• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi, lão tăng hình như đã kể một câu chuyện xưa nhàm chán rồi.”

“Không đâu,” Tiêu Sách nói: “Sau đó thì sao?”

Nhà sư cười rộ lên: “Không có sau đó gì, nếu phải muốn nói, thì chính là Vô Trần không ngờ những hoa đại đó sẽ để ông trồng cả đời.”

Đây không phải loài hoa mỏng manh quý giá gì, như trong chùa ban đầu đã có vài cây, dẫu cho không ai lo cũng sẽ vẫn nở rộ hàng năm. Nhưng Vô Trần bận rộn hơn nửa năm trong sân, bốn mươi chín cây hoa cây vẫn không một cây nào bén rễ.

Chờ sau khi tất cả chết héo, trụ trì nghe Vô Trần báo cáo, nhìn khoảng đất hoang vu rồi khẽ thở dài, sau đó ngày thứ hai, trong sân đã lại đến thêm hoa non mới nữa.

Ngày tháng cứ trôi qua từng ngày trong sự lặp lại như vậy, mãi đến cuối cùng viên tịch, Vô Trần cũng không thể trồng sống một cây hoa đại.

Mà một khoảng sân không có hoa nở và câu chuyện xưa tẻ nhạt này được Vô Trần để lại cho đồ đệ của ông.

“Cho nên, hiện tại đây là đồ đệ của ông ấy…”

Lão tăng lắc đầu: “Không phải.”

Trong chùa sư đến rồi đi, ngoài chùa gia quốc tụ lại tán. Bể bãi nương dâu thay đổi một vòng rồi một vòng, ai từng ngờ sân này lại thật ra luôn hoang vắng.

“Lời này nói ra thí chủ có lẽ không tin, nhưng hiện tại những hoa này, lại thật sự mãi đến hai mươi tám năm trước mới trồng sống được.”

[Vl, này trực tiếp trồng hơn một ngàn năm?]

[Này có hơi quá thái quá rồi…]

Trong lòng bỗng dưng đau nhói, Tiêu Sách vô thức nắm chặt nắm tay, đợi sau khi hô hấp rốt cuộc ổn định, mới nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Nếu trồng không sống, vì sao không đổi cái khác?”

“Đúng vậy, vì sao không đổi cái khác chứ.” Nhà sư than thở nhấn mạnh lại một lần: “Có lẽ là vì quen rồi đi.”

Thật ra không phải không nghĩ đến, mỗi lần lúc ra ngoài mua cây non, cũng không phải không xem qua chủng loại khác. Chỉ là xem xong một vòng từ đầu sắp đến cuối, mua về vẫn là hoa đại.

“Đó là một loại cảm giác có hơi khó tả.” Ông lão nói: “Chỉ là mỗi lần vào lúc muốn từ bỏ, trong lòng đều sẽ dâng lên một nỗi bi thương khó lý giải, cứ giống như một khi như thế, thì cái sân này sắp thật sự hoàn toàn chết đi vậy.”

“Sau đó ta liền nghĩ, trồng gì ở đây mà không phải trồng chứ? Đến hoa đại cũng trồng không sống, thay đổi hoa cỏ khác cũng là lãng phí như nhau, còn chẳng bằng cứ tiếp tục gieo trồng như vậy đi.”

Khi đó nhà sư còn trẻ tuổi chưa từng nghĩ đến, vùng đất cằn cỗi hơn một nghìn năm này cuối cùng sẽ nở ra hoa trong tay ông.

Mà khi chân chính nhìn thấy hoa nở, trừ một thoáng vui sướng ấy, nội tâm chỉ còn trống rỗng.

Cầu mà không được, dù được vẫn sẽ mất.

Những lời Vô Trần nói trong câu chuyện, cuối cùng ứng nghiệm vào ngàn năm sau.

Lẩm bẩm chín chữ này, Tiêu Sách đứng dậy gọi lại lão tăng sắp rời đi: “Xin hỏi công tử bạch y trong câu chuyện này, đến tột cùng là ai?”

“Xin lỗi, bần tăng không biết.” Lão tăng thở dài: “Chỉ truyền nói là vị quý nhân lá ngọc cành vàng, đáng tiếc, không thể nói.”

Quý nhân lá ngọc cành vàng…

Tiêu Sách hãy còn cân nhắc, nói nhỏ tiếng cảm ơn với lão tăng.

Nghe câu chuyện này quá lâu, Tiểu Sách chung quy không thể quét xong.

Bởi tổ tiết mục có dụng ý khác, họ vốn dùng lý do quét rác để khách quý dạo quanh khắp nơi, để có thể vô tình đụng phải mấy nhà sư “thích kể chuyện xưa”.

Đạo diễn Trần ngồi trước máy theo dõi nhìn kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi, trong lòng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi lau mồ hôi chẳng hề tồn tại trên trán, ông nhìn về phía chàng trai ngồi trong một góc phía sau — vị chuyên gia được cấp trên đặc biệt phái đến này từ nãy đến giờ vẫn cau mày, song chưa từng nói một lời.

“Ờm thầy Tống, ngài thấy chương trình chúng tôi có vấn đề gì à?” Đạo diễn Trần thật cẩn thận hỏi.

Tống Dư Bạch đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình vô thức ừ một tiếng, chờ khi hắn ngẩng đầu đối diện vẻ mặt có hơi hoảng loạn của đạo diễn Trần, mới phản ứng lại mình mới vừa nói gì, vội vàng cười trấn an: “Xin lỗi, tôi vừa mới thất thần.”

“Ngài không cần lo lắng, chương trình thiết kế rất khá, vất vả rồi.”

Đạo diễn Trần lúc này mới thả lỏng, cầm ly nước lên uống ngụm trà.

Những diễn biến bất ngờ ngày hôm nay thực sự khiến ông sợ hết sức.

Đầu tiên là Nhạc Yến Bình không hiểu sao mà đóng cửa giam mình, nữa là tăng được sắp xếp sẵn trước đó ở chỗ Tiêu Sách, đợi nửa ngày cũng chưa thấy được bóng dáng khách quý đâu.

Nhưng may mắn, người trước được Tống Dư Bạch chỉ điểm và bảo đảm, mà người sau trời xui đất khiến thế nhưng cũng chó ngáp phải ruồi. Ngoại trừ không quá hữu hảo đối với trái tim của ông, kết quả cuối cùng cũng coi như là…

“Nhưng mà…”

Một tiếng biến chuyển đột ngột này suýt nữa thì khiến đạo diễn Trần sặc nước, thật vất vả mới rốt cuộc nhịn xuống không sặc ho ra tiếng.

“Ặc, sao vậy?”

“Kế hoạch tiết mục tiếp theo có lẽ cần thay đổi,” Tống Dư Bạch thu dọn đồ xong lập tức đứng dậy: “Giờ tôi phải đi lên chùa Tướng Quốc một chuyến.”

Một câu vô cùng đơn giản, không biết đã khiến bao nhiêu người rụng tóc.

Dù sao bất kể như thế nào, tóm lại không phải Tống Dư Bạch.

Mà chờ lúc hắn hự hự bò đến chùa Tướng Quốc, Tiêu Sách đang bưng cơm chiều đứng ở cửa điện Minh Tâm, nhìn nhau từ xa với chú tiểu kháu khỉnh khoẻ mạnh.

Sợ quấy rầy người bên trong, Tiêu Sách hạ thấp giọng khẽ hỏi: “Tôi có thể đưa vào cho cậu ấy không? Tôi là bạn của cậu ấy, nhất định sẽ không quấy rầy đến cậu ấy.”

Chú tiểu không đáp, chỉ nhìn anh chăm chăm chốc lát, sau đó không rên một tiếng vươn tay.

Tiêu Sách:…

Anh thật là phiền muộn quá.

Cùng là độ tuổi mười hai mười ba tuổi, thằng nhóc ngốc nhà cô cả của anh còn đang mỗi ngày giơ cây kiếm rách nói muốn cứu vớt thế giới, sao tiểu hòa thượng này lại có thể có nề nếp đến như vậy.

“Tiểu sư phụ…”

“Xin lỗi thí chủ, nhưng đây không hợp quy củ. Cảm ơn ngài đưa thức ăn đến, kế tiếp giao cho tôi là được, ngài xin hãy dời bước trước.”

Nhìn người tuy rằng nho nhỏ nhưng dáng vẻ dầu muối không ăn, Tiêu Sách cuối cùng bất lực thở dài.

Không ngờ anh mới giao đồ ăn trên tay cho chú tiểu, sau lưng đã bỗng vang lên giọng nói hết sức thiếu đánh.

“Ôi lão Tiêu, bắt nạt bạn nhỏ à?”

Nắm tay Tiêu Sách gần như cứng lại ngay lập tức, anh hít sâu mỉm cười dịu dàng với chú tiểu, sau đó thu lại biểu cảm xoay người tiến lên, móc lấy cổ bạn xấu nhấc chân đá.

Tống Dư Bạch kêu áu áu bị Tiêu Sách mặt vô cảm kéo đi rồi, cho đến một chỗ yên lặng không người, Tiêu Sách mới rốt cuộc buông hắn ra: “Sao cậu lại ở đây?”

“Nhớ cậu không được à?” Tống Dư Bạch bĩu môi, vừa tranh luận, một mặt trở tay phủi phủi dấu giày trên quần mình. Còn chưa phủi sạch, khóe mắt đã thoáng thấy Tiêu Sách lại nâng chân lên.

“Rồi rồi rồi, tôi nói tôi nói.” Tống Dư Bạch rùng mình lập tức nhảy ra ngoài, cách thật xa hét với anh: “Cậu thả chân xuống cho tôi, ôi không biết quân tử động thủ không động chân à!”

Tiêu Sách:… Thôi, cậu ta vui là được.

Mãi đến khi xác nhận nguy hiểm giải trừ, Tống Dư Bạch mới lề mề dịch trở về.

“Còn có thể có nguyên nhân gì, tôi sẽ xuất hiện ở đây, đương nhiên là vì nơi này là chùa Tướng Quốc rồi.”

Chùa Tướng Quốc — đơn vị bảo vệ văn vật trọng điểm quốc gia, trừ những di chỉ khảo cổ và viện bảo tàng đó, thì chùa Tướng Quốc là còn bảo tồn nhiều văn vật triều Tấn nhất.

Tuy rằng phần lớn phòng triển lãm trong đó hiện giờ cũng không mở với bên ngoài, nhưng nếu không có Cục Văn vật ở bên cạnh nhìn, bên trên thật sự không dám để cho bọn họ tới đây ghi hình.

Tống Dư Bạch thật ra đã đến từ tuần trước rồi, phân chia khu vực, thiết kế phân đoạn, sắp xếp nhân viên… nên tham gia không nên tham gia hắn đều cắm một chân, hơn nữa quyết định chủ ý muốn xuất hiện vào cuối cùng, cho bạn tốt nhà mình một bất ngờ suốt đời khó quên.

“Ồ?” Tiêu Sách nghe vậy hơi híp mắt: “Cậu không phải muốn cho tôi bất ngờ à? Vậy sao lúc này chạy ra?”

Tống Dư Bạch thở dài, buông tay nói: “Không có cách nào, đây không phải kế hoạch không theo kịp thay đổi sao. Nói nữa, tôi sao lại ngờ được mới ngày đầu tiên, cậu và Yến Bình đã mỗi người cho tôi một phần quà lớn.”

“Lão Tiêu, cậu cũng đừng quên, điện Minh Tâm tại sao lại gọi điện Minh Tâm?”

Tiêu Sách hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.

Núi Minh Tâm, điện Minh Tâm.

Tên của ngọn núi này là do đế vương đặt, vậy tên của điện này cũng giống vậy.

Vào triều Tấn, điện Minh Tâm không phải ai cũng có thể đi vào. Hoàng thất cầu phúc, thiên tử hiến tế, tân hoàng giữ đạo hiếu… chỉ có có thể ảnh hưởng toàn bộ quốc gia đại sự như này, điện Minh Tâm mới có thể được sử dụng.

Mà hiện giờ tuy rằng điều kiện không khắc khe như vậy, nhưng mở ra điện Minh Tâm vì một ngôi sao nhỏ…

“Xin lỗi lão Tiêu, tôi không có ý hạ thấp, nhưng đây quả thật chưa nghe thấy bao giờ. Cho nên tôi thật sự rất tò mò, Yến Bình rốt cuộc đã làm gì, thế nhưng khiến trụ trì chùa Tướng Quốc mở điện Minh Tâm ra cho cậu ấy.”

“Chẳng trách…” Tiêu Sách lẩm bẩm nói.

Từ lúc bắt đầu anh đã thấy hơi lạ, bởi vì mặc kệ là đối với cầu phúc hay là tưởng niệm, quy củ này dường như đều hơi quá mức khắc khe. Nhưng nếu bỏ thêm tiền đề điện Minh Tâm này, vậy thì hết thảy đều nói suôn.

Sau khi thu lại suy nghĩ trong lòng, Tiêu Sách nhìn Tống Dư Bạch: “Vậy tôi lại tặng cho cậu gì?”

“Cậu thì càng khiến tôi bất ngờ hơn.” Tống Dư Bạch nói: “Lão Tiêu, nhà sư chúng tôi xếp cho cậu, cũng không phải là vị mà cậu gặp gỡ hôm nay. Mà câu chuyện bất ngờ nhận được này, thật sự có chỗ rất đáng để nghiên cứu sâu.”

Tiêu Sách: “Sao lại nói thế?”

“Thứ nhất, từ lá ngọc cành vàng này được dùng rất xảo diệu, người hiện đại không chú trọng như thế, nhưng ở thời xưa, từ này phần lớn chỉ con cháu đế vương.”

“Thứ hai, trước bất kể giá trị của chính câu chuyện này, việc truyền miệng là một chuyện rất không dễ dàng.”

Tất cả điển tịch của chùa Tướng Quốc Cục Văn vật đều đã sớm tra hết một lần, Tống Dư Bạch vô cùng tin tưởng bên trong không có câu chuyện này.

Năm đó vị pháp sư Vô Trần đó tất nhiên đã từng nhấn mạnh đều gì, mới khiến câu chuyện xưa có phần nhàm chán này, được truyền miệng qua nhiều thế hệ tăng nhân, lưu truyền đến hiện giờ.

“Như vậy, thì có vấn đề thứ ba, vì sao không thể nói? Nếu không thể nói, lại vì sao phải lưu lại câu chuyện này?”

“Lão Tiêu, cậu đoán xem, tất cả mọi việc này xâu chuỗi lại khiến tôi nghĩ tới ai?”

Ánh mắt Tiêu Sách hơi tối lại, một lát sau, nghĩ thông suốt hết thảy anh khẽ nói ra ba chữ.

“Bingo!” Tống Dư Bạch búng tay một cái: “Cho nên giờ tôi định đi tìm trụ trì và vị tăng nhân đó tâm sự, đi trước đây, lát lại đến tìm cậu.”

Sau khi giơ tay vẫy tay từ biệt Tống Dư Bạch, Tiêu Sách chậm rãi đi về phòng mình.

Chỉ là không biết vì sao, câu chuyện về vùng hoa đại đó cùng với vị tăng nhân luôn quanh quẩn trong đầu anh, khiến anh thật lâu không thể quên.

Mãi đến khi buồn ngủ ập đến, Tiêu Sách nhắm mắt lại.

Một khắc cuối cùng chìm vào giấc mơ, anh nhìn thấy đóa hoa khắp sân bỗng điêu tàn hết rồi phiêu tán.

Cánh cửa của khoảng sân hoang vu đóng lại, sau khi truyền đến tiếng đồ sứ rơi xuống đất, tiếng vỡ liên tục không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK