Hai người đó hối hận.
Đối với điều này, Tạ Chiết Y cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ghế dài của quán bar, cậu ta và Tề Minh ngồi đối diện nhau. Ly nhẹ nhàng chuyển động theo cổ tay, rượu trong suốt sáng lên ánh sáng nhu hòa giữa lúc đong đưa.
Rượu là rượu ngon, đáng tiếc Tạ Chiết Y lại không có hứng thú thưởng thức kỹ gì. Vì thế, cậu ta chán ngán đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn về phía Tề Minh.
Người này vẫn là dáng vẻ mỉm cười tủm tỉm ấy khi mới gặp, sau khi nghe xong lời kể của Tạ Chiết Y, Tề Minh thở dài ừ một tiếng, trong làn điệu lười biếng tràn đầy hài hước:
“Nói thật, tôi thật ra có hơi khiếp sợ. Người cha nuôi này của cậu cũng thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, rõ ràng nhìn thì có vẻ hào hoa phong nhã… ông ta vẫn luôn là như vậy à?”
“Tạ Thần vốn dĩ chính là người như vậy, ông ta chỉ là rất biết giả vờ bên ngoài mà thôi.” Tạ Chiết Y hờ hững nói: “Bằng không anh cho rằng, Tạ Thần vì sao chán ghét Nhạc Yến Bình.”
“Muốn tiếp tục ở lại nhà họ Tạ thật ra chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là cứ hoàn toàn thuận theo trở thành dáng vẻ ông ta cần, hoặc là hãy mang đến đầy đủ giá trị cho Tạ Thần.”
Mà không hề nghi ngờ, trước đây Nhạc Yến Bình đều không làm được tất cả.
Có lẽ trong đoạn thời gian cậu mới vừa trở về, Tạ Thần quả thật từng có một chút cảm giác áy náy với tư cách là cha ruột như thế, nhưng áy náy không thể chống đỡ nổi tình yêu lâu dài.
Huống chi, Tạ Thần còn là một kẻ cực kỳ chuyên quyền độc đoán, chỉ vì cái trước mắt.
Dưới tình huống như vậy, nếu đứa con không lên mặt bàn này vừa lúc còn có hơi nổi loạn…
Kết quả có thể nghĩ.
“Bị một kẻ phế vật ngỗ nghịch, Tạ Thần sẽ nổi điên.”
“Thì ra là thế.” Tề Minh như suy tư gì gật gật đầu: “Cho nên, cậu lựa chọn con đường thứ nhất? Xem ra cậu chủ Tạ đây làm bé ngoan cũng không phải dễ dàng như vậy nhỉ. Nhưng mà, tôi còn một nghi vấn.”
“Cậu chủ Tạ, có thể mời cậu nói cho tôi một đứa nhỏ lớn lên trong ngược đãi từ nhỏ, làm sao trở nên phản nghịch chứ? Rõ ràng trong video chính là một bé đáng thương đấy~”
Điều này à…
“Ai biết được, có lẽ vì thiếu tình yêu.” Tạ Chiết Y nhún vai với vẻ chuyện không liên quan đến mình: “Có câu nói nói như thế nào nhỉ? À, nhớ rồi.”
“Người thiếu tình yêu giống như một gốc cây sắp chết khô, vì có thể được một giọt nước, bọn họ sẽ dùng hết toàn lực.”
Tạ Chiết Y không có nước.
Vì thế, cậu ta liền cho Nhạc Yến Bình một chút khiêu khích, một chút khoe khoang và thương hại, cùng với, một chút xui khiến mờ mịt.
Thật sự cũng chỉ có một chút mà thôi, cho nên, không nói hẳn cũng không có quan hệ gì đi.
Tạ Chiết Y cong môi, nâng ly khẽ nhấp một ngụm rượu, cong khóe môi một cách thản nhiên trong ánh mắt tìm tòi của Tề Minh.
“Cậu Tề, anh đừng nhìn tôi như vậy, tuy rằng anh có lẽ không tin, nhưng tôi quả thật không ghét Nhạc Yến Bình trước kia.”
Lúc ấy Nhạc Yến Bình thật tốt.
Một tên phế vật nhỏ bé không có chút tính uy hiếp nào, chỉ cần hơi k.ích th.ích một chút, thì sẽ xông lên đối nghịch với Tạ Thần.
Đáng yêu, đáng thương, lại nực cười.
Tạ Chiết Y thật sự rất thích cậu như vậy, cho nên…
“Tôi cũng thật sự rất ghét Nhạc Yến Bình hiện tại.”
Tại sao lại không thể ngoan ngoãn làm phế vật của cậu chứ? Như vậy rõ ràng không phải rất tốt sao?
Tại sao, bỗng nhiên lại thay đổi chứ?
Có một câu Tề Minh nói không sai, vì làm con trai ngoan của nhà họ Tạ, Tạ Chiết Y đã trả giá quá nhiều.
Tạ Chiết Y còn nhớ rõ, lúc thân phận của cậu ta và Nhạc Yến Bình mới vừa bị phát hiện, có rất nhiều người bảo cậu ta phải nhớ cảm ơn.
[Nhà họ Tạ nguyện ý giữ cậu lại, để cậu không phải trở về cái nhà xúi quẩy tột bậc đó đã rất tận tình tận nghĩa rồi. Cho nên, sau này nhớ rõ an phận chút, đừng mơ ước thứ không thuộc về cậu.]
Tạ Chiết Y thật ra cũng biết điều này, nhưng dựa vào đâu chứ?
Vì có thể khiến Tạ Thần vừa lòng, cậu ta nỗ lực như vậy nhiều năm dưới khống chế của kẻ độc tài này, dựa vào đâu chỉ dựa vào một tờ xét nghiệm ADN nhẹ bẫng đã muốn cậu ta từ bỏ tất cả.
Tạ Chiết Y không thể tiếp nhận, thứ cậu ta trả giá nhiều như vậy mới có được, tuyệt đối không thể cứ bị người cướp đi như thế.
Cho nên Nhạc Yến Bình, muốn trách thì trách hai người đó đi.
Rõ ràng đều đã cắt đứt quan hệ, tại sao phải hối hận chứ?
Hoặc cứ trách chính cậu đi?
Tại sao sinh ra giá trị, tại sao muốn khiến Tạ Thần dao động?
Tạ Chiết Y không khỏi siết chặt ngón tay đốt ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, mà Tề Minh chỉ híp mắt rất có hứng thú đánh giá cậu ta, hồi lâu mới hỏi rằng:
“Cậu tính làm thế nào?”
“Thứ tôi nói thẳng, tôi cũng không cảm thấy bản thân Nhạc Yến Bình có ý định muốn trở về. Dù sao cậu ta cũng đào ra cả ba mươi triệu rồi.”
“Tôi biết, cậu ta đương nhiên sẽ không muốn trở về.”
Hiện tại trên đời này chắc cũng chỉ có hai người kia không nhìn rõ điều này, vẫn coi Nhạc Yến Bình thành tồn tại bọn họ gọi thì đến đuổi thì đi.
Nhưng đôi khi, không phải Nhạc Yến Bình không muốn trở về là có thể không trở về, dù sao ở trên Tạ Thần, còn có một ông cụ Tạ.
“Tôi cũng không tính làm gì, chỉ muốn tặng cậu ta một phần quà thôi.”
“Dù sao, nếu bọn họ dao động bởi vì giá trị của Nhạc Yến Bình, vậy chỉ cần khiến giá trị này biến mất là được rồi.”
Nghe vậy, Tề Minh nở nụ cười: “Nếu như vậy, vậy để tôi giúp cậu một tay đi. Dù sao trò chơi là phải chơi cho lớn hơn một chút, mới thú vị không phải sao?”
Tạ Chiết Y: “Vậy tôi bèn cảm ơn cậu Tề trước. Nhưng mà lại nói tiếp, tôi hình như trước nay chưa từng hỏi anh tại sao muốn giúp tôi?”
Tề Minh không trả lời, hắn chỉ cười như không cười liếc nhìn cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu: “Cậu biết Tiêu Sách đánh giá tôi thế nào không?”
“Cậu ta nói, tôi là kẻ bệnh tâm thần.”
“Mà bệnh tâm thần làm việc, là không cần lý do.”
—
“Đệt mẹ nó một lũ bệnh tâm thần!”
Lúc Lê Thừa Phong nổi giận đùng đùng bước nhanh vào cửa, Tiêu Sách đang thuần thục bọc lên hỗn hợp trứng gà và bột chiên xù cho cánh gà.
Nghe thấy động tĩnh anh kỳ quái liếc nhìn ra sau một cái: “Sao vậy, ai chọc cậu?”
“Haiz, đừng nói nữa. Ai biết đám người bên trên đó rốt cuộc chập dây thần kinh nào rồi.”
Lê Thừa Phong quen cửa quen nẻo rót cho mình ly nước rồi sau đó uống ực hơn nửa, nằm bò lên lưng ghế bắt đầu than thở một cách cay đắng.
“Sáng sớm hôm nay bọn họ đã gọi tôi lên để đưa cho tôi một phần kịch bản, nói để Tiểu Nhạc nhận. Tôi vốn đang suy nghĩ nó là thứ tốt gì đây, kết quả, cậu đoán xem là phim của ai?”
“Ai?”
“Lữ Thừa Tiên.”
Trong khoảnh khắc nghe thấy ba chữ này, động tác của Tiêu Sách nhất thời cứng lại: “Cậu nói gì?”
Lê Thừa Phong nhún vai với khuôn mặt đau khổ, nói: “Cậu cũng cảm thấy thái quá có phải không.”
“Tôi cũng rất phiền muộn, đầu óc nhóm người này rốt cuộc bị úng nước hay bị sét đánh. Phim của Lữ Thừa Tiên cũng dám nhận, hắn là tính tình gì bọn họ không biết à?!”
Đối với Lữ Thừa Tiên người này, trong giới ngầm vẫn luôn đều có một câu đánh giá tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng.
“Lữ Thừa Tiên làm người, tệ hại đến xuất sắc như năng lực kiếm tiền của hắn vậy.”
Quả thật, phim truyền hình của hắn quả thật kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng trước không đề cập đến cuộc sống cá nhân hỗn loạn đến mức có thể quay thành phim truyền hình luân lý đô thị quy mô lớn, chỉ cần có thể kiếm tiền, Lữ Thừa Tiên đều có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hắn có thể vừa than thở khóc lóc gào khóc trên lễ truy điệu của ân sư mình, một bên đâu vào đấy tuyên truyền tác phẩm mới mình; cũng có thể vì lăng xê, để người hơn bốn mươi tuổi đi diễn học sinh trung học mười bốn tuổi.
Hơn nữa, người này còn là kẻ lòng dạ hẹp hòi có tiếng.
Có thù tất báo không nói, kỹ năng xiếc dẫm người khác nâng chính mình càng chơi đến cực kỳ thành thạo. Hầu như những đạo diễn nổi tiếng trong giới cơ bản đều từng gặp độc thủ của hắn.
Chẳng hạn như, Từ Vị.
Nhờ hắn ban tặng, thời trước có một đoạn thời gian ông Từ sống cực kỳ nghèo túng khó khăn.
Do đó, Lê Thừa Phong vẫn luôn cảm thấy, chỉ có người muốn kiếm tiền muốn điên rồi mới sẽ đi diễn phim truyền hình của Lữ Thừa Tiên.
Đáng tiếc người trong thiên hạ phần lớn đều đến vì lợi, nhiều năm như vậy, phim của hắn trước sau đều là tài nguyên đứng đầu nhất.
Nhưng những người này, thì không bao gồm Lê Thừa Phong và Tiêu Sách.
Bởi vì trong lòng họ đều rõ ràng, nếu dính líu quan hệ với loại người này, vậy sơ sẩy một cái là một thân tanh hôi.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Sách cũng không rảnh lo tiếp tục bọc bột chiên xù.
Anh rửa tay sạch sẽ nhíu mày ngồi bên cạnh Lê Thừa Phong, đầu ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, hỏi: “Là công ty tìm đến đúng không?”
Lê Thừa Phong lắc đầu: “Không, là chính hắn đi tìm tới, bởi vì bối cảnh bộ phim mới nhất hắn đang chuẩn bị là triều Tấn.”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Sách thoáng chốc hiểu rõ trong lòng: “Bởi vì <Phong Vân>.”
“Đúng vậy, chính là vì nó. Hiện tại độ hot của <Phong Vân> quá cao, ai cũng muốn được chia một chén canh. Tôi nghi ngờ sâu sắc hắn vốn là muốn đến tìm cậu, nhưng mọi người đều biết cậu chỉ đóng phim điện ảnh không quay phim truyền hình, cho nên mới tìm đến Tiểu Nhạc.”
“Tóm lại, mặc kệ thế nào phim này cũng không thể nhận, nhưng công ty…”
Hiển nhiên, công ty rất muốn kiếm số tiền này.
Nghĩ vậy, Lê Thừa Phong không nhịn được nhìn thoáng qua Tiêu Sách.
Nghiêm khắc lại nói tiếp, việc này thật ra thật đúng là có chút quan hệ với Tiêu Sách.
Bởi vì, Tiêu Sách muốn lui giới.
Đối với cấp cao của Quang Ánh mà nói, họ mất đi một cây rụng tiền quan trọng, mà Nhạc Yến Bình được hưởng đãi ngộ giống với Tiêu Sách lại không thể mang đến giá trị ngang với Tiêu Sách.
Họ cần Nhạc Yến Bình mang đến giá trị.
Lê Thừa Phong không biết nên nói chuyện này với Tiêu Sách thế nào. Im lặng hồi lâu, anh ấy cuối cùng là thở dài: “Hậu trường của Lữ Thừa Tiên rất cứng, việc này không dễ giải quyết cho lắm.”
Tiêu Sách ừ nhẹ một tiếng: “Em ấy biết chuyện này không?”
“Không, bên phía cấp cao bị tôi tạm ứng phó cho qua rồi, cũng đều dặn dò một lần những người bên dưới, không ai sẽ nói cho Tiểu Nhạc đâu. Nhưng bọn họ hẳn cũng cảm nhận được tôi không muốn nhận, chắc không kéo được bao lâu.”
Tiêu Sách: “Có thể trì hoãn thì tận lực trì hoãn, loại chuyện này không cần phải cho em ấy biết.”
Sau một lát trầm ngâm, anh lại nói: “Người bên phía công ty gần đây nhờ cậu chú ý chút, về phần điều khác…”
“Giao cho tôi giải quyết đi.”
Lữ Thừa Tiên đúng không… anh ngược lại muốn xem hậu trường của người này rốt cuộc có thể cứng đến mức độ nào.
Chỉ là xét từ tình huống hiện tại, anh có lẽ thật sự phải về nhà một chuyến…
Thôi, dù sao mẹ cũng thúc giục lắm rồi. Trong cuộc điện thoại gọi về hai ngày trước, Tiêu Sách đã lại bị nhắc đi nhắc lại vài lần.
Về phần hiện tại, vẫn nên làm xong gà rán đã hứa với đứa nhỏ cho xong trước đã.
Tiêu Sách nghĩ thầm, nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường trên tường.
Giờ này Nhạc Yến Bình hẳn còn chưa tan học, vì thế, Tiêu Sách đành phải từ bỏ ý định gọi điện thoại:
“Cậu bảo Tiểu Trương đi đón em ấy?”
Lê Thừa Phong: “Ừ, giờ hẳn đã đi rồi.”
Tiêu Sách: “Được.”
Sau khi gửi tin nhắn cho Nhạc Yến Bình, anh liền đứng dậy quay lại phòng bếp.
Tiêu Sách: [Sau khi tan học gửi một tin nhắn cho anh.]
Ting ting!
Âm nhắc nhở tin nhắn trong trẻo bỗng nhiên vang lên trong tiệm cà phê yên tĩnh.
Ngón tay cầm quai ly của Nhạc Yến Bình chợt căng thẳng, vô thức nhìn thoáng qua điện thoại trên bàn.
“Cậu Nhạc, không sao đâu. Nếu có việc gấp cậu có thể trả lời trước.” Người đàn ông đối diện khẽ cười nói, giữa lúc giơ tay nhấc chân đều lộ sự ôn tồn lễ độ.
Nhạc Yến Bình không nhúc nhích.
Cậu chỉ nhìn người đàn ông rồi khẽ lắc đầu: “Không cần.”
“Chúng ta tiếp tục đi, ngài Lữ.”