• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày thứ hai tại chùa Tướng Quốc, không có gọi dậy không theo lẽ thường, cũng không có nhiệm vụ kì lạ. Có chỉ là vui sướng ngủ đến tự tỉnh, cùng với…

Bỏ lỡ bữa sáng.

Đứng ở cửa nhìn nhà ăn vắng tanh, nửa trái tim cuối cùng của Giang Trì Lạc cũng rốt cuộc nguội lạnh hoàn toàn. Sau đó vừa quay đầu lại, thì trông thấy nhân viên công tác đứng phía sau cậu cười vẫy tay với cậu ấy:

“Giang Trì Lạc mau đến đây, chúng ta đã bắt đầu livestream rồi~”

Khuôn mặt quen thuộc và ngữ điệu quen thuộc này, chẳng phải là đầu sỏ gây tội vui sướng khi người gặp họa hôm qua đó sao!

Trong tiếng cười khắp màn hình bình luận, bạn học Tiểu Giang đói bụng cúi đầu chậm rì rì dịch đến.

Không ngờ vừa đứng vững, trước mặt đã thoảng qua túi bánh bao nóng hôi hổi, Giang Trì Lạc vô thức nghiêng đầu nhìn lại, thì thấy Nhạc Yến Bình đã hơn một ngày không gặp đang đứng bên người, cười tủm tỉm nhìn cậu.

Giang Trì Lạc kinh ngạc nói: “Anh Tiểu Nhạc, anh ra ngoài rồi!”

“Ừm,” Nhạc Yến Bình đáp lời, duỗi tay nhét bữa sáng đã đóng gói tốt vào trong lòng cậu ấy: “Buổi sáng tốt lành, Lạc Lạc.”

[A a a! Ngọt chết tui rồi!]

[Nhạc Nhạc thật sự tri kỷ quá, biết Lạc Lạc không đến cho nên cố ý để cơm cho đứa nhỏ, trước kia tui thật sự mắt bị mù mới có thể cảm thấy cậu ấy không tốt huhuhu…]

[Kịch bản mà thôi, thiết lập đồ vô dụng cố ra vẻ ai tin người đó **]

[Ôi chu choa, để tôi nhìn coi là ai đang sủa bậy, ồ~ hóa ra là chị Cp Trắc Dực sụp đổ à, đường hoá học công nghiệp ăn ngon không?]

[Cười chết, lầu trên cô thật biết xát muối vào vết thương]

Cũng may là Giang Trì Lạc không nhìn thấy bão bình luận, nếu nhìn thấy được, cậu nhất định cũng phải góp một câu:

Cậu cũng quen biết với Nhạc Yến Bình, ặc… hơn một tháng rồi! Đã ở chung lâu như vậy, đây có phải thiết lập của anh Tiểu Nhạc hay không cậu còn có thể không biết sao!

Giang Trì Lạc mắt ậng lệ nóng, nhất thời trong lòng chỉ còn cảm động.

Lời nói cảm ơn đang sắp nói ra, Tiêu Sách chắp tay sau lưng đã từ từ đi tới: “Tiểu Giang, hai cái bánh bao có đủ không?”

Giang Trì Lạc: “… Còn, còn ổn?”

“Cơm sáng vẫn phải ăn nhé.” Tiêu Sách cười nói, khi nói chuyện, lấy tay chắp phía sau ra, nhét cái xíu mại cho người ta.

Lời này giống như mở ra chốt mở kì lạ gì đó, Giang Trì Lạc còn chưa kịp có phản ứng, thì thấy Sầm Khê phụ họa gật gật đầu, từ trong túi lấy ra bánh rán hành; Tạ Chiết Y cười không nói, từ trong túi móc ra một ly sữa đậu nành nhỏ.

Từ không đến có, từ chỉ một đến phong phú.

Giang Trì Lạc ngơ ngác ôm bữa sáng đầy ứ trong lòng, bầu không khí lý nên được cưng mà sợ, lại phẩm ra một mùi âm mưu: “… Cảm ơn mọi người, ờm, xin hỏi chúng tôi hôm nay, sẽ làm gì thế?”

“Hôm nay à,” Nhân viên công tác ý vị sâu xa kéo dài giọng: “Mọi người đều biết, các tăng nhân tu hành có nhiều phương pháp, tụng kinh, ngồi thiền, thiền tu… cố gắng lĩnh hội lý lẽ. Mà trong thiền tu, có một kiểu tăng nhân thì lấy tập võ làm phương pháp tu hành, cũng chính là – võ tăng mà mọi người thường nói.”

Tuy rằng nếu bàn về võ tăng, có lẽ Thiếu Lâm Tự nổi tiếng nhất, nhưng chùa Tướng Quốc lại cũng không nhường một tấc.

Dù sao nếu không có bọn họ, chùa Tướng Quốc cũng không chịu nổi ngàn năm chiến hỏa.

Khi một đám người được dẫn vào trong sân tập võ rộng lớn, tu hành hôm nay đã sớm bắt đầu.

Động tác đồng nhịp nước chảy mây trôi, gậy chuyển động như rồng rắn cương nhu kết hợp, khi vung lên tạo nên luồng gió mạnh, rất có một loại tư thế khí thế dũng mãnh như hổ nuốt vạn dặm.

Cho dù hiện giờ chỉ đứng nhìn, cũng khiến người ta lòng sinh chấn động, thậm chí, không hiểu sao bắt đầu nhiệt huyết sôi trào lên.

Giọng nói hướng dẫn từng bước của nhân viên công tác đúng lúc vang lên sau lưng: “Có phải rất ngầu không?”

Mọi người cầm lòng không đậu gật gật đầu, bạn học Tiểu Giang nhiệt tình nhất thậm chí còn nuốt trọn cả vỏ bánh bao trong miệng cùng với sữa đậu nành, đáp câu: “Rất ngầu.”

“Vậy có muốn học không~”

Đừng nói, Nhạc Yến Bình thật sự có hơi muốn, dù sao ai mà chưa từng có giấc mộng học võ tư thế anh hùng chứ?

Cho dù là những văn thần cãi nhau đến ông chết tôi sống với nhóm võ tướng trên buổi lâm triều mỗi ngày đó, cũng thường sẽ viết một bài văn tự chua lòm khi đại quân xuất chinh, cảm khái mình đường đường là nam nhi bảy thước, thế nhưng không thể ra trận giết địch đền đáp gia quốc.

Vì thế, mang theo chờ mong, Tiểu Nhạc đại nhân chớp mắt quay đầu: “Thật sự có thể học à?”

Nhân viên công tác: “Hừ hừ, nghĩ đẹp ha~”

Nhạc Yến Bình:… Xí.

“Nhưng mà,” Nhân viên công tác đổi lời: “Tuy rằng không thể học kỹ thuật dùng gậy, nhưng học chút thứ khác vẫn được.”

“Có câu nói là lục nghệ của người quân tử: Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán, mà bên trong các môn mà võ tăng tập, cũng có một môn thiền cung. Bởi vậy, chúng là chủ đề hôm nay của chúng ta.”

“Chúng tôi sẽ cho các vị thời gian luyện tập nhất định, lát nữa cũng sẽ có các sư phụ của chùa Tướng Quốc đến chỉ đạo. Mà sau khi luyện tập kết thúc chính là thời gian thi đấu, ba vị khách quý xếp top đầu sẽ đạt được điểm cộng thêm tương ứng khi kết toán cuối cùng vào ngày mai!”

“Nhưng mà, số lượng mũi tên các vị có thể lấy được là khác nhau nhé~”

“Tiêu Sách và Nhạc Yến Bình đến hiện trường livestream sớm nhất hôm nay có thể nhận được mười cây, Sầm Khê và Tạ Chiết Y có thể nhận được tám cây, mà Giang Trì Lạc chỉ có sáu cây. Nhưng bởi vì Tiểu Giang bày tỏ vô cùng cảm động đối với cung cấp thức ăn hữu nghị của mọi người…”

“Cho nên, bốn cây mà cậu ấy mất đi đó sẽ chia đều cho mọi người coi như báo đáp, chúc mừng các vị!”

Giang Trì Lạc mới vừa nuốt xuống một miếng bánh rán hành cuối cùng mờ mịt ngẩng đầu, tiếp theo chỗ bả vai đã được một cái vỗ nhẹ hài lòng.

“Ăn nhiều là phúc, Tiểu Giang có phúc lắm.” Sầm Khê nhắc mãi, thong thả ung dung đi lướt qua Giang Trì Lạc.

Giang Trì Lạc: Hức! QAQ

Nhìn bạn học Tiểu Giang đáng thương vô cùng, Nhạc Yến Bình hơi áy náy sờ sờ mũi.

Trời biết cậu vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn mang hai bánh bao cho người ta thôi. Nghĩ vậy, cậu giương mắt trộm trừng Tiêu Sách một cái.

Tiêu Sách tự biết đuối lý, thành thành thật thật mà chịu, nhưng việc này thật đúng là không thể hoàn toàn trách anh.

Tuy rằng tổ tiết mục ngày thường không làm người mấy, nhưng có thế nào, cơm sáng cũng chắc chắn là sẽ chuẩn bị tốt cho Giang Trì Lạc. Dù sao vì hiệu quả chương trình là một chuyện, để người thật sự bị đói đó chính là một chuyện khác.

Quy tắc ngầm này ai cũng biết, nhưng cố tình Nhạc Yến Bình không biết.

Cho nên khi nhìn thấy cậu chạy đi đóng gói cho người ta, trong lòng Tiêu Sách đã hẫng một nhịp.

Này mà để cho cậu tặng, vậy fan CP của đứa nhỏ và Giang Trì Lạc chẳng phải lại sắp lâng lâng?

Tiêu Sách đã học xong <Hướng dẫn cơ bản về xào cp> (bản do Lê Thừa Phong kính yêu biên soạn) suốt đêm trước cảm thấy như vậy không được, anh nghiêm túc suy tư một thoáng, lại nghĩ nghĩ lượng cơm Giang Trì Lạc ăn hôm qua, quyết đoán đứng dậy đi bỏ thêm một xíu mại cho người ta.

Nếu hai người bọn họ đều mang theo, vậy nếu Sầm Khê và Tạ Chiết Y không mang theo thì ít nhiều có chút không thích hợp. Vì thế cuối cùng, đã biến thành tình cảnh ai cũng xách một phần như vậy.

“Đây không phải để Tiểu Giang cảm ơn chúng ta thật tốt?” Tiêu Sách thuận miệng nói một câu.

Nhưng mà người nói vô tình, người nghe có tâm. Tổ chương trình vẫn luôn suy nghĩ gây sự kiểu gì chợt nảy ra ý tưởng: “Thầy Tiêu nói đúng!”

Hai kẻ không làm người gặp nhau, thì khó tránh sẽ có người bị thương.

Tuy rằng tổ tiết mục hoàn toàn xứng đáng phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Tiêu Sách cũng quả thật đã lòng mang ý xấu từ lúc bắt đầu…

Ôi, thôi, thật sự không được chờ lát nữa tìm cái cớ trả cây kia vậy.

Trong lòng quyết định xong chủ ý, Tiêu Sách nghiêng đầu hỏi Nhạc Yến Bình rằng: “Biết bắn tên không?”

Nhạc Yến Bình nhìn cái bia cách đó không xa gật gật đầu, cuối cùng, lại lắc lắc.

Tiêu Sách nhướng mày: “Thế là có ý gì?”

Nhạc Yến Bình: “Có thể chơi, nhưng không tính biết.”

Trên đời này rất nhiều chuyện đều cần thiên phú, mà thiên phú của Tiểu Nhạc đại nhân cũng không ở chỗ này.

Việc này, ở lúc cậu vẫn là thư đồng của Thái tử, cậu đã biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK