• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Yến Bình nói không sao, thì cậu thật sự cũng chưa nhắc đến với Tiêu Sách bọn họ điều gì.

Dù sao từ đầu tới cuối, cậu căn bản không từng để họ Lữ trong lòng.

Tiểu Nhạc đại nhân không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ có Toán Văn Anh cũng không rõ địa vị của Lữ Thừa Tiên trong giới giải trí. Nhưng cậu biết, một kẻ săn mồi đủ tư cách, ít nhất phải biết rõ mồi mà con mồi thực sự để ý trước khi ra tay.

Do đó, Lữ Thừa Tiên đến cả điều này cũng chẳng làm được thật ra đã mất đi thân phận thợ săn mà hắn tự cho là đúng trước mặt Nhạc Yến Bình từ lâu rồi.

Tựa như một vai hề nhảy nhót vậy.

Trừ một tin tức nội bộ cuối cùng kia có đôi chút hữu ích, còn lại cơ bản là đang vô cớ lãng phí thời gian của cậu.

Có thời gian này còn chẳng bằng học thuộc thêm nhiều từ đơn hơn. Tiểu Nhạc đại nhân tự đáy lòng nghĩ, thuận tay vò danh thiếp của Lữ Thừa Tiên ném vào thùng rác.

Nói thực ra, nếu không phải vì Tống Dư Bạch gần đây vẫn luôn trong trạng thái mất liên lạc, thì thậm chí ngay cả quyển kịch bản đó cũng được đãi ngộ tương tự rồi.

Về phần hiện tại, có chút ít còn hơn không.

Dù sao cậu cũng không có con đường nào khác để hiểu được tình huống cụ thể, nên cũng chỉ có thể dựa vào phần kịch bản chẳng đáng tin lắm này, hòng từ trong đó tìm được một chút manh mối có liên quan đến Tiêu Quý Uyên.

Nhạc Yến Bình cũng không ôm nhiều hy vọng.

Nhưng cậu đoán được mình sẽ ra về tay trắng, song không dự kiến được mình sẽ bất chợt thu hoạch một bụng lửa giận như thế.

Trong nắng sớm mờ mờ của buổi sáng hôm sau, Nhạc Yến Bình thức trắng một đêm để xem thứ này, mặt vô cảm ném cả quyển rộng ba ngón tay vào sọt rác.

Tiểu Nhạc đại nhân cảm thấy mình chưa từng tức giận như vậy.

Cũng may hiện tại không phải triều Tấn, nếu không Tiểu Nhạc đại nhân tuyệt đối phải hỏi mượn Tiêu Quý Uyên hơn mười tên ám vệ, thừa dịp trăng mờ gió lớn tròng bao tải tên đó kéo vào hẻm nhỏ hành hung một trận.

Nguyên nhân không vì gì khác, chỉ vì kịch bản của người này viết quả thực toàn là những lời nói nhảm nhí.

Nhạc Yến Bình không phải người bảo thủ gì.

Tuy rằng thân là sử quan, cậu thường chú trọng nhất là tìm kiếm sự thật, nhưng cậu cũng không phải kẻ chưa từng đọc thoại bản.

Cho nên cậu thừa nhận, Lữ Thừa Tiên có một câu nói không sai. Làm một thứ giết thời gian, hư cấu thật sự là “Gia vị” cần thiết.

Chẳng hạn như, Hoàng Từ Khâm.

Sự tích ông từ thư sinh thi rớt xoay người trở thành Công bộ Thượng thư, đã từng một lần là đề tài nói chuyện say sưa của mọi người lúc rảnh rỗi.

Do đó, có một khoảng thời gian, thoại bản thường dân phản công lấy ông làm nguyên mẫu có thể nói là phổ biến một thời.

Nhưng bất luận chuyện xưa khoa trương như thế nào, cho dù Hoàng Từ Khâm từ một chàng độc thân, biến thành tài tử phong lưu có tám bà vợ, thân phận minh quân hiền thần và gian nịnh trong câu chuyện đều chưa bao giờ từng có thay đổi.

Nhưng vào tay Lữ Thừa Tiên, minh quân lại thành hôn quân vô đạo.

Nói tóm lại toàn bộ kịch bản này, chính là yêu hận tình thù khắc cốt ghi tâm vui buồn lẫn lộn giữa Thái tử Tiêu Quý Uyên bạo ngược và Trì Dư Tuyết giải oan thay cha.

Trong câu chuyện, Trấn Quốc công từ một kẻ phản tặc thành trung lương bị Càn An đế giết hại vì quyền.

Vì thế, Trì Dư Tuyết trở thành bé gái mồ côi vì sửa lại án xử sai thay cha, nữ cải nam trang lên đường đi Kinh, oan gia ngõ hẹp với Thái tử Tiêu Quý Uyên cải trang vi hành (gạch bỏ) chuồn êm ra khỏi cung, vậy là bắt đầu chuyện tình yêu xa kéo dài đến 76 tập tiếp theo.

Tạm thời không đề cập đến quá trình vừa cay mắt vừa thần kinh đủ loại trong lúc đó. Tóm lại, kết cục cuối cùng là, Trì Dư Tuyết dựa vào sự hồn nhiên thiện lương của mình cảm hóa Tiêu Quý Uyên, hai người bắt tay độc giết Càn An đế già mà chưa chết, thành công trả lại trong sạch cho Trấn Quốc công, nắm tay thống trị thiên hạ.

Đối với điều này, Tiểu Nhạc đại nhân chỉ muốn đánh giá một câu: Tôi đệt mẹ mi chứ tàn hại, đệt mẹ mi chứ trung lương, đệt mẹ mi chứ độc sát!

Không nói đến những tư liệu lịch sử còn chưa ai biết đó, ngay cả một số câu còn lưu giữ được hiện nay, đều đã bị thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Thuận tiện, Trì Dư Tuyết, một lần nữa nhìn thấy cái tên này bằng cách này, thật đúng là vô cùng xin lỗi:).

Nhạc Yến Bình phạm vào khẩu nghiệp dưới sự giận dữ sau khi xoay mặt vào tường nghiêm túc xám hối một lúc lâu, sau đó, cậu quay đầu lại nhặt kịch bản từ sọt giấy rác ra, vững vàng bình tĩnh dẫm chân lên.

Vì thế, khi Lê Thừa Phong vô cùng lo lắng tìm đến cửa, nhìn thấy là một Nhạc Yến Bình mặt phủ sương lạnh như vậy.

Hai người liếc nhìn nhau từ xa cách hơn nửa phòng khách, sau đó không hẹn mà cùng đồng loạt mở miệng.

“Cậu đã gặp Lữ Thừa Tiên?”

“Anh biết rồi?”

Khoảnh khắc giọng nói vừa dứt, Tiểu Nhạc đại nhân nhẹ nhàng à một tiếng, sau khi hung hăng giẫm kịch bản dưới chân thêm hai lần, mới lộ ra một nụ cười vô hại với Lê Thừa Phong như không có việc gì.

Một lát sau, bọn họ ngồi liệt trên sofa đối diện nhau, tay mỗi người cầm một ly nước trà nóng hầm hập, bắt đầu một đợt anh hỏi tôi đáp bình tĩnh lạ thường.

“Anh làm sao mà biết được?” Nhạc Yến Bình hỏi.

Cậu có nghĩ tới Lê Thừa Phong sẽ biết, song không nghĩ rằng anh ấy sẽ biết được nhanh như vậy.

Lê Thừa Phong im một thoáng, nói nhỏ: “Tự Tiểu Trương nói.”

Đứa nhỏ đó cuối cùng rốt cuộc vẫn không có thể vượt qua rào cản kia trong lòng mình.

Lữ Thừa Tiên không phải người tốt gì. Tiểu Trương thật ra rất rõ ràng.

Dù sao Lê Thừa Phong chân trước mới nhiều lần nhắc đi nhắc lại dặn không được bất luận kẻ nào nhắc đến với Nhạc Yến Bình, dù ai cũng có thể thấy rõ, người này là một tồn tại vô cùng khó giải quyết. Nhưng cậu ấy, lại vẫn đưa Nhạc Yến Bình tới trước mặt Lữ Thừa Tiên…

Tiểu Trương không muốn như vậy, nhưng cậu ấy không còn cách nào. Bởi vì, đó là mệnh lệnh ông chủ trực tiếp hạ xuống —

Đưa Nhạc Yến Bình qua đó, không cho nói cho Lê Thừa Phong.

Cậu ấy không dám không nghe, cho nên cậu ấy lừa Lê Thừa Phong, chủ động ôm việc đi đón Nhạc Yến Bình, sau đó lại lừa Nhạc Yến Bình, lừa người trực tiếp đi gặp mặt.

Việc này làm xong, bất kể nhìn kiểu nào cũng cực kỳ ăn cây táo, rào cây sung.

Cảm giác áy náy mãnh liệt khiến cậu ấy tâm thần không yên đến mức bộc lộ ra ngoài, thế cho nên hôm nay lúc gặp nhau sớm tại công ty, Lê Thừa Phong chỉ liếc nhìn một cái đã phát giác ra không đúng.

[Tiểu Trương, sao vậy? Sao cảm thấy cậu đang run.]

Lúc hỏi câu này, Lê Thừa Phong thật ra cũng không nghĩ nhiều. Nhưng mà lại cũng chính vì một câu quan tâm theo thói quen này, khiến Tiểu Trương rốt cuộc không thể chịu đựng được mà rơi nước mắt.

Cứ như đổ đậu ống tre*, nên đổ không nên đổ, Tiểu Trương nói sạch toàn bộ, cuối cùng cậu ấy khóc lóc nói:

* 竹筒倒豆子: Đổ đậu qua ống tre, một từ tiếng Trung ẩn dụ chỉ sự thẳng thắn và không dè dặt

[Thật xin lỗi anh Lê, em không phải cố ý, em cũng không muốn, em chỉ là…]

Cậu ấy chỉ là thân bất do kỷ.

Nhưng muôn vàn tai họa trên thế gian này, phần lớn đều bắt nguồn từ một câu thân bất do kỷ mang theo áy náy như vậy.

“Cho nên Tiểu Nhạc, tôi phải nói câu xin lỗi với cậu. Chuyện lần này, là tôi suy xét không được chu toàn.” Lê Thừa Phong nói.

Bởi vì, anh rõ ràng đã nghĩ đến.

Anh ấy biết rõ cấp cao công ty vô cùng lo âu vì Tiêu Sách lui giới, trong tiềm thức lại vẫn khờ dại cho rằng, bọn họ sẽ thực hiện ước định với mình vì tình cũ.

“Trước đó chúng tôi đã thỏa thuận.” Lê Thừa Phong nhẹ giọng nói, ngay cả giọng nói cũng lộ ra chua xót: “Bọn họ đồng ý với tôi, chúng ta có thể làm chủ.”

Đáng tiếc năm tháng như thoi đưa, hiện giờ cuối cùng là cảnh đời đổi thay.

Lê Thừa Phong rất buồn, Nhạc Yến Bình biết. Nhưng làm một trong những người bị hại, cậu lại cũng không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, im lặng hồi lâu, mới hỏi một câu:

“Tiểu Trương sẽ thế nào?”

Lê Thừa Phong lắc đầu: “Cậu ấy…”

“Cậu ấy đã trình đơn xin từ chức.”

Kết quả này thật ra là tất nhiên.

Cậu ấy vì yêu cầu của công ty đã đắc tội Lê Thừa Phong, nếu có thể nhẫn tâm thực hiện kế hoạch đến cùng cũng liền thôi, song cố tình lại vì áy náy, trước tiên lộ sự việc cho Lê Thừa Phong.

Kết quả của không quyết, đó là đều không làm hài lòng hai bên, đã không còn ai dùng cậu ấy nữa.

Cứ việc Nhạc Yến Bình và Lê Thừa Phong cũng không có ý muốn trách cậu ấy, nhưng cậu ấy rốt cuộc vẫn nên trả giá.

Lê Thừa Phong hít sâu một hơi, không muốn nói thêm gì nữa, sau khi nhấp ngụm trà bình phục xong tâm tình, anh ấy mới tiếp tục hỏi: “Cho nên, Lữ Thừa Tiên nói gì với cậu thế?”

“Không có gì, chỉ là một đống vô nghĩa thôi.” Nhạc Yến Bình nói: “Nếu nhất định phải nói, đại khái là em cảm thấy hắn ta hình như có ý đồ xấu với em.”

“… Hẳn không phải hình như đâu.”

Dù sao, tuy rằng Nhạc Yến Bình không rõ lắm tính tình của họ Lữ, nhưng Lê Thừa Phong biết. Từ các loại góc độ mà nói, Nhạc Yến Bình đều là một loại hình mà Lữ Thừa Tiên sẽ muốn xuống tay.

Ừm, rất tốt, Lê Thừa Phong hiện tại, đã bắt đầu cảm thấy sỉ nhục vì tên của mình và hắn có một phần ba tương tự.

Đờ mờ, ông đây ngày mai sẽ đi sửa lại tên luôn!!! Không, không đúng, dựa vào đâu là ông đây sửa!!!

Lê Thừa Phong căm giận nghĩ, nâng ly lên rót hết xuống bụng nước trà còn lại, muốn tưới tắt lửa giận tràn đầy lòng mình.

Tức giận hại thân, vì loại người này không đáng.

Tiểu Nhạc đại nhân mới nãy từng tức giận vì Lữ Thừa Tiên tỏ vẻ vô cùng lý giải đối với điều này, cũng săn sóc thêm một ly trà nữa cho Lê Thừa Phong.

“Đúng rồi, anh Lê, Tiêu Sách đâu? Anh ấy… anh ấy đã biết chưa?”

“Biết, lão Tiêu cậu ấy về nhà họ Tiêu rồi.”

“Hậu trường của Lữ Thừa Tiên người này rất cứng. Địa vị của lão Tiêu ở trong giới cũng đủ để cậu ấy thu phục 90% người trong đó, chỉ là rất không khéo, Lữ Thừa Tiên chính là 10% còn lại kia.”

“Nhưng mà, tuy rằng Tiêu Sách không trị được hắn, nhưng đại thiếu gia nhà họ Tiêu lại có thể.”

“Trước đó tôi có nói, nhà họ Tiêu không ủng hộ cậu ấy vào giới giải trí, cho nên lâu dài tới nay, nhà cậu ấy chưa bao giờ sẽ vận dụng cho dù một chút tài nguyên cho lão Tiêu, trừ khi, cậu ấy nguyện ý lui giới về nhà.”

“Tiêu Sách không muốn lui giới.” Nghe vậy, Nhạc Yến Bình cúi đầu rầu rĩ nói.

“Ừm, cậu ấy không muốn.” Lê Thừa Phong duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ một phen: “Nhưng mà đừng để trong lòng, bởi vì sớm tại trước khi quen biết cậu, cậu ấy cũng đã làm tốt chuẩn bị trở về rồi.”

Bất luận có Nhạc Yến Bình hay không, Tiêu Sách đều sẽ trở về.

“Cho nên, chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi. Cậu đừng để ý tới Lữ Thừa Tiên, chúng ta sẽ mau chóng giải…”

Âm nhắc nhở tin tức chợt vang lên cắt ngang lời Lê Thừa Phong còn chưa nói hết, nhưng mà lại không phải điện thoại.

Âm thanh này, là tài khoản Weibo của Nhạc Yến Bình.

[Lữ Thừa Tiên: Tác phẩm mới sắp khởi động, hợp tác vui vẻ nhé~@Giải Trí Quang Ánh @Nhạc Yến Bình]

Lê Thừa Phong:…!!!

Còn chưa kịp phản ứng, một tin khác gần như ngay lập tức bật lên trên thanh thông báo.

[Giải Trí Quang Ánh: Cảm ơn lời mời của đạo diễn Lữ, chờ mong tác phẩm mới! @Lữ Thừa Tiên @Nhạc Yến Bình]

Bọn họ rốt cuộc vẫn không chờ kịp.

“Có phải em đã bị bán đi rồi không ?”

Nhìn hai bài Weibo đó, Nhạc Yến Bình không hề gợn sóng hỏi.

“… Gần vậy rồi.”

Hàng ngàn hàng vạn cư dân mạng hiện giờ đều đã vọt tới dưới tài khoản của Nhạc Yến Bình, mà tất cả mọi người đang chờ cậu đáp lại.

Tình huống này, giống như cũng không có gì khác với hoàn toàn xé rách mặt. Bọn họ chính là đang ép Nhạc Yến Bình đáp lại, mà chỉ cần vừa lên tiếng, công ty đã có thể gọi ngay một cuộc điện thoại đến bảo Lê Thừa Phong mang Nhạc Yến Bình đến ký hợp đồng.

“Đệt!” Lê Thừa Phong tức cực kì chửi một tiếng.

Thật đệt mẹ không biết xấu hổ! Nhóm người này thật là muốn tiền muốn điên rồi!

Hiện tại nên làm gì bây giờ? Giờ này cũng trực tiếp bị bọn họ treo lên chảo dầu rồi, phải thế nào mới có thể…

“Nhưng mà, em còn chưa ký hợp đồng nhỉ.”

Khoảnh khắc đang lúc sứt đầu mẻ trán, giọng nói của Nhạc Yến Bình bỗng nhiên sâu kín vang lên bên tai Lê Thừa Phong: “Chỉ cần em không ký, bọn họ sẽ không thể ép em diễn đúng không?”

“Nói thì nói như vậy, nhưng mà…”

“Em sẽ không diễn.”

Cho dù không phải Lữ Thừa Tiên, Nhạc Yến Bình cũng tuyệt đối sẽ không diễn loại kịch bản này.

“Cho nên anh Lê,” Tiểu Nhạc đại nhân vô cùng lễ phép hỏi: “Xin hỏi em có thể lật bàn luôn không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK