“Ôi trời, Thái tử gia của ta ơi, ngài mau xuống đây đi, thế này nếu mà ngã ngài bảo nô làm sao bây giờ!”
Sau nhiều lần khuyên bảo không có kết quả, thái giám nhỏ tay ngắn chân ngắn chỉ có thể đứng dưới gốc cây, mang theo một trán đẫm mồ hôi trong lòng run sợ, ngửa đầu nhìn chằm chằm bóng người càng bò càng cao kia trên đỉnh đầu.
Sau đó, y liền nhìn thấy một quả mơ rơi xuống đầu.
Thái giám nhỏ tuy rằng không biết leo cây, nhưng tốc độ hứng quả lại nhanh nhẹn bậc nhất. Đầu óc còn chưa phản ứng lại, cơ thể cũng đã bước lên trước một bước.
Quả mơ được đón lấy một cách vững vàng, Tiêu Quý Uyên ngồi trên chạc cây vừa lòng gật đầu, thầm than quả nhiên vẫn là tên nói nhiều này giỏi hơn. Không giống tên lần trước, tổng cộng mười lần cũng có thể làm rớt tận tám lần.
Nhưng miệng người này cũng quả thật…
Mắt thấy y há miệng lại sắp bắt đầu gào, Tiêu Quý Uyên ánh mắt sắc bén nhanh chóng cắt ngang: “Dừng! Không được kêu! Cô vất vả lắm mới cắt đuôi người được, chẳng lẽ ngươi lại muốn kêu trở lại giúp cô à?”
Thái giám nhỏ cầm quả mơ ngu ngơ nhìn hắn: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, ngươi hứng tốt cho cô! Hái đủ hai mươi cô sẽ xuống dưới! Còn dám kêu sẽ bảo Chương công công trừ hết tiền tiêu hàng tháng của ngươi.”
Sau một hồi hăm dọa còn không có dụ dỗ, lỗ tai Tiêu Quý Uyên rốt cuộc thanh tịnh. Hắn cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ tay, rồi đứng dậy tìm kiếm những quả mơ trên cao.
Thật không dám giấu giếm, hắn đã nhìn trúng cây mơ này rất lâu rồi. Nếu không phải vì khoảng thời gian trước thật sự bị người nhìn chằm chằm rất chặt, hắn nào đến nỗi kéo dài đến hôm nay mới chạy tới hái.
“Thái tử gia…”
Nói nhiều dưới tàng cây lại bắt đầu không nín được gọi to, Tiêu Quý Uyên cũng không quay đầu lại: “Làm gì nữa? Đủ hai mươi rồi?”
“… Chưa ạ.”
“Vậy câm miệng.” Bỏ xuống một câu như vậy, Tiêu Quý Uyên tiếp tục vùi đầu hái quả của hắn. Mà thái giám nhỏ dưới tàng cây cũng như thể rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là an phận thủ thường, không còn lên tiếng quấy rầy hứng thú của Thái tử gia.
Mãi đến khi một giọng nói trẻ con mũm mĩm sữa bỗng vang lên: “Tiêu Quý Uyên, đủ hai mươi quả rồi!”
Thái Tử điện hạ đang hái đến vui vẻ lúc này mới vừa tìm được một mục tiêu hoàn hảo.
Quả mơ ở cuối cành kia màu sắc vàng ươm hình dạng no đủ, nặng trĩu rủ xuống nơi đó một tư thái muốn rụng lại không rụng, vừa nhìn là biết quả tốt!
Giờ sao Tiêu Quý Uyên có thể buông tha nó, nói câu “Một quả cuối cùng”, rồi dốc hết sức lực muốn đi hái.
Sau đó, hắn bỗng ngồi xổm giữa không trung.
Từ từ, giọng nói này, xưng hô này…
Tiêu Quý Uyên cúi đầu một cách cứng đờ, liền đối diện một gương mặt mỉm cười xán lạn của nhóc con:
“Mùng Ba tháng Sáu năm Càn An thứ 34, Thái tử Tiêu Quý Uyên ép bức người khác trợ giúp mình leo cây hái mơ trong ngự hoa viên, đồng thời lật lọng nói không giữ lời…”
Bàn tay nhỏ còn chưa lớn bằng một nửa hắn đang cầm thân bút nhỏ nhắn hạ bút như bay, phóng mắt nhìn lại những trang sách trắng như tuyết dày đặc toàn là chữ.
Tiêu Quý Uyên khó thở: “Nhạc Chiêu!!!”
Nhận thấy được nguy hiểm, trong ánh mắt sống không còn gì luyến tiếc của thái giám nhỏ, nhóc con đưa tay thó quả mơ rồi nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Sau khi bị chọc phá, Thái tử Tiêu Quý Uyên thẹn quá thành giận, vì che giấu chứng cứ phạm tội hòng muốn động thủ với ký sử…”
“Nhạc Chiêu, đứng lại! Ngươi đừng ghi cho ta! Chính ngươi còn trộm quả mơ của ta đấy!” Không rảnh lo cái khác nữa, cùng với tiếng kinh hô của thái giám nhỏ, Tiêu Quý Uyên bám lấy thân cây mượn lực, sau khi đáp xuống đất thì lập tức đuổi theo hướng nhóc con chạy trốn.
Hồi lâu, hắn rốt cuộc tóm được Nhạc Chiêu chạy trốn trong thư phòng.
Cách án thư, hai người thở hồng hộc giằng co. Nhạc Chiêu ôm chặt giấy bút của mình ở trước ngực, một đôi con ngươi đen láy nhìn Tiêu Quý Uyên một cách cảnh giác, trong miệng còn ngậm quả mơ chưa ăn xong kia.
Tiêu Quý Uyên: “Ngươi lại đây.”
Nhạc Chiêu lắc đầu: “Ông!” Không!
Tiêu Quý Uyên: “Ngươi chắc không thật sự cho rằng cô không bắt được ngươi đó chứ?”
Nhạc Chiêu khinh thường: “Ó ản ĩnh ươi ại ây i!” Có bản lĩnh ngươi lại đây đi!
Tiêu Quý Uyên có bản lĩnh thoáng cúi xuống nhào đến.
Hắn như nguyện tóm được nhóc con trước mặt, mà phía sau, đồ rửa bút hoa văn hoa cỏ xanh trắng kia cũng rốt cuộc rơi xuống mặt đất.
Một tiếng rắc giòn vang, không biết quấy nhiễu giấc mơ của ai.
Đế vương hai mươi chín tuổi bừng tỉnh từ trong quá khứ, trước mặt là đồ rửa bút hoa văn hoa cỏ xanh trắng đã được sửa chữa hoàn hảo đó.
Thái giám nhỏ lắm mồm hứng mơ thay hắn mười hai năm trước hiện giờ đã thành đại nội tổng quản Trương Tề Thắng. Thấy hoàng đế tỉnh lại, y thật cẩn thận tiến lên gọi một tiếng, đáng tiếc còn chưa kịp nói gì, cửa Ngự Thư Phòng đã bị người đẩy thẳng ra.
“Hoàng nhi,” Thái hậu bảo dưỡng thích đáng khuôn mặt bi thương: “Con cứ nhất quyết phải như thế sao?”
.......
Khi Tiêu Sách tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Anh biết mình hẳn lại mơ một giấc mơ rất dài, giống với lần trước, anh gần như hoàn toàn không nhớ được nội dung cảnh trong mơ, nhưng lại càng thêm mệt mỏi hơn so với trước, dường như từ sau lúc trở về từ Viện bảo tàng Lịch sử thành phố, anh đã lại chưa từng được ngủ ngon.
Thật là việc lạ, hay nên nói, thật ra vì mình lớn tuổi...
Không không không, sao có thể!
Tiêu Sách trực tiếp bóp tắt ý nghĩ nguy hiểm này. Cũng không thể bị Nhạc Yến Bình gọi ông chú mấy lần đã thật sự thành ông chú chứ.
Nghĩ vậy, anh cười khẽ một tiếng. Sau khi pha một ly cà phê cho mình, ngồi trên sofa lật xem kịch bản phim mới nhất mà người đại diện đưa đến.
Đây là bộ phim của đạo diễn Từ Vị —
Một nhân vật truyền kì đã mười mấy năm liên tiếp ôm đồm giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, đồng thời, cũng là người thầy có tri ngộ với anh.
Nếu không có Từ Vị, không có bộ phim đầu tay khiến anh nổi tiếng chỉ sau một đêm đó, chỉ sợ hiện giờ Tiêu Sách đã sớm về nhà kế thừa gia nghiệp.
Cho nên, đối với lời mời của Từ Vị, ở Tiêu Sách thì chưa từng có lựa chọn từ chối.
Bộ phim lần này tên <Nhớ>.
Nói về một người đàn ông sau khi chợt mất đi người yêu thương, cả đời cô độc và trống rỗng.
Tiêu Sách xem kịch bản đắm chìm làm tiểu truyện nhân vật và ghi chép, mãi đến khi đôi mắt cay xót mới rốt cuộc dừng bút, chuẩn bị đứng dậy đi pha thêm cho mình ly cà phê.
Không ngờ vừa ngẩng đầu, đã đối diện gương mặt cười tủm tỉm của Tống Dư Bạch: “Hi~”
Tiêu Sách:…
Anh nhìn Tống Dư Bạch với vẻ mặt vô cảm: “Cậu vào bằng cách nào?”
Tống Dư Bạch: “Đi vào đó… được được được, tôi nói tôi nói, là dì cho tôi mật khẩu. Nhưng cậu đây cũng không nên trách chúng tôi được, ngày hôm qua chính cậu nói bảo tôi hôm nay đến đây, kết quả vừa nãy tôi đứng ở cửa ấn chuông cửa tám trăm lần cũng chẳng ai trả lời, điện thoại cũng không nhận, tôi suýt nữa còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện đấy.”
Tiêu Sách à một tiếng: “Cho nên cậu đến làm gì?”
“Đưa chung gốm men đen cho cậu đó, đồ không lương tâm.” Tống Dư Bạch trợn trắng mắt, chu chu môi hướng về một bên khác trên bàn: “Đó, để chỗ đó. Yến Bình đâu? Không ở nhà?”
“Đi làm việc.”
Tống Dư Bạch bỗng thấy tiếc hận: “Vậy cậu đó không nói sớm, sớm biết vậy tôi đã đổi một ngày đến, nhưng mà… cậu thế mà không đi cùng?”
Tiêu Sách đang kiểm tra bộ chung gốm men đen kia nghe vậy kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn: “Tôi qua đó làm gì?”
“Chẳng phải cậu rất che chở nâng niu cậu ấy à? Cũng dụ dỗ người ta đến nhà nhìn chằm chằm cả ngày, tôi còn tưởng rằng…”
Tiêu Sách bình tĩnh nói: “Chỉ là đứa nhỏ không chỗ nào để đi, cho nên tôi cung cấp một nơi ở cho người ta thôi. Hơn nữa, không phải cậu cũng rất quý cậu ấy à? Gần đây cứ Yến Bình Yến Bình, nghe còn tích cực hơn cả tôi.”
Cũng may hôm nay đứa nhỏ không ở đây, nếu không…
Nghĩ đến lần trước bản thân một mình một người ngồi lẻ loi hai tiếng, Tiêu Sách càng thêm cảm thấy mình cố tình để người đến đây hôm nay thật sự là một lựa chọn vô cùng chính xác.
Tống Dư Bạch:…
Sh, không phải chứ, lời này sao hắn nghe cứ thấy sai sai vậy nhỉ.
Quý thì chắc chắn phải quý rồi, dù sao đứa nhỏ Nhạc Yến Bình kia cứ như một máy kiểm tra tư liệu lịch sử vậy, làm nghề này như họ ai thấy mà có thể không quý, nhưng mà…
Nhưng mà cứ đi đặt một khách sạn cho người ta không phải xong rồi à, hắn có quý thế nào cũng sẽ không mang người về nhà…
Tống Dư Bạch âm thầm chửi thầm, còn chưa kịp khịa ra tiếng, thì thấy Tiêu Sách kiểm tra xong của cải bỗng quay đầu lại, ra vẻ kinh ngạc nói với hắn một câu: “Sao cậu nào còn chưa đi?”
Tống Dư Bạch:… Há!
Được, cậu bất nhân vậy đừng trách tôi bất nghĩa, hôm nay mặc kệ thế nào hắn cũng phải buồn nôn thằng nhãi này một chút mới được.
Mang theo nụ cười không có ý tốt, Tống Dư Bạch lấy điện thoại ra nhấn mở một video: “Lão Tiêu à, cậu xem video không~”
Tiêu Sách: “Không xem!”
Điện thoại bị dí vào mặt anh, Tống Dư Bạch mỉm cười hòa ái: “Cậu, xem, cho, tôi!”
[Đây, là một tình yêu tuyệt đẹp gì thế!]
[Họ, môn đăng hộ đối, họ, duyên trời tác hợp!]
[Tình yêu của họ, là sự nhẫn nại chuyện rồi phất áo đi! Là làm bạn mà đạt được như ước nguyện! Là tâm ý tương thông phối hợp ăn ý! Là an ủi nhau sau khi thất bại…]
Năm phút sau, Tiêu Sách cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ.
“Fuck đây là thứ gì???”
Tuy rằng lần đầu tiên lúc mình nhìn thấy cũng là phản ứng cay mắt như vậy, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy biểu cảm này của Tiêu Sách, vậy có cay mắt thêm cũng đáng!
Tống Dư Bạch đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm cảm thấy mỹ mãn nói: “Đây là video cp của cậu và Tạ Chiết Y đó~”
Tiêu Sách:…
Tiêu Sách: “Phất áo đi là chuyện gì?”
Tống Dư Bạch: “Cậu phản bác việc trợ giúp nhà họ Tạ trước mặt mọi người.”
Tiêu Sách: “Vậy làm bạn mà đi?”
Tống Dư Bạch: “Cậu và cậu ta bị bắt tổ đội.”
Tiêu Sách: “Tâm ý tương thông?”
Tống Dư Bạch: “Cậu ta vì lấy lòng cậu mà đồng ý đánh cược của Yến Bình.”
Tiêu Sách: “Vậy an ủi nhau thì sao, thứ này chắc chắn không có!”
Tống Dư Bạch: “À, cái này quả thật, dù sao sau khi tuyên bố kết quả cậu đã chưa từng nhìn cậu ta, tôi cũng không biết bọn họ làm sao thấy được.”
“Cho nên,” Tiêu Sách hít sâu một hơi: “Bọn họ tán dương thứ này là tình yêu đẹp?!”
Tống Dư Bạch vui sướng khi người gặp họa nói: “Lão Tiêu, cậu phải hiểu, các cư dân mạng là dạng này đó~”
......
Trong lúc nhất thời, Tiêu Sách thế nhưng không biết là video không thể hiểu được này điên khùng hơn, hay là bạn tốt không chỉ xem mà còn nghiêm túc phân tích điên hơn.
“Nhưng mà lại nói tiếp, cậu và Yến Bình đều không xem hot search à?” Thừa dịp Tiêu Sách còn chưa nổi bão, Tống Dư Bạch nhanh chóng lấy điện thoại của mình về, sau đó mới không nhanh không chậm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Sau khi tiết mục hôm đó kết thúc, cp của cậu và Tạ Chiết Y đã hot rần rần, tuy rằng còn có số khác, nhưng đều so ra kém cậu.”
Đối với việc này, Tiêu Sách chỉ cảm thấy cạn lời cùng cực: “Còn gì khác nữa?”
Tống Dư Bạch mở Weibo chọc hai cái: “Nè, còn có cậu và Yến Bình, Giang Trì Lạc và Yến Bình…”
“Ship cậu và Yến Bình thế nhưng cũng không ít.”
Tiêu Sách nghe vậy sắc mặt hơi nguôi, trên thế giới này quả nhiên vẫn có người bình thường…
“Oh hố.” Tống Dư Bạch bỗng kêu một tiếng.
Tiêu Sách: “Làm sao nữa?”
“Không có gì, chỉ là có một tin tức không tốt.” Tống Dư Bạch lật điện thoại qua, đưa giao diện hot search Weibo cho Tiêu Sách.
#Tạp chí Anna Giang Trì Lạc & Nhạc Yến Bình#
#Giang Trì Lạc & Nhạc Yến Bình cảm giác cp#
#Lạc Chỉ Vân Yến#
[Áu áu áu áu! Cún sữa thuần khiết lạnh lùng x yêu phi quyến rũ! Ship!!!]
[Tuy rằng tui vẫn luôn biết tên thất học trông không tệ, nhưng bức ảnh này cho thấy… rất xin lỗi, tui là chó mê sắc đẹp tui bò tường!!!]
[Lầu trên, người đã không phải kẻ thất học rồi, cậu có bản lĩnh thuộc hết toàn văn sách sử không?]
[Trang phục trang điểm đạo cụ ban đầu đâu! Lăn ra đây xin lỗi cho tôi!!! Chỉ với gương mặt này tui có thể làm fan Nhạc Nhạc cả đời aaaaa!]
[Khà khà, Nghiên Mực, khặc khặc, ăn ngon, hehe, Nhạc Nhạc, đừng bò Lạc Lạc bò em đi hé hé hé!]
Mắt thấy số fans của super topic cp “Lạc Chỉ Vân Yến” tăng vọt một đường, Tống Dư Bạch cuối cùng thương xót vỗ vỗ vai Tiêu Sách: “Lão Tiêu, thua rồi.”
Tiêu Sách:…
Tô Tuệ cô ấy rốt cuộc dẫn Nhạc Yến Bình đi chụp thứ gì vậy chứ!