• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Yến Bình được một đám người bao vây, hấp tấp ùa vào phòng riêng nhà hàng.

Ở trong một đám người trong đầu chỉ còn lại ăn cơm, cậu và Giang Trì Lạc bị người đại diện nhà mình cùng với trợ lý giám sát của Ngôn đại nhiếp ảnh gia cùng dồn nơi góc tường, cầm điện thoại thành thật tiến hành tuyên truyền share cho Reuters* mới ra lò.

* Reuters (phiên âm tiếng Việt là Roi-tơ) là một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.

[@Tạp chí thời trang Anna: @Giang Trì Lạc @Nhạc Yến Bình

Phong đỏ tuy vô tình, ao trong dậy lên gợn sóng.

Kính mời chờ mong]

[@Nhạc Yến Bình chuyển phát Weibo: Ánh sáng đuổi bóng, màu đỏ nhuộm trắng]

[@Giang Trì Lạc chuyển phát Weibo: Có tình vô tình, vô tâm có tâm.]

Cùng thời gian post được đăng xong, giống như tâm linh tương thông, phía chính thức <Phong Vân> cũng công bố bản tuyên truyền PV mới nhất.

Giao diện ứng dụng điện thoại lag một thoáng ngắn ngủi, sau đó, Tô Tuệ và Nhạc Yến Bình đã trông thấy được số fans của mình tăng vọt trong một mảnh “li.ếm liế.m”.

Tiểu Nhạc đại nhân: Oh ho!

“Xem ra hiệu quả rất tốt.” Lục Văn bên cạnh có ý ám chỉ mà nói một tiếng.

Nhạc Yến Bình mờ mịt ngẩng đầu, nhưng còn chưa đợi cậu biết rõ đối phương rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì, Tô Tuệ đã lanh lẹ kéo cậu chạy về chỗ ngồi, mình thì chạy sang một bên “đánh Thái Cực” anh đến tôi đi với người ta.

Hai người mỗi chiêu một kiểu, địch tiến ta lui, địch lui ta tiến.

Tuy rằng không hiểu lắm bọn họ rốt cuộc đang tranh luận việc gì, nhưng đây cũng không gây trở ngại Tiểu Nhạc đại nhân hóng hớt ngon lành.

Mãi đến khi điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, cậu mới lưu luyến thu mắt: “Alo?”

Tiêu Sách một tay đang vội vàng gõ chữ, nghe thấy giọng nói của cậu thì thả chậm động tác, nhẹ giọng nói: “Nhạc Chiêu? Công việc kết thúc chưa… sao ồn vậy?”

Nhạc Yến Bình: “Kết thúc rồi, nhưng bên Anna nói muốn cùng ăn một bữa cơm, cho nên giờ chúng tôi đang ở nhà hàng.”

Ở nhà hàng?

“Thế à. Đã bắt đầu rồi?”

Nhạc Yến Bình vô thức lắc đầu, quay đầu sực nhớ đối diện không nhìn thấy, bèn lên tiếng nói: “Chưa bắt đầu, vừa đến thôi, còn đang gọi món ăn…”

Giọng nói cũng còn chưa dứt, tiếng kêu la của Đường Quốc Hào đã bỗng lảnh lót bay lại đây: “Tiểu Nhạc, làm gì đó! Cậu có uống rượu được không? Cũng mở một lon cho cậu nhé?”

Tiêu Sách:…!!!

Ánh mắt nghiêm nghị, anh đứng phắt dậy: “Nhạc Chiêu.”

Nhạc Yến Bình bị gọi mà không hiểu gì theo bản năng nói câu: “Sao vậy Tiêu Sách?”

Không ngờ giây tiếp theo, một chú bướm màu mè sặc sỡ nhộn nhạo đã bay đến bên cạnh mình.

“Tiêu Sách!” Một lon bia vào miệng, Đường Quốc Hào giờ cả người hưng phấn lạ thường gần như lập tức bắt giữ được tin tức mấu chốt một cách chính xác.

Y một ném chiếc đũa dán microphone của Nhạc Yến Bình rồi ê một tiếng: “Là Tiêu à ~”

Tiêu Sách vừa ghi sổ người ở trong lòng: “Đúng vậy, Đường, Quốc, Hào.”

Giọng điệu ‘thân thiện’ khiến Tống Dư Bạch ở bên cạnh nghe thấy mà không khỏi run lập cập, đáng tiếc, bản thân Đường Quốc Hào lại hoàn toàn không nghe ra được.

Y cười hehe, hỏi: “Tiêu, muốn đến chơi chung không?” Sau đó, cũng mặc kệ Tiêu Sách đồng ý hay không, quay đầu đã gào với Ngôn Sơ Thiển rằng: “Ngôn Sơ Thiển! Tôi kéo một người lợi hại đến đây cho anh anh muốn người ta đến không?”

Ngôn Sơ Thiển đang bận mạnh mẽ gọi thịt bò cũng không ngẩng đầu lên: “Ai vậy?”

“Tiêu Sách! Ảnh đế Tiêu!”

“À, Tiêu Sách hả… đm! Cậu nói ai? Tiêu Sách nào?” Ngôn Sơ Thiển tay run lên suýt nữa gõ thêm số không, ngẩng đầu nhìn Đường Quốc Hào với vẻ mặt khó tin: “Thật hay giả, cậu gọi cậu ta cậu ta có thể đến?”

“He! Chó Ngôn anh có ý gì! Hôm nay tôi có thế nào cũng phải rót chết anh!” Sau khi trừng mắt liếc Ngôn Sơ Thiển một cách hung dữ, Đường Quốc Hào mở loa ngay tại chỗ: “Tiêu, cậu nói một câu đi, nói cho anh ta tôi gọi cậu cậu có đến không!”

Trong điện thoại truyền ra một tiếng cười khẽ.

Tiêu Sách: “Ngài Ngôn, đã lâu không gặp.”

Ngôn Sơ Thiển: !!!

Mười phút sau, Tiêu Sách thuận lợi lấy được địa chỉ phong độ nhẹ nhàng xuất hiện ở cửa phòng. Chỉ liếc nhìn một cái, anh đã nhìn thấy Nhạc Yến Bình bị Đường Quốc Hào và Ngôn Sơ Thiển kẹp bên trong.

Trước mặt đứa nhỏ đã được đặt một ly rượu trong suốt rót đầy rượu, lúc này đang cúi đầu rất có hứng thú nhìn hai người Ngôn Đường đố số phạt rượu.

* 划拳 - Trò chơi đố số (khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra rồi đoán số, ai nói đúng thì thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai đều sai thì hoà).

“Ba sao soi sáng! Năm thủ khoa! Sáu sáu sáu! Tám con ngựa!” Đường Quốc Hào vỗ bàn một cái: “Ngôn Sơ Thiển, uống!!!”

Ngôn Sơ Thiển cũng không kì kèo, không nói hai lời một hơi uống cạn rượu trắng trong ly, cuối cùng, nhìn sang Nhạc Yến Bình: “Sao rồi Tiểu Nhạc? Xem hiểu chưa?”

Nhạc Yến Bình gật gật đầu: “Xem hiểu rồi.”

Ngôn Sơ Thiển: “Được, vậy làm một ván? Nhưng cậu xác định muốn uống rượu trắng à? Nhưng không được cố uống nhé.”

Một lần nữa liếc nhìn chất lỏng màu vàng quỷ dị sủi bọt khí trong ly của Đường Quốc Hào, Tiểu Nhạc đại nhân kiên định lắc đầu: “Không sao, cứ nó đi.”

“Chà, nhìn không ra à.” Ngôn Sơ Thiển hơi kinh ngạc nói câu: “Vậy chúng ta…”

“Đang chơi gì thế? Còn vị trí cho tôi góp vui không?”

Tiêu Sách bước đến như không có việc gì, mỉm cười kịp thời cắt ngang trò chơi “nguy hiểm” của ba người.

Nghe thấy giọng nói của anh, không khí vốn sôi động vô cùng trong phòng riêng thoáng chốc bình tĩnh, mọi người ngẩn người nhìn anh một hồi lâu, không biết là ai bỗng nghẹn ra một câu:

“Đù má! Tiêu Sách sống.”

......

Sau sự im lặng ngắn ngủi, mọi người bùng nổ ngay tại chỗ.

“Cậu có muốn nghe coi cậu đang nói thứ gì không!” Đồng nghiệp cười đến hụt hơi duỗi tay vỗ người nọ một phát, chào xin lỗi với Tiêu Sách: “Tiêu thần, ngại quá người này uống nhiều quá, ngài đừng để ý đến cậu ta.”

Dứt lời, một đám người liền lại bật cười vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Sách cũng không khỏi khẽ mỉm cười.

Tuy rằng đã lâu rồi chưa từng hợp tác, nhưng bầu không khí của Anna lại thật ra vẫn tốt giống như trước đây.

Hoặc là, phải nói không hổ là Ngôn Sơ Thiển chăng?

Vị Ngôn đại nhiếp ảnh gia tuổi còn trẻ đã ngồi lên ghế cao này từ trong xương cốt đã mang theo sự hào khí và kiêu ngạo. Ở nơi hắn luôn luôn đều chỉ có một con đường nói chuyện bằng bản lĩnh, là một dòng nước trong hiếm thấy trong giới hiện giờ.

Nhạc Yến Bình có thể được hắn tán thành thật sự là chuyện tốt, người ở chỗ hắn thật ra cũng không có gì cần Tiêu Sách lo lắng.

Duy nhất một điều là… nhóm người này thật sự uống rất giỏi.

Tiêu Sách vừa tức giận lại buồn cười liếc nhìn ly rượu trắng của đứa nhỏ, trong đầu óc chỉ nghĩ tìm một cơ hội kéo người ra ngoài, hung hăng gõ gõ đầu của đứa nhỏ ngốc này.

Cậu coi đây là Sprite à? Đây là thứ có thể uống lung tung sao?

Nhưng mà, “đứa nhỏ ngốc” hoàn toàn không biết gì cả về ý nghĩ của Tiêu Sách, thậm chí còn cười hỏi anh: “Tiêu Sách, anh biết trò chơi đố số không?”

Tiêu Sách khẽ nắn vuốt ngón tay, ngay sau đó nở một nụ cười đi đến kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Nhạc Yến Bình: “Được, vậy chơi chung đi.”

“Ờm, em cũng muốn chơi chung!” Bạn học Tiểu Giang ôm Sprite rốt cuộc không nhịn được giơ tay lên.

Mọi người:…

“Vị thành niên chơi gì mà chơi, ngoan ngoãn uống đồ uống của cậu đi! Lục Văn! Coi chừng bạn nhỏ nhà anh!!!”

Giang Trì Lạc: Hức QAQ.

Theo Giang Trì Lạc ấm ức tiếc nuối xuống sân khấu, Đường Quốc Hào cũng hào khí ngút trời vứt bỏ “nước ép lúa mạch” của mình!

“Tới! Cho tôi rượu trắng luôn đi! Họ Ngôn, tôi nói rồi, hôm nay rót chết anh!!!”

Ngôn Sơ Thiển: “Được thôi, chúng ta không say không về!”

Nhạc Yến Bình: “Được!”

Tiêu Sách lạnh căm căm liếc nhìn cái ót của đứa nhỏ còn chưa ý thức được nguy hiểm.

Châm ngôn nói rất đúng: vấp ngã một lần, khôn lên một chút.

Dù sao cũng phải để đứa nhỏ nếm thử thứ đồ đắng này, sau này mới có thể nhớ dai chút.

Tiêu Sách cười tủm tỉm nói: “Được, bắt đầu đi.”

“Bốn mùa thịnh vượng! Sáu sáu sáu! Uống!”

“Năm thủ khoa! Uống!”

“Bảy cầu may…”

......

Chờ sau khi rượu quá ba tuần, hết thảy quả nhiên đúng như Tiêu Sách dự đoán.

Nhạc Yến Bình: “Sáu sáu sáu! Uống!”

Nhạc Yến Bình: “Bốn mùa thịnh vượng! Uống!”

“Dừng!!!” Ngôn Sơ Thiển giơ tay đè lại tay Tiểu Nhạc đại nhân: “Tiểu Nhạc… không, không thể uống nữa, thật sự không thể uống nữa!”

Nhạc Yến Bình: Ôi OvO…

Cậu chớp chớp mắt, đôi mắt tỉnh táo như thường: “Anh Ngôn, không chơi nữa ạ?”

Ngôn Sơ Thiển cười khổ: “Không chơi không chơi, Tiểu Nhạc… à không, anh Nhạc, tôi thật sự không thể uống nữa.”

Bình rượu trắng nghiêng ngã một bàn, Ngôn Sơ Thiển lắc lắc tầm nhìn đã có chút bóng chồng của bản thân, chỉ cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ phải lên trời tại chỗ.

Trước khi bắt đầu bữa rượu hôm nay này, hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày mình thế mà sẽ uống không lại một đứa nhóc hai mươi mốt tuổi.

Không, nói đúng ra không phải hắn không uống lại, mà là ba người cùng nhau không uống lại.

Đường Quốc Hào cũng đã bắt đầu nói xằng xiên sớm từ vòng thứ tư rồi, vòng thứ sáu hồi quang phản chiếu, vòng thứ bảy hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Về phần Tiêu Sách… thật không dám giấu giếm, tuy rằng không nhìn ra được rõ lắm, nhưng vị ảnh đế Tiêu này đã dựa ngồi trên lưng ghế yên tĩnh sắp hơn nửa tiếng rồi.

Nhạc Yến Bình này, mẹ nó rốt cuộc là thánh thể chơi trò đố số trời sinh gì vậy! Hơn nữa cậu không phải cũng uống gần một chai à! Sao không hề có chút phản ứng nào vậy!!!

Ngôn đại nhiếp ảnh gia cảm thấy thế giới quan của mình đều sụp đổ.

Nhưng không sao, châm ngôn nói rất đúng: Vấp ngã một lần, khôn lên một chút. Từ nay về sau, hắn mà uống rượu với Nhạc Yến Bình nữa, hắn sẽ viết ngược chữ Ngôn!!!

Sau khi yếu ớt phát lời thề độc xong, Ngôn Sơ Thiển vẫy vẫy tay gọi trợ lý của mình đến, cùng tổ ba người chưa uống rượu bắt đầu dọn dẹp đám ma men trong phòng này.

Nhạc Yến Bình đứng dậy cũng muốn hỗ trợ, song không ngờ mình mới vừa bước ra một bước, cánh tay đã chợt bị người túm chặt gắt gao.

Phía sau, Tiêu Sách yên lặng nhìn cậu, đôi mắt nặng nề: “Nhạc Chiêu, cậu muốn đi đâu vậy?”

“Tôi đi giúp đỡ, nơi này có hơi nhiều người, họ có lẽ…”

“Không được đi.” Tiêu Sách bỗng ngắt lời cậu.

Nhạc Yến Bình: “Nhưng mà…”

“Không được đi.” Tiêu Sách lặp lại thêm một lần, bàn tay nắm lấy Nhạc Yến Bình vô thức siết chặt.

Vì thế, Nhạc Yến Bình không làm gì nữa.

Cậu yên tĩnh mặc người nắm lấy cậu, hồi lâu mới hỏi: “Tiêu Sách, anh say à?”

Tiêu Sách nhìn cậu, không trả lời.

Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi không đi, sẽ đợi ở đây, anh có thể buông tay ra không? Nắm như bây giờ làm tôi có hơi đau.”

Bàn tay từ đầu đến cuối chưa từng thả nhẹ lực lập tức trượt xuống. Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ đốt người đi dọc xuống, cuối cùng dừng trên tay Nhạc Yến Bình, quật cường nắm một ngón tay của cậu.

“Như vậy có thể không?” Tiêu Sách hỏi rất khẽ, trong giọng nói thế nhưng không hiểu sao kèm theo chút tủi thân.

“Nếu vẫn có hơi đau thì sao?” Nhạc Yến Bình thử hỏi.

Tiêu Sách cứng người một thoáng, cuối cùng thỏa hiệp chuyển nắm thành móc.

“Tôi rất nhẹ.” Như để chứng minh vậy, Tiêu Sách khẽ hợp lại ngoéo một ngón tay cậu.

“Ừm, tôi biết rồi.” Nhạc Yến Bình nói: “Cho nên không thể buông ra đúng không?”

“Tiêu Sách” lắc đầu, ánh mắt nhìn cậu không xê dịch.

“Rất xin lỗi.” Anh nói.

“Nhưng ta không thể buông tay nữa.”

– Góc chú thích:

• 三星照 (Ba sao soi sáng): Tam tinh gồm Phúc Lộc Thọ

• 五魁首 (Năm khôi thủ/thủ khoa): Là ngũ kinh khôi thủ, hồi xưa thi là thi <Kinh Thi> <Lịch Sử (Thư Kinh)> <Lễ Ký> <Kinh Dịch> <Xuân Thu>, 5 người đứng đầu mỗi môn đều là ngũ kinh khôi thủ. Chơi trò chơi mà nói câu này là chúc người ta "Thành công trong thi cử và lên như điều gặp gió". Ngoài ra lúc thi cử học sinh bên đó cũng hay đi vái 5 vị ngũ kinh khôi thủ này để được điểm cao nữa.

• 八匹马 (Tám con ngựa): Chỉ 8 con Hãn Huyết Bảo mã mà vua Chu Mục thích nhất, con nào cũng có tài riêng, có thể giành thắng lợi trong mọi trận chiến. Ý chỉ đối phương là nhân tài. Ngoài ra còn là mong đối phương sống lâu thành tiên.

• 七个巧 (Bảy cầu may): Bắt nguồn từ phong tục phụ nữ sẽ cầu may vào ngày Thất Tịch, liên quan đến cuộc gặp gỡ của Ngưu Lang Chức Nữ đêm Thất Tịch, bây giờ 七个巧  tượng trưng cho uống rượu, khám bệnh, lái xe, sinh nở, đi lại, du lịch, chuyển nhà.

• 四季财 (Bốn mùa thịnh vượng): Là câu chúc chúc ngta quanh năm phát tài, gặp nhiều may mắn, làm ăn phát đạt.

• 六六六 (Sáu sáu sáu): Gồm quân nghĩa, thần hành, cha hiền, con hiếu, anh yêu, em kính. Nghĩa là vua chính trực thì thần và dân đều sẽ nghe theo. Ngụ ý là mong đối phương mọi điều thuận lợi tốt đẹp. Ngoài ra thì 666 nó còn là đỉnh vl =))))

Tóm clq lại là ý của đống này nó gần = Bát mã truy phong, mã đáo thành công đoá

- Cảm ơn bạn Phượng Đoàn đã giúp tui đống này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK