Cậu muốn cho bé mèo ăn ngon thêm một chút, vì thế giữa trưa ngày đó, cậu lén giữ lại đùi gà trường học phát, thừa dịp nghỉ trưa chạy đến bụi cỏ đó.
“Nhạc Yến Bình” không chú ý đến người theo đuôi phía sau, thậm chí mãi đến một khắc cậu bị đẩy ngã trên mặt đất ấy, cậu cũng chưa thể phản ứng lại đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng phản xạ có điều kiện của cơ thể đã làm cậu theo thói quen cuộn tròn lại bảo vệ đầu mình, để cho mình có thể chịu qua trận đánh kế tiếp ấy.
Chỉ là lúc này đây, là tiếng gừ của bé mèo đến trước nắm đấm đánh vào một bước.
Con mèo nhỏ đó cứ như vậy nhảy ra từ trong bụi cỏ, vung móng vuốt hung hăng cào lên chân Nhạc Tế Văn, sau đó, nó đã bị Nhạc Tế Văn bị đau hất chân đá văng ra.
Một đá này rất nặng, mèo nhỏ bị đá bay nện thẳng lên tường. Chờ khi rơi trên mặt đất, nó còn đang nhẹ giọng nức nở.
Nhưng mà, Nhạc Tế Văn tức muốn hộc máu cũng không cảm thấy hả giận. Mắt thấy gã còn muốn tiến lên bồi thêm hai đạp, “Nhạc Yến Bình” cũng không biết lấy sức lực từ đâu, trực tiếp tránh thoát áp chế của hai người còn lại nhào lên bảo vệ mèo nhỏ.
Cậu bị đánh không sao cả. “Nhạc Yến Bình” nghĩ. Chỉ cần mèo không sao là được.
Nước mắt rơi xuống trong vô thức chảy xuống theo khuôn mặt, mèo nhỏ dưới thân khó khăn quay đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng li.ếm li.ếm cậu.
“Nhạc Yến Bình” rốt cuộc không nhịn được sụp đổ khóc lớn, sau đó giữa hai mắt đẫm lệ mông lung, cậu bị người kéo lên.
Nhạc Tế Văn rất có hứng thú mà nhìn cậu, lại liếc nhìn mèo nhỏ hơi thở thoi thóp trên mặt đất. Bỗng nhiên, gã lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn.
“Nhạc Yến Bình, có phải mày rất thích nó không?”
Nhạc Yến Bình trừng gã, không nói gì.
Nhạc Tế Văn hiếm khi không tức giận, gã chỉ thong thả ung dung đi dạo một vòng khắp nơi, cuối cùng chọn hòn đá nhét vào trong tay Nhạc Yến Bình.
“Nếu mày thích nó như vậy, vậy mày đến đây đi. Nếu không, tao sẽ nói cho ba mẹ mày thả mèo cào tao. Mày đoán xem, bọn họ mà biết có thể đánh chết mày không?”
“Không, có lẽ cũng không cần bọn họ, tao có đánh chết mày trước.”
Đó là lần đầu tiên “Nhạc Yến Bình” biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
“Chuyện phát sinh sau đó, thì anh cũng đã biết.”
Nhạc Yến Bình ôm mèo nói rất bình tĩnh, kết quả ngược lại là Lê Thừa Phong không nhịn được trước, nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.
Một chữ ‘cậu’ thốt ra khỏi miệng rồi lại dừng lại, Lê Thừa Phong sau một lúc lâu cũng không biết nên an ủi như thế nào, cuối cùng, cũng chỉ bật ra một câu “Thật xin lỗi”.
Nhạc Yến Bình có chút nghi hoặc nhìn anh ấy, không rõ anh tại sao phải xin lỗi mình.
Lê Thừa Phong: “Vừa rồi quát cậu, rất xin lỗi. Cậu… vẫn ổn chứ?”
Nhạc Yến Bình: “Khá tốt.”
Tuy rằng Lê Thừa Phong hơn phân nửa không tin, nhưng cậu nói lại là lời nói thật.
Dù sao, cậu có gì để khổ sở chứ? Nhạc Yến Bình lại không phải đứa nhỏ đã trải qua hết thảy những bất công này, nói đến cùng, cậu chỉ là một người đứng xem.
Kẻ ngoài cuộc không có tư cách buồn vì người đích thân trải qua, bởi vì loại đồng cảm dư thừa này căn bản không làm nên chuyện gì. Nó đã không thể khiến người bị hại sống tốt hơn, cũng không thể thay đổi bạo hành đã xảy ra.
Chỉ là, Tiểu Nhạc đại nhân tuy rằng quả thật quen làm người đứng xem, nhưng mà, đây cũng không có nghĩa cậu chỉ biết làm người đứng xem.
Giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, Nhạc Yến Bình hỏi: “Anh Lê, anh định làm gì?”
Lê Thừa Phong trầm ngâm một lát, nói: “Công bố video quá nửa là không thành lập được rồi, có kẻ tham của tìm chúng ta, nhưng ai biết trong tối rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thứ ngo ngoe rục rịch.”
Nói đến đây, anh ấy không nhịn được thở dài: “Nếu có thể có video hoàn chỉnh tình huống chân thật thì tốt rồi.”
Tuy rằng không phải không có cách khác để vận hành quan hệ công chúng, nhưng có thế nào, cũng sẽ không hữu lực hơn bằng chứng trực tiếp nhất này.
Nhưng những kẻ bạo hành đó nếu dám thả video ra, bọn họ lại làm sao sẽ giữ lại chứng cứ phạm tội của mình.
“Nhưng mà người còn ở đây.” Nhạc Yến Bình đầu ngón tay nhẹ gõ bàn dài, giọng nói luôn luôn ôn hòa vào giờ phút này có vẻ đặc biệt lạnh lùng hờ hững: “Có lẽ, em có thể cung cấp một danh sách.”
Một, danh sách rất đầy đủ.
Kẻ bạo hành, kẻ lạnh nhạt, kẻ khen hay, kẻ vui cười…
Trong trường học không lớn người đến người đi, trong một mảnh tuyệt vọng đó, đứa bé nhỏ tuổi gặp rất nhiều người, lại chẳng có một ai nguyện ý dừng lại kéo cậu một lần.
Nhưng mà may mắn, cậu là một đứa trẻ có trí nhớ rất tốt.
Theo từng cái tên được liệt kê trên giấy dựa theo phân loại từng cái, Nhạc Yến Bình bỗng cong khóe môi, có ý ám chỉ nói: “Lại nói tiếp anh Lê anh biết không? Rất nhiều kẻ bạo hành thật ra cũng không cảm thấy mình đang làm một chuyện sai, càng nhiều lúc, bọn họ sẽ càng thích đem loại chuyện này thành một đề tài câu chuyện đáng để tự hào.”
“Anh nói xem, những người này có thể có loại người vậy không?”
Lê Thừa Phong nghe vậy híp híp mắt, trong lòng tức thì có ý tưởng.
Đợi sau khi Nhạc Yến Bình không nhanh không chậm hạ xuống một nét bút cuối cùng, anh cẩn thận cất tờ giấy tràn ngập tên người vào trong túi, đứng dậy dặn dò rằng:
“Tiểu Nhạc, chờ đến hừng đông sau khi video phát ra, trên mạng nhất định sẽ loạn một trận. Cậu tắt điện thoại cũng đừng xem gì hết, cũng đừng ra ngoài. Chờ lát trợ lý của tôi sẽ qua đây, cậu có yêu cầu gì cứ giao cho cậu ấy đi làm là được.”
“Về phần chuyện kế tiếp, cứ yên tâm giao cho tôi và công ty đi.”
Nhạc Yến Bình gật đầu đáp được.
Cậu đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn theo bóng dáng rời đi vội vàng của Lê Thừa Phong. Mãi đến sau khi người hoàn toàn biến mất ở chỗ ngoặt con đường rốt cuộc không nhìn thấy nữa, Nhạc Yến Bình mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa đề bút viết xuống một cái tên trên giấy.
Nhạc Tế Văn.
Một kẻ cuối cùng, cũng là căn nguyên của tất thảy. Nhạc Yến Bình lại cố tình không giao cái tên này cho Lê Thừa Phong.
Ngòi bút nhẹ điểm để lại một hàng vết mực sau ba chữ này. Nhạc Yến Bình lẳng lặng nhìn một lát, lấy điện thoại ra mở ra danh sách đen liên lạc.
Số điện thoại bị cậu block tối hôm qua giờ này đang nằm trên đầu danh sách, giương nanh múa vuốt, trông đặc biệt chói mắt.
Vì thế, Nhạc Yến Bình liền kéo dãy số này ra. Màn hình điện thoại dừng lại ở giao diện thông tin của dãy số này, cậu nhắm mắt ngồi trên sofa, lẳng lặng ngồi đến bình minh.
Khoảnh khắc kim đồng hồ chuyển đến con số tám ấy, Nhạc Yến Bình mở mắt ra, duỗi tay ấn xuống phím gọi.
Tựa như cậu phỏng đoán, đối diện gần như bắt máy ngay lập tức.
“Alo.” Người đầu kia điện thoại biết rõ cố hỏi nói: “Ai đấy?”
“Nhạc Tế Văn.”
Khi nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của Nhạc Yến Bình, Nhạc Tế Văn ngay lập tức vui vẻ hẳn: “Ồ, tao còn cho là ai sáng sớm mà gọi điện thoại cho tao chứ, đây chẳng phải là ngôi sao lớn người nổi tiếng trở về hào môn của chúng ta à~làm sao thế? Tìm tao có việc?”
“Có phải anh làm không…” Nhạc Yến Bình hít thở dồn dập hỏi: “Có phải anh không!”
“Gì mà có phải hay không, Nhạc Yến Bình, mày chắc không phải là bị điên rồi đó chứ~”
Vừa lòng nhìn trên Weibo đã bùng nổ và độ hot ngày một tăng cao trên máy tính, Nhạc Tế Văn đắc ý dào dạt nói:
“À đúng rồi, suýt nữa quên mất nói một tiếng chúc mừng với mày, hôm qua mới vừa lên hot search hôm nay đã lại lên nữa. Ôi chao ôi chao, thật không hổ là ngôi sao lớn ha~mày vui vẻ không?”
“Nhạc Tế Văn!” Nhạc Yến Bình hét lớn: “Tao * mày thứ khốn nạn, mày làm sao dám!!! Tao * mày đồ nhà quê chết tiệt mẹ nó mày dựa vào đâu!”
Sắc mặt Nhạc Tế Văn lập tức âm trầm: “Thằng chó đẻ mày mẹ nó dám chửi tao? Chẳng qua chỉ là một thứ phế vật, phủ thêm lớp da mày thật sự coi mình là cái thá gì. Nhãi ranh, nếu có số thứ mày đã quên, tao không ngại đại phát từ bi giúp mày nhớ lại một chút?”
Nói đến đây, gã như nghĩ tới điều gì bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng rồi, nhắc mới nhớ vật nhỏ mới mày nuôi gần đây, thật đúng là đáng yêu ha?”
“Câm miệng! Câm miệng! Mẹ nó mày câm miệng cho tao!”
Cơn ác mộng bất ngờ ập đến lần nữa rốt cuộc hoàn toàn bào mòn lý trí của Nhạc Yến Bình, mà sụp đổ qua đi ngay sau đó là tuyệt vọng và khóc nức nở:
“Nhạc Tế Văn, tôi đã rời khỏi nhà họ Nhạc, chúng ta đã không còn quan hệ nữa, tại sao anh phải như vậy… tại sao anh cứ không chịu buông tha tôi!!!”
“Không quan hệ? Ha,” Nhạc Tế Văn tàn nhẫn cười rộ lên: “Như vậy đi Nhạc Yến Bình, tao cho mày một cơ hội.”
“Đêm nay tám giờ, mang theo con mèo lông tạp đó của mày đến đây tìm tao, địa chỉ lát tao sẽ gửi cho mày. Nhân tiện, tao khuyên mày tốt nhất đừng nghĩ chạy, dù sao loại video thú vị này, trong tay tao còn rất nhiều.”
Dứt lời, điện thoại đã bị Nhạc Tế Văn cúp thẳng thừng.
Điện thoại mở im lặng bị ném sang một bên một cách tùy ý.
Bé mèo cuộn tròn trên sofa giật giật lỗ tai, sau khi thấy chủ nhân nhà mình rốt cuộc dừng những tiếng hét to không thể hiểu được đó, nó vui vẻ meo một tiếng chạy tới, chen đầu nhỏ vào trong lòng bàn tay Nhạc Yến Bình.
Mà giờ phút này Nhạc Yến Bình…
Cho nên nói ấy, điện thoại quả thật là một thứ tốt. Không cần gặp mặt là có thể hoàn thành trò chuyện với người, tiện lại nhanh chóng, thật đúng là giúp cậu bớt đi không ít công sức.
Nhạc Yến Bình vừa giúp mèo nhỏ vuốt lông vừa nghĩ, đáy mắt xẹt qua một ý cười ranh mãnh.
Nếu Nhạc Tế Văn ở đây giờ phút này, vậy thì gã sẽ phát hiện Nhạc Yến Bình khóc lớn sụp đổ cuồng loạn trong điện thoại kia, căn bản từ đầu đến cuối đều bình thản ung dung ngồi trên sofa.
Cả người mặt không đỏ tim không đập, thậm chí ngay cả hô hấp cũng chưa từng loạn một phân.
Đáng tiếc Nhạc Tế Văn không ở đây, gã cũng không nhìn thấy. Cho nên, gã tin tưởng không nghi ngờ đối với tất thảy mình nghe được.
Kẻ bất lực đó chắc lúc này sợ chết rồi nhỉ.
Sau khi gửi địa chỉ qua cho Nhạc Yến Bình, Nhạc Tế Văn đắc ý nghĩ, duỗi người rồi ngã đầu nằm lên giường.
Đệt, đều do nhãi ranh Nhạc Yến Bình này, nếu không phải cậu Nhạc Tế Văn sao có thể dậy sớm như vậy. Chờ tới buổi tối rồi, gã nhất định phải cho người ta một bài học cả đời khó quên.
Nghĩ như vậy, Nhạc Tế Văn nặng nề ngủ mất, hoàn toàn không biết giờ phút này Nhạc Yến Bình trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Nếu nhiệt độ tăng lên quá nhanh, vậy ếch xanh sẽ chạy mất.
Nếu không muốn khiến ếch xanh bỏ chạy, vậy đành phải tốn chút công sức, sáng tạo một vùng nước ấm áp mà lại quen thuộc —
Ở đây, tất cả mọi thứ đều sẽ phát triển như những gì ếch xanh hy vọng. Ấm áp sẽ khiến nó biếng nhác, quen thuộc sẽ khiến nó trì trệ.
Như thế, thì nó mãi mãi sẽ không phát hiện ngọn lửa thiêu đốt trong lặng yên đó, mãi đến, hoàn toàn không chỗ để trốn.
Còn chẳng phải là thứ thú vị sao, cậu cũng có. Hy vọng hôm nay cậu cũng có thể cho Nhạc Tế Văn, một ban đêm tốt đẹp suốt đời khó quên.
Nhạc Yến Bình hãy còn nghĩ, rũ mắt nhìn về phía bé mèo cam đang nằm trên đầu gối cậu nghiêm túc chơi bóng, mặt mày toàn là ôn hòa.
Lại nói tiếp cũng trùng hợp, con mà “Nhạc Yến Bình” nhặt khi còn nhỏ đó, cũng là một con mèo cam.