"Chiêu có ba sai.
Một sai tùy ý vọng ngôn. Mượn chức thư đồng của Thái tử hồ ngôn loạn ngữ ba hoa chích chòe với Đông Cung, khiến cung phong bại hoại, nhân tâm bất chính.
Hai sai không biết tôn ti. Va chạm quý nữ mà tâm không ý hối hận, vô lễ vô tiết vô đạo vô nghĩa. Tiểu nhân đáng khinh, không biết đạo lý; cuồng vọng tự đại, không biết trời cao.
Ba sai...
Ba sai hành động hèn nhát. Thân là người khởi xướng lại qua loa cho xong chuyện, sợ hãi không dám tiến lên, cuối cùng vạ lây mạng người..."
Nhạc Yến Bình quỳ gối trong từ đường nhà họ Nhạc.
Áo mỏng trên người không cản được ý lạnh đêm khuya đầu xuân, nhưng cậu lại như không có cảm giác vậy, gồng mình gằn từng chữ một liệt kê xong toàn bộ sai lầm của mình.
Sau đó, cậu nhẹ gọi một tiếng cha:
"Nhạc Chiêu đã biết sai, xin cha phạt."
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy hô hấp hơi mang run rẩy của cha Nhạc. Tấm lưng trước nay đều thẳng tắp một thoáng còng xuống, cha Nhạc nhắm mắt lại, cuối cùng giơ roi lên cao.
Gia pháp của nhà họ Nhạc, một sai mười roi.
Suốt ba mươi roi, đứa nhỏ mười mấy tuổi từ đầu đến cuối không tránh không né. Phảng phất như một con rối gỗ không có sự sống, chịu đựng không rên một tiếng.
Nhưng mà, sau khi cha Nhạc dừng lại, Nhạc Yến Bình lại không nhúc nhích.
"Chiêu Nhi..."
"Bảy mươi bảy." Hai mắt vô hồn nhìn bài vị trên bàn thờ, Nhạc Yến Bình nhẹ giọng ngập ngừng: "Còn, bảy mươi bảy roi..."
Trong chớp mắt ấy, cha Nhạc cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
Đây là đứa nhỏ mà ông đã yêu thương cùng cực từ nhỏ, là đứa nhỏ ông đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều, ông sao có thể nỡ...
Giữa lúc hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cha Nhạc một lần nữa siết chặt roi trong tay. Mà Nhạc Yến Bình...
Nhạc Yến Bình chỉ yên tĩnh quỳ nơi đó, để mặc sắc máu bò lên quần áo cậu, tiếp theo, hoàn toàn nuốt sống ý thức cậu.
Nhưng mà trong mơ, vẫn là sắc đỏ tươi đẹp.
Hoàng hậu để cậu xem phạt, vậy Nhạc Yến Bình phải vẫn luôn nhìn.
Cậu không thể nhắm mắt, không thể ngất. Một khi bị phát hiện, thì cung nhân hành hình sẽ lập tức dừng lại, mãi đến khi xác định cậu ý thức còn tỉnh táo mới được tiếp tục.
Đến cuối cùng, Nhạc Yến Bình thậm chí cũng không dám chớp mắt. Bên tai trừ tiếng Nhứ Khả kêu thảm thiết, cậu chẳng hề nghe thấy được gì.
Cậu không biết mình trở lại nhà họ Nhạc như thế nào, nhưng nhớ rõ rành mạch cây gậy gỗ tròn thô đó tổng cộng hạ xuống một trăm lẻ bảy lần.
Đau quá...
Thật xin lỗi...
Cậu biết sai rồi, có thể tha cho nàng không...
Nhưng không có ai sẽ nghe lời cậu nói, vì thế, cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn đôi mắt ấy của Nhứ Khả, cho đến khi nó hoàn toàn mất đi ánh sáng.
Nhạc Yến Bình bệnh nặng một trận.
Sốt cao lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác kéo cậu vào những cơn ác mộng liên tục không ngừng, chờ đến lúc cậu hoàn toàn tỉnh táo, đã là chuyện hơn một tháng sau.
Mà sau khi một lần nữa bước vào tường cung màu son, chuyện thứ nhất Nhạc Yến Bình làm đó là đến cung Phượng Nghi tạ ơn.
Ngày đó, Trì Dư Tuyết cũng có mặt.
Nàng đứng bên cạnh Hoàng hậu Hiền Thuần nhìn Nhạc Yến Bình một cách cao cao tại thượng, mặt mày, toàn là kiêu căng tự đắc và khiêu khích.
Nhạc Yến Bình lòng không gợn sóng mà quỳ xuống, cúi người nói một câu: "Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển."
Hoàng hậu Hiền Thuần không cho cậu đứng dậy, Nhạc Yến Bình liền không nhúc nhích. Ánh mắt soi xét dừng lại trên người cậu hồi lâu, Nhạc Yến Bình mới nghe thấy được một tiếng cười:
"Hơn một tháng không gặp, thật đúng là gầy đi không ít, như thế, ngược lại cũng khó trách thời gian trước Thái tử sẽ lo lắng thành như vậy. Nếu ngươi lại nằm thêm mấy ngày, A Uyên e là sẽ oán bổn cung mất."
Nhạc Yến Bình cúi người lại lạy: "Thái tử điện hạ từ nhỏ do Hoàng hậu nương nương cẩn thận chăm sóc, hắn đối với ngài là kính trọng và nhớ mong nhất. Lần này, nghĩ đến cũng nhất định là vì Hoàng Hậu nương nương, mới có thể lòng sinh sầu lo."
"Ồ~" Hoàng hậu Hiền Thuần híp híp mắt: "Lời này giải thích thế nào?"
Nhạc Yến Bình nói: "Mẫu tử liên tâm."
Nghe vậy, Hoàng hậu Hiền Thuần mặt mày rốt cuộc giãn ra. Một tiếng thở dài qua đi, bà dịu dàng vẫy vẫy tay với Nhạc Yến Bình: "Nhạc Chiêu, đến đây, đứa trẻ ngoan, mau đứng lên đi."
"Tạ Hoàng hậu nương nương."
"Nhớ trước đây lúc ngươi mới vừa tiến cung bổn cung còn từng ôm ngươi, chớp mắt cũng đã lớn như vậy rồi. Được rồi, bổn cung bèn cũng không giữ các con lại nữa, Nhạc Chiêu, và Dư Tuyết cùng về Đông Cung đi."
"Giữa trẻ con, nếu có mâu thuẫn gì nói xin lỗi là được, con nói có phải không, Nhạc Chiêu?"
"Vâng, Nhạc Chiêu ghi nhớ dạy bảo của Hoàng hậu nương nương."
Trên đường cung nơi nàng đã từng ngã một lần, Trì Dư Tuyết như nguyện mà nhận được lời xin lỗi của Nhạc Yến Bình.
Nhìn dáng vẻ cụp mi rũ mắt của đứa trẻ đã từng đối nghịch với nàng, lòng nàng tràn đầy đắc ý ra lệnh rằng: "Nhạc Yến Bình, về sau ngươi không được đi theo Uyên ca ca nữa."
Nhạc Yến Bình không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Việc theo hay không theo Tiêu Quý Uyên này, chưa bao giờ là cậu định đoạt. Mà tương tự, đây cũng không phải Trì Dư Tuyết có thể quyết.
"Nhạc Yến Bình! Ngươi có nghe không đấy, nếu ngươi dám không nghe, ngươi tin không ta..."
"Nhạc Chiêu là thư đồng mà phụ hoàng tự mình hạ lệnh chọn cho cô, lời nói hiện giờ này của Trì cô nương, hay là có ý kiến gì đối với hoàng lệnh sao?"
Giọng nói mang theo ý cười vang lên từ sau lưng hai người, Tiêu Quý Uyên khoanh tay đứng ngoài ba thước, ánh mắt nặng nề: "Trì cô nương nếu bất mãn như thế, vậy không bằng giờ hãy cùng đi gặp mặt phụ hoàng với cô, thương nghị tử tế, thế nào?"
Gần như trong nháy mắt, mặt Trì Dư Tuyết đã trắng bệch: "Uyên ca ca, ta..."
"Như thế nào? Không muốn đi à? Trì cô nương nếu mà không muốn, cô tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng nếu ngay cả đoạn đường này cũng không muốn đi, vậy dứt khoát ngoan ngoãn tí, ở nhà thế nào?"
Hai câu nhẹ bẫng, đã cản bước Trì Dư Tuyết.
Lẳng lặng nhìn Trì Dư Tuyết khuôn mặt tái nhợt, bóng dáng được cung nhân "mời" đi ra ngoài, Nhạc Yến Bình lần đầu ý thức được, cho dù ngày thường có dễ gần, Tiêu Quý Uyên cũng là Thái tử.
Hắn và Hoàng hậu Hiền Thuần, quả thật là rất giống.
Sau khi người đau đầu rời đi, đường cung hẹp dài một lần nữa yên tĩnh. Mà Tiêu Quý Uyên hiếm khi uy nghiêm một lần trước mặt Nhạc Yến Bình thì rốt cuộc thả lỏng một chút, xoay người liền bước nhanh về phía Nhạc Yến Bình:
"Nhạc Chiêu, ngươi..."
Bàn tay theo thói quen đưa ra cứng đờ giữa không trung, nhìn Nhạc Yến Bình vô thức lui ra sau một bước, Thái tử điện hạ bỗng có cảm giác bất lực chân tay luống cuống: "Nhạc Chiêu..."
Nhạc Yến Bình đắm chìm trong suy nghĩ của mình lúc này mới bị gọi hoàn hồn, cậu không ý thức được mình mới vừa làm điều gì, chỉ là như mới tỉnh khỏi cơn mơ mà hả một tiếng, hỏi: "Sao vậy, điện hạ?"
Cảm giác bất lực tức thì hóa hết thành uất ức: "Nhạc Chiêu, sao ngươi không gọi ta Tiêu Quý Uyên?"
Giọng điệu đầy bi thương khiến Nhạc Yến Bình ngẩn ra, sau một lúc lâu, cậu mới nhẹ giọng nói: "Việc này không hợp quy củ..."
"Giữa chúng ta nói quy củ gì chứ!" Tiêu Quý Uyên cố chấp nói, cuối cùng, hắn cảm thấy ngữ điệu mình quá mức gay gắt, rồi thật cẩn thận mà dịu giọng lại: "Nhạc Chiêu, ngươi đừng không vui, ta giúp ngươi trút giận được không."
Trút giận...
"Vậy Nhứ Khả thì sao?" Nhạc Yến Bình hỏi.
Nhứ Khả? Tiêu Quý Uyên đang cân nhắc nên làm thế nào mới có thể khiến Trì Dư Tuyết cấm túc lâu hơn sửng sốt hồi lâu, mới muộn màng phản ứng lại đó là ai.
Hắn chán ghét mà bĩu môi: "Nhắc đến nàng làm gì?"
......
Vì thế, Nhạc Yến Bình lắc đầu: "Không có gì, ta không có không vui, cho nên không cần giúp ta trút giận, điện..."
Tiêu Quý Uyên: Nhìn chằm chằm -
Nhạc Yến Bình: "... Tiêu Quý Uyên."
Thái tử điện hạ lúc này mới vừa lòng gật gật đầu: "Đi thôi, chúng ta trở về đi. Nhạc Chiêu ngươi đừng sợ, về sau... sẽ không như vậy nữa."
Tiêu Quý Uyên không nói cụ thể, nhưng hai người đều biết rõ trong lòng.
Họ cứ thế một trước một sau mà đi về, dường như cũng không có gì khác với bình thường.
Trừ, đôi mắt đã trầm lặng của Nhạc Yến Bình.
Cậu thật ra rất muốn nói thêm chút gì đó với Tiêu Quý Uyên, nhưng ngay trong nháy mắt đó vừa rồi, Nhạc Yến Bình bỗng cảm thấy không cần thiết.
Trì Dư Tuyết là may mắn, cho nên nàng có Hoàng hậu giúp nàng trút giận. Bản thân Nhạc Yến Bình cũng may mắn, cho nên cậu có Tiêu Quý Uyên sẽ chống lưng cho cậu.
Mà Nhứ Khả nàng chẳng hề có gì cả, cho nên nàng nằm nơi đó nhắm mắt lại.
Nhưng cho đến bây giờ, Nhạc Yến Bình vẫn như cũ còn nhớ rõ ánh mắt của nàng trước khi chết.
Oán hận, phẫn nộ, khiếp đảm, sợ hãi, hối hận... ánh mắt nàng thật ra từng thay đổi rất nhiều lần, nhưng mà cuối cùng lúc nàng nhìn về Nhạc Yến Bình, trong mắt trừ nước mắt làm sao cũng chảy không dứt đó, dư lại thì chỉ có xin lỗi.
[Thật xin lỗi.] Nhứ Khả gian nan nói với cậu bằng khẩu hình, nàng đã không nói ra lời.
[Ta không phải cố ý, nhưng ta không có cách nào, thật xin lỗi.]
Vào khoảnh khắc bị Hoàng hậu gọi đến cung Phượng Nghi đó, Nhứ Khả đã biết mình có thế nào cũng sẽ không có một kết cục tốt.
Nói, đắc tội Thái tử; không nói, đắc tội Hoàng hậu.
Nàng không phải người thông minh gì, không nghĩ ra kế sách vạn toàn nào, nhưng nàng không muốn chết, cho nên nàng lựa chọn Hoàng Hậu.
Nhưng nàng vẫn chết.
Bởi vì Nhạc Yến Bình thích điểm tâm nhỏ nàng làm. Đông Cung trừ Thái tử, thì chỉ nàng có quan hệ tốt nhất với Nhạc Yến Bình, mà Nhạc Yến Bình, có quan hệ tốt nhất với Tiêu Quý Uyên.
Trì Dư Tuyết không được Tiêu Quý Uyên thích, nhưng nàng không thể trách Tiêu Quý Uyên, cho nên tìm Nhạc Yến Bình; Hoàng hậu muốn trút giận thay Trì Dư Tuyết, nhưng bà không thể động đến Nhạc Yến Bình, cho nên tìm đến Nhứ Khả.
Hiện tại, Tiêu Quý Uyên muốn chống lưng cho Nhạc Yến Bình, mà hắn không có khả năng đi trách cứ mẫu phi của mình, cho nên hắn phạt Trì Dư Tuyết.
Một vòng cứ thế tiếp một vòng, cuối cùng người chân chính phải trả giá, lại chỉ có Nhứ Khả.
Không có ai để ý nàng, Hoàng hậu không thèm để ý, Trì Dư Tuyết không thèm để ý, Tiêu Quý Uyên cũng không thèm để ý, nhưng Nhứ Khả vô tội nhường nào.
Vì thế, Nhạc Yến Bình bỗng ý thức được mình hóa ra còn phạm vào cái sai thứ tư:
Cậu không nên đến quá gần Tiêu Quý Uyên, cậu cũng không nên quá thân thiết với Nhứ Khả.
Thích cũng được, chán ghét cũng thế, tất cả tình cảm cuối cùng đều có khả năng sẽ trở thành vũ khí sắc bén trong tay người khác, hoặc tổn thương chính mình, hoặc vạ lây người khác.
Dạy bảo của Hoàng hậu chợt hiện lên trong đầu, Nhạc Yến Bình không khỏi dừng bước lại.
Mình còn có thể đi theo Tiêu Quý Uyên ư...
Cậu mờ mịt nghĩ, nhưng mà ngay sau đó Tiêu Quý Uyên lại đứng yên phía trước, lấy lại tinh thần vươn tay với cậu.
"Nhạc Chiêu." Hắn gọi một cách thật cẩn thận, đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi Nhạc Yến Bình đi lên trước, giữ chặt tay mình.
Phải cẩn thận một ít, chậm một chút.
Bởi vì Tiêu Quý Uyên biết, nếu không nói như vậy, hắn có lẽ sẽ thật sự đánh mất "cái đuôi nhỏ" của hắn.
May mắn, Nhạc Yến Bình cuối cùng vẫn đi theo lên. Tuy rằng yên tĩnh rất nhiều, nhưng ít ra hắn không đánh mất cậu.
Sổ nhỏ vẫn ghi từng ngày, chỉ là Tiêu Quý Uyên chậm lại bước chân của hắn, bởi vậy họ vẫn như hình với bóng.
Rồi sau đó có một đoạn thời gian rất dài, Nhạc Yến Bình cũng không còn gặp qua Trì Dư Tuyết.
Cậu vốn cho rằng Hoàng hậu sẽ vì chuyện này lại đến bắt chẹt cậu, nhưng mà không có.
Sau khi Hoàng hậu Hiền Thuần biết, chỉ rất nhạt rất tùy ý nói một câu: "Vậy à, vậy để Dư Tuyết ở nhà suy ngẫm lại cho tốt đi." Rồi lại không có sau đó nữa.
Hóa ra bà cũng không để ý Trì Dư Tuyết như thế. Nhạc Yến Bình nghĩ. Trừ Hoàng thượng và Thái tử, bà hẳn cũng không thèm để ý ai cả.
......
Giấc mơ này, Nhạc Yến Bình thật sự mơ rất lâu rất lâu.
Chờ đến lúc cậu mở mắt ra một lần nữa, bức màn chắn sáng trong phòng còn đang tận chức tận trách hoàn thành công việc của mình, khiến cậu chẳng phân rõ hôm nay là hôm nào.
Vì thế, Nhạc Yến Bình ngồi dậy liền muốn đi sờ điện thoại đặt ở đầu giường, song không ngờ mới vừa ngồi dậy một nửa, cả người đã lại thoát lực ngã trở về.
"Ôi ôi ôi! Coi chừng!!!" Lê Thừa Phong vừa vào cửa, thấy chính là một Nhạc Yến Bình nửa chết nửa sống như vậy.
Cũng không rảnh lo bình giữ nhiệt trên tay nữa, anh ấy lập tức một bước tiến lên vớt Nhạc Yến Bình trở về giường, lại sờ sờ trán đứa nhỏ, lúc này mới khẽ thở ra múc đến một chén cháo nóng cho người ta.
"Phù, cuối cùng cũng hạ sốt rồi." Lê Thừa Phong nói: "Nếu cậu mà không hạ sốt nữa tôi cũng sắp sửa gọi 120."
Cũng may là anh mời gia sư cho Nhạc Yến Bình, sau khi đến lại không thấy người đâu, thầy giáo trực tiếp liên hệ ngay với Lê Thừa Phong. Nếu không người cho dù nóng chết trên giường anh ấy cũng không biết khi nào có thể phát hiện.
"Giờ cảm giác thế nào?"
Nhạc Yến Bình bưng cháo nghiêm túc cảm nhận một lát, nói: "Khá tốt, nhưng muốn đi tắm rửa một cái."
Quần áo bị mồ hôi lạnh dính ướt ướt đẫm dán trên người, thật sự khiến người khó chịu vô cùng.
Lê Thừa Phong gật gật đầu: "Uống xong cháo rồi hẵng đi, vừa lúc, tôi thuận tiện giúp cậu thay chăn ga luôn."
"Được," Nhạc Yến Bình nói tiếng cảm ơn.
Chờ sau khi uống xong cháo thoải mái dễ chịu tắm nước ấm sạch sẽ, cậu đầu đội khăn lông nóng hầm hập đứng ở cửa, nhìn Lê Thừa Phong trong phòng bận lên bận xuống thu dọn đồ đạc, bỗng nhẹ kêu một tiếng:
"Anh Lê."
Lê Thừa Phong cũng không ngẩng đầu lên: "Cậu nói đi."
"Lần trước Tiêu Sách nói chờ thêm một đoạn thời gian sau sẽ cho em đi xem anh ấy đóng phim điện ảnh. Xin hỏi em có thể đi không?"
Động tác bận việc chợt khựng lại, Lê Thừa Phong quay đầu lại yên lặng nhìn Nhạc Yến Bình: "Nghĩ kỹ rồi? Xác định chứ?"
"Vâng." Nhạc Yến Bình không hề chần chờ gật đầu.
Vì thế, Lê Thừa Phong nhếch khóe môi đáp được: "Được thôi, lát tôi xem coi sắp xếp như thế nào, còn gì khác không?"
"Có." Nhạc Yến Bình nói: "Anh Lê, em có thể thử đóng phim không?"