• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Trương cuối cùng là bị Lê Thừa Phong bịt miệng nhét vào trong xe.

Trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên công tác xung quanh, một bộ động tác này của Lê Thừa Phong làm phải gọi là nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, biết được hiểu được họ là đồng nghiệp, không biết còn tưởng rằng đại diện Lê bắt cóc trước mặt mọi người.

Một chân nhấn ga lái ra vài dặm, Tiểu Trương trên ghế lái phụ vẫn như cũ kinh hồn chưa định nhìn hai người trên ghế sau, nói năng lộn xộn bảo:

“Anh anh anh anh Lê, thầy Tiêu anh ấy anh ấy anh ấy, cùng cậu ấy, họ, em…”

“Ôi, được được, tôi biết rồi. Tới nào Tiểu Trương, thả lỏng ăn viên kẹo.”

Dứt lời, Lê Thừa Phong liền nhanh tay nhân khoảng thời gian chờ đèn đỏ, nhét cây kẹo que vào trong miệng người ta.

Lỗ tai đến tận đây rốt cuộc thanh tịnh, mà Lê Thừa Phong cũng có thể thở nhẹ ra một hơi, nghiêng đầu xem xét hai “đầu sỏ gây tội” phía sau.

Người muốn mặt mũi kia giờ đây đang cúi đầu, chỉ thiếu không vùi cả đầu vào trong bụng mèo, mà tên không biết xấu hổ kia bên cạnh…

Thì không hề cảm thấy xấu hổ mà ngước mắt nhìn anh ấy.

Tiêu Sách: Làm gì.

Lê Thừa Phong:… Thằng nhóc cậu còn rất đắc ý đúng không:).

Lê Thừa Phong không nhìn được thêm nữa yên lặng quay đầu về, quyết định đổi đề tài dời đi lực chú ý cho mình:

“Này, mấy người chúng ta đêm nay ăn gì? Món cay Tứ Xuyên thế nào? Tôi nhớ rõ nơi này có nhà hàng món cay Tứ Xuyên cũng không tệ lắm. Tiểu Nhạc, cậu ăn cay được không?”

Nhạc Yến Bình chôn trên người mèo nói giọng ồm ồm: “Có thể.”

Lại nói tiếp, Tiểu Nhạc đại nhân trước kia thật ra chưa từng ăn cay.

Bản thân cậu thích ngọt thích mềm, là khẩu vị điển hình của người Ngô, mà bất kể là Tiêu Quý Uyên lúc đó hay Tiêu Sách hiện tại, hai người này đều ẩm thực thanh đạm là chủ.

Do đó, Nhạc Yến Bình trước đây ăn lẩu đều chỉ nồi uyên ương canh suông cà chua, chứ chưa từng dính cay.

Mãi đến lần trước, trợ lý nhỏ thất thần nhấn thịt nướng cho cậu “Thêm cay x99”…

Tiểu Nhạc đại nhân vì tò mò hơi nếm thử một chút, thế là mở ra cánh cửa thế giới mới thứ hai đứng sau gà rán.

Gà rán ngọt cay, sự kết hợp tuyệt vời nhất của hai, à không, là cả ba, quả thực chính là phát minh vĩ đại nhất trên đời này!!!

Nhạc Yến Bình thiệt tình cho rằng như thế.

“Vậy cái này.” Nghe vậy, Lê Thừa Phong lập tức bắt đầu yên tâm gọi món ăn: “Tiểu Trương, cậu chọn một Mao Huyết Vượng*, lại thêm một Gà cay Trùng Khánh*, đậu hủ Ma Bà, thịt bò trụng…”

*  毛血旺 - Mao Huyết Vượng là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người trên khắp đất nước yêu thích. Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay.

** 辣子鸡 - Gà cay Trùng Khánh là một món ăn của ẩm thực Tứ Xuyên. Đây là một món xào, bao gồm những miếng thịt gà được tẩm ướp sau đó chiên giòn và xào cùng với ớt khô Tứ Xuyên, tương đậu cay, ớt Tứ Xuyên, tỏi và gừng.

“Tôi muốn canh cải thảo.” Tiêu Sách sâu kín xen miệng.

* Canh cải thảo: (开水白菜 ): Món này tên tiếng anh là Steamed Chinese Cabbage in Supreme Soup (cải thảo hấp với nướp súp), món khá nổi tiếng có nguồn gốc từ Tứ Xuyên. Cái nước súp này là ninh nhừ thịt gà, xương heo, giò heo.., thêm nước cốt gà, rượu, gừng, hành tây, có thể thêm vài trái kỷ tử, rồi lược cặn cho nước trong, sau đó bỏ cải hấp vào.

Lê Thừa Phong yên lặng mắt trợn trắng: Ai muốn quan tâm người có thể ăn lẩu cay thành lẩu Oden cậu chứ…

“Cay vừa không cần rau thơm, đặt đơn.”

Tiểu Trương ngậm kẹo que chọc điện thoại hoảng hốt nói: “Được ạ…”

Nửa giờ sau, phòng khách sạn.

Lê Thừa Phong bưng chén đũa nhìn chằm chằm lá rau thơm xanh mượt phía trên từng đĩa đồ ăn đỏ au, chìm vào trầm tư thật sâu.

“Lão Tiêu.”

Tiêu Sách thong thả ung dung gắp một miếng thịt bò: “Làm sao.”

Lê Thừa Phong: “Cậu nhìn cậu xem, đã dọa Tiểu Trương người ta thành dạng gì rồi!”

Một cậu thanh niên lớn đang tốt đẹp, bị anh hành đến nỗi bây giờ ngay cả lời nói cũng không nghe hiểu luôn rồi!

Tiêu Sách - chuyện gì cũng bị đổ lên đầu:…

Tiểu Trương rúc trong góc giờ này chỉ hận không thể chui vào khe đất luôn: “Thật xin lỗi anh Lê QAQ, em, em lại gọi một phần nữa nhé.”

“Không cần,” Dù sao Lê Thừa Phong chỉ không thích, lại không đến nỗi hoàn toàn không thể đụng vào: “Tôi tự lựa ra là được. Cậu yên tâm ăn cơm đi.”

Sau khi vỗ vỗ vai Tiểu Trương coi như an ủi, Lê Thừa Phong liền bắt đầu cuộc chiến dai dẳng giữa mình và rau thơm, không hề chú ý đến Nhạc Yến Bình đã giơ đũa yên tĩnh được chốc lát rồi.

Đỏ thật ấy... đồ ăn này sao không quá giống với tưởng tượng của cậu vậy.

Nhưng mà, ngửi thì thật ra rất thơm í.

Nhạc Yến Bình nghiêm túc suy nghĩ một thoáng, lén nhìn Tiêu Sách bằng khóe mắt, sau khi thấy anh ăn rất bình tĩnh tự nhiên, cậu quyết đoán vui sướng vươn chiếc đũa của mình:

Lo gì chứ, chẳng phải chỉ vài món ăn thôi sao, chẳng lẽ còn có thể có nguy hiểm gì sao? Nói nữa Tiêu Sách ăn cũng không có việc gì, vậy cậu khẳng định cũng…

Nhạc Yến Bình:!!! Ăn ngon quá!

Cảm giác đầu tiên khi vào miệng, là ngon. Thịt bò ướp rất ngon miệng, trơn mềm tinh tế, vào miệng là tan.

Nhạc Yến Bình sáng mắt, duỗi tay liền muốn thêm một đũa nữa, nhưng mà ngay sau đó, động tác của cậu liền cứng ngắc giữa không trung.

“Nhạc Chiêu?” Gần như ngay lập tức, Tiêu Sách đã phát hiện cậu không đúng: “Sao vậy?”

Mà đáp lại anh, là một Nhạc Yến Bình chợt nhảy bật lên từ chỗ ngồi.

Luống cuống tay chân uống một ly nước lạnh, Tiểu Nhạc đại nhân mới rốt cuộc cảm thấy mình sống lại một lần nữa.

Cay quá!!! Đầu lưỡi đau quá huhuhuhu QAQ.

Nhạc Yến Bình nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Sách, đuôi mắt ửng đỏ như được bôi lên một lớp phấn hồng xinh đẹp.

“Tiêu Sách.” Cậu hít hít mũi, ấm ức kêu một tiếng: “Anh không cảm thấy cay sao?”

Cậu trước nay chưa từng thấy Tiêu Sách ăn cay mà, vì sao anh không hề có một chút phản ứng nào?!

“… Phụt.”

Tiếng cười ngắn ngủi chợt im bặt trong ánh mắt lên án của Nhạc Yến Bình, Tiêu Sách một tay nắm tay để bên môi nỗ lực nhịn hồi lâu, song vẫn không giấu được ý cười trong mắt:

“Không cảm thấy~”

Anh chỉ không ăn mấy, nhưng nó lại không có nghĩa anh không thể ăn. Nhưng thật ra Nhạc Yến Bình…

“Nhạc Chiêu, tôi hỏi em, trước kia em ăn gì cay đấy?”

Nhạc Yến Bình đúng lý hợp tình: “Ngọt cay!”

Trong nháy mắt đó, Lê Thừa Phong yên lặng đặt đũa trong tay xuống, lời nói thấm thía vỗ vỗ vai Nhạc Yến Bình.

“Tiểu Nhạc à, anh thương lượng với cậu một việc. Về sau đi ra ngoài ngàn vạn đừng nói mình có thể ăn cay nữa, biết không?”

Nhạc Yến Bình: “… Ngọt cay không tính cay sao?”

Lê Thừa Phong trong mắt hàm chứa lệ nóng khuất nhục: “Tính, tính chứ, sao lại không tính được? Ha ha…”

Như vậy, Tiểu Nhạc đại nhân hoàn toàn héo hon.

Cảm ơn đĩa canh cải thảo Tiêu Sách gọi đó, Nhạc Yến Bình mới không đến mức dựa vào chén cơm tẻ lấp no bụng mình. Chỉ là, cậu tuy rằng không dám chấm mút nữa, ánh mắt lại trước sau quanh quẩn trên những thức ăn đỏ hồng thơm ngon đó, thật lâu không thể dời mắt đi.

“Còn muốn ăn?” Tiêu Sách hỏi.

Nhạc Yến Bình gật gật đầu, lại héo héo mà lắc lắc đầu.

Vì thế Tiêu Sách cười khẽ, duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ dỗ dành bảo: “Độ cay này của nhà họ đối với em là cay quá, chờ về nhà tự chúng ta nấu, thuận tiện làm thêm gà rán ngọt cay cho em, được không?”

Tóc ngốc ủ rũ dựng đứng lên, Nhạc Yến Bình: “Được~”

“Về phần hôm nay, chúng ta tạm chấp nhận trước nhé.”

Nói rồi, Tiêu Sách bèn một lần nữa rót một ly nước, trong ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Trương bắt đầu nghiêm trang giúp Nhạc Yến Bình…

Chần đồ ăn.

Tiểu Nhạc đại nhân lại vui vẻ.

Bạn học Tiểu Trương hồn lại bay.

“Anh ấy, bọn họ!”

“Suỵt, ngậm miệng. Chính như cậu nhìn thấy.” Lê Thừa Phong mặt không đổi sắc tim không đập cắn miếng lòng: “Trong lòng bản thân rõ ràng là được, đừng lắm miệng.”

Tiểu Trương: “… Ồ. Nhưng như vậy, công ty và fans có thể đồng ý sao?”

“Không đồng ý thì thế nào, cậu thấy bọn họ quản được Tiêu Sách lúc nào không?”

Thằng nhãi này vốn chính là một chủ không tuân thủ quản giáo, bằng không anh cũng sẽ không chạy đến giới giải trí. Đối với Tiêu Sách mà nói, công ty fans gì đó, còn chẳng phiền phức bằng nhà họ Tiêu.

“Tóm lại không nên nói đừng nói, không nên quản đừng đụng, nhưng nên làm chuẩn bị nhớ phải làm tốt hết, về sau có rất nhiều lúc chúng ta bận.”

“Vâng, anh Lê.”

Dù sao trong giới bên này, có Lê Thừa Phong anh gánh giúp bọn họ, về phần bên phía nhà họ Tiêu… thì không tới phiên anh ấy nhọc lòng.

Dù sao có thế nào, lão Tiêu cũng không có khả năng để người chịu uất ức.

Lê Thừa Phong nghĩ như vậy, đi trước Tiêu Sách, nhanh chóng kẹp đi một miếng lòng cuối cùng.

Công việc thu dọn sau khi ăn uống no đủ, cuối cùng không chút nghi ngờ mà rơi xuống trên người Tiêu Sách.

Sau khi không chút lưu tình xua Nhạc Yến Bình muốn giúp đỡ đi làm bài tập chẳng biết đã bỏ bê bao nhiêu ngày kia của cậu, Lê Thừa Phong thảnh thảnh thơi thơi dựa vào tường, nhìn Tiêu Sách thu dọn mặt bàn một cách lưu loát.

“Thế nào, lão Tiêu, tôi nói không sai chứ? Có phải không giống không?”

“Ừm.” Tiêu Sách đáp khẽ: “Mấy ngày nay cảm ơn cậu.”

“Haiz, ơn nghĩa gì. Nhưng mà có sao nói vậy, nhà họ Tạ và nhà họ Nhạc thật sự đều không phải thứ tốt gì, đứa nhỏ chưa lớn sao có thể để cho bọn họ khiến cho đè nén thành như vậy.”

Tiêu Sách nghe vậy dừng lại động tác: “Em ấy nói với anh?”

Lê Thừa Phong lắc đầu: “Không, tôi đoán, tại không phải cũng không dám hỏi à? Người không muốn nói, tôi cũng không thể vội vàng đi chọc chỗ đau của người ta. Nhưng mà, cậu ấy cũng không nói gì với cậu à?”

“Nhắc đến một câu.”

Chỉ có một câu.

[Bởi vì một ít việc, em, có chút quên mất nên thích như thế nào.]

Chuyện gì? Trên người em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vấn đề tương tự hiện lên liên tục trong lòng, nhưng Tiêu Sách cuối cùng vẫn không hỏi.

Bởi vì giống như Lê Thừa Phong nói, Tiêu Sách biết Nhạc Yến Bình không muốn nói.

Nhưng nó cũng không có nghĩa anh không thèm để ý.

Sự thật hoàn toàn ngược lại, Tiêu Sách thật ra đã để ý rất lâu.

Trước đó Lê Thừa Phong bảo Tiêu Sách đi điều tra Nhạc Tế Văn, Tiêu Sách đáp được, mà sau đó, anh đã tìm người tra xét một lần hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ tất cả trải nghiệm của đứa nhỏ từ nhỏ đến lớn.

Nhưng mà càng điều tra, thì Tiêu Sách càng cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì anh đến nay còn nhớ rõ một câu được anh thật vất vả đào ra lúc đứa nhỏ lần đầu tiên khóc trong lòng mình —

[Tôi muốn về nhà.]

Nhạc Yến Bình không có khả năng muốn về nhà họ Nhạc, Nhạc Yến Bình còn chủ động thoát khỏi nhà họ Tạ.

Như vậy, rốt cuộc nơi nào mới là nhà mà Nhạc Yến Bình muốn về? Mà cậu rốt cuộc tại sao lại không trở về được?

Tiêu Sách nghĩ không rõ.

Lại nói tiếp, Nhạc Yến Bình lúc ấy hình như còn nhắc qua một câu Tạ Thần không phải cha cậu…

Sh, không đúng, câu nói kia lúc trước Nhạc Yến Bình đã nói như thế nào nhỉ?

Lê Thừa Phong không chú ý thấy Tiêu Sách thất thần, lo tự mình thở dài nói:

“Mặc kệ thế nào, người hiện giờ cuối cùng đã bắt đầu bước ra rồi, không muốn nói thì không nói vậy.”

“Ôi, đúng rồi, hôm nay đạo diễn Từ nói với tôi ông ấy muốn gặp Tiểu Nhạc. Ngày mai cậu dẫn cậu ấy qua đó nhé? Vừa lúc, mấy ngày trước Tiểu Nhạc mới vừa nói với tôi cậu ấy muốn thử quay phim, nếu có thể được đạo diễn Từ thưởng thức, điều này với cậu ấy mà nói chính là chuyện tốt.”

“Thuận tiện, trước đó tôi còn đề nghị với Tiểu Nhạc rằng, nói để cậu ấy làm trợ lý tạm thời của cậu trong khoảng thời gian này, như vậy các cậu có thể bên nhau nhiều hơn, Tiểu Nhạc cũng có thể học tập cách diễn xuất như thế nào, cậu cảm thấy sao… gì chứ, tôi nói nhiều như vậy, cậu rốt cuộc nghe thấy không đấy?”

“Nghe hết, khá tốt.” Tiêu Sách nói: “Lê Thừa Phong, tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Gì?”

“Cậu thường sẽ gọi ba (父亲) cậu là ‘cha’ (爹) à?”

* "爹" là một chữ tượng hình, với "父" ở trên và "多" ở dưới, có nghĩa là lớn hơn "父" một thế hệ. Ông nội là người lớn tuổi hơn cha một thế hệ. Do đó, ở Hồ Bắc và nhiều vùng phía Nam, cha được gọi là "爷", ông được gọi là "爹", phù hợp với ý nghĩa của các ký tự. Trên thực tế, một số tên ở miền Nam gần với tên của người Hán cổ ở Trung Quốc, trong khi nhiều tên ở miền Bắc ngày nay lại chịu ảnh hưởng của các dân tộc thiểu số phía Bắc.

Lê Thừa Phong:… Hả??? Đây là vấn đề kì lạ gì vậy?

“Tôi có lẽ không.” Lê Thừa Phong gãi gãi đầu: “Ba (爸) tôi ông ấy chơi chứng khoán, tôi nếu mà khi không gọi ông ấy ‘cha’*, ông ấy hẳn sẽ cảm thấy tôi đang nguyền rủa ông ấy hơn nữa cho tôi một đá.”

* 爹 pinyin là die :)))

“Nhưng mà không sao đâu nhỉ, dù sao đều cùng một ý. Chỗ chúng ta ít dùng, nhưng biết đâu nhà ai lại thích sử dụng thì sao?”

Tiêu Sách ừ nhẹ một tiếng.

Chắc vậy, hẳn thế, là anh suy nghĩ nhiều rồi nhỉ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK