"Chả trách nhiều người dù táng gia bại sản cũng phải đánh cược một lần, chỉ cần vừa đột phá Bì Mô cảnh, dù là dã tâm không lớn thì cũng có thể tùy ý lựa chọn mấy nhà treo cái danh, là đủ để cả gia đình cơm áo không lo." Đi trên đường phố, Tần Tử Lăng nghĩ đến việc ở cửa hàng thủy phấn yên chi "Hoa Vận" treo cái danh hào, về sau mỗi tháng đều sẽ có thêm năm lượng bạc, nếu như cần xuất thủ thì sẽ có thù lao ngoài định mức, không khỏi có chút cảm khái.
Bất quá mặc dù cảm khái tiền này kiếm được quá dễ dàng, nhưng Tần Tử Lăng lại không muốn hợp tác với nhà nào thêm nữa.
Dù có hợp tác thêm mấy nhà thì cũng mỗi tháng cũng chỉ được thêm hai ba mươi lượng, nhưng mấy cái chuyện linh tinh cũng nhiều hơn, làm sao so sánh với việc hắn đi săn được.
Hơn nữa, từ khi nghe được những lời mà Tả Nhạc nói, hắn đã động tâm muốn luyện hết Bì Mô toàn thân, chỉ là điều kiện trước mắt còn chưa thành thục, nên còn chưa biến thành hành động, một khi biến thành hành động, dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết là cần phải hao phí rất nhiều dược vật bồi bổ, so với những người chỉ luyện tay chân kia không biết nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.
Một tháng chỉ có mấy chục lượng bạc thì làm sao đủ!
Huống hồ muốn chữa lành vết thương cho Lưu Tiểu Cường thì phải tiêu tốn cả ngàn lượng bạc, dựa vào mấy chục lượng bạc mỗi tháng thì làm sao đủ!
Cuối cùng chắc chắn là phải đi săn mới được.
Treo danh một nhà, làm bộ làm dáng bề ngoài là được, sau này kiếm đại lý do nào đó thể thoái thác, treo nhiều nhà chính là bỏ gốc lấy ngọn, được không bù mất.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng trở lại võ quán, bắt đầy điên cuồng luyện võ.
Thời gian đảo mắt lại qua hơn mười ngày.
Thu ý nồng đậm, thời tiết ngày càng mát mẻ.
Đêm khuya, sơn lâm phía đông Tây Thặng Sơn.
Một cự nhân bao phủ trong một cái đấu bồng màu đen, thân cao ít nhất ba mét đang hành tẩu, đi theo sau lưng là một gã đại hán có râu quai nón đang mặc y phục dạ hành màu đen, thân cao khoảng chừng một thước tám.
Không bao lâu, cự nhân và gã râu quai nón kia đến một vách núi trong khu rừng.
Trên vách núi chằng chịt những nhánh dây leo màu xanh lục, có chút dây leo còn lớn hơn cánh tay của người trưởng thành, cành lá rậm rạp.
Người khổng lồ đứng dưới vách núi kia đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, một tay kẹp lấy gã râu quai nón có vóc dáng một mét tám kia, một tay duỗi ra nắm chặt lấy sợi dây leo thô to, sau đó linh hoạt bò lên chỗ cao hơn trăm mét giống như một con linh viên vậy.
Rồi sau đó, tên cự nhân kia đẩy ra những dây leo màu xanh, bên trong lộ ra cửa của một sơn động cao chừng một người.
Cự nhân trước đặt gã râu quai nón vào cửa trong sơn động, sau đó mới xoay người tiến vào cửa sơn động.
Đi vào sâu hơn mười mét, sơn động đột nhiên trở nên rộng rãi thoáng đãng, rõ ràng là một nơi có diện tích chừng hai ba trăm mét vuông, chỗ cao nhất khoảng hơn mười mét.
"May mắn là vài ngày trước đã tìm được một nơi ẩn nấp rộng rãi như thế này, nếu không thì khó mà làm được Đồng Thi không lộ ra ngoài ánh sáng." Gã râu quai nón lầm bầm một mình, sau đó lại nói với tên cự nhân đang bị đấu bồng bao phủ kia: "Viên Đại, ngươi đi trông cửa hang."
Cự nhân không nói gì, quay người đi đến cửa hang, đứng thẳng bất động, như là một pho tượng.
Cái gã râu quai nón này chính là Tần Tử Lăng dịch dung, còn tên cự nhân bị áo choàng bao phủ đương nhiên là Đồng Thi Thông Tí Linh Viên.
Tần Tử Lăng có hai con Đồng Thi Thông Tí Linh Viên, hắn đặt tên cho con Đồng Thi thứ nhất là Viên Đại.
Thấy Viên Đại đang trông cửa hang, Tần Tử Lăng dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón út bên tay trái, tâm niệm vừa động, trong động đá vôi bỗng nhiên nổi lên một làn gió lạnh, sau đó một con Đồng Thi Thông Tí Linh Viên khác xuất hiện trước mặt Tần Tử Lăng.
"Sau này ngươi sẽ tên là Viên Nhị." Tần Tử Lăng nói một mình một câu, sau đó lấy một cái bát, bút lông và tiểu đao đã chuẩn bị từ trước ra.
Đầu tiên là đốt nóng trừ độc tiểu đao, sau đó rạch cổ tay lấy hơn phân nửa bát máu, tiếp theo làm giống như lần ở trong giếng cổ ở hậu viện của Xích Tiêu Quan, dùng bút lông chấm máu tươi phác họa hai cái phù văn ở ngực và sau ót của Đồng Thi, để máu tươi dần dần thẩm thấu vào trong cơ thể Đồng Thi.
Ngay từ đầu thì Đồng Thi cũng không có phản ứng gì, Tần Tử Lăng cũng không cảm thấy có chuyện gì bất thường.
Nhưng mà Tần Tử Lăng đã có kinh nghiệm đợt trước, cho nên không nóng không vội, tiếp tục tâm bình khí hòa, từ từ phác họa.
Sau khi tiêu hao một bát máu, Tần Tử Lăng đột nhiên cùng Đồng Thi thành lập nên cảm giác huyết nhục tương liên.
"Xong rồi!" Cho dù đã sớm biết là kết quả sẽ như vậy, nhưng trên mặt Tần Tử Lăng vẫn là lộ ra vẻ đại hỉ.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn liền có được hai tên thủ hạ Kình Lực cảnh.
"Xem ra Bì Mô Ngưu Bì cảnh chính là không giống nhau, lần này lấy nhiều máu như vậy mà chả thấy hôn mê chút nào, nếu không nhân lúc còn nóng đem con quái điểu bốn đầu kia cũng thu phục luôn đi, dù sao bây giờ mình đều có thịt và dược liệu bồi bổ mỗi ngày, dù là tổn thất một chút huyết khí, nhưng rất nhanh liền có thể bổ sung lại." Đại hỉ qua đi, Tần Tử Lăng trong lòng hơi động, lại đem con quái điểu bốn đầu có đôi cánh bị tàn phá kia gọi ra đây, sau đó tiếp tục lấy máu vẽ bùa.
Nhưng mà chuyện này lại vượt quá dự kiến của Tần Tử Lăng, con Đồng Thi quái điểu bốn đầu này con khó thu phục hơn Đồng Thi Thông Tí Linh Viên rất nhiều, tiêu hết của hắn hai bát lớn máu tươi mới có được cảm giác huyết nhục tương liên.
"Hô!" Tần Tử Lăng buông bút lông xuống, cảm thấy đại não mê muội một hồi, đặt mông ngồi dưới đất, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán đổ, lòng vẫn còn sợ hãi tự nhủ: "Khá lắm, chả trách ở trong ký ức thì con này là con mạnh nhất, vậy mà phải tốn nhiều máu tươi như vậy, may mắn hiện giờ mỗi ngày mình đều có thể bồi bổ, lại là Bì Mô cảnh giới, khí huyết dồi dào, nếu không thật không thể nào kiên trì nổi."
Sau khi lảm nhảm một hồi thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhìn xem hai con Đồng Thi Thông Tí Linh Viên cao hơn ba mét và con đồng thi quái điểu bốn đâu đang giang hai cánh rộng chừng mười mét của nó ra, trong lòng Tần Tử Lăng có một cảm giác thỏa mãn và vui vẻ.
"Sau khi chờ thân thể mình khôi phục liền có thể bắt đầu rèn luyện Bì Mô toàn thân rồi. Chờ Bì Mô toàn thân đều rèn luyện đến Ngưu Bì cảnh liền có thể mang theo ba con Đồng Thi này vào trong núi sâu, bắt giết hung cầm mãnh thú. Đáng tiếc là ngưng luyện thần hồn pháp ấn cần phải đạt tới Phân Thần cảnh mới có thể làm được, bây giờ mình con chưa cô đọng được thần hồn pháp ấn, nếu như có thể ngưng luyện thần hồn pháp ấn, dung hợp nó với thần hồn pháp ấn mà Lệ Mặc lưu lại bên trong Đồng Thi, thì mình có thể điều khiển Đồng Thi ở một khoảng cách xa rồi, vậy thì mình chỉ cần ở phía sau màn điều khiển thôi."
"Ha ha, một Võ Đồ Bì Mô cảnh không chỉ có có được tu vi khu Vật cảnh thần hồn, hơn nữa còn có ba con Đồng Thi có thể điều khiển như cánh tay, lại còn chưa vừa lòng, mình thật sự là lòng tham không đáy a!"
Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Tử Lăng không khỏi lên tiếng nở nụ cười.
Sau khi tiếng cười dừng lại, Tần Tử Lăng ở trong động đá vôi thử nghiệm chỉ huy đồng thời ba con Đồng Thi.
Ba tôn Đồng Thi dưới sự chỉ huy của hắn, tiến thối tự nhiên, chỉ là khoảng cách không thể vượt quá hai mươi mét, nhưng mà cũng đã xa hơn gấp đôi so với lần trước.
Tần Tử Lăng đoán rằng chuyện này có liên quan đến thể phách và thần hồn đang tăng cường của chính mình, cho nên cũng không quá ngoài ý muốn.
Nhưng mà có một chuyện làm cho Tần Tử Lăng rất buồn bực.
Đó là hắn không thể nào thao túng ba con Đồng Thi trong một thời gian dài, nếu mà điều khiển trong thời gian quá dài thì đầu sẽ đau như muốn nứt ra.
Chuyện này cũng có nghĩa là hắn không thể nào chiến đấu trong thời gian dài được!