"Anh Tuấn phải không, luyện vài đường quyền cho ta xem một chút." Tần Tử Lăng gật gật đầu, cũng không thèm nói nhảm, chỉ vào những thiết bị đo lực lượng của Luyện Cân Nhục được đặt cách đó không xa nói.
Dứt lời, Tần Tử Lăng cũng không thèm đợi Bao Anh Tuấn trả lời liền nhanh chân bước sang đó.
Bao Anh Tuấn thấy vậy liền vội vàng đi theo, trong lòng lại rất xem thường.
Tần Tử Lăng để Bao Anh Tuấn tập luyện thử tạ đá, tạ gánh, ngạnh cung, thiết hoàn vân vân, lại kêu gã ta luyện thêm một vài động tác chủ yếu của Hàn Thiết Chưởng.
Mặc dù trong lòng của Bao Anh Tuấn cũng chả xem trọng vị sư huynh Tần Tử Lăng này cho lắm, nhưng vẫn nghe lời chăm chú luyện theo yêu cầu của hắn.
Tần Tử Lăng tu luyện thần hồn, lại dung hợp tàn hồn của một ma đầu trình độ tông sư, vả lại mấy tháng này còn đang ma luyện gân cốt cơ bắp toàn thân, cho nên hiểu rất rõ những đặc tính phát lực của cơ bắp, hơn nữa nhãn lực của hắn cũng rất cao, toàn bộ võ quán này cũng chỉ có Tả Nhạc là có thể so sánh với hắn, thậm chí ở một vài phương diện thì Tả Nhạc còn thua hắn không ít.
Bao Anh Tuấn tập luyện từ đầu tới đuôi một lần, Tần Tử Lăng đã nắm rõ được tình trạng thân thể của hắn, mặc dù dáng người của gã rất xấu xí, nhưng căn cốt không sai, lại thấy thái độ của gã cũng tốt nên liền thuận miệng uốn nắn một vài động tác phát lực sai lầm của gã, rồi lại chỉ điểm những chỗ cơ bắp nào cần tăng cường huấn luyện.
Đương nhiên là những điểm mà Bao Anh Tuấn cần uốn nắn không chỉ có chút ít này thôi, nhưng mà Tần Tử Lăng cũng không vội mà chỉ điểm toàn bộ cho gã, hắn phải tiếp tục quan sát nhân phẩm của tên Bao Anh Tuấn này, xem gã ta có đem lời mình nói để ở trong lòng không.
Nếu như nhân phẩm không sai, lại chịu khiêm tốn tiếp nhận sự chỉ điểm của mình thì Tần Tử Lăng cũng nguyện ý hướng dẫn cho gã một chút.
Một cái hảo hán ba cái hội, một cái hàng rào ba cái cọc.
Đến từ một thế giới khác nên hắn hiểu rõ được lực lượng của đoàn đội.
Đặc biệt là trong thời buổi loạn thế, muốn tự vệ, muốn xông ra một mảnh thiên địa thuộc về mình, ngoài việc phải tăng cường thực lực của bản thân ra thì việc bồi dưỡng nhân mã của mình cũng là chuyện rất quan trọng.
Tả Nhạc mở võ quán thụ đồ, ngoài kiếm tiền ra thì chính là đang bồi dưỡng thế lực của bản thân, sở cầu cũng chỉ là có thể đứng thẳng mà sống trong thời loạn thế này, không đến mức nhân đan lực bạc, bị người xâm lược khi nhục.
Mà ý định của Từ gia khi thành lập tòa thành trì cường đại, súc dưỡng tư binh này sợ là không chỉ để tự vệ đơn giản vậy thôi, có lẽ là có ý muốn thành lập phong công vĩ nghiệp trong thời buổi rối ren này.
Đương nhiên, những chuyện này đối với Tần Tử Lăng hiện giờ mà nói vẫn là quá sớm.
Bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không tận lực đi thành lập tổ chức thế lực của riêng mình, nhưng nếu như tình huống phù hợp, hắn cũng sẽ hơi để ý những suy nghĩ này, trước chôn xuống mấy nước cờ đã.
Dù sao chuyện này cũng chỉ có chỗ tốt, mà không có chỗ xấu gì đối với hắn.
"Đa, đa tạ Tần, Tần sư huynh chỉ điểm." Bao Anh Tuấn chăm chú nghe Tần Tử Lăng chỉ điểm, chắp tay nói tạ.
"Hảo hảo luyện đi!" Tần Tử Lăng gật gật đầu, rồi quay người trở lại khu luyện võ chuyên dành cho đệ tử nội viện, bắt đầu khổ luyện.
Bao Anh Tuấn thấy Tần Tử Lăng quay người rời đi liền trầm tư một hồi, sau đó bắt đầu uốn nắn những chỗ mà Tần Tử Lăng chỉ điểm.
Chỉ vừa thử một chút thì Bao Anh Tuấn đã lập tức phát hiện ra rằng mình phát lực không chỉ nhẹ nhõm thông thuận hơn rất nhiều, hơn nữa lực lượng phát ra cũng càng lớn hơn, tâm tình uể oải trước đó quét sạch sành sanh, nghĩ thầm: "Đệ tử nội viện quả nhiên là đệ tử nội viện, mặc dù Tần sư huynh được xem như đệ tử kém cỏi nhất trong số những đệ tử nội viện, nhưng nhãn lực và kinh nghiệm vẫn là mạnh hơn rất nhiều so với những học đồ mới như mình! Mình phải cố gắng tu luyện theo sự chỉ điểm của hắn, cũng phải thỉnh giáo hắn nhiều hơn nữa."
Lúc này Bao Anh Tuấn căn bản không biết rằng, trong cái Hàn Thiết Chưởng viện này, nếu mà so về nhãn lực và kinh nghiệm thì e là ngay cả Tả Nhạc cũng có nhiều chỗ không bằng Tần Tử Lăng.
Những người khác nào có vận khí tốt như vậy, đừng nói là hơi chỉ điểm một chút liền có thể thấy hiệu quả ngay lập tức, chỉ điểm sai lầm cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Rất nhanh liền đến giờ ăn trưa.
Tần Tử Lăng có để một ít thịt mãng xà và dược liệu bổ dưỡng ở trong nhà của Lưu Tiểu Cường, thấy đã đến giờ ăn trưa nên hắn liền dừng việc tu luyện, một bên cầm khăn tay lau mồ hôi, một bên chuẩn bị đi đến nhà của Lưu Tiểu Cường để bồi bổ.
"Tử Lăng, buổi chiều còn tới không?" Trịnh Tinh Hán gọi lại Tần Tử Lăng.
"Có chuyện gì sao?" Tần Tử Lăng không trả lời mà hỏi lại.
"Ha ha, hôm nay là sinh nhật ta. Ta có hẹn mấy vị sư đệ sư muội đêm đêm đi Túy Tiêu Lâu trong nội thành ăn uống một bữa, đúng dịp là hôm nay đệ cũng ở đây, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì đêm nay đi chung luôn, vừa khóe đi nội thành mở mang tầm mắt." Trịnh Tinh Hán nói.
"Thì ra hôm nay là sinh nhật của sư huynh, vậy thì đệ nhất định sẽ tới." Tần Tử Lăng nghe vậy liền nói mà không chút nghĩ ngợi.
Vị sư huynh Trịnh Tinh Hán này đối đãi với hắn cũng không tệ lắm.
"Tốt, vậy buổi chiều sau khi luyện võ xong thì chúng ta cùng nhau xuất phát." Trịnh Tinh Hán nói.
"Được." Tần Tử Lăng gật gật đầu rồi mới quay người rời đi.
Thấy Tần Tử Lăng quay người rời đi, Bao Anh Tuấn liền vội vàng đuổi theo.
"Tần, Tần sư huynh, là,là muốn đi dùng bữa sao?" Bao Anh Tuấn đuổi kịp hỏi.
"Ừm." Tần Tử Lăng gật gật đầu.
"Đệ, nhà đệ có mở khách sạn, tên, tên là khách sạn Đồng Phúc, cách, cách quyền viện chỉ có ba con hẻm nhỏ, nếu, nếu mà sư huynh không ghét bỏ, thì không, không bằng đi khách sạn nhà đệ dùng, dùng bữa đi. Đệ, đệ sẽ dặn dò mẹ đệ nấu, nấu mấy món ngon sở trường." Bao Anh Tuấn thấy Tần Tử Lăng gật đầu, nói tiếp.
"Khách sạn Đồng Phúc" Lời nói của Bao Anh Tuấn không khỏi khơi gợi lên hồi ức của Tần Tử Lăng ở một thế giới khác.
Ở trong một thế giới khác, có một bộ phim truyền hình rất thú vị tên là "Võ lâm ngoại truyện", trong đó cũng có một khách sạn mang tên là khách sạn Đồng Phúc.
"Vâng, vâng ạ, khách sạn Đồng Phúc, chỉ, chỉ là một cái, khách sạn nhỏ, liền, liền ở phụ cận, có thể là trước sư huynh đã, đã từng gặp qua." Bao Anh Tuấn nói.
"Cám ơn đệ Anh Tuấn, tâm ý của đệ thì ta nhận. Bản thân đệ cũng phải cố gắng luyện võ, bình thường thì khoảng mười ngày ta sẽ đến quyền viện một chuyến, nếu như đệ có chuyện gì không hiểu thì cứ mở miệng." Tần Tử Lăng vỗ vỗ bả vai của Bao Anh Tuấn, cười nói một câu, sau đó liền nhanh chân rời đi.
Bao Anh Tuấn nhìn xem bóng lưng đang bước vội của Tần Tử Lăng, bất đắc dĩ coi như thôi, nhưng mà nhớ tới việc sư huynh đã vỗ vai mình, vẻ mặt ôn hòa lúc nói chuyện với mình, trong lòng lại có một loại tư vị phức tạp không thể nói thành lời.
Gia cảnh của hắn trong cái quyền viện có rất nhiều học đồ này cũng là thuộc về trung du hơi hướng lên một chút, nhưng mà vóc người thật sự là rất xấu xí, hơn nữa còn bị cà lăm, đến Hàn Thiết quyền viện này cũng đã bảy tám ngày rồi, ngoại trừ Đại sư huynh là người quản lý, theo lệ đến dạy cho hắn một chút phương pháp tu luyện cơ bản, thái độ cũng trung quy trung củ, những sư huynh nội viện còn lại thì chả thèm hướng dẫn cho hắn, còn tỏ thái độ ghét bỏ và tránh né hắn nữa.
Chỉ có vị sư huynh được đồn đại là không có bối cảnh và tiền cảnh trong Hàn Thiết Chưởng viện này, không chỉ hướng dẫn hắn không chút do dự, mà lại thái độ đối với hắn cũng rất ôn hòa, ánh mắt khi nhìn hắn cũng không có bất kỳ khinh thị hay là ghét bỏ gì.
. . .
Buổi chiều Tần Tử Lăng kết thúc việc luyện võ sớm hơn thường lệ, ở trong võ quán tắm một trận nước lạnh, đổi một bộ quần áo, bước lên xe ngựa của vị thọ tinh Trịnh Tinh Hán đi đến nội thành.
"Sư huynh, sinh nhật cát nhạc!" Lên xe ngựa, Tần Tử Lăng lấy ra một hộp gỗ cổ kính hai tay đưa cho Trịnh Tinh Hán.
Trên hộp gỗ có viết ba chữ "Ích Nguyên Đường" .
Chính là "Bổ Nguyên Đan", mười lượng một viên, do "Ích Nguyên Đường" sản xuất.
Sinh nhật của Trịnh Tinh Hán, Tần Tử Lăng vốn định đi mua món quà, nhưng lại không biết mua quà gì mới tốt, sau đó nhớ được trong tồn kho của mình còn có hai hộp "Bổ Nguyên Đan", liền linh cơ khẽ động, lấy một hộp làm lễ vật.