Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi rung động trong lòng, thậm chí còn cảm thấy hơi khó thở.
Hắn chỉ là vì đột nhiên nhớ tới cái giếng cổ trong cơn ác kia, nên mới thuận miệng hỏi một câu, kết quả không ngờ rằng trong hiện thực vậy mà lại có một tòa Xích Tiêu đạo quán.
"Khụ khụ, chỉ là vì hôm qua con lúc vô tình nghe được người ta nhắc đến, cho nên có chút hiếu kỳ." Tần Tử Lăng đương nhiên sẽ không nói là do ở trong ác mộng mơ tới, thuận miệng nói láo một câu.
Thôi thị cũng không nghĩ nhiều, "A" một tiếng, sau đó nói ra: "Tòa đạo quán tên là Xích Tiêu Quan này tọa lạc ở dưới chân núi Tiểu Long Sơn, cách thôn chúng ta thôn đại khái mười bốn mười lăm dặm. Khi con còn nhỏ thì vẫn có chút hương hỏa, năm đó phụ thân con bị bệnh nặng, trong lúc vô tình mẹ có nghe nói về tòa Xích Tiêu Quan này, còn cố ý đi qua đó một chuyến."
"Chẳng qua thế đạo hiện giờ rất loạn, mã tặc giặc cỏ bốn phía cướp cướp giết giết, Tiểu Long Sơn rời xa Quận Thành và quan đạo, sơn tặc mã tặc lại hung hăng ngang ngược, những thôn dân ở vùng không phải bị giết thì chính là chạy khỏi thôn, phần lớn thôn trang đã bị cướp sạch, tòa Xích Tiêu Quan kia cũng đã sớm suy tàn."
Nói đến đây, Thôi thị tựa hồ nhớ ra cái gì đó, yếu ớt thở dài một hơi, khó nén vẻ lo lắng.
Tần Tử Lăng nghe vậy trong lòng không khỏi nặng trĩu, thế đạo này không yên ổn a!
"Mẫu thân, Nhiễm Nguyệt, con đi võ quán trước." Tần Tử Lăng hỏi thêm một vài vấn đề có liên quan tới vị trí của Tiểu Long Sơn, vội vàng ăn xong điểm tâm, sau đó cầm lấy bữa trưa mà Ấn Nhiễm Nguyệt đã sớm chuẩn bị cho hắn rồi đứng dậy nói.
"Trên đường chú ý an toàn, hôm qua mẹ nghe người ta nói, hiện giờ ở vùng xung quanh Quận Thành cũng có cường đạo chạy trốn gây án, vài ngày trước, Lý Gia thôn liền bị cướp sạch." Thôi thị dặn dò.
"Con hiểu rồi." Tần Tử Lăng gật đầu rời đi, trong lòng càng nặng nề.
Lý gia thôn cũng chỉ cách tường thành Quận Thành có hơn mười dặm mà thôi, cách quan đạo cũng không xa, theo lý mà nói hẳn là còn nằm trong phạm vi chấn nhiếp của Quận Thành, thôn trang bị cướp sạch cũng làm cho Tần Tử Lăng cảm thấy ngoài ý muốn.
"Xem ra thế đạo đã càng ngày càng loạn, chỉ có vào trong thành mới có thể an toàn hơn một chút, chỉ là bây giờ mình không có tiền cũng không có thực lực, dọn vào trong thành nói thì dễ à!" Tần Tử Lăng dọc theo quan đạo, nhanh chân chạy về phía ngược với Quận Thành, một bên âm thầm suy nghĩ, trong lòng có một loại cảm giác vội vàng và bất lực không nói ra được.
Đi dọc theo quan đạo năm sáu dặm đường, ven đường còn có thể nhìn thấy thôn trang có người sinh sống, ruộng đồng liên tiếp nhau, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nông phu đang cày ruộng.
Nhưng khi đi xa hơn một chút lại toàn là những thôn làng không có người ở, ruộng hoang cỏ dại mọc liên miên rậm rạp, trên đường ngoài tiêu sư hộ tống thương đội ra, còn lại chính là những nạn dân xanh xao vàng vọt thành quần kết đội, rất ít nhìn thấy người đơn độc hành tẩu.
Tiếp tục đi thêm bốn năm dặm đường, Tần Tử Lăng liền từ quan đạo đi vào tiểu đạo của Tiểu Long Sơn.
Bởi vì thời gian dài không có người đi, nên bây giờ những con đường nhỏ này đã khóm bụi gai sinh, khá là khó đi, hơn nữa, nơi hoang sơn dã lĩnh này còn có rất nhiều sơn tặc vào rừng làm cướp.
Cũng may là Tần Tử Lăng từng luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, lại hành động một mình, tính cơ động mạnh, mà nói đến cũng kỳ quái, từ khi hắn sống lại, tai thính mắt tinh, hơn nữa còn tinh đến rất quái dị, cảm giác nhạy cảm đến mức có thể phát giác được khí tức biến đổi ở bốn phía.
Cho nên, đoạn đường này, Tần Tử Lăng cẩn thận từng li từng tí, để hắn sớm phát hiện ra mấy chỗ có sơn tặc mai phục, tránh thoát bị cản đường cướp bóc hung hiểm.
Hơn hai giờ sau, Tần Tử Lăng hữu kinh vô hiểm đến được Tiểu Long Sơn.
Còn chưa chân chính đến được Tiểu Long Sơn thì Tần Tử Lăng đã bị những cơn gió âm trầm phả vào mặt, trong đó còn ngửi được một tia cực kì khó ngửi, phảng phất như mùi thịt hư thối.
Chờ chân chính đến được Tiểu Long Sơn, nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim Tần Tử Lăng không tự chủ được đập nhanh hơn, có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy đỉnh núi của Tiểu Long Sơn có mấy chỗ đã đổ sụp, loạn thạch lăn xuống giữa sườn núi và chân núi, trong đó có mấy khối nham thạch lớn bằng một căn phòng từ một bị nứt thành hai, chỗ bị nứt ra vuông vức bóng loáng đến mức giống như là bị một thanh cự kiếm vô cùng sắc bén bổ ra.
Không chỉ như thế, trên Tiểu Long Sơn có thể thấy được những thứ hư thối phát tán ra mùi thịt thối, hoàng dịch chảy xuôi, làm cho người ta vô cùng buồn nôn.
Những thứ hư thối và những nơi mà hoàng dịch chảy qua, tất cả cỏ cây đều đã trở nên khô héo, mất đi sinh cơ.
Nhìn trước mắt một màn, trong đầu Tần Tử Lăng không tự chủ được hiện lên hai thanh cự kiếm đã nhìn thấy trong mộng cảnh, còn có lão già và quái điểu của hắn đột nhiên nổ tung, huyết nhục bay tán loạn, toàn thân hắn không khỏi run rẩy.
"Thật! Trong mộng của ta hết thảy đều là thật! Chuyện này, sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng là ta đã trùng sinh trên người của Tần Tử Lăng, tại sao lại liên quan đến lão già kia?"
Trong lòng Tần Tử Lăng không khỏi run rẩy, hai mắt vô thức nhìn xung quanh.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng lại rung một cái, hai mắt nhìn chằm chằm vào một tòa đạo quán đổ nát dưới chân núi.
Trên cửa của đạo quán treo lấy một cái bảng hiệu nghiêng nghiêng ngả ngả, trên đó viết ba chữ "Xích Tiêu Quan".
Tần Tử Lăng dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó áp chế nỗi kinh ngạc trong lòng, cẩn thận từng li từng tí tránh đi những chất dịch màu vàng trên mặt đất, những thứ phát tán ra mùi thịt thối, rất nhanh liền đến được trước cửa Xích Tiêu Quan.
Giống như những gì mà mẫu thân hắn nói, Xích Tiêu Quan đã sớm suy tàn, vách tường đạo quán đều đã sập mấy chỗ, bên trong toàn là tro bụi, mạng nhện.
Đạo quán cũng không có chỗ nào đặc biệt, Tần Tử Lăng rất nhanh xuyên qua lối nhỏ đi đến chủ điện rồi đến hậu viện.
Quả nhiên hậu viện có một cái giếng cổ.
Tần Tử Lăng bước nhanh đến bên giếng cổ, cúi đầu dò xét.
Trong giếng cổ có nước, phía trên có một ít lá khô trôi nổi, căn bản nhìn không rõ dưới đáy giếng có cái gì, nhưng không hiểu sao khi Tần Tử Lăng thăm dò nhìn xuống, lại có cảm giác giống như có một món đồ rất quen thuộc đang chào hỏi với mình.
Tần Tử Lăng cũng không suy nghĩ sâu xa tại sao lại như vậy, sau khi xác nhận dây thừng đã đủ chắc chắn, liền lập tức trèo lên dây thừng từ từ leo xuống dưới giếng.
Nếu như cơn ác mộng là sự thật, vậy thì suy đoán theo logic, lão già kia có thể khống chế quái điểu trên không trung bay lượn, lại bị hai thanh phi kiếm truy sát, bất luận là lão ta hay là người đuổi giết lão ta, chắc chắn đều là tuyệt đỉnh cao thủ.
Bởi vì khi ở trong Quận Thành, Tần Tử Lăng chưa bao giờ nghe người ta nói có người có thể ngự kiếm giết người, những người này đã gần như là Kiếm Tiên chỉ có trong truyền thuyết.
Cho nên, chiếc nhẫn trên ngón tay của lão già này chắc chắn không phải vật tầm thường.
Với gia cảnh và thiên phú hiện giờ của Tần Tử Lăng, muốn có được năng lực tự bảo vệ mình trong thời buổi loạn thế, chiếc nhẫn này là niềm hy vong lớn nhất của hắn.
Xuống giếng, thuận theo cảm ứng trong lòng, rất nhanh Tần Tử Lăng liền tìm thấy chiếc nhẫn đang được khảm vào trong khe đá của vách giếng.
Về phần ngón tay bị đứt kia thì không biết đã rơi xuống ngóc ngách nào của giếng cổ rồi.
Tần Tử Lăng đưa tay móc chiếc nhẫn ra từ trong khe đá của vách giếng.
Khi chiếc nhẫn rơi vào trong tay hắn, trong lòng Tần Tử Lăng dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc, như là huyết nhục tương liên, đồng thời, trí óc của hắn đột nhiên giống như bị xúc động, có rất nhiều hình ảnh đoạn ngắn tràn vào.
Những hình ảnh đoạn ngắn này đều là cực kì huyết tinh, âm tà, kinh khủng, mà lão già mà hắn nhìn thấy trong cơn ác mộng chính là nhân vật chính trong những hình tượng này.
Hình tượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn loạn.
Tần Tử Lăng đầu đau như muốn nứt ra, hắn cố nén cảm giác đau đớn, nhanh chóng leo ra giếng cổ, sau đó liền hôn mê bên cạnh giếng cổ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Tử Lăng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Hai con ngươi của hắn vẫn đen nhánh thanh tịnh như cũ, nhưng trong chỗ sâu của đen nhánh thanh tịnh này lóe lên một vòng tang thương từng trải, còn có sự cơ trí nhìn rõ thế sự, âm hiểm, tà ác và lãnh khốc vô tình.
"Thì ra lúc mà ý thức linh hồn của mình xuyên đến trên thân thể này, tàn hồn của Lệ Mặc - tông chủ của Thi Ma Tông cũng đang có ý đồ đoạt xá thân thể này, đồng thời ở vào thời khắc quan trọng nhất, kết quả mình đến rồi, cuối cùng mình lai trở thành ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi bên trong ngư ông kia." Khi Tần Tử Lăng tỉnh táo lại, tỉ mỉ suy luận, cuối cùng cũng dần dần hiểu được, chính mình đến từ một thế giới văn minh hiện đại khác, lại còn dung hợp ý thức tàn hồn của Lệ Mặc tông chủ Thi Ma Tông, một trong lục đại Ma Tông.
Chẳng qua là tại sao tông chủ của Thi Ma Tông lại bị người trấn sát ở Tiểu Long Sơn ngoài Quận Thành, Tần Tử Lăng cũng không biết.
"Ông trời ơi! Mình vậy mà lại dung hợp một ý thức tàn hồn của một ma đầu! Như vậy chẳng phải là một mình mình có được ý thức linh hồn của hai người và một ý thức tàn hồn? Đúng, từ khi sau mình trùng sinh, không chỉ tai thính mắt tinh, còn rất nhạy cảm đối với những biến hóa của bên ngoài, thậm chí có thể nhất tâm đa dụng, chắc hẳn nguyên nhân là do thân thể này đã dung hợp hai ý thức linh hồn và một ý thức tàn hồn, chắc là vậy?" Nhất thông bách thông, sau khi suy luận ra chân tướng, Tần Tử Lăng cũng hiểu rõ những thay đổi trên thân thể mình.
Thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt của Tần Tử Lăng lại rơi vào chiếc nhẫn màu đen đang được mình nắm trong lòng bàn tay.