"Hô! Hô! Hô!"
Trong bóng tối, Tần Tử Lăng đột nhiên lăn từ trên giường xuống đất, lồng ngực chập trùng, trên trán đổ đầy mồ hôi to như hạt đậu.
Vừa rồi hắn lại mơ thấy ác mộng.
Hắn mơ thấy mình ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn chiếc máy bay trên bầu trời xanh đang từ từ bay đến gần, phát ra những tiếng ầm ầm như xé toạt không khí, đằng sau còn kéo theo hai cái đuôi màu trắng thật dài do hơi nước ngưng tụ mà thành.
Đột nhiên, chiếc máy bay kia biến thành một con quái điểu đầu rồng, có một đôi cánh rộng lớn, toàn thân đều bị bao phủ bởi lớp vảy màu vàng kim, hai viên răng nanh lóe lên hàn quang, như là đao nhọn, đôi mắt đen ngòm, bên trong có một đoàn u hỏa đang nhảy, nhìn cực kì dữ tợn.
Bên trên đầu rồng của con quái điểu nằm một vị lão giả áo đen có dáng người cao gầy, khuôn mặt già nua xấu xí đang bị thương.
Mà hai cái đuôi màu trắng ở đằng sau của chiếc máy bay liền biến thành hai thanh cự kiếm vô cùng sắc bén, hàn mang trên kiếm bắn ra tứ phía.
Ở trong mộng, hắn đột nhiên biến thành vị lão giả già nua xấu xí đang thụ thương kia, đang nằm trên thân của con quái điểu tản ra khí tức âm trầm lạnh như băng, toàn thân vô cùng suy yếu bất lực, đối mặt với cự kiếm phá không mà đến, trong đầu tràn đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, hai thanh cự kiếm bỗng nhiên bộc phát ra luồng quang mang lóa mắt, vô số đạo kiếm quang gào thét bay đến, phô thiên cái địa.
"Mạng ta xong rồi!" Trong mộng, vị lão giả đang thụ thương, cũng chính là Tần Tử Lăng, cảm nhận được một loại đau đớn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, sau đó hắn liền nhìn thấy thân thể của mình và cả con quái điểu bên dưới bị ngàn vạn kiếm quang đâm xuyên qua, trên thân thủng trăm ngàn lỗ, sau đó đột nhiên nổ.
Lực bộc phát kinh khủng sinh ra trong chớp nhoáng này đã làm sụp đổ vài đỉnh núi.
Huyết vũ thịt nát và loạn thạch bay tứ tung.
Hình tượng trong mộng dừng lại ở một ngón tay bị đứt bay xẹt qua trong đêm tối, rơi xuống trong một cái giếng cổ ở chân núi của một đạo quán hoang tàn.
Trên ngón tay còn quấn lấy một chiếc nhẫn màu đen.
Trên cửa của đạo quán treo một tấm bảng hiệu cũ nát nghiêng ngả, trên đó viết ba chữ "Xích Tiêu Quan".
...
Hồi lâu sau, Tần Tử Lăng mới dần dần từ trong bóng tối bình tĩnh lại, hắn nhìn thoáng qua giấy cửa gỗ, bên ngoài vẫn là một màu đen kịt, sau đó lại nằm lên giường, nhìn lên mấy cái mạng nhện thật to trên xà nhà gỗ, trong mắt toát ra vẻ phức tạp mê mang.
Mười ngày trước, hắn vẫn còn đang ở trong một căn phòng có trần nhà được sơn màu trắng, có cửa sổ thủy tinh sáng sủa.
Ngày đó, ý thức của hắn dần dần trở nên mơ hồ, có bóng đen đang ngầm bao phủ, muốn đem hắn thôn phệ nuốt hết, một khắc này hắn cho là hắn cuối cùng vẫn bại bởi bệnh ma, sinh mệnh sắp tới điểm kết thúc.
Nhưng hắn thật sự không cam tâm.
Hắn vừa mới qua tuổi ba mươi, ba năm trước, sự nghiệp của hắn sau khi trải qua đủ kiểu ngăn trở mới có một chút khởi sắc, cuộc sống tốt đẹp đang dần mở ra trước mắt hắn.
Cho nên, hắn rất phấn khởi, không ngừng nói với mình rằng phải cố gắng chịu đựng. Trong bóng đêm hắn không ngừng giãy dụa, không để cho ý thức của mình trầm luân.
Hắn tin tưởng, y học hiện đại đang biến chuyển từng ngày, chỉ cần kiên trì liền sẽ có hi vọng!
Cuối cùng thì hắc ám đang cố gắng nuốt hết hắn của bị tán đi, nhưng ý thức của hắn cũng đã biến mất.
Khi hắn tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình đang nằm trong căn nhà cổ xưa tàn tạ này, trên người đắp một bộ chăn bông cũ nát, mà hắn thì biến thành một gã thanh niên mười chín tuổi tên là Tần Tử Lăng.
Thời gian mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng bởi vì hắn không chỉ đoạt lấy thân thể mà con tiếp thu trí nhớ của Tần Tử Lăng nên khi trải qua mười ngày mê mang, hắn đã chầm chậm bắt đầu tiếp nhận và thích ứng với thân phận mới của mình.
Nhưng mộng cảnh cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong mười ngày này, còn có trong đầu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện rất nhiều hình ảnh cương thi kỳ quái, thậm chí từ trong tiềm thức cũng ngẫu nhiên xuất hiện những tư tưởng tà ác, lãnh khốc vô tình, để hắn – người xuyên đến trên người Tần Tử Lăng có một loại suy nghĩ tỉ mỉ cực sợ, cảm giác rợn cả tóc gáy.
Phảng phất trong linh hồn hắn còn ẩn giấu một cái ý thức phi thường âm u, tà ác, vô tình.
"Nếu như mình giống như những gì mà trên tiểu thuyết thường hay viết, ý thức linh hồn xuyên qua đến trên người Tần Tử Lăng, tại sao mình lại không ngừng mơ tới bản thân biến thành lão già xấu xí thậm chí còn mang theo tà ác âm trầm, tại sao trong đầu của mình ngoại trừ ký ức của bản thân mình và Tần Tử Lăng khi còn sống, còn thỉnh thoảng sẽ xuất hiện qua một vài hình ảnh bị phá thành mảnh nhỏ, lộn xộn mà âm u tà ác, thậm chí còn có rất nhiều hình thù kỳ quái cương thi, những ký ức này chắc chắn không phải là của Tần Tử Lăng! Chẳng lẽ là do kiếp trước mình xem nhiều phim ma, phim cương thi."
"Nhưng mà trong cơn ác mộng lần này, mình lại có thể nhìn rõ danh tự trên đạo quán, trước mấy lần hình như cũng không có xuất hiện danh tự của đạo quán."
Trong lúc Tần Tử Lăng đang miên man suy nghĩ, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chờ khi hắn tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.
Nhà của Tần Tử Lăng là một cái tam tiến Tứ Hợp Viện, kết cấu gạch ngói đông tây sương phòng, ba chính bốn nhĩ, hành lang khoanh tay, tọa sơn ảnh bích... Tất cả mọi thứ đều cho thấy rằng Tần gia đã từng rất giàu có.
Chẳng qua bây giờ phòng ốc bị nghiêng, sơn hồng trên tường bị tróc, biểu hiện ra vẻ suy tàn.
Lối đi nhỏ hình chữ thập được phủ lên gạch xanh, nhìn qua đình viện đã từng rất đẹp, bây giờ lại trở thành vườn rau xanh và nơi nuôi gà vịt, khắp nơi trên đất đều có thể nhìn thấy cứt gà phân vịt.
Tần Tử Lăng ở phòng đông, lúc hắn ra đây, có một người cô gái mặc vải thô váy dài, tướng mạo đoan chính thanh tú, dáng người thướt tha, nhưng làn da vàng vọc, giống như là bị suy dinh dưỡng đang cho gà vịt ăn.
"Thiếu gia ngài đã dậy rồi à, ta đi lấy nước rửa mặt cho ngài." Ấn Nhiễm Nguyệt thấy Tần Tử Lăng đẩy cửa bước ra đây liền vội vàng nói.
"Không cần, ta tự mình làm." Tần Tử Lăng khoát khoát tay, sau đó nhanh chân bước đến bên giếng nước, múc nước lên rửa mặt.
Nhìn xem Tần Tử Lăng tự mình múc nước rửa mặt, trong mắt Ấn Nhiễm Nguyệt có chút hoang mang.
Nàng là một đứa trẻ lang thang đáng thương, có một lần suýt chút nữa là chết đói bên đường, là Tần mẫu thấy nàng đáng thương liền mang nàng về nhà.
Khi đó Tần gia còn chưa thật sự suy tàn, có một chút tài sản, không chỉ ở ngoài thành có ruộng tốt, trong thành còn có cửa hàng, trong nhà cũng có mấy tên người hầu nha hoàn, tá điền.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, đầu tiên là cửa hàng bị hỏa hoạn, tất cả hàng hóa hóa thành tro tàn, tiếp theo là Tần gia lão thái gia qua đời, sau đó lại là Tần gia lão gia, cũng chính là phụ thân của Tần Tử Lăng sinh bệnh nặng. Vì chữa bệnh, Tần gia cầm cố hết ruộng tốt, trâu cày, người hầu nha hoàn cũng đều nhao nhao giải tán rời đi.
Chỉ có Ấn Nhiễm Nguyệt, lúc ấy mới mười tuổi, nhu thuận cơ linh, Tần mẫu rất yêu thích nàng, lại thương xót nàng, cuối cùng vẫn lưu lại.
Nhưng mà cuối cùng thì Tần lão gia vẫn là bất trị qua đời, Tần gia cũng trở nên càng ngày càng nghèo.
Bất quá Tần Tử Lăng thuở nhỏ đã quen làm thiếu gia, biết được Ấn Nhiễm Nguyệt là nha hoàn do nhà mình nhặt về, đối với sự phục thị của nàng vẫn luôn cho rằng là chuyện đương nhiên, thậm chí có đôi khi tâm tình không tốt, mắng chửi nàng đều là chuyện thường xảy ra.
Chỉ là kể từ mười ngày trước, sau khi bệnh nặng một trận, Ấn Nhiễm Nguyệt rõ ràng cảm giác Tần Tử Lăng đối với nàng không còn kiêu ngạo như một vị thiếu gia nữa, thậm chí khi nói chuyện với nàng đều có chút ôn hòa.
"Hay là thiếu gia đang nghĩ đến chuyện nam nữ rồi." Ấn Nhiễm Nguyệt nhìn xem Tần Tử Lăng, trên gương mặt không đủ dinh dưỡng hiện lên một vệt đỏ ửng, sau đó cuống quít chạy đi phòng bếp đem bữa sáng đã chuẩn bị xong bưng đến trên bàn gỗ trong nhà chính.
Từ nhỏ thì nàng đã phục thị Tần Tử Lăng, ở trong những gia đình giàu có, đó chính là động phòng nha hoàn, không gả ra ngoài, huống hồ với gia cảnh hiện giờ của Tần gia, Tần Tử Lăng muốn cưới vợ một cách nở mày nở mặt là chuyện không có khả năng, khả năng lớn nhất chính là ả nha hoàn như nàng chuyển đổi thành con dâu Tần gia, còn tiết kiệm được sính lễ.
Cho nên ở trong lòng, Ấn Nhiễm Nguyệt đã sớm xem mình là nữ nhân của Tần Tử Lăng, vấn đề đơn giản là vợ hay là thiếp thôi.
Bây giờ, bởi vì tư tưởng của Tần Tử Lăng đến từ một thế giới văn minh hiện đại nên đối xử với phái nữ rất tự nhiên, thể hiện thêm một chút quan tâm và tôn trọng, nên để Ấn Nhiễm Nguyệt cảm thấy kinh ngạc mới lạ, tưởng tượng lan man, đồng thời càng nhiều là vui vẻ cao hứng.
Thấy Ấn Nhiễm Nguyệt đi vào phòng bếp bưng bữa sáng, Tần Tử Lăng liền đi vào trong phòng, mẫu thân Thôi thị đã ở trong dệt vải từ sớm.
Thôi thị là tay dệt vải có tiếng trong thôn, vải dệt ra rất được hoan nghênh, đây cũng là thu nhập chủ yếu của Tần gia bây giờ, ngoại trừ khoảng mười mẫu đất cằn cỗi bên ngoài.
Thôi thị cũng mới hơn bốn mươi tuổi, bởi vì quá vất vả, tóc đã hơi bạc, nếp nhăn trên mặt cũng đã rất rõ ràng. Nhưng mà đầu tóc vẫn được chải chuốt tỉ mỉ, y phục trên người tuy rằng cũ nát, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, khí chất cũng tốt, không hề giống với những thôn phụ bình thường.
Hồi còn nhỏ Tần Tử Lăng từng nghe người ta nhắc qua, mẫu thân hắn đến vọng tộc Thôi thị ở quận Thanh Hà.
Chỉ là từ khi Tần Tử Lăng bắt đầu hiểu chuyện, Thôi thị chưa hề nhắc qua một lời về nhà mẹ đẻ, hơn nữa cũng chưa từng thấy hai nhà có giao thiệp gì.
"Mẫu thân, vất vả rồi, ăn điểm tâm trước đi." Tần Tử Lăng nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía Thôi thị mang theo vẻ tôn kính.
Hắn là người đến từ xã hội hiện đại, không chỉ dung hợp ký ức của Tần Tử Lăng mà còn có tình cảm của hắn.
Vì trời xui đất khiến thế nào mà hắn đã chiếm cứ cỗ thân thể này, về tình về lý cũng nên thay nguyên chủ nhân tận hiếu đạo.
"Chỉ trong chớp mắt thôi mà trời đã sáng rồi." Thôi thị ngừng công việc trong tay, mỉm cười nói một câu, sau đó đứng dậy đi cùng Tần Tử Lăng đến nhà chính.
Trên bàn ăn của nhà chính bàn ăn thượng đã bày biện mấy cái bánh nướng mặt đen không nhân, một đĩa hành thái trứng tráng, một dĩa rau xanh và một nồi cháo loãng.
Thấy Thôi thị và Tần Tử Lăng tiến vào, Ấn Nhiễm Nguyệt vội vàng múc một bát cháo loãng cho Thôi thị và Tần Tử Lăng, lại cố ý kéo ghế ra giúp Thôi thị.
Thôi thị và Tần Tử Lăng riêng phần mình ngồi xuống, bất quá Ấn Nhiễm Nguyệt vẫn đứng ở bên cạnh không có ngồi xuống.
"Nhiễm Nguyệt, ngươi cũng ngồi xuống cùng nhau ăn đi, về sau đều sẽ như vậy, không cần mỗi lần ta đều phải gọi ngươi." Tần Tử Lăng giương mắt nhìn về phía Ấn Nhiễm Nguyệt, nói.
"Ừm!" Ấn Nhiễm Nguyệt hơi đỏ mặt ứng tiếng, sau đó mới ngồi xuống.
Thôi thị không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tần Tử Lăng lại toát ra một vệt vui mừng.
Sau khi người một nhà ngồi xuống hết rồi, Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt đều cầm lấy bánh nướng mặt đen không nhân thêm rau xanh và cháo loãng bắt đầu ăn, không hề nhúc nhích qua hành thái trứng tráng.
"Mẫu thân, Nhiễm Nguyệt, hai người cũng ăn một chút trứng tráng đi." Tần Tử Lăng thấy thế muốn cho các nàng phát một chút hành thái trứng tráng.
"Con luyện võ cần phải cường tráng huyết khí, tiêu hao lớn, trứng tráng này con ăn hết đi, mẹ và Nhiễm Nguyệt chỉ làm một chút việc nhẹ, lại là phụ nữ, những thứ này là đủ rồi." Thôi thị nói.
"Đúng vậy a, thiếu gia ngài luyện võ là quan trọng nhất!"
Tần Tử Lăng gặp Thôi thị cùng Ấn Nhiễm Nguyệt không chịu ăn trứng tráng, trong lòng vừa cảm động lại vừa bất đắc dĩ, còn có một chút cảm giác hổ thẹn và bất lực.
Đến thế giới này mười ngày rồi, hắn đã sớm hiểu được việc luyện võ tiêu hao vô cùng lớn, muốn cường tráng khí huyết, ăn mấy quả trứng gà là xa xa không đủ.
Những người khác cùng luyện võ giống như hắn, đã luyện đến có chút thành tựu, tên nào tên nấy đều ăn thịt uống thuốc bổ, thậm chí những hộ nhà giàu còn ăn thịt dị thú để bồi bổ.
Nhưng hiện giờ Tần gia đã suy tàn, mỗi tháng đóng học phí cho võ quán đều đã là thắt lưng buộc bụng, làm gì còn dư tiền để mua thịt mua thuốc bồi bổ cho Tần Tử Lăng, còn về phần thịt dị thú thì càng khỏi cần phải nghĩ.
Bởi vì dị thú sinh hoạt ở trong núi sâu, cực kỳ cường đại và hung tàn, dù là những lão thợ san có kinh nghiệm phong phú cũng không dám vào trong núi sâu để đi săn bọn chúng, chỉ có tu vi tu luyện đạt tới Võ Sư Kình Lực Cảnh mới dám thâm nhập vào trong núi săn giết dị thú.
Nhưng cho dù là Võ Sư Kình Lực Cảnh muốn thâm nhập vào núi săn giết dị thú cũng là chuyện cực kì nguy hiểm, bình thường đều cần ba - năm người tổ đội mới dám vào núi săn giết dị thú.
"Haizz, không có ăn thịt và dược liệu bồi bổ, với thiên phú của thân thể này, dù có khổ luyện cũng chả có tác dụng là bao!" Tần Tử Lăng âm thầm thở dài trong lòng, chỉ là lời này rất khó nói ra miệng.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Tần Tử Lăng mặc dù không nói gì, Thôi thị lại dường như hiểu rõ tâm tư của hắn, yếu ớt thở dài một hơi nói: "Tử Lăng, mẹ biết con tâm chí cao, một lòng muốn học giống như tổ phụ của con luyện tốt võ công, trọng chấn Tần gia. Nhưng mà nhà chúng ta đã không còn quang cảnh khi xưa nữa, không có thịt và dược liệu cho con bồi bổ, con muốn giống như tổ phụ con thì nhất định sẽ khó hơn gấp trăm ngàn lần. Nếu con cảm thấy mình không làm được, thì hãy sớm tính đường khác đi."
"Mẹ, con muốn tiếp tục kiên trì." Tần Tử Lăng không chút nghĩ ngợi nói.
Sống lại một đời, hắn làm sao lại cam tâm tình nguyện làm một gã nông dân tầm thường ở trong một thôn trang nhỏ?
Huống hồ, đây là một thế giới mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn, cường đạo hoành hành, phong hỏa chiến loạn nổi lên bốn phía, nếu như không có vũ lực cường đại, đừng nói là bảo hộ người nhà, liền ngay cả cái mạng của mình cũng là ăn bữa hôm lo bữa mai.
Cho nên dù là con đường này có gian nan, hi vọng rất nhỏ, Tần Tử Lăng cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
"Ừm, chỉ cần con có tâm chí này, mẫu thân nhất định ủng hộ con." Thôi thị tâm tình phức tạp gật đầu nói.
"Tạ ơn mẫu thân." Tần Tử Lăng nhìn xem mái tóc hơi bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thôi thị, cái mũi không khỏi chua chua, cúi đầu.
Khi cúi đầu, ánh mắt hắn nhìn vào bát cháo loãng đang đặt trước người mình, trong đầu Tần Tử Lăng đột nhiên hiện lên hình ảnh cái giếng cổ trong cơn ác mộng kia.
"Mẫu thân, vùng này của chúng ta có tòa đạo quan nào tên là Xích Tiêu không ạ?" Tần Tử Lăng trong lòng khẽ động, bật thốt lên hỏi.
"Xích Tiêu Quan" Thôi thị hơi sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn xem Tần Tử Lăng, nói: "Sao con đột nhiên lại hỏi về Xích Tiêu Quan?"