Lúc Tần Tử Lăng đẩy Lưu Tiểu Cường trở về nhà ở thôn Thôn An Hà thì đã sắp tới buổi trưa.
Lưu Tiểu Cường đã từng đến nhà của Tần Tử Lăng, trước kia vào mùa thu hoạch còn xuống ruộng hỗ trợ cho Tần gia nữa, cho nên Thôi thị và Ấn Nhiễm Nguyệt đều biết Lưu Tiểu Cường, biết hắn là học đồ có quan hệ khá tốt với Tần Tử Lăng ở trong võ quán.
Khi nhìn thấy Lưu Tiểu Cường mặt vàng như giấy, cả người nằm trên xe đẩy, ngay cả thở đều phí sức, tất cả đều giật nảy cả mình.
"Nhiễm Nguyệt, em hỗ trợ chiếu cố cho Lưu Tiểu Cường một chút." Tần Tử Lăng không đợi mẫu thân và Ấn Nhiễm Nguyệt hỏi han thì đã phân phó Ấn Nhiễm Nguyệt một tiếng, sau đó kéo tay của mẫu thân, thấp giọng nói: "Mẹ, chúng ta vào trong phòng đi, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Thôi thị nhìn Lưu Tiểu Cường một chút, như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó cùng Tần Tử Lăng bước vào phòng trong.
Vào phòng, Tần Tử Lăng giới thiệu đại khái về thương thế của Lưu Tiểu Cường, sau đó không đợi hắn nói hết lời thì Thôi thị đã ngắt lời nói: "Con muốn thu lưu Lưu Tiểu Cường phải không?"
"Đúng vậy, mẫu thân. Con biết làm vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho nhà chúng ta, nhưng mà mẹ yên tâm đi, tình hình luyện võ hiện giờ của con rất khả quan, chắc là rất nhanh nữa liền có thể đột phá đến Bì Mô cảnh giới. Một khi đột phá đến Bì Mô cảnh, dựa vào năng lực của con thì việc kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ." Tần Tử Lăng thấy mẹ mình nói toạc ra tâm tư của hắn nên liền thẳng thắn.
"Con cũng không cần phải có áp lực lớn như vậy. Mặc dù tình hình nhà của chúng ta hiện giờ nghèo hơn hồi trước rất nhiều, nhưng so với những gia đình nghèo khổ trong thôn thì cũng đã tốt hơn một chút rồi, vi nương còn để dành được một chút để lo chuyện chung thân của con, có thêm một cái miệng thì cuộc sống sẽ càng gian khổ hơn, nhưng nếu như tiết kiệm một chút thì cũng có thể đối phó được. Chỉ là làm vậy thì mẹ sẽ không có cách nào kiếm đủ sính lễ để con cưới được một cô nương đàng hoàng, tương lai con chỉ có thể ở cùng với Nhiễm Nguyệt. Nhiễm Nguyệt là một cô nương tốt, chỉ là không có thân phận gia thế gì thôi, nếu mà con không ngại là được rồi." Thôi thị nói.
"Mẹ đồng ý à?" Tần Tử Lăng vốn cho rằng sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt mới có thể thuyết phục mẹ mình, không nghĩ tới căn bản không cần hắn năn nỉ thì nàng đã đáp ứng, không khỏi ngoài ý muốn và kinh hỉ nói, về phần cái gì mà ở cùng với Ấn Nhiễm Nguyệt gì gì đó, Tần Tử Lăng bây giờ căn bản nghe không được.
Hiện giờ hắn mới mười chín tuổi, Ấn Nhiễm Nguyệt cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nếu ở thế giới trước kia mà hắn sinh sống, tuổi này còn đang bị cấm yêu đương lung tung nữa.
"Con đã mười chín tuổi rồi, Tần gia vốn nên là con tới làm chủ! Nếu mà con đã quyết định thì mẫu thân đương nhiên sẽ ủng hộ con. Hơn nữa lúc trước cha bị bệnh không còn sức lực, đến giờ mẹ vẫn còn nhớ, lúc đó hi vọng sẽ có người giúp mẹ một tay. Bây giờ nhìn bộ dạng hiện giờ của Lưu Tiểu Cường, suy bụng ta ra bụng người, mẫu thân không đành lòng." Thôi thị nói.
"Tạ ơn mẹ, mẹ yên tâm đi, chẳng mấy chốc nữa con sẽ trọng chấn Tần gia." Tần Tử Lăng nói.
"Đứa nhỏ ngốc, con nói gì vậy, được rồi, mau đi ra đi, tránh làm cho Lưu Tiểu Cường bất an." Thôi thị nói.
"Vâng." Tần Tử Lăng gật gật đầu, vội vàng ra phòng trong, Thôi thị đi theo ở phía sau, nhìn xem bóng lưng rắn chắc kia trong lúc bất tri bất giác đã dài đến hơn một mét tám, khóe mắt chợt ẩm ướt.
Ra khỏi phòng trong, Thôi thị an ủi Lưu Tiểu Cường một hồi, điều này làm cho Lưu Tiểu Cường đang căng thẳng liền bình tĩnh lại.
Nếu như, Thôi thị không đồng ý, hoặc là thái độ lãnh đạm ác liệt, cho dù Tần Tử Lăng quyết ý thu lưu hắn, dù Lưu Tiểu Cường có ở lại thì cũng là sống không bằng chết.
Tần Tử Lăng phân phó Ấn Nhiễm Nguyệt thu thập một căn phòng bên trái phòng đông cho Lưu Tiểu Cường, thuận tiện việc chiếu cố.
Sau khi an bài thỏa đáng mọi chuyện, cả gia đình bao gồm cả người ngoài như Lưu Tiểu Cường cùng một chỗ ăn cơm trưa, Tần Tử Lăng bàn giao chuyện thuốc thang sau liền vội vàng đến võ quán.
Buổi sáng hắn đã phục dụng một viên Ích Huyết Hoàn, dược hiệu vẫn còn đang phun trào không ngừng, hắn không nguyện ý bỏ lỡ thời cơ như vậy.
Trở lại võ quán, Tần Tử Lăng liền cắm đầu dùng bàn tay liên tiếp không ngừng đấm vào túi thiết sa.
Lần này, Tần Tử Lăng cảm nhận được rõ ràng hơn, khi tay hắn vận lực, một cỗ khí huyết giống như sóng biển trùng kích vào màng da, cơ bắp, gân cốt trên bàn tay, một làn sóng tiếp một làn sóng.
Lúc mà hắn đưa tay đập trên túi thiết sa liền sẽ có một cỗ lực lượng bí mật mang theo dược lực trong trùng kích đến, cùng với lực lượng khí huyết bên trong cơ thể va chạm với nhau.
Hai lực lượng này không ngừng xung kích lẫn nhau, không ngừng va chạm, rèn luyện màng da của bàn tay, còn có một tia khí huyết bị cưỡng ép đè lên làn da, những khí huyết này phần lớn là hóa thành nhiệt lượng thoát ra ngoài, nhưng có một phần cực nhỏ lưu lại, không ngừng tẩm bổ cường tráng làn da, làm cho làn da ngày càng rắn rỏi hơn.
Tần Tử Lăng cảm nhận được hai lực lượng này đang xung kích lẫn nhau, khí huyết dưới lực trùng kích đang không ngừng bị ép vào làn da, hắn dụng tâm thử nghiệm ý thức đi khống chế màng da, với ý đồ muốn phong bế càng nhiều khí huyết.
Thử nghiệm lần này làm cho Tần Tử Lăng phát hiện có càng nhiều khí huyết lưu lại trong màng da, làn da cũng bắt đầu đỏ lên.
"Thì ra là thế! Da phát huyết chi dư, không có khí huyết nào là dư thừa cả, khí huyết hiển nhiên khó có hiệu quả với làn da lông tóc, cho nên những người có dinh dưỡng không đầy đủ sẽ có sắc mặt màu vàng, mái tóc màu xám không có ánh sáng. Trước đây mình cũng là người dinh dưỡng không đầy đủ, khí huyết không đủ, cho dù có khổ luyện thì có thể có bao nhiêu khí huyết đang trùng kích màng da trên bàn tay, lại có thể có bao nhiêu khí huyết ở lại trong bàn tay đây? Hơn nữa thiên phú của Tần Tử Lăng lúc trước rất bình thường, hơi ngáo ngáo, cho nên căn bản không phát giác được những biến hóa khí huyết xung kích màng da, không có ý thức tiến hành dẫn đạo, chỉ biết đánh đập một cách ngu ngốc, hiệu quả đương nhiên là rất kém cỏi. Khó trách luyện võ gần ba năm, ngay cả cánh cửa của Bì Mô cảnh cũng không tìm thấy. Mà hiện giờ mình đã phục dụng Ích Huyết Hoàn, khí huyết sung túc, cộng thêm với giác quan nhạy cảm và có ý thức dẫn đạo, hiệu quả thoáng cái liền hiện ra!" Tần Tử Lăng cảm thụ được mỗi một lần đập, làn da đều rắn rỏi cường đại hơn một phần, lại là vừa kinh hỉ lại vừa cảm khái.
Cả một buổi chiều, Tần Tử Lăng giống như không biết mệt mỏi và đau đớn, vừa vận lực Hàn Thiết Chưởng không ngừng đập mảnh vào túi thiết sa, vừa thử nghiệm dẫn đạo khí huyết và khống chế màng da, tận lực phong bế và cưỡng ép khí huyết nện vào làn da.
làn da càng ngày càng đỏ, phảng phất như dưới làn da có một tầng hỏa diễm đang thiêu đốt.
"Tên này đến đây chịu tội sao?" Những người trong võ quán thấy cách luyện công tự ngược của Tần Tử Lăng, mỗi người đều lắc đầu.
"Tử Lăng, hăng quá hoá dở, nếu như thương tổn tới gân cốt thì sẽ phiền toái đấy!" Trịnh Tinh Hán tiến lên nói với Tần Tử Lăng.
"Rất cảm ơn sư huynh, trong lòng ta biết rõ." Tần Tử Lăng nhếch miệng cười với Trịnh Tinh Hán một tiếng, nhưng bàn tay lại không ngừng lại.
Trịnh Tinh Hán thấy Tần Tử Lăng không nghe mình khuyên bảo nên đành lắc đầu mặc kệ hắn.
"Sư huynh, loại ngu xuẩn này, huynh khuyên hắn làm gì? Hắn cũng không chịu suy nghĩ một chút, nếu như khổ luyện thành liền có thể đột phá đến Bì Mô cảnh giới thì Võ Đồ Bì Mô Cảnh đã sớm đi đầy đất. Luyện gần ba năm còn sờ không tới cánh cửa của Bì Mô cảnh, tư chất như vầy thì có phục dụng Ích Huyết Hoàn cũng là lãng phí thôi! Còn ở đây giả bộ anh hùng cứu chữa thu lưu Lưu Tiểu Cường, hắn cho rằng hắn là ai vậy?" Nam Cung Việt tiến lên nói với Trịnh Tinh Hán.
Trịnh Tinh Hán nghe vậy liền miễn cưỡng nở một nụ cười vời Nam Cung Việt rồi quay người đi, lúc quay người, ánh mắt anh ta lóe lên một vẻ chán ghét.
Mặc dù anh ta không đồng ý với phương pháp của Tần Tử Lăng, dù là đổi vị trí suy nghĩ thì anh ta cũng rất khó làm được như vậy, nhưng trong lòng vẫn là rất kính nể Tần Tử Lăng.
Đặc biệt là bây giờ, Tần Tử Lăng luyện võ gần như là điên cuồng, rõ ràng là hắn đã cảm nhận được áp lực khi thu lưu Lưu Tiểu Cường, người bên ngoài dù là không tán đồng, nhưng ai có tư cách để cười nhạo hắn?