• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dư Bạch có cần giúp đỡ hay không Lê Thừa Phong không biết, nhưng Lê Thừa Phong cảm thấy, mình hình như có hơi không theo kịp tiết tấu của hai người kia.

Tiêu Sách: “Quả thật. Chỉ là lão Bạch gần đây không liên hệ được, cũng không biết là gì mà khó giải quyết như vậy, chờ thêm một đoạn thời gian lại…”

“Khoan.” Lê Thừa Phong rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Không phải, các cậu sao đã chắc chắn thứ trên tay Lữ Thừa Tiên có vấn đề như vậy thế?”

Khác tạm thời không nói, nhưng ít ra Lữ Thừa Tiên không phải não tàn gì.

Nói cách khác, nếu thật sự là hắn giả tạo tư liệu giả gì, vậy hắn chắc chắn không có khả năng đăng ra một đoạn tuyên bố cực kỳ đúng lý hợp tình như vậy.

Nhưng hai người kia…

Đại diện Lê rất là khó hiểu, cũng nêu ra câu hỏi tràn ngập lòng hiếu học.

Tiêu Sách · ký ức kiếp trước khôi phục vụn vặt:…

Nhạc Yến Bình · người triều Tấn real:…

Tiêu Sách trịnh trọng nói: “Vấn đề này chúng tôi có lẽ rất khó giải thích với cậu.”

Nhạc Yến Bình gật đầu phụ họa: “Cho nên, không cần băn khoăn về chi tiết này đâu anh Lê.”

Lê Thừa Phong: Không, tôi muốn.

Cho nên nói, đây chẳng lẽ là bắt nạt kiểu Trung Quốc kiểu mới gì à?! Đại diện Lê không chiếm được đáp án cảm thấy mình bị xa lánh.

Anh ấy vừa nhìn Nhạc Yến Bình với ánh mắt ai oán, một mặt bi thương vẽ vòng tròn trong lòng.

Vì thế rất nhanh, Tiểu Nhạc đại nhân thẹn trong lòng liền không nhịn được giật giật ngón tay. Sau khi nhìn quét một vòng phòng khách, cậu cầm lên kẹo que trên bàn lanh lẹ lột vỏ bọc kẹo, rồi dịu dàng nhét vào trong miệng Lê Thừa Phong.

Vị táo, còn được.

Sau khi ngậm que kẹo liế.m hai cái, “ông cha già” làm bộ làm tịch nhìn Nhạc Yến Bình vẻ mặt lo sợ bất an, rốt cuộc rộng lượng từ bỏ truy hỏi.

Ôi, quả nhiên, con cái lớn rồi, đều có bí mật.

“Được rồi,” Lê Thừa Phong ngậm que kẹo duỗi tay tàn nhẫn xoa nhẹ đầu Nhạc Yến Bình một phen: “Không muốn nói thì không nói.”

Dù sao, đến lúc đó chờ sóng này qua đi, anh trực tiếp nghiêm hình tra tấn riêng tên lão Tiêu đó một phen là xong rồi!

Chọc xong đứa nhỏ lại ôm bé mèo ngoan ngoãn lạ lùng vì Nhạc Yến Bình ở đây một cái, tâm trạng vốn có chút hạ xuống của Lê Thừa Phong rốt cuộc tốt không ít.

Anh ấy một lần nữa biến trở về một người đại diện khôn khéo giỏi giang ấy, sau khi chào hỏi với Tiêu Sách thì lưu loát cúp điện thoại vội vàng ra cửa.

Dù sao, đội ngũ quan hệ công chúng thật vất vả đào tạo ra cho công ty hiện tại hoàn toàn vô dụng, kế tiếp, chỉ có nơi anh bận rộn.

Tiêu Sách cũng biết điểm này.

Anh nhìn khu bình luận của mình mênh mông một mảnh đều toàn là cư dân mạng la hoảng mà khẽ thở dài, sau khi khẽ gõ hai cái thì bắt đầu biên tập thanh minh.

Không ngờ mới vừa gõ hai chữ, phía sau đã truyền đến một tiếng gọi khẽ:

“A Sách.”

Sau khi đầu ngón tay hơi khựng một thoáng, Tiêu Sách xoay người, đôi mắt rủ xuống, giấu đi ánh mắt phức tạp trong đó.

“Mẹ.”

Người phụ nữ quyền quý chăm sóc thỏa đáng đứng cách đó không xa, khuôn mặt bình thản nhìn đứa con trai mình đã lâu rồi không gặp, dịu dàng nói:

“Mẹ Hứa nói con và cha chơi xong cờ rồi, nhưng mẹ đợi một hồi mà không chờ được con, cho nên bèn muốn đến đây xem.”

“Nhà kính đã pha xong trà rồi, còn nhớ rõ mấy cây thu hải đường con trồng khi còn nhỏ không? Đã nhiều ngày nở rất xinh đẹp, chúng ta cùng đi ngồi chốc lát...”

“Được chứ?”

Được chứ…

Đây, thật đúng là câu hỏi hiếm khi được nghe.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, đối thoại giữa anh và bà, trước nay đều là ngôn ngữ mang theo mệnh lệnh.

Không được xía vào, không hề thương lượng. Bà làm từng bước một sắp xếp xong tất cả cuộc sống của Tiêu Sách, cũng yêu cầu anh chấp hành nghiêm khắc.

Thời trẻ có một khoảng thời gian rất dài, Tiêu Sách đều làm như thế.

Nghe lời, ngoan ngoãn, bớt lo, hơn nữa… không có bản ngã.

Nhưng người ra lệnh quen ra lệnh, người phục tùng lại không hề muốn phục tùng, vì thế mâu thuẫn cuối cùng chạm vào là nổ ngay.

Lúc phát hiện Tiêu Sách gạt bà, mình và bạn bè chạy ra ngoài, đó là lần đầu tiên bà Tiêu nổi giận đến cuồng loạn.

Mà phía sau, còn có rất nhiều rất nhiều lần, nhưng tức giận vô dụng.

Khi chim non dang cánh ra, trừ bản thân chúng, thì không còn có ai có thể đủ quyết định phương hướng chúng đi đến.

Vì thế, bà Tiêu chỉ có thể nhìn Tiêu Sách càng lúc càng xa, sau khi thoát khỏi khống chế của bà vẫn như cũ vượt qua vô số trở ngại, đi tới trời cao mà anh muốn đi.

Như vậy thật ra rất tốt, bởi vì Tiêu Sách vẫn là đứa nhỏ ưu tú đó, vẫn là đứa nhỏ mà dù ai gặp bà, cũng phải vội vàng đến khen đôi câu.

Nhưng bà Tiêu cứ không thể kiềm chế cảm giác bất lực không thể hiểu được kia trong lòng mình, vì thế một lần rồi một lần, bà và Tiêu Sách cuối cùng tan rã trong không vui. Mà quan hệ giữa họ, cũng theo đó giằng co thật lâu.

Nói thật, Tiêu Sách thật ra đã từ bỏ.

Rất nhiều lúc khó nhất cũng không phải thay đổi mình, mà là… thay đổi cha mẹ. Mà thuyết phục không được, thì chỉ có im lặng.

Cho nên anh không ngờ rằng có một ngày, mình thế nhưng có thể nghe được mẹ hỏi anh một câu được chứ bằng giọng điệu như vậy.

Bà hình như thay đổi rồi, như vậy rất tốt.

Dù sao nếu có thể, Tiêu Sách thật ra cũng không muốn tiếp tục loại im lặng chẳng nhìn thấy cuối này. Bởi vì im lặng trừ khiến đau khổ kéo dài, thì căn bản chẳng thể giải quyết bất luận vấn đề gì.

[Lát nữa nhớ đi gặp mẹ con đi, nhớ trò chuyện thật tốt với con bé, con bé rất nhớ con.]

Lời dặn dò của ông cụ bỗng dưng hiện lên trong đầu, trong lòng run rẩy, Tiêu Sách hơi siết thật chặt khớp xương cầm điện thoại, hồi lâu, anh nhẹ giọng nói: “Được.”

Có lẽ lần này, họ thật sự có thể tán gẫu thật tốt một chút.

“Nhưng mẹ, xin lỗi, giờ trên tay con lâm thời có chút việc gấp cần xử lý, không mất bao lâu, cho nên hãy cho con một ít thời gian, chờ xử lý xong con sẽ…”

Bà Tiêu nhìn anh, hỏi: “Là chuyện gì? Cần trong nhà hỗ trợ không?”

“Không cần, là một người bạn gặp phải chút phiền phức, đã sắp xếp xong đại khái rồi.”

“Bạn à…” Bà Tiêu lẩm bẩm lặp lại một lần: “A Sách, là người bạn nào, mẹ đã gặp chưa?”

“Chưa, nhưng ông nội đã gặp rồi.” Tiêu Sách lắc đầu, nhưng nghĩ đến Nhạc Yến Bình, khóe môi anh liền không cầm lòng được mà hơi nhếch lên.

“Là một bạn nhỏ, ừm, rất đáng yêu rất ngoan, chờ chuyện này qua đi, con dẫn em ấy về để ngài gặp mặt.”

“Ngài sẽ thích em ấy.”

Bà Tiêu mỉm cười nhàn nhạt, chưa nói được cũng chưa nói không. Lại sau một lát im lặng đột nhiên hỏi một câu: “A Sách, nhưng con nói, thật là bạn bè sao?”

Tiêu Sách ngẩn người, lúc đang muốn mở miệng, thì bà Tiêu đã nói tiếp: “Cậu ta tên Nhạc Yến Bình, đúng không?”

Một loại dự cảm chẳng lành chợt nảy lên trong lòng Tiêu Sách.

Tuy rằng anh không có ý muốn giấu người trong nhà, hơn nữa hồi trước cũng đã sớm tính toán muốn lừa người về nhà, tạo ấn tượng thật tốt trước mặt người nhà, nhưng hiện giờ tình hình này…

Cho đến nay, thái độ phổ biến của người trong nhà anh đối giới giải trí đều trong một trạng thái thờ ơ.

Cho dù trong năm những năm đầu lúc Tiêu Sách nổi tiếng nhất trên mạng, trong nhà cũng chưa nhắc qua một câu, chủ yếu là một kiểu: Con thích làm gì thì làm.

Cho nên, mẹ sao lại trực tiếp nhắc tới tên Nhạc Yến Bình?

Nhưng việc đã đến nước này, hình như cũng không có gì để giấu giếm.

Vì thế, Tiêu Sách đáp vâng.

“Mấy ngày hôm trước, có người nói với mẹ con có người mình thích… chính là cậu ta đúng không. A Sách, con thích cậu ta có phải hay không?”

Tiêu Sách lại đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy… không sai.” Bà Tiêu đứng đó lẳng lặng nhìn anh. Sau đó, liền giống như vô số lần trước đây, trong mắt dịu dàng chảy xuôi sự đau lòng và thất vọng mà Tiêu Sách quen thuộc nhất.

“Tiêu Sách.” Bà nói.

“Con thật đúng là, càng ngày càng vô lý.”

Hóa ra, cũng chẳng hề có thay đổi gì.

Nhưng sao lại vô lý chứ? Anh chỉ là thích một người.

Tiêu Sách không rõ kết luận này cho ra kiểu gì, cũng không có hứng thú muốn lý giải ý đồ của mẹ anh. Dù sao trái phải cũng chẳng qua chỉ là có chỗ nào không theo ý bà thôi.

Vì thế, anh chỉ thật sâu nhìn bà một cái, nói: “Con đi xử lý sự việc, lát nữa lại đến uống trà cùng ngài.”

Dứt lời, anh xoay người bèn muốn rời đi, không ngờ mới vừa quay đầu lại, thì trông thấy phía sau mình không biết khi nào đã đứng yên hai tên vệ sĩ.

Bốn người xa xa nhìn nhau, một chốc không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK