• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha ơi cha, sử quan là gì thế ạ?”

Khi Nhạc Yến Bình còn rất nhỏ, cậu đã từng hỏi cha cậu như vậy.

Lúc đó, cha Nhạc đang sửa sang lại điển tịch suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nói với cậu: “Sử quan có lẽ là người ghi chép đi.”

Quốc gia đại sự, lời nói việc làm của đế vương, chính vụ được mất… tất thảy điều này, đều cần sử quan ghi chép.

“Vậy vì sao phải ghi lại?”

Cha Nhạc bế Nhạc Yến Bình nho nhỏ lên đùi, dịu dàng nói:

“Chiêu Chiêu của chúng ta chưa từng gặp mẫu thân đúng không, vậy Chiêu Chiêu biết bà ấy là một người thế nào không?”

“Biết ạ!” Lúc đó, Nhạc Yến Bình bẻ ngón tay nghiêm túc đếm kỹ rằng: “Cha từng ghi trong sách rằng, mẫu thân bà ấy là một người rất dịu dàng. Tuy rằng nấu cơm không được ngon lắm, nhưng bà ấy biết đánh đàn biết vẽ tranh, còn biết thêu hoa đẹp nữa!”

“Vậy nếu cha không viết lại, thì Chiêu Chiêu có phải sẽ không biết không?”

Ôm đứa nhỏ trên đùi, cha Nhạc nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Cho nên mới phải ghi lại, như vậy cho dù rất nhiều năm sau chúng ta đều không còn nữa, nhưng chỉ cần thế nhân còn có thể nhìn thấy quyển sách này, thì họ sẽ biết người nào đã từng tồn tại, từng xảy ra chuyện gì.”

Đứa bé như suy tư gì: “Vậy gì cũng phải ghi lại hết ạ? Nếu làm chuyện xấu thì sao? Chuyện xấu cũng phải ghi kỹ sao?”

“Chiêu Chiêu cảm thấy, mẫu thân không biết nấu cơm là chuyện xấu sao?”

Nhạc Yến Bình lắc đầu: “… Con cảm thấy không phải.”

“Cha cũng cảm thấy không phải, nhưng ở trong mắt một số người, đây là một chuyện xấu. Lại tỷ như, Chiêu Chiêu biết Vệ tướng quân Vệ Dung không? Ông ấy đánh thắng trận cho Đại Tấn, là chuyện tốt đúng không. Nhưng đối với Hung Nô mà nói, đây hẳn là chuyện xấu. Như vậy nó rốt cuộc nên tính chuyện tốt hay là chuyện xấu đây?”

Nhạc Yến Bình:…

Đứa nhỏ trầm tư suy nghĩ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng không thể ra được đáp án, cậu hơi ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cha, con không biết.”

“Không sao, bởi vì cha cũng không biết.” Bàn tay ấm áp của cha nhẹ nhàng vỗ sau lưng đứa nhỏ: “Cho nên, nếu sau này Chiêu Chiêu làm sử quan, vậy con nhất định phải nhớ kỹ một việc.”

“Làm sử quan, chúng ta chỉ ghi chép không đánh giá. Bất kể đúng hay sai, không tô đẹp, không giấu ác. Chỉ cần chân tướng tồn tại, như vậy một ngày nào đó, thời gian sẽ cho ra đáp án.”

Nhạc Yến Bình nhớ kỹ lời cha nói, sau này, cậu cũng làm như cha nói.

Cho nên cậu chưa từng ngờ rằng, nếu không có chân tướng, vậy đúng sai hẳn nên do ai đến tiến hành phán xét.

Nhưng bất kể như thế nào, điếu văn về Tiêu Quý Uyên không thể là như thế. Nhạc Yến Bình nguyện ý đối mặt sự thật, nhưng cậu không thể tiếp thu những phỏng đoán vô cớ được thành lập trên đôi câu vài lời đó.

Cho nên, cậu phải nghĩ biện pháp tìm ra chân tướng.

Thiên hạ rộng lớn, miệng của mọi người khó chặn nhất, mà sử quan của Đại Tấn càng nhân số đông đảo, cho dù không có một ngàn cũng có tám trăm.

Cho dù thật sự là Tiêu Quý Uyên hủy tư liệu lịch sử, Nhạc Yến Bình cũng không tin hắn có thể hủy được sạch sẽ.

Vấn đề duy nhất là, cậu nên xuống tay từ đâu… ánh mắt bất giác dời về phía Tống Dư Bạch, đề nghị đã gác lại trước đó một lần nữa hiện lên trong đầu:

[Cậu muốn đến Cục Văn vật nhậm chức không?]

Có lẽ, có thể nghĩ cách thử xem…

Nhạc Yến Bình đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghiêm túc cân nhắc, không thể chú ý đến Tiêu Sách bên cạnh người ánh mắt nhìn cậu giờ phút này đến tột cùng tối tăm không rõ nhường nào.

Người rất quan trọng đó là ai? Còn có, phản ứng quá kích của đứa nhỏ mới nãy…

Tiêu Sách nhịn xuống không mở miệng dò hỏi, lại chẳng kìm nén được lòng rối như tơ vò.

Nhưng anh không hỏi, song không có nghĩa Tống Dư Bạch sẽ giữ im lặng.

Tống Dư Bạch đã sớm nghi ngờ Tiêu Sách có phải đang yêu đơn phương hay không, sao có thể trơ mắt nhìn hạnh phúc cá nhân của bạn già trở nên nguy ngập nguy cơ. Thế là, hắn lập tức gương cho binh sĩ mà mở miệng dò hỏi: “Ờm, Yến Bình à.”

“Tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cậu và người này, là quan hệ gì không?”

Cậu và Tiêu Quý Uyên là quan hệ gì?

Đây thật đúng là một vấn đề Nhạc Yến Bình chưa từng suy nghĩ đến.

Xét từ góc độ của người làm công hiện đại mà nói, họ hẳn xem như cấp trên cấp dưới. Nhưng ngặt nỗi Tiêu Quý Uyên ở trước mặt cậu thật sự không có giá gì cả, lúc bốn bề vắng lặng, họ càng như bạn bè, thậm chí…

Nhạc Yến Bình khẩn cấp dừng xe lại.

Có một số việc, một ngàn năm trước cậu không thể nghĩ, một ngàn năm sau cậu cũng như cũ không thể nghĩ.

Nghiêng đầu nhìn trản hoa xán lạn trong sân hồi lâu, Nhạc Yến Bình nhẹ giọng nói: “Hắn là người tôi kính ngưỡng.”

Cậu từng đứng phía sau Tiêu Quý Uyên, nhìn hắn một đường đi lên long ỷ trên đài cao đó, bỏ lại tất cả ước mơ thời niên thiếu để khiêng lên trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn ấy.

Tiêu Quý Uyên là người rất lợi hại. Nhạc Yến Bình vẫn luôn đều cảm thấy như thế.

Ồ, kính ngưỡng à, vậy không có việc gì. Chỉ cần không phải ánh trăng sáng mất sớm nhớ mãi không quên là được.

Nghĩ như vậy, Tống Dư Bạch rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà thở phào, đáy lòng lại chẳng hiểu sao lướt qua một tia tiếc hận.

Chậc, chó Tiêu tay xé ánh trăng sáng gì đó… đừng nói, hắn thật sự có hơi muốn nhìn là sao đây?

Theo bản năng liếc nhìn bạn tốt ánh mắt nặng nề bên cạnh Nhạc Yến Bình, Tống Dư Bạch bỗng dưng rùng mình.

Không không không, vẫn là thôi, nếu chó Tiêu biết được trong lòng mình kiếm chuyện như thế cho cậu ta, vậy thế nào cũng phải xé xác hắn.

Tống Dư Bạch nhanh chóng đánh mất ý nghĩ nguy hiểm đó trong lòng, chuyển đề tài: “Aiz, tôi chuẩn bị rời đi, tiếp theo hai người định làm gì?”

Tin tức có được hai ngày này không ít, hắn phải nắm chặt thời gian trở về sửa sang lại một chút, gửi qua cho thầy mới được.

Nhạc Yến Bình nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn ở lại đây chốc lát.”

Tiêu Sách: “Tôi theo cậu ấy.”

Tống Dư Bạch: Ặc… là hắn tự tìm mất mặt.

“Được, không quấy rầy thế giới hai người của các cậu, hẹn gặp lại.”

Cố ý vô tình, Tống Dư Bạch hài hước nói một câu. Sau khi nhìn thấy Nhạc Yến Bình không hề phát hiện phất tay từ biệt, hắn thở dài, xoay người vội vã đi mất.

Sân không lớn, như vậy chỉ còn lại hai người Nhạc Yến Bình và Tiêu Sách.

Cửa phòng cũng không khóa, Nhạc Yến Bình đưa tay nhẹ nhàng ấn lên ván cửa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đẩy cánh cửa đó ra.

Vòng đi vòng lại, họ cuối cùng vẫn cùng ngồi xuống sân sau kia, chỗ Tiêu Sách từng ngồi cùng với lão tăng.

Gió lạnh trên núi thổi rơi xuống những cánh hoa mềm mỏng của hoa đại, Nhạc Yến Bình lẳng lặng nhìn hoa rơi rực rỡ trước mắt, vươn tay cẩn thận đón nó trong lòng bàn tay.

“Nhạc Chiêu.”

Bên tai vang lên một tiếng lẩm bẩm khẽ của Tiêu Sách. Nhạc Yến Bình quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của anh.

Phảng phất mặt nước không gợn sóng che lại tất cả mạch nước ngầm mãnh liệt trong chỗ sâu, Tiêu Sách hơi mím môi, trong giọng nói mang theo sự nhẹ nhàng thản nhiên giấu đầu lòi đuôi.

“Vừa rồi cậu không nói cho Tống Dư Bạch người kia là ai, hiện tại, có thể nói cho tôi không?”

Giờ khắc này chân chính hỏi ra miệng, Tiêu Sách ngược lại bình tĩnh lại.

Anh không thích đáp án ba phải cái nào cũng được, nhưng, anh càng ghét loại cảm giác treo đó mà không giải quyết này. Cho nên, thay vì sợ hãi con dao chẳng biết khi nào sẽ rơi xuống đó, anh thà mình tự tay cắt đứt dây thừng đó.

Dẫu cho… kết quả cuối cùng không toàn như mong muốn.

Nhưng Tiêu Sách không nghĩ tới là, anh làm tốt tất cả chuẩn bị tâm lý, dự đoán vô số loại kết quả, cuối cùng nhận được lại là một câu:

“Tôi nói cho anh, anh sẽ tin tưởng chứ?”

Nhạc Yến Bình nhìn anh không chớp mắt, trong mắt lưu chuyển cảm xúc không biết là bất an hay chờ mong.

“Sẽ.” Tiêu Sách nói: “Chỉ cần là cậu nói, tôi sẽ tin.”

Vì thế, Nhạc Yến Bình cong cong mặt mày.

“Tiêu Quý Uyên.”

Cánh hoa bay xuống từ lòng bàn tay hơi nghiêng, Nhạc Yến Bình một lần nữa nhẹ nhàng nói ra cái tên này.

“Trản đèn đó là tôi cho Tiêu Quý Uyên. Có lẽ anh không thể hiểu, nhưng hắn… hắn thật sự rất quan trọng với tôi. Tiêu Sách, anh…”

“Tôi tin.” Trước khi Nhạc Yến Bình mở miệng dò hỏi, cậu đã nhận được câu trả lời không hề do dự của Tiêu Sách.

Bởi vì Tiêu Sách rất rõ ràng, Nhạc Yến Bình sẽ không nói dối.

Đứa nhỏ có lẽ sẽ giấu giếm, có lẽ sẽ lập lờ không rõ, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói dối.

Hơi mang chần chừ, Nhạc Yến Bình lại hỏi: “Vậy, vừa rồi tôi nói Tiêu Quý Uyên sẽ không làm loại chuyện này…”

Tiêu Sách: “Tôi không biết chân tướng lịch sử, cho nên tôi không thể biết hắn đến tột cùng là một người thế nào. Nhưng mà, tôi xác định tôi nhất định không hiểu biết hắn bằng cậu.”

Nghĩ đến đứa nhỏ nói một cách đĩnh đạc về Cảnh Thừa đế trên chương trình ấy, Tiêu Sách không khỏi cong môi: “Cho nên, nếu cậu nói hắn sẽ không, vậy tôi nguyện ý tin tưởng.”

Mà hết thảy xảy ra mới vừa rồi, vào giờ phút này cũng rốt cuộc có đáp án.

Anh nên nghĩ đến từ sớm.

Nhạc Yến Bình vốn có nghiên cứu thâm hậu về lịch sử triều Tấn, mà đối với ghi chép có liên quan đến Cảnh Thừa đế càng thuộc như lòng bàn tay.

Chợt nghe được người mình kính ngưỡng bị gán lên một loại suy đoán như thế, bất kể là ai đều sẽ không dễ chịu.

Chỉ là cho dù như thế, Tiêu Sách vẫn không khỏi hơi ghen tị.

Tự lần sụp đổ khóc lớn trước đó tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảm xúc Nhạc Yến Bình lên xuống như thế.

Một lần trước là bởi vì nhớ nhà, mà lần này là bởi vì vị đế vương sống ở hơn một ngàn năm trước kia.

Không có một lần nào là vì anh.

Rõ ràng là một đứa nhỏ sẽ phàn nàn sẽ chơi xấu, thích ăn đồ ngọt còn thích ghi chép mọi thứ.

Sở thích của cậu rất rõ ràng, Tiêu Sách cũng có thể cảm nhận hỉ nộ ai nhạc của cậu. Nhưng những cảm xúc đó luôn nhàn nhạt, rất yên tĩnh.

Một lần phản ứng lớn nhất vẫn là lúc anh dạy người bắn tên vừa nãy, nhưng cũng chỉ có một chớp mắt vậy thôi.

Giống như cách một tầng hộp thật dày, đứa nhỏ chỉ cần nhẹ nhàng thu lại thôi, là có thể giấu đến kín không kẽ hở.

Cảm xúc ổn định là chuyện tốt.

Nhưng nếu phản ứng quá kích của Nhạc Yến Bình là bởi vì cậu rất thích vị hoàng đế sống ở hơn một ngàn năm trước kia, vậy… Nhạc Yến Bình thật sự thích anh không?

Trong nháy mắt, nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh, trong lòng Tiêu Sách chợt dâng lên một ý nghĩ nguy hiểm —

Muốn bắt nạt cậu.

Nếu bắt nạt thật tàn nhẫn, đứa nhỏ có phải sẽ khóc không đây?

Muốn nhìn.

Rất muốn nhìn.

Ý nghĩ này tựa như đốm lửa đốt thảo nguyên càng ngày càng dữ dội.

Nhưng mà càng thêm không thể xử lý, ánh mắt Tiêu Sách lại càng thêm ôn hòa, thế cho nên Nhạc Yến Bình thế mà không thể phát hiện chút nào.

Sự thật sự kiên trì không hề nguyên do được tán thành khiến cậu cảm thấy bất ngờ, Nhạc Yến Bình nhẹ nói một tiếng cảm ơn, dừng một lát sau, rốt cuộc không nhịn được nói ra tính toán của mình với Tiêu Sách.

“Tiêu Sách, tôi muốn thử đến Cục Văn vật, tôi muốn thử xem xem có thể tìm được chân tướng không.”

“Được.” Tiêu Sách dịu dàng đáp lời.

Ngón tay bên cạnh người hơi vê, kiệt lực khắc chế khát vọng ngo ngoe rục rịch trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK